Sa-môn bề tôi là Huệ Tượng thưa rằng thần vốn ở chốn xa xôi hẻo lánh, phẩm chất hèn mọn, lạm được làm sa-môn quèn, vui thích ở núi rừng, cung kính phụng trì Thánh giáo. Việc truyền y-bát trước kia từ đại sư Đạt-ma đến nay, nối tiếp truyền trao, trong nước đều khâm sùng, sa giới quy y(1), chư Thiên và người chiêm ngưỡng, khiến cho người học đời sau nhìn truyền vật mà nghĩ nhớ đến người xưa. Thần tuy bất tài, nhưng lạm được phó chúc, một lòng khắc ghi phụng ơn mạng, nhưng tự buộc phải từ biệt thiên cung, hầu đích thân tự giữ gìn tu trì, mãi mãi không cho đọa mất. Thần cảm kích mang ơn, đau buồn chẳng tự chiến thắng mình, vì biết cà-sa của đại pháp là muôn kiếp bất hủ cho nên tăng-tục trong kinh thành đều đội lên đầu mà hành lễ. Song sư chủ của thần là Hành Thao, từ lâu được truyền pháp ấn, giữ gìn y-bát, như thủ hộ hạt châu trên búi tóc, thường làm việc âm đức, chẳng dám trái mệnh.
Một ngày đã qua, ngày mai chóng đến. Nay thần muốn trở về mong đến đó khải cáo thần linh, tuyên thuật Thánh tình, trình bày duyên do dâng y và sửa sang chùa, bày tỏ đoái nghĩ đến ơn xưa. Nay thần giải bày như vậy, có chết cũng tuân thủ trọn đủ chẳng kiềm được nước mắt mến nhớ, chí thành bái yết, cung kính dâng biểu tạ từ mà lắng nghe.
Thần là sa-môn Huệ Tượng thành kính cả kích,
thành kính lưu luyến.
Xin lạy đầu sát đất, lạy đầu sát đất, kính cẩn sớ tấu!
1. 沙界 (sa giới): Hàm ý là thế giới nhiều như cát sông Hằng, tức chỉ cho thế giới Phật nhiều vô lượng vô số.