Lục Tổ Huệ Năng (638-713) đời Đường, là vị Tổ thứ 6 trong 6 đời chính thức truyền thừa của Thiền tông Trung Hoa, là con người được xem là kỳ đặc bậc nhất. Từ cuộc đời hành trạng ly kỳ thú vị, đọc lại mãi vẫn thú vị, đến đốn pháp áo diệu, bình dị mà kín sâu, hành mãi vẫn khôn cùng. Lời của sư tất cả đều “trực chỉ vào thật tánh của mỗi người”, là tiếng sét đánh vỡ mọi luyến chấp khổ đau của kiếp nhân sinh, là hồi chuông đánh thức và phá tan mọi quan niệm thiên kiến sai lạc của Phật giáo cũ đang suy tàn. Ba đời chư Phật và 12 bộ kinh đều ở trong tánh người, vốn tự có đủ. Nếu biết tự tánh, một khi ngộ liền đến Phật địa.
Lần đầu tiên, sư vì đại chúng mà khai thị pháp môn, tuyên bố rằng:
Ta có pháp không danh không tự, không mắt không tai, không thân không ý, không lời không dạy, không đầu không đuôi, không trong không ngoài, cũng không ở giữa, không đến không đi, chẳng phải xanh vàng đỏ trắng, chẳng phải hữu chẳng phải vô, chẳng phải nhân chẳng phải quả. Chủ trương cốt yếu của sư là “Phật tánh là pháp không hai”. Pháp vốn chẳng thiện, chẳng phải bất thiện, chẳng phải thường, chẳng phải vô thường. Minh và vô minh, phàm phu thấy là hai, người trí liễu đạt thì thấy không hai, tánh không hai chính là thật tánh. Tất cả là một, một là tất cả, phiền não tức bồ-đề.