Hồng Kim làm việc tại một trại trẻ mồ côi SOS gần nhà, một cô gái đã ngoài hai mươi hai mà nhìn trông như mới mười bảy vậy. Cô hồn nhiên, ngây thơ, xinh đẹp lại rất tốt bụng, cô yêu trẻ con vô cùng. Mẹ cô không may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, cha lại không còn, mối lo duy nhất của mẹ là cuộc sống của Hồng Kim sao cho ổn định nhất.
May là có Nam Khoa, anh chành vẫn giữ mối hôn ước từ lâu cảu hai gia đình. Anh chành hay lui tới nhà, giúp Hồng Kim và bà rất nhiều điều. Anh giữ Hồng Kim chặt lắm...
Một hôm, Hồng Kim có nhiệm vụ phải đón đoàn khách người Nhật đến thăm những đứa trẻ, từ sáng cô đã lục đục từ rất sớm, cô có đuọc Nam Khoa chỉ cho máy câu chào hỏi Nhật cơ bản, may mà có Nam Khoa.
Khi cô đến, đoàn khách chẳng thấy đâu sao chỉ thấy mỗi một cậu thanh niên dáng người cao dáo, lại còn mang cả đống quà bánh đắt tiền đang phân phát cho bọn trẻ. Cô lo lắng đâm ra tức giận, cô gọi anh ta nói chuyện riêng, bắt anh khai đủ điều để đảm bảo không phải tên lừa đảo. Xong rồi anh chơi với những đứa trẻ rất vui vẻ, anh hát hay, múa đẹp khiến những đứa trẻ trầm trồ và khi anh về rồi cô mới phát hiện ra anh chính là người Nhật Kiều duy nhất đến đây,...