Bên Trời Phố Lạ

Chương 3

Ngồi bó gối, hai tay đan vào nhau chống dưới cằm, Hồng Kim ngồi trông tư thế đó rất lâu. Lòng rối bời với bao suy nghĩ, chính cô cũng không biết mình đã và đang nghĩ gì nữa, chỉ đến chừng nghe tiếng dép kép lê nhẹ trên nền nhà, Kim mới nhổm người quay lại.

– Mẹ!

Bà Hồng Như ngó quanh:

– Ủa! Thằng Nam Khoa không có đến à?

Hồng Kim lắc đầu:

– Anh ấy mà đến là đã vào báo cáo với mẹ rồi.

– Mẹ biết, nhưng đôi lúc cũng ngoại lệ chứ con.

Hồng Kim trề môi xí dài:

– Ai chứ anh Nam Khoa thì không ngoại lệ đâu. Anh ấy vốn rập sẵn khuôn mẫu rồi mẹ ạ.

Bà Hồng Như buông gọn:

– Nam Khoa rất tốt!

Hình như trong giọng nói ấy vẫn có một chút ngầm ý riêng. Hồng Kim bứt một chiếc lá cây vò nát trong tay, sau đó lại thở nhẹ.

Không chú ý đến cử chỉ của con gái, bà Hồng Như nói tiếp:

– Một người đàn ông hoàn hảo như Nam Khoa rất khó tìm, con đừng chọn lựa nữa Hồng Kim ạ.

– Tốt quá và hoàn hảo quá đôi lúc cũng chẳng phải là điều kiện tốt đâu mẹ ơi.

Câu nói lập lờ của con gái làm bà Hồng Như ngạc nhiên:

– Hả! Con nói vậy là sao?

– À! Con chỉ nói theo quán tính vậy mà. Con có lựa chọn gì đâu mà mẹ lạ. Hơn nữa, nếu nói cho chính xác thì con cũng đâu có quyền quyết định...

mọi việc đều đã được xếp đặt.

Bà Hồng Như ái ngại:

– Con trách mẹ sao Hồng Kim.

– Mẹ biết con rất buồn về việc giao ước, cũng như rất đau lòng về thái độ xử sự không hay của mẹ thằng Khoa. Nhưng giá như Nam Khoa cũng trở mặt và thay lòng đổi dạ thì sẽ dễ cho mẹ con mình. Đằng này nó vẫn trước sau như một, vẫn kính trọng mẹ, lo lắng cho mẹ tận tình chu đáo và nhất là tình cảm dành cho con vẫn nồng nàn thắm thiết.

Hồng Kim gượng gạo:

– Vâng! Con hiểu mẹ ạ. Con có phàn nàn gì anh Nam Khoa đâu. Có điều chuyện hôn nhân, con chưa muốn bàn tới vào lúc này. Vài năm nữa hãy hay.

– Vài năm nữa ư?

Bà Hồng Như kêu lên:

– Con tưởng mình còn nhỏ lắm sao. Đã ngoài hai mươi rồi không khéo thành lỡ thời mất.

Hồng Kim đùa giọng:

Nếu có số lấy chồng thi để đến bốn năm chục tuổi vẫn đám cưới được, huống hồ gì con có mối sẵn rồi, không có ''ê sắc'' đâu mà mẹ lo.

Vẻ mặt trầm ngâm, bà Như nói:

– Trái lại mẹ rất lo và chỉ mong sớm nhìn thấy con yên bề gia thất thôi. Vì mẹ bệnh hoạn sống nay chết mai biết đâu mà lường trước.

Hồng Kim ôm mẹ, tựa đầu vào lòng mẹ dịu dàng:

– Sức khỏe của mẹ vừa mới hồi phục, mẹ đừng bận tâm lo nghĩ nữa mẹ nhé. Chúa đã phù hộ cho mẹ con mình rồi.

Bà Hồng Như chợt hỏi:

– Nam Khoa có tìm được địa chỉ người đàn ông đã đưa mẹ vào bệnh viện chưa? Con nhớ là phải xin lỗi người ta nghe không? Ai đời người ta giúp mẹ mà con lại hồ đồ quá.

Hình ảnh Bửu Điền chợt thoáng qua, Hồng Kim cũng lấy làm lạ. Cô đang nhớ để tìm thử xem trên nét mặt anh ta có điều gì biểu hiện sự gian tà để cho cô cả hai lần đều phải ngộ nhận như vậy. Hồng Kim lại cười thầm một mình.

Bà Hồng Như xoa nhẹ đầu con gái. Hồng Kim yên lặng, cô thèm được khoảnh khắc được ở trong vòng tay mẹ như thế này vô cùng. Cô không biết những ngày sắp tới mình sẽ ra sao trên đất khách? Và mẹ nữa, bà có bằng lòng, có chịu đựng nỗi nhớ nhung xa cách này?

– Tự nhiên buồn so vậy con gái?

Lau nhanh giọt nước mắt trên khóe mi, Hồng Kim nói nhỏ:

– Mẹ ơi! Từ mai mình sẽ trả căn nhà thuê này lại nha mẹ.

– Để đến ở trong làng SOS phải không? Sơ Ân Bình đã nói mọi việc với mẹ rồi. Hồng Kim à, tại sao con quyết định mọi chuyện mà không bàn, không nói gì với mẹ và Nam Khoa, con không sợ thằng Khoa trách con à?

– Xin mẹ hiểu cho vì trong lúc mẹ đang cơn nguy hiểm, con đành không hỏi ý kiến mẹ. Nhưng Nam Khoa thì khác, con không muốn anh ấy bận tâm lo liệu... Hơn nữa số tiền khá lớn, nếu như mẹ anh ấy xét nét sẽ càng làm cho hai mẹ con mình thêm khó xử, lẫn khó chịu.

Nhìn chăm chăm Hồng Kim, bà Hồng Như hỏi gặng:

– Thế còn bây giở, khi con quyết định đi hợp tác lao động ở Nhật sao lại không nói với mẹ?

Hồng Kim lí nhí:

– Tại con chưa nói chứ bộ! Mẹ không trách con chứ mẹ?

– Ngốc lắm! Tại sao mẹ có thể trách con? Mẹ chỉ tội nghiệp cho con phải sớm lặn lội vào đời. Bây giờ nơi xứ lạ phải bơ vơ một mình.

Hồng Kim cười trấn an mẹ:

– Một mình nhưng không dễ bị ăn hiếp đâu. Mẹ quên con có võ à?

– “Vỏ sò” hả?

– Ẩn mình trong lớp vỏ sò cũng là một cách tự vệ đẩy chứ mẹ. Nhưng mẹ ơi, chuyện này xin hãy giữ bí mật nếu như Nam Khoa chưa biết nha mẹ.

– Chắc chắn nó sẽ trách con.

– Đành chịu thôi mẹ ạ. Nhưng anh ấy sẽ hiểu thôi mà. Số tiền quá lớn so với mẹ con ta.

– Ừ thôi, con cũng nên sắm sửa thêm một ít đồ dùng đi. Con gái dù sao cũng cần phải chưng diện một tí, con lại đi xa nữa.

Hồng Kim so vai:

– Con đi làm chứ có phải đi tham quan du lịch mà chưng diện hở mẹ?

– Cũng tại mẹ mà khổ tâm con thế này.

– Con không muốn nghe mẹ nói những lời đó nữa. Bổn phận con cái, con chưa báo đáp hết nữa là.

Cô lại hạ giọng dí dỏm nói:

– Con gái của mẹ vốn xinh rồi, đâu cần phải phấn son chưng diện há mẹ há.

Bà Hồng Như nhẹ cười, đồng thời bà cũng nghe trong lòng tê tái một niềm đau. Bà có lỗi với chồng. Bà đã không đảm bảo được cho Hồng Kim có một cuộc sống giàu sang, nhung gấm để mai này nó phải đem bán công sức của mình ở quê người xứ lạ.

Một giọt nước mắt chợt rơi xuống thật nhanh trên khóe mắt nay đã hằn đậm những vết chân chim, bà Hồng Như đột ngột đề nghị:

– Hay là con đừng đi có được không Kim? Mẹ sẽ nói chuyện với sơ Ân Bình chúng ta sẽ từ từ kiếm tiền để hoàn trả. Đâu cần con phải gấp rút như vậy hả?

Hồng Kim tự tin đáp:

– Dù sao đây cũng là cơ hội để con đi nước ngoài nữa mẹ ạ. Vả lại, sang bên ấy lao động kiếm tiền sẽ mau hơn. Biết đâu con sẽ dành dụm để mua cả một căn nhà nhỏ cho mẹ con mình nữa đó. Chỉ cần mẹ ở nhà vui khỏe để mau chóng bình phục.

Bà Hồng Như gật gật cho con vui, nhưng nỗi lòng se sắt.

Hơi thở không đều có vẻ như là rất khó nhọc, ông Liệt Quân đã cố cho nên trong gương mặt của ông lúc này càng nhăn nhúm, méo mó đáng sợ hơn lúc bình thường nữa kìa.

Đối với ông, Bửu Điền luôn tôn kính, anh chưa bao giờ xem ông như “dưỡng phụ” dù thực tế điều đó là sự thật.

Đã hơn mười lăm năm trôi qua rồi, tuy lúc ấy Bửu Điền chỉ là một thằng nhóc hay cũng chỉ là một thiếu niên lóc chóc phá phách như quỷ, nhưng trong tiềm thức anh vẫn còn nhớ rất rõ những điều đã xảy ra.

Hồi ấy gia đình nội Bửu Điền thuộc dòng họ danh gia vọng tộc. Ở kinh đô Huế cổ kính, chính vì thế nên không tránh khỏi những lễ nghi phong kiến chăng? Hay có lẽ khi đó Bửu Điền còn chưa đủ hiểu biết để cảm nhận vì sao mẹ anh phải bỏ rơi anh trong lúc còn nhỏ như vậy.

Chỉ đến chừng ba anh bị bệnh qua đời, tội nghiệp cho đứa cháu thơ côi cút nên anh đã được chú ruột rước sang Nhật nuôi dưỡng.

Nhưng rồi đại họa lại đổ xuống cuộc đời Bửu Điền lần nữa đã làm thay đổi số phận của anh, ông chú vì cứu người bạn cùng làm ở mỏ than nên đã thiệt mạng. Còn người bạn của chú 1ại sống sót nhưng nửa phần thân thể phải chịu tàn tật, gương mặt gần như bị biến dạng hoàn toàn...

Sau tai nạn thảm khốc đó ông Liệt Quân đã nhận nuôi và hứa bảo bọc Bửu Điền cho đến ngày ông tàn hơi nhắm mắt. Và Bửu Điền chỉ biết anh có một người cha, một người thân duy nhất trên cõi đời này mà thôi.

Thế mà Thủy Tiên lại tỏ ra khiếm nhã và bất kính với ông. Ba anh đâu giống con quái vật để đến nỗi sự xuất hiện của ông phải làm cô kinh hãi đến như vậy.

Thái độ khinh khi, gớm ghiếc của cô làm lòng anh bực bội và thất vọng.

Hình tượng cô người mẫu kiêm ca sĩ mà anh từng cảm mến bỗng chốc tan biến mất rồi. Càng suy nghĩ càng thấy bao điều lẫn lộn và trong đầu anh cứ giống như khúc phim đang quay chậm, chỉ đến chừng cánh cửa phòng đẩy nhẹ, Bửu Điền mới đứng dậy, rời khỏi phòng ba anh và bước ra ngoài.

– Hào Trung! Cậu tìm mình có gì không?

– Ủa! Hổng phải giám đốc có lệnh cho gọi đó sao.

Phát thật mạnh lên vai HàoỏTung, Bửu Điền cười:

– Bỏ danh xưng ấy cho tôi nhờ, anh bạn ạ.

– Giám đốc mà không chịu hả? Vậy cậu đổi cho mình đi.

– Cậu đồng ý và không từ chối chứ?

Hào Trung giơ tay:

– Đùa thôi, tài cán như mình chỉ đi theo làm trợ lý cho cậu là may mắn lắm rồi.

– Thôi, đừng có thổi phồng tôi lên nữa có được không? À, còn việc mình nhờ cậu lo liệu xong rồi chứ Hào Trung?

– Ông ném về ra lệnh chứ nhờ cái gì? Nói vậy thôi, theo yêu cầu của cậu, mình đã cho lên mạng Internet và báo chí tìm Ô-sin. Kết quả có bốn hồ sơ xin việc, mình đưa cậu xem và quyết định nhé.

Bửu Điền xua tay:

– Không cần đâu! Mình đã giao cho cậu thì cậu cứ toàn quyền quyết định.

Hào Trung ngần ngại:

– Thế thì gay à nha.

– Về chuyện gì?

– Ô-sin nhưng chủ yếu là chăm sóc người bệnh. Mình sợ khi nhìn thấy bác Quân, họ sẽ...

Mặt Bửu Điền có vẻ căng thẳng:

– Theo cậu, họ cũng có phản ứng như Thủy Tiên sao?

Tránh tia mắt có vẻ trách cứ và u buồn của Bửu Điền, Hào Trung vội rút điếu thuốc ra châm lửa rồi nhẹ giọng:

– Xin lỗi. Mình không cố ý nhắc chuyện đó... nhưng sự thật thường hay phũ phàng như thế đấy.

– Những hồ sơ xin việc đó như thế nào?

– Có hai người bản xứ nhưng khá lớn tuổi, còn hai cô gái trẻ thì một lai Ấn, một là Việt Nam chính hiệu “Con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô”.

Nghe Hào Trung khôi hài, Bửu Điền phì cười theo và phán một câu:

– Hình như những con nai tơ bây giờ đã bị tiệt chủng hết rồi đấy. Coi chừng nhầm đó nha Hào Trung?

Nghênh mặt, Hào Trung hiu hiu tự đắc:

– Theo giác quan thứ sáu của mình có thể dám chắc đây là nghé con thật sự chứ hổng phải cưa sừng làm nghé đâu.

– Chà! Hết nai rồi tới nghé. Nè, tôi tìm Ô-sin giúp việc chứ không có ý làm nơi thuần dưỡng hươu nai, bê bò, nghé ngựa... gì hết đó nha ông bạn.

Hào Trung không nhịn được cười, cả Bửu Điền, khuôn mặt anh cũng bớt căng thẳng nặng nề hơn.

Từ hôm ông Liệt Quân bệnh trở lại, Bửu Điền tức tốc đón ông về Tokyo và hôm nay Trung mới nhận thấy nụ cười vui trên môi Bửu Điền.

– Hôm nay mình sẽ đãi cậu một chầu.

– Hối lộ hả?

– Trả ơn, vì cậu giúp mình rất nhiều việc.

– Sến quá thằng quỷ ơi! - Hào Trung nhăn mặt.

Bửu Điền tỏ vẻ băn khoăn:

– Ở nhà sẽ vất vả nhiều đấy, Hào Trung ạ.

– Trời ơi, sếp ơi là sếp! Đi Singapore có một tuần mà ông làm như phải một trăm tám mươi ngày vòng quanh thế giới vậy. A, hay là không tin tưởng thằng bạn này?

– Thằng quỷ! Tao mà không tin thì còn ma nào dám tin.

Hào Trung tỉnh bơ:

– Quỷ ma tin nhau là phải. Nè, vậy có dám giao cả bạn gái cho thằng này quản lý giùm không?

– Cái gì?

– Linda Thủy Tiên!

Bửu Điền nhăn trán:

– Bạn gái? Cả ông bố yêu quý và mày cũng đều lẫn lộn hai từ ấy rồi Hào Trung ạ.

– Chuyện ấy có trời mới biết.

– Chắc chẳng có ông trời nào rảnh rang để quan tâm đến những chuyện "tào lao mía laú' đó đâu.

Hào Trung hóm hỉnh:

– Có con ông trời nè.

Bửu Điền tỉnh bơ:

– Quả là ông ''trời con nàý' này lắm chuyện thật.

Hào Trung đành xếp de trước câu nói hết sức nặng ký của tên bạn thân.

Và Hào Trung cũng biết rằng đó là cách kết thúc câu chuyện ''tào lao mía laú' của hắn.

Là chủ của hai siêu thị kinh doanh mặt hàng đồ chơi trẻ em và sách thiếu nhi, Bửu Điền chẳng có thời gian đi chơi và tán gẫu với bạn bè. Hào Trung biết điều đó nên anh luôn kéo Bửu Điền vào những câu chuyện tào lao bất kỳ lúc nào, đó là một cách để ông chủ này được thư giãn.

Nhưng xem ra bản tính nghiêm nghị, khó chịu của Bửu Điền không bỏ được... Vốn dĩ là bạn thân nên Hào Trung không thể vì thế mà phàn nàn mà giận Bửu Điền được.

Bửu Điền bắt tay Bửu Điền và hứa sẽ tuyển một Ô-sin như ý cho ông Liệt Quân và để chuyến đi Singapore trở về, Bửu Điền rất hài lòng.

Vừa đặt chân đến xứ sở hoa anh đào, Hồng Kim thấy mình gặp nhiều may mắn.

Hồng Kim không phải khó khăn trong việc đi tìm kiếm công việc làm.

Cô đã chọn những nơi có nhiều người Việt Nam sinh sống và xin vào phụ việc cho một quán ăn. Mấy ngày sau theo sự chỉ dẫn của một người bạn, Hồng Kim đã tìm đến công ty ''Việt Việt''. Ở đây đang cần một Ô-sin giúp việc nhà với mức lương khá cao, cô không có gì phải do dự.

– Ông chủ à! Tôi phải làm những công việc gì?

Hồng Kim hỏi ngay khi thấy ông chủ này nhìn cô có vẻ dò xét quá.

Quả nhiên, ông ta gỡ cặp kính ra đặt trên bàn và nói:

– Trước tiên, xin đính chính, tôi không phải là chủ... Hơn nữa tôi khá trẻ...

cứ gọi tôi là Hào Trung.

Vâng, anh Hào Trung! Gặp được người Việt Nam là tôi rất mừng. Xin cho biết tôi sẽ làm gì ở đây? Nấu cơm giặt giũ lau phòng?

– Làm nốt. Kể cả một công việc cực kỳ quan trọng hơn, liệu cô có làm nổi không?

– Tôi nghĩ nếu quá khó khăn tôi cũng sẽ cố gắng hết sức mình.

– Vậy thì được. Tôi giao ước trước, cô làm tốt thì sẽ được trả lương gấp đôi qui định và còn được thưởng thêm nữa. Nhưng nói trước, nếu cô nghỉ ngang bỏ hợp đồng thì sẽ phải trả gấp ba số tiền lương tháng cho đến khi tìm được người khác vào thế.

Hồng Kim mở to mắt kinh ngạc trước điều khoản lạ lùng đó. Nhưng rồi chợt nghĩ đến số tiền lương tháng hấp dẫn, nhớ đến số tiền vay, nhận từ tay sơ Ân Bình, Hồng Kim thẳng thắn gật đầu:

– Tôi đồng ý.

Hào Trung nói ngay:

– Cô giúp ông chủ tôi chăm sóc người thân bị bệnh nặng.

– Làm y tá hả? Tôi... tôi đâu có rành về thuốc men.

Hào Trung cười thành tiếng:

– Chúng tôi chẳng điên khùng mà giao người bệnh cho một người không có bằng cấp đâu vấn đề thuốc men đã có bác sĩ. Cô chỉ làm nhiệm vụ chăm sóc mà phải chăm sóc chu đáo nhiệt tình.

Hơi khó chịu trưđc câu nói có vẻ như khinh người của anh ta, nhưng Hồng Kim đành nhẫn nhục vì lời đã thốt ra rồi.

– Tôi sẽ làm hết chức năng của mình, ông cứ yên tâm!

Tiếng ''ông'' như tố cáo sự khó chịu của cô gái, nhưng Hào Trung phớt lờ, anh nghiêm giọng:

– Hy vọng cô sẽ làm được và biết mình phải làm gì.

Hồng Kim đứng lên cùng Hào Trung rời khỏi phòng làm việc của hắn và cô được ngồi xe du lịch của hắn để đi nhận việc làm mới.

Khuôn viên của công ty này lớn thật, nên đến phía sau ngôi nhà ở cũng phải ngồi lên xe. Anh chàng Hào Trung này phách lối quá. Hồng Kim tự cho là như thế.

Khi đến trước một căn phòng vắng lặng, Hào Trung hắng giọng và gõ nhẹ cửa:

– Bác Liệt Quân ơi! Con đến nè!

– Có chuyện gì không Hào Trung?

Giọng bên trong trầm trầm đầy mệt mỏi.

Hào Trung dí dỏm:

– Con theo lệnh sếp đưa người giúp việc đến cho bác đây.

– Hào Trung à! Bác đã nói là bác không sao? Bác tự chăm sóc cho mình được mà. Bác ở đây ít hôm nữa chờ nó về là bác về nhà ngay.

Đưa mắt nhìn Hào Trung, trong đôi mắt Hồng Kim ánh lên nhiều dấu hỏi, tuy nhiên cô thấy không tiện hỏi.

Cũng không thể im lặng mãi được, Hồng Kim thấy cần phải lên tiếng.

Nhưng mà cô nói với người bên trong, giọng cô thật nhã nhặn:

– Bác ơi! Bác đồng ý cho cháu đến thử việc cho bác nhé.

Hào Trung gằn lại:

– Giúp chứ không phải là thử. Vào đi!

Nói xong, Hào Trung đẩy Hồng Kim cùng vào.

– Trời ơi! - Hồng Kim cố kìm lại tiếng kêu không để cho thốt ra khỏi bờ môi, dù lòng cô đang run sợ.

Người có giọng nói trầm ấm kia, người mà Hào Trung gọi là bác Quân thật là thân thiết ấy lại có khuôn mặt biến dạng, một khuôn mặt cực kỳ đáng sợ.

Hồng Kim hơi run rẩy, lùi về phía sau và không dám ngước lên nhìn thẳng ông Liệt Quân. Cô tự trách mình vội vã vì tiền vì số lương hậu hỉnh ấy mà hấp tấp đồng ý ngay không kịp nghĩ. Để bây giờ không thể nào rút lui khi Hào Trung đã nhét vào cô một thời gian biểu cho ngày ở đợ đầu tiên rồi.

Và cả một lời hăm he, một lời ngầm đe dọa:

– Nên nhớ, ''trả gấp bá' và phải tìm một người để thế.

Không để Hổng Kim có phản ứng gì thêm, cũng như không để ý xem ông Liệt Quân có thắc mắc tới câu nói của mình không, Hào Trung đã nhanh như một con sóc chào ông và ra khỏi phòng.

– Tôi đã làm cho cô kinh sợ lắm phải không?

Giọng trầm ấm của ông Liệt Quân vang lên. Nhưng trong lời lẽ đó Hồng Kim nghe như có cái gì đó xót xa và buồn tủi. Hồng Kim không dám nhìn thẳng vào ông Liệt Quân.

Cô nhỏ nhẹ phân trần:

– Vâng! Thưa bác, quả thật cháu có mất hồn khiếp vía. Ai mà lần đầu tiên trông khuôn mặt của bác cũng đều phần ứng vậy thôi. Nhưng mà bây giờ trấn tĩnh lại cháu thấy bớt sợ rồi. Cháu đã được nhận vào đây để giúp việc, chăm sóc cho bác. Xin bác cứ chỉ bảo cháu.

Ông Liệt Quân như không tin ở tai mình khi nghe những lời nhỏ nhẹ của cô gái. Sự xác nhận thành thật của cô giúp việc đã xoa dịu được một chút cho tâm trạng đau đớn của trong lúc này:

Thế mà ông lại tỏ ra nghiêm lạnh:

– Đáng tiếc là ta lại không cần dến những điều vặt vãnh đó. Ta biết tự chăm sóc bản thân mình cô gái ạ. Ta không có kiếm Ô-sin hay Ô-xy gì cả, có hiểu không?

Hồng Kim bướng bỉnh:

– Tất nhiên là không cần Ô-xy rồi, vì bác vẫn còn hít thở tốt mà.

Ông Liệt Quân trợn mắt trước câu nói trả treo của cô gái. Nhưng xem ra câu pha trò của cô cũng có duyên.

Hồng Kim lỡ miệng nói luôn:

– Nhưng Ô-sin thì rất cần cho bác đấy. Vả lại, ông chủ nhỏ đã mướn con rồi. Bây giờ con sẽ bắt tay vào lau chùi dọn dẹp căn phòng cho bác nha. Còn những chuyện gì khác cháu không biết, bác cứ sai bảo nhé.

Nói xong một mạch rồi Hồng Kim mới ngẫm nghĩ không biết mình đã tự chủ như thế nào để có thể nói ra những lời trơn tru đó. Trong thâm tâm cô không biết mình có đảm nhiệm nổi vai trò ở đợ này không? Chỉ vì cô hồ đồ ham mức lương cao mà ra cả.

Giá như cô vẫn còn phụ việc cho quán ăn có phải hơn không?

Gió trời đêm se lạnh, Hồng Kim kéo cổ chiếc áo len lên cao và rón rén mở cánh cửa phòng riêng của mình và bước ra ngoài ban công. Cô nhìn đâu cũng thấy nhìn tòa nhà đồ sộ cao chất ngất, mà trước nay cô chỉ gặp trong phim. Và cô cũng không thể hình dung được khuôn viên của nơi mình đang ở là như thế nào. Chỉ biết rằng đây là hậu liêu của công ty Việt Việt như lời Hào Trung đã nói. Còn Hào Trung là ai thì Hồng Kim hoàn toàn mù tịt. Bởi vì hắn ta không hề nói qua về bản thân cho dù đấy chỉ lả lý lịch trích ngang đi chăng nữa.

Nhưng mặc kệ. Hồng Kim thấy cũng không quan trọng khi hiện thời mình đã có chỗ ăn, chỗ ở, chỗ làm quá tốt đẹp rồi.

Hồng Kim còn tự cho mình gặp may mắn nữa kìa. Vừa chân ướt chân ráo đến xứ sở hoa anh đào đã có ngay công việc làm, dù đấy chỉ là làm cô Ô-sin, Hồng Kim vẫn thấy là may.

Nhanh thật, mới đó mà cũng đã hơn mười ngày rồi. Xem ra tay nghề y tá của Hồng Kim không xoàng, không tệ. Trái lại, cô còn được ông Liệt Quân đánh giá cao nữa kìa.

Có lẽ vì được những niềm vui đó mà Hồng Kim đã quên khuấy đi mất những thắc mắc trong lòng khi Hào Trung đã căn dặn không cho cô bén mảng đến khu vực tiền sảnh, vì theo như Hào Trung đã ba hoa chích chòe thì nơi đây là khu vực cấm địa... và công ty Việt Việt kinh doanh cái quái quỷ gí thì Hồng Kim cũng chẳng hề biết.

Một cơn gió thoảng qua, Hồng Kim rùng mình. Cô ngó dáo dác xong lại cười thầm với chính mình và buột miệng nói vu vơ:

– Mẹ ơi! Chắc mẹ sẽ không ngờ con gái của mẹ giờ đây đã hết biết sợ bóng đêm, sợ ma là gì nữa rồi. Mẹ có biết vì sao không? Vì có một người cứ tưởng là ma giả, nhưng hóa ra con ma thật lại dễ mến vô cùng.

Vâng! Khuôn mặt biến dạng của ông Liệt Quân hóa ra lại giúp cô không còn phải yếu bóng vía nữa. Thở dài khoan khoái, Hồng Kim trở vào phòng.

Cô mong sẽ tìm được một giấc ngủ dễ dàng và ngon giấc.

– Này dậy! Dậy giùm tui đi chứ tiểu... tiểu nữ.

Thay vì nhấn chuông gọi Hồng Kim mỗi khi có chuyện cần thì sáng nay Hào Trung đã đập cửa phòng cô và réo gọi inh ỏi.

Dụi mắt, Hồng Kim giật mình. Cô đã ngủ quên. Nhìn đồng hồ, cô lính quýnh vì đã trễ gần hai mươi phút. Vừa đáp lời lên tiếng với Hào Trung, cô vội vã đánh răng làm vệ sinh cá nhân rồi chạy ào về phòng ông Liệt Quân mà quên hỏi Hào Trung gọi cô có chuyện gì.

– Cháu xin lỗi bác, cháu lỡ ngủ quên.

Hồng Kim xin lỗi ngay khi vừa đẩy cánh cửa phòng ông Quân.

– Ô hay!

Một lần nữa cô lại thốt lên với vẻ ngạc nhiên và bước chân cũng đã khựng lại.

– Ngạc nhiên chưa? Đã sạch nay lại còn sạch hơn nữa chứ gì?

Câu khôi hài của ông Liệt Quân hình như đã bắt chước trong một câu quảng cáo thì phải. Nhưng Hồng Kim lại đang chú ý đến điều khác.

Sáng nay ông có vẻ tươi tắn hơn và hình như mọi việc lại đâu vào đấy cả chứ. Hồng Kim e ngại hỏi:

– Sao bác không nhấn chuông gọi cháu mà lại...

Ông Liệt Quân cười:

– Bộ cháu cho rằng bác đã tự lực hay tự giác? Không có đâu!

Hồng Kim sửa lại chăn màn. Dù rằng cô thấy hành động này là thừa thãi bởi vì mọi thứ đều đã ngay ngắn, sạch gọn, thậm chí đến bô nước tiểu cũng đã được mang vào toa-lét. Nhưng ai đã làm công việc này? Hào Trung ư?

Nếu thế thì anh ta sẽ mắng cô một trận rời hăm he trừ lương đuổi việc gì nữa đây?

Ông Quân như đã đọc được những suy nghĩ trong ánh mắt của cô Ô-sin nên vội giải thích:

– Là con trai bác đấy. Tại bác ngăm không cho nó gọi cháu, nên nó bị buộc phải làm thay.

Hoang mang càng tăng thêm trong lòng Hồng Kim hỏi:

– Ông giám đốc về khi nào hả bác?

– Nè, gọi tôi là bác, con trai tôi là ông... thì ai lớn đây?

Ông Liệt Quân nói đùa, nhưng quả tình tâm trí Hồng Kim bây giờ không còn đùa nổi. Cô đang thắc mấc lẫn lo ngại về ông chủ con, mười ngày qua cô cảm thấy thoải mái với công việc, với sự khó chịu của ông Quân mỗi khi cơn đau hành hạ ông. Tuy thế tính ông rất ôn hòa, biết xót thương kẻ ăn người ở.

Chẳng biết con trai ông thì như thế nào đây? Hống hách? Ôi, biết bao dấu hỏi to tướng đang hiện lên trong đầu Hồng Kim. Cô buột miệng:

– Con trai bác thế nào hả bác Quân?

Chép miệng ông Quân cà rỡn nói:

– Dĩ nhiên là đẹp trai, lịch sự, dễ coi. Là thanh niên cường tráng khỏe mạnh đàng hoàng nha, chứ không phải như bác đây mang khuôn mặt của thằng quỷ dạ xoa.

Lúng túng đến độ quýnh quáng, Hồng Kim không biết ông có đùa không hay muốn chỉ trích cô. Cô ấp úng:

– Xin lỗi, cháu không cố ý hỏi như vậy.

Ông Quân xua tay:

– Coi kìa! Ta có bắt lỗi bắt phải gì cháu đâu chứ? Ngược lại, còn cảm ơn không hết nữa là. Cả con trai ta nó cũng sẽ nể cháu luôn, bởi vì chỉ trong hơn một tuần ngắn ngủi mà cháu đã glúp ta phục hồi sức khỏe tốt đẹp như thế này.

Hồng Kim bẽn lẽn:

– Bác ơi! Bác hết bệnh là nhờ do bác sĩ điều trị chứ bộ. Còn cháu chỉ là một con nhỏ giúp việc.

– Giúp việc nên rất được việc đúng không?

Trò chuyện với ông Quân rất cởi mở vui vẻ nên Hồng Kim đã không hề nghĩ đến hay sợ hãi khuôn mặt biến dạng của ông. Cầu mong sao cậu ấm của ông sẽ có được gen di truyền này để Hồng Kim dề thở hơn, chứ làm Ôsin mà bị bắt chẹt thì khổ sở vô cùng.

– Cháu đi chuẩn bị thức ăn cho bác nhé.

Hồng Kim nhớ đến bổn phận của mình nên vội lên tiếng và hỏi thêm:

– Thế có cần chuẩn bị phần ăn cho con của bác không vậy?

– Chắc không cần đâu. Nó đi với Hào Trung rồi.

– Dạ.

Cô lại rút lui và đi lo công việc.

Hồng Kim trở lại phòng ông Liệt Quân với khay thức ăn nghi ngút khói.

Cô chưa kịp đặt nó vào vị trí thường ngày thì một giọng nói cụt ngủn vang lên.

– Để tôi!

Ngước mắt nhìn người vừa cất tiếng nói Hồng Kim tá hỏa mặt mày. Cô lùi lại khi nhận ra người phát ngôn vừa rồi và lẩm bẩm:

– Oan gia rồi! Trời ạ.... hắn!

Còn Bửu Điền, anh cũng ngạc nhiên khôn kém. Về thấy sức khỏe của cha đã ổn lại nghe ông và cả Hào Trung cũng hết lời khen ngợi cô Ô-sin, Bửu Điền rất hài lòng. Anh cũng muốn gặp cô ta ngay.

Ai ngờ, người đang đứng trước mặt anh chính là cô bảo mẫu của đám trẻ.

Một người đã từng ăn thua đủ với anh, một người mà anh đã từng chỉ trích là hồ đồ xớn xác. Nghĩ đến việe xảy ra ở làng trẻ hơm ấy, Bửu Điền giả vờ chặt mặt ngầu:

– Để tôi kiểm tra cái đã!

Ông Liệt Quân cười:

– Kiểm tra cái gì hả? Đây là cô Ô-sin tuyệt vời mà ba đã nói với con đấy Bửu Điền.

Giọng Bửu Điền lạnh tanh:

– Nghe không bằng thấy đâu ba. Vả lại, không kiểm nghiệm, ngộ nhở bị ngộ độc thì nguy mất.

Hồng Kim cứng họng. Từ nãy giờ cô đứng chôn chân tại chỗ, bây giờ nghe những lời ám chỉ của anh ta khiến cô tức anh ách. Cô trấn tĩnh và cũng lấy lại sự cố chấp:

– Nếu có ngộ độc thì có lẽ những ngày qua Hào Trung đã gọi điện báo cho anh về lo hậu sự rồi.

Bửu Điền không thể ngờ câu nói trả đũa của Hồng Kim hết sức nặng ký như vậy. Anh trường mắt ngó cô. Trong thâm tâm anh rất lấy làm lạ. Tại sao một cô gái có vóc dáng mảnh mai, một ngoại hình rất ư là thục nữ như vậy, nhưng hoàn toàn trong ý tưởng của cô lại biểu hiện những điều khác.

Ông Liệt Quân thì vô tư trước cuộc gặp gỡ bất ngờ lý thú của họ nên ông đâu hiểu đầu cua tai nheo gì. Ngỡ ngàng, Bửu Điền trêu chọc Ô-sin cũng cười lên tiếng:

– Bửu Điền nó muốn kiểm tra chất lượng một cách khéo léo đây. Vậy nhờ cháu cho nó một khẩu phần.

Chỉ chờ có thế Hồng Kim lui ra khỏi phòng, đôi mắt cô gởi lại một lời nhắn:

''Anh cứ ngồi đó chờ đến cóc mọc râu... cũng hổng có ăn đâu!" Bửu Điền nheo mắt cười. Anh cũng ngầm ra hiệu:

''Tôi biết trong bụng cô đang nghĩ gì rồi. Cô nhóc ạ. Vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn. Chờ nhé!" Trước mặt ông Liệt Quân, Bửu Điền chẳng hề cho biết mình đã nhận ra Hồng Kim chính là co gái đã từng bắt chẹt anh ở làng trẻ SOS và thậm chí còn vu oan giá họa cho anh tội đụng xe gây tai nạn nữa chứ.

Thật là buồn cười, khi bây giờ ở cách xa nửa vòng trái đất cũng lại phải gặp nhau. Từ lúc xuống sân bay nghe Hào Trung hết lời khen ngợi người giúp việc kiêm y tá nọ, rồi về nhà thấy sức khỏe cha đã phục hồi khá nhanh cũng như nghe ông cũng khen lấy khen để cô gái thì Bửu Điền đã mừng thầm, anh mong gặp cô ta ngay tức khắc. Dù sao anh cũng muốn tỏ rõ sự cám ơn của mình.

Để rồi giờ đây khi đối diện với nhau chẳng riêng gì anh mà cả Hồng Kim cũng muốn bật ngửa thì phải?

– Bửu Điền à! Công việc làm ăn của con thế nào rồi? Chuyến đi này tốt đẹp chứ?

Tiếng của ông Liệt Quân vang lên kéo Bửu Điền về thực tại. Anh phấn khởi nói:

– Vâng! Rất tốt ba ạ. Con đã thăm dò, nghiện cứu thị trường rất kỹ, hàng của công ty Việt Việt rồi sẽ ưu thế trên thị trường Singapore cho ba coi.

– Điều đó thì ba rất tin ở con. Nhưng mà có một điều ba muốn con phải quan trọng, phải đặt lên hàng đầu cũng giống như là việc sản xuất hàng ở Việt Việt vậy!

– Ba nói thế là sao?

Trầm giọng lại, ông Liệt Quân từ tốn nói:

– Là việc lập gia đình cưới vợ, chẳng lẽ con không nghĩ đến vấn đề này sao?

Bửu Điền chau mày biểu lộ sự ngạc nhiên:

– Sao hôm nay ba lại đề cập đến chuyện này. Con nghĩ vẫn còn chưa đến lúc đâu ba ơi.

Ông Liệt Quân lắc đầu:

– Đã ngoài ba mươi rồi mà còn chưa đến lúc gì chớ? Thế đến bao giờ mới là lúc hả? Bửu Điền à! Liệu ba có còn sống được bao lâu.

Bửu Điền giật mình, anh ngăn lại:

– Sao ba lại nói vậy? Ba rất khỏe mạnh, ba sẽ sống lâu dài để cùng hưởng phước lộc an nhàn với con. Cuộc đời ba đã khổ nhọc rồi... và sự nghiệp của cha con ta cũng đang bắt đầu, ba phải được tận hưởng.

– Ba hưởng như thế này là tốt quá rồi. Ba chỉ muốn con yên bề gia thất, lo cho con tròn vẹn ba mới không thẹn với người đã khuất.

Bửu Điền không muốn câu chuyện đau thương sẽ tái hiện trong đầu của cha và của cả anh nữa, anh vờ vui vẻ:

– Ba yên tâm, rồi con sẽ cưới vợ cho ba.

Ông Liệt quân dí dỏm:

– Ơ... cưới vợ cho con chứ sao lại cho ba? Nếu ba phải cưới thì đã cưới từ mấy chục năm về trước kìa.

Rồi ông lại hạ giọng hỏi:

– Cái cô Linda và con thế nào rồi? Nghe Hào Trung nói cả hai giận nhau phải không?

Bửu Điền lầm bầm:

– Tên Hào Trung này thật lắm chuyện.

Ông Liệt Quân thở dài:

– Cũng là tại vì ba phải không? Bửu Điền à, con đừng trách cô ấy! Gương mặt ba khủng khiếp như thế này bảo ai mà không kinh sợ cho dược. Cả Hồng Kim thoạt trông thấy ba cũng đã kêu trời.

Mặt Bửu Điền quạu đeo:

– Sao? Hồng Kim cũng tỏ thái độ như vậy sao? Lạng quạng là con sẽ đuổi thẳng cổ. Đi giúp việc mà muốn phách lối hở?

Ông Liệt Quân tỉnh bơ:

– Con người dẫu không biết ma quỷ là gì, hễ nghe nói tới là còn sợ mất hồn, huống gì đối diện trước khuôn mặt còn hơn ác quỷ của ba. Bửu Điền à!

Ba không trách gì họ đâu. Con đừng nên vì việc đó mà khó chịu với bất cứ ai.

Câu chuyện của hai cha con bỗng trở nên lặng lẽ vì mỗi người bận đeo đuổi một ý nghĩ riêng.

Bửu Điền vội xin phép ông Liệt Quân và trở về văn phòng làm việc ở khu tiền sảnh.

Anh không hay ràng ở một góc khác, Hồng Kim cũng đang thở dài thườn thượt, cô lo sợ cho những ngày sắp tới sẽ không được yên ổn.

Hy vọng rằng Bửu Điền sẽ không đến nỗi hẹp hòi, nhỏ nhặt mà để bụng những chuyện đã qua.

Hồng Kim lẩm nhẩm và thốt lên lời mà chẳng hay.