Bỗng điện thoại reo vang. Giọng Sơ Ân Bình bên kia đầu dây:
– Hồng Kim hả? Con mang ba trăm bộ quần áo sang làng trẻ SOS ngay nhé.
Hồng Kim ngớ ra:
– Đâu có được sơ! Đây là hàng con hợp đồng với một nữ khách hàng bên Nhật mà.
Sơ Ân Bình vẫn không giải thích mà thúc giục:
– Con hãy mang quần áo sang đây ngay để kịp phát cho các em vào dịp cuối năm để các em vui mừng đón tết con ạ.
– Đâu có được sơ! Hàng của khách. Con giao thế là sai nguyên tắc.
– Con cứ giao đi, không sao cả!
– Con làm thế là bể hợp đồng, đâu còn uy tín làm ăn được nữa hở sơ.
– Con cứ yên tâm giao cho sơ, trẻ con làng SOS rất cần quần áo mới.
– Giá như sơ nói trước con sẽ may thêm. Bây giờ giao thế này kẹt cho con quá.
– Sơ bảo con cứ nghe. Không sao đâu mà!
– Con biết ăn làm sao nói làm sao với bà khách người Nhật đây!
Giọng Sơ Ân Bình vẫn quả quyết:
– Con không có làm gì sai trái đâu. Cứ giao hàng qua đây nhanh nhé, sơ đang chờ.
Và sơ còn nhấn mạnh:
– Con không được từ chối nhé.
Không để cho Hồng Kim phản ứng nữa sơ cúp nhanh.
Người thừ ra nghĩ ngợi, Hổng Kim phân vân tột độ. Không hiểu sao sơ Ân Bình lại bảo Hồng Kim làm thế? Đem quần áo trẻ em sang làng SOS thì Hồng Kim lấy gì giao cho bà khách người Nhật. Sai hợp đồng mất uy tín thì làm sao làm ăn được? Chắc chắn Hồng Kim sẽ mất một khách hàng và sẽ không phải là một đâu.
Thà rằng sơ bảo Hồng Kim may 300 bộ quần áo khác trong năm mười ngày, Hồng Kim sẽ làm việc cật lực, tìm thêm người may phụ Hồng Kim sẽ không ngại khó khăn.
Tại sao sơ bất Hồng Kim giao hàng đang hợp đồng của cô? Phản đối sơ không chịu nghe, Hồng Kim phải làm sao đây!
Biết là Hồng Kim rất yêu mến trẻ em làng SOS. Hồng Kim cũng mong muốn các em đều có một bộ quần áo tết. Nhưng giao hàng này thì khó quá.
Đây là công việc máu thịt của Hồng Kim.
Sơ ơi, sao sơ không hiểu cho con. Bao ngày qua vất vả cùng Ánh Hoa cặm cụi giao hàng cho đúng thời hạn để không mất uy tín. Bây giờ sơ bảo mang qua làng SOS. Hồng Kim không sao hiểu nổi điều này?
Hồng Kim ngồi bóp trán suy nghĩ mãi mà không có lời giải đáp. Đem hay không đem, Hồng Kim ngần ngừ mãi.
Rồi Hồng Kim tự nhủ sơ Ân Bình rất yêu mến Hồng Kim. Sơ luôn mong muốn điều tốt đẹp cho cô. Xưa nay sơ chưa bảo Hồng Kim làm gì sai trái.
Sơ sẽ không hại Hồng Kim đâu.
Có lẽ nên nghe lời sơ. Mọi việc sẽ tính sao dù xảy ra thế nào cũng được.
Cuối cùng Hồng Kim quyết định đem hàng qua bên làng SOS, cô đứng lên gọi khẽ.
– Ánh Hoa ơi!
– Dữ hôn!
Đang loay hoay sắp xếp các thùng quần áo, Ánh Hoa lật đật chạy lại.
– Thấy mi ngồi rũ ra như chiếc lá héo, ta chẳng biết chuyện gì, sợ mi kiệt sức vì may.
Hồng Kim phì cười:
– Mi không kiệt thì ta cũng đâu có kiệt. Sức tràn đầy.
Ánh Hoa bật hỏi:
– Thôi nói đi. Chuyện gì mà mi thẫn thờ bất động như xác chết vậy?
– Sơ bảo mang quần áo trẻ em sang làng SOS.
Ánh Hoa thản nhiên:
– Thì cứ đem!
– Mi cũng đồng ý hén!
– Ừ!
– Ta chỉ sợ mất uy tín với bà khách người Nhật.
Ánh Hoa cười nhẹ tênh:
– Chắc sơ có lý do. Sơ cũng không hại mi đâu.
Hồng Kim thở hắt ra:
– Ta cũng nghĩ thế!
– Chuyện gì xảy ra tính sao.
– Mi hãy gọi xích lô chở đồ sang làng SOS giúp ta nhé.
Ánh Hoa tinh nghịch đùa giọng:
– Xin tuân lệnh bà giám đốc. Nhưng...
Hồng Kim lại sốt ruột:
– Trời ơi! Nhưng gì nữa? Sơ bảo đem qua nhanh, sơ đang chờ.
– Bây giờ gấp rồi hả?
– Đừng lề mề nữa nhỏ ơi!
– Em chỉ hỏi bà giám đốc là khỏi gọi xích lô, để em bảo xế của em đến chở giùm được hôn.
Hồng Kim gật đầu liên tục:
– Xế gì xe gì cũng được, mi hãy chở nhanh giùm ta.
Ánh Hoa đãi giọng:
– Xin vâng!
Rồi nhanh nhẹn bước đến bên chiếc điện thoại quay số.
Hồng Kim nôn nóng ngóng ra cửa, làm như Ánh Hoa vừa gọi thì xe xuất hiện ngay vậy.
Hơn mười phút sau, ''xế" của Ánh Hoa lù lù xuất hiện.
Ánh Hoa chạy đến bên anh, cất giọng ân cần:
– Anh chở giùm em mấy kiện hàng đến làng trẻ SOS nghen.
Hồng Kim trố mắt nhìn “xế” của Ánh Hoa. Trời ạ! Nam Khoa!
Không ngờ là Nam Khoa.
Nam Khoa rất tự nhiên mỉm cười với Hồng Kim và vui vẻ hỏi Ánh Hoa:
– Hàng đâu em để anh mang ra xe.
Chỉ mấy thùng quần áo, Ánh Hoa vui vẻ:
– Đây này để em phụ với anh.
Nam Khoa âu yếm:
– Để anh. Em chân yếu tay mềm.
Ánh Hoa lườm yêu:
– Xí! Chân yếu tay mềm mà em với Hồng Kim may hết mấy trăm bộ đồ trong thùng này đó.
Nam Khoa cười cười:
– Biết rồi! Biết rồi!
– Biết rồi thì khẩn trương đi anh.
Bây giờ tnì Hồng Kim thì không khẩn trương nữa. Hết ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Nam Khoa, cô bắt đầu vui vẻ chúc mừng:
– Vậy mà nhỏ Ánh Hoa bí mật giữ kín anh chàng. Xin chúc mừng hai người nghen.
Ánh Hoa bẽn lẽn:
– Sợ bà giám đốc trêu ghẹo, ta có dám lộ bí mật đâu.
– Ai dám chọc, ta mừng cho hạnh phúc của hai người. Anh Nam Khoa rất tốt.
Ánh Hoa lém lỉnh:
– Đừng có khen anh ấy phình lỗ mũi đấy.
Nam Khoa đưa tay vuốt mũi pha trò:
– Thôi, phình mũi xấu lắm, anh giữ nguyên hà.
Ba người cười gòn tan.
Hồng Kim nhìn Ánh Hoa trêu:
– Bây giờ có anh chàng ở đây, ta ra điều kiện nghe.
Biết Hồng Kim nói gì, Ánh Hoa quýnh quáng đập vai bạn ré lên:
– Nè, không ra điều kiện. Bye nha.
Nam Khoa lại tò mò hỏi:
– Điều kiện gì nhỉ?
Hồng Kim nói nhanh:
– Anh có rước Ánh Hoa về dinh thì cũng phải để nó lại may với em mãi nha.
Nam Khoa nheo nheo mắt:
– Rủi anh không chịu thì sao?
Hồng Kim đáp tỉnh rụi:
– Thì không cho cưới!
Nam Khoa kêu lên:
– Ôi, điều kiện gì khắc nghiệt quá!
– Anh không chịu chứ Ánh Hoa chịu rồi đó.
Ánh Hoa ré lên cải chính:
– Ai chịu hồi nào?
Hồng Kim cười hỏi:
– Chứ hôm nọ mi nói gì?
– Ta nói xuất giá tòng phu.
Nam Khoa xen vô:
– Là Ánh Hoa đi theo anh chứ không ở đây đâu.
Hồng Kim vờ than thở:
– Mi nỡ bỏ một mình ta với tiệm may sao Ánh Hoa:
Ánh Hoa cười rúc rích:
– Một mình mi vừa làm giám đốc vừa làm công nhân.
Hồng Kim gật đầu:
– Được rồi, mi ráng đi, ta sẽ may cho mấy trăm bộ đồ con nít.
– Hả! May chi dữ vậy?
– Cho con cái mi mặc. Mi mong điều đó mà.
– Cho đám trẻ làng SOS của mi thì có.
Nghe Ánh Hoa nhắc đám trẻ, Hồng Kim chợt nhớ:
– Ấy chết! Chở quần áo qua làng SOS nhanh lên, sơ Ân Bình đang chờ.
Chắc sơ la quá.
Ánh Hoa phàn nàn:
– Tại mi chớ ai. Anh Nam Khoa đang làm nhiệm vụ tự dưng cản trở.
– Ta có cản trở đâu?
Ánh Hoa hối thúc:
– Đem hàng ra xe nhanh lên đi nhanh.
Khệ nệ bưng mấy thùng đồ, Nam Khoa khẽ hỏi Ánh Hoa:
– Em có đi cùng anh không?
Ánh Hoa chỉ chiếc xe và thùng đồ.
– Xe đầu còn chỗ ngồi anh.
Nam Khoa khôi hài:
– Em muốn đi thì anh nhét.
– Anh nhét chắc em dẹp lép như con tép quá.
Hồng Kim bảo:
– Thôi, để hàng đi trước, người đi sau.
– Ta đi làm chi. Mi là bà chủ mới qua bên đó chứ.
– Ta ở nhà để bà khách hàng đến mà nghe chửi.
– Bà ấy chửi bằng tiếng Nhật, mi khỏi nghe.
Hồng Kim bông đùa:
– Làm ăn kiểu như ta chắc bà ấy cũng cố mà học tiếng Việt để chửi.
Ánh Hoa an ủi bạn:
– Thôi, mi đừng có quá lo.
Rồi cô dặn Nam Khoa:
– Anh đem hàng sang làng SOS hỏi xem sơ Ân Bình có dặn gì không nhé.
À! Nói với sơ là Hồng Kim đang rầu dữ lắm.
Nam Khoa pha trò:
– Xin lãnh nhiệm vụ được giao.
Rồi anh giơ tay chào hai cô gái và phóng xe chạy nhanh.
Nam Khoa đi rồi, Hồng Kim chất vấn Ánh Hoa:
– Nghe ta hỏi tội mi đấy.
– Xí! Làm gì như quan tòa vậy?
– Hơn cả quan tòa nữa.
Ánh Hoa nghiêng đầu nhìn Hồng Kim:
– Tội gì hỏi đi.
Hồng Kim hắng giọng:
– Tội của mi là giấu giếm. Sao đến hôm nay mới để Nam Khoa xuất đầu lộ diện vậy?
Ánh Hoa cười cười:
– Thì hôm nay mới có dịp.
– Tại sao mi không chịu khai báo?
– Chẳng lẽ báo là ta đã có ''xế'' riêng?
Hồng Kim bật hỏi:
– Xế riêng, mà sao ta không thấy đưa rước mi nhỉ?
– Ta ở đây với mi mấy hôm nay mà đưa rước đi đâu?
– Ừ nhỉ!
Hồng Kim gật đầu rồi lém lỉnh bảo:
– Được rồi, từ nay mi rỗi rảnh tự do đi với xế.
– Không nhận hợp đồng may tiếp nữa à?
– Vừa mới giao hàng mệt đứt hơi, nghỉ ngơi đã.
Ánh Hoa vui vẻ:
– Bà giám đốc này biết điều ghê há.
Hồng Kim chợt nhớ, giọng chùng xuống:
– Giao hàng cho sơ mà cứ thấp thỏm không yên. Ta đang lo đây này.
– Có gì mà lo. Sơ Ân Bình...
Hồng Kim chắt lưỡi:
– Nhưng trách nhiệm thuộc về ta. Chính ta ký hợp đồng nhận hàng. Ôi!
Gặp bà khách người Nhật, biết giải thích sao đây.
Ánh Hoa xúi giục:
– Để sơ Ân Bình giải thích.
– Khổ nỗi bà khách kiếm ta chứ có kiếm sơ đâu.
– Vậy mi qua làng SOS trốn đi.
Hồng Kim nhăn mặt:
– Con khỉ! Bụng làm dạ chịu chứ trốn gì.
– Ta thấy lỗi không phải tại mi.
– Cũng không phải tại sơ đâu nhé.
Hồng Kim tiếp lời Ánh Hoa.
Không phải lỗi ai cả. Nhưng sơ đã đưa Hồng Kim vào một tình huống khó xử. Cô bỗng thấy run lên khi phải đối diện với bà khách người Nhật và thầm mong bà đừng đến.
Lạy trời có một phép màu nào đó bà khách chịu gia hạn hợp đồng Hồng Kim sẽ kéo Ánh Hoa cùng may với cô thật gấp để hoàn thành ba trăm bộ đồ cho bà.
Điều đó có xảy ra không? Hồng Kim rất mong.
Thấy Hồng Kim yên lặng, Ánh Hoa bảo:
– Mi đừng quá lo. Sơ Ân Bình sẽ không bao giờ hại mi đâu.
– Ta cũng biết vậy nhưng sao vẫn cứ lo. Ta phát run lên đây này.
Ánh Hoa cười ghẹo:
– Bà khách người Nhật chưa đến mà mi run cái nỗi gì?
– Bà ấy đến ta có mà có chết mất.
– Mi bảo bụng làm dạ chịu mà sợ gì?
– Ta nói cứng chứ làm sao không.
– Thôi, để chờ Nam Khoa về xem sao.
– Nam Khoa mà giải quyết chuyện gì.
– Xem sơ Ân Bình có nhắn điều gì.
– À! Sao Nam Khoa đi lâu quá nhỉ?
– Mi lại nôn nóng rồi. Anh ấy mới đi chừng nửa đoạn đường chứ gì.
Nháy mắt với Ánh Hoa, Hồng Kim trêu:
– Mi rành đường đi nước bước của Nam Khoa quá nhỉ.
Ánh Hoa đáp tỉnh bơ:
– Tài xế riêng mà, ta phải rành chứ.
Hồng Kim nhận định:
– Kể ra Nam Khoa cũng tốt với hai đứa mình quá nhỉ?
– Nghe ta gọi điện bảo chở hàng thì anh ấy sốt sắng đến ngay.
– Một người có tấm lòng vì việc chung đấy. Mi khéo chọn ghê.
– Không dám chọn đâu. Cái gì đến thì đến hà.
Hồng Kim liến thoắng:
Ta cũng chờ xem có cái gì đến với ta không?
Đưa mắt nhìn Hồng Kim chằm chặp, Ánh Hoa khẽ bảo:
– Vậy là mi với anh Nam Khoa chẳng có duyên nợ.
Hồng Kim thật lòng đáp:
– Tưởng thành nhưng rồi chia tay nhau đường ai nấy đi. Ta rất nhẹ nhõm về chuyện này.
Ánh Hoa hồn nhiên:
– Nhờ thế ta mới đi chung đường với anh ấy.
– Mi với Nam Khoa rất đẹp đôi, hai người sẽ rết hạnh phúc. Ta xin chúc mừng.
Hồng Kim nắm lấy tay Ánh Hoa. Hai người thích thú lắc tay nhau.
Ánh Hoa tò mò hỏi:
– Ta đang tự hỏi mi có duyên nợ với anh chàng nào.
– Ta cũng đang tự hỏi điều đó.
Ánh Hoa đặp vai bạn:
– Con khỉ! Mi cũng hỏi nữa à?
– Chứ ta đâu có biết.
– Mi không biết thì ai biết?
Hồng Kim chạnh nghĩ đến Bửu Điền. Một nỗi buồn không tên len đến.
Anh đang ở phương trời Nhật xa xôi cùng cô vợ Thủy Tiên. Hồng Kim đã tan rồi giấc mơ hão huyền.
Anh đã đến bên đời cô. Nhưng anh là kẻ phải mãi ở bên lề.
Thà không gặp, không biết, không quen để khỏi bẽ bàng. Không thể nói với Ánh Hoa về Bửu Điền khi anh là kẻ đã có vợ. Anh thật ác khi đến với cô. Hồng Kim quyết định phải xua tan hình ảnh Bửu Điền ra khỏi tim cô.
Hồng Kim trả lời Ánh Hoa:
– Không có thì không biết, chịu chưa.
Ánh Hoa cười nhẹ tênh:
– Mi không tin thì ta làm cho có nghen!
– Thôi đi, mi hãy lo vui duyên mới của mi đi. Ta không có mượn.
– Không mượn ta cũng kiếm cho.
– Giỏi nhỉ!
Ngay lúc đó Nam Khoa về đến, Ánh Hoa reo lên:
– Anh về rồi à? Đi nhanh quá nhỉ?
Nhìn đồng hồ tay, Nam Khoa mỉm cười:
– Chỉ hơn mười lăm phút thôi.
– Anh đi nhanh thật.
– Để về còn chở người đi nữa.
Hồng Kim cất tiếng:
– Sơ có nhắn gì không anh?
– Sơ bảo cám ơn Hồng Kim đã đưa quần áo sang đúng hẹn.
– Anh đưa đó chứ.
– Anh chỉ là kẻ chuyên chở.
Ánh Hoa cười rúc rích:
– Là tên tài xế nhiệt tình rất tốt. Hồng Kim khen như thế.
Nam Khoa dí dỏm:
– Tài xế chở hàng đi, bây giờ đến chở người.
Ánh Hoa khẽ hỏi:
– Chở đi đâu hả anh?
– Đưa em và Hồng Kim đi ăn sáng.
Hồng Kim từ tốn:
– Anh đưa Ánh Hoa đi nhé. Em ở nhà ăn sáng với mẹ.
Rồi cô bồn chồn hỏi:
– Sơ có nhắn gì nữa không anh?
– Không nhắn gì nữa?
– À thôi, anh với Ánh Hoa đi ăn sáng đi. Chúc hai người một buổi sáng vui vẻ tốt lành.
– Cảm ơn Hồng Kim.
Nam Khoa trả lời và giục Ánh Hoa:
– Chuẩn bị nhanh lên đi em. Anh chở mấy lô hàng giờ đói quá rồi.
Ánh Hoa lém lỉnh:
– Á! Kể công hả! Mất điểm à nha.
Nói rồi, Ánh Hoa trèo lên sau xe Nam Khoa. anh nhấn ga chiếc xe lướt êm trên đường.
Hai người đã đi nhưng vẫn còn để lại âm thanh chuỗi cười vui tươi.
Nhìn đôi bạn líu lo bên nhau như đôi chim câu, hạnh phúc dạt dào, Hồng Kim thấy vui lây.
Nhỏ Ánh Hoa kín tiếng ghê! Nó quen với Nam Khoa từ bao giờ nhỉ? Đến hôm nay mới để cho Nam Khoa xuất hiện như một sự thông báo.
Đúng là một thông báo đầy bất ngờ, thú vị với Hồng Kim.
Để xem chừng nào hai người cho Hồng Kim ăn cưới đây.
Nhất định đám cưới Ánh Hoa Hồng Kim phải làm cô dâu phụ.
Còn lại một mình, Hồng Kim xuống bếp phụ mẹ làm bữa điểm tâm.
Bà Hồng Như hỏi con gái:
– Con ăn gì để mẹ mua cho.
– Con uống ly cà phê sữa được rồi mẹ.
Bà Hồng Như nhìn Hồng Kim nhắc nhở:
– Con thức khuya may vá phải ăn uống đầy đủ cho lại sức chứ.
Hồng Kim pha trò:
– Con vẫn có đầy đủ sức mà mẹ.
– Thôi đi cô! Sụt cân gầy hơn trước kia kìa.
– Sao mẹ biết con sụt cân.
– Con cứ leo lên cân thì sẽ biết.
Hồng Kim cố giữ giọng vui vẻ:
– Con bảo đảm vẫn không mất ký nào đâu. Mẹ đừng lo.
– Sao không lo! Thấy con ốm, mẹ rất buồn.
– Mẹ buồn sẽ bệnh đấy.
– Mẹ đi mua phở cho con ăn nhé.
Hồng Kim lắc đầu:
– Con ăn không nổi đâu mẹ.
Bà Hồng Như lo lắng:
– Sao ăn không nổi? Con mệt à. May xong rồi phải nghỉ ngơi đi con.
Hồng Kim rầu rĩ:
– Con đang lo muốn chết, chẳng nghỉ ngơi được đâu mẹ ơi.
– Có việc xảy ra với con vậy?
Bà Hồng Như ngủ trên gác mới vừa thức dậy nên không hay chuyện gì đã xảy ra.
Hồng Kim kể cho mẹ nghe mọi chuyện rồi bảo:
– Không hiểu sao sơ lại bảo con làm thế.
Giọng bà Hồng Như ôn tồn đáp:
– Chắc là sơ có lý do.
– Lý do gì cũng không ổn mẹ ạ? Sao sơ không nói với con?
– Con hãy qua bên ấy mà hỏi sơ cho rõ đi.
– Con lo thắt ruột đây mẹ ơi. Bà khách người Nhật đến chắc con phải đền hợp đồng.
Bà Hồng Như nhắc lại:
– Mẹ đã bảo qua gặp sơ cho chắc ăn.
Hồng Kim phân vân:
– Rủi bà khách đến đây không gặp con thì sao?
Bà Hồng Như ngập ngừng. Phải, nếu bà khách đến bà cũng chẳng giải quyết được gì.
Hồng Kim khổ sở than:
– Hợp đồng của con với bà khách hàng, may đồ vừa xong tự dưng sơ bảo mang qua làng SOS cho các trẻ em, con chẳng biết nói làm sao.
Bà Hồng Như cất giọng:
– Sơ bảo thì phải nghe.
Hồng Kim nhíu trán:
– Bởi vậy chở hàng qua rồi bây giờ con mới sợ.
Bà Hồng Như trấn an con gái:
– Thôi đừng lo gì cả. Hỏi sơ xem giải quyết cách nào.
Bà khách đến chắc con lãnh đủ. Bà ta làm gì con cũng phải chịu.
– Chắc sơ sẽ có cách đối phó.
Hồng Kim lầm bầm:
– Lần đầu tiên sơ bắt con làm một việc trái khoáy thế này.
– Chắc cũng không có gì trầm trọng đâu con.
– Ôi! Sai hợp đồng mà mẹ bảo không trầm trọng.
Bà Hồng Như cũng không biết nói sao cho Hồng Kim yên tâm. Bà cũng không hiểu tại sao sơ Ân Bình làm thế. Chắc là sơ có lý do. Nhưng lý do gì?
Sơ đã đẩy Hồng Kim vào tình thế khó xử với bà khách hàng. Bể hợp đồng, Hồng Kim khó mà lý giải và mất uy tín thì còn làm ăn với ai nữa.
Tâm trạng bà Hồng Như lại bồn chồn theo Hồng Kim.
Hai mẹ con mải lo trò chuyện mà chẳng nghĩ đến việc ăn sáng.
Hồng Kim pha cho mẹ ly sữa, còn cô ly cà phê sữa.
Bà Hồng Như chợt hỏi:
– Ánh Hoa đâu, bảo nó ăn sáng chứ con.
Hồng Kim vui vẻ:
– Nó đi ăn với "xế'' rồi mẹ ơi.
Bà Hồng Như nhìn Hồng Kim không hiểu:
– Con nói gì?
– Ánh Hoa có người chở đi ăn sáng rồi mẹ?
Bà Hồng Như ngạc nhiên:
– Thế à! Ai vậy con?
– Con nói ra mẹ không ngờ đâu!
– Ai con cứ nói.
– Anh Nam Khoa!
– Ủa! Sao vậy? Thế mà không nghe Ánh Hoa nói gì cả. Lạ đây!
Hồng Kim cười tươi nhận định:
– Con cũng hơi bất ngờ, nhưng lại thấy vui Anh Nam Khoa với Ánh Hoa đẹp đôi phải không mẹ?
Bà Hồng Như đăm đăm nhìn con gái như tìm hiểu:
– Con không buồn sao?
– Có gì mà buồn hở mẹ? Không phải của mình thì thôi.
– Mẹ chỉ tiếc cho con.
Hồng Kim thản nhiên:
– Con chẳng tiếc gì cả. Điều này xảy ra khiến con thấy dễ chịu hơn.
Rồi cô lại nói với giọng bình luận của người lớn:
– Đúng là con với anh Nam Khoa không có duyên nợ. Là bạn bè cũng tốt rồi hả mẹ?
Bà Hồng Như lắc đầu hết biết. Bà không hiểu được tâm tư tình cảm Hồng Kim thế nào.
Hôm bị mẹ Nam Khoa tỏ thái độ miệt thị, Hồng Kim ảO não, buồn bã.
Bà Hồng Như nghĩ là con gái sẽ đau đớn lắm khi buộc phải chia tay với Nam Khoa.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, Hồng Kim có vẻ rất vui. Lạ thật!
Bất chợt bà Hồng Như hỏi lại Hồng Kim.
– Con thật sự không buồn à?
Hồng Kim liến thoắng:
– Tại sao phải buồn hở mẹ? Con thật sự mong Nam Khoa và Ánh Hoa sẽ đám cưới trong một ngày gần đây.
Hớp một ngụm sữa, bà Hồng Như nhìn Hồng Kim trầm giọng:
– Còn con thì mãi lẻ loi à.
Hồng Kim tinh nghịch:
– Con còn có mẹ bên cạnh chứ đâu lẻ loi. Rồi cô lại ôm vai mẹ hát nghêu ngao:
"Một bông hồng cho em Một bông hồng cho anh Và một bông hồng cho những ai Cho những ai còn mẹ Đang còn mẹ để vui sương hơn Mẹ! Mẹ là dòng suối dịu hiền Mẹ! Mẹ là bài hát thần tiên Là bóng mát trên cao Là mắt sáng trăng sao Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối...
Bà Hồng Như khẽ hỏi Hồng Kim ngừng hát:
– Chằng lẽ con sống suốt đời với mẹ sao?
Hồng Kim nhõng nhẽo hỏi lại:
– Chẳng lẽ mẹ không cho con sống suốt đời với mẹ?
– Mẹ chỉ muốn ai rinh con đi cho rồi.
– Con không chịu đâu nghe.
Bà Hồng Như buột miệng:
– Con gái ở nhà người ta chứ không phải ở nhà mẹ.
– Mẹ càng muốn tống con đi, thì con sẽ ở lì luôn đó.
– Mẹ không cho.
– Mẹ cô một mình thì con phái sống với mẹ mãi.
Bà Hồng Như lắc đầu:
– Thôi đi cô, ráng tìm một người cho mẹ nhờ!
Hồng Kim lắc đầu:
– Khó tìm lắm mẹ ơi.
Có thật sự khó tìm đối với Hồng Kim không? Tình yêu sự hòa hợp mới đưa người ta đến với nhau. Hồng Kim thật sự không yêu Nam Khoa. Nếu không chắc cô đau khổ dữ lắm khi anh cặp bồ với Ánh Hoa.
Và Hồng Kim cười bảo:
– Con không tìm, mẹ tìm cho nghe.
Hồng Kim ré lên:
– Thôi mẹ ơi! Chuyện của con để con.
– Để con đến bao giờ?
– Bộ mẹ sợ con ế sao.
– Ế chứ còn gì nữa.
– Con sẽ tìm cho mẹ thấy nghen.
Bà Hồng Như lườm yêu con gái:
– Cho con có đôi có bạn chứ mẹ thấy làm gì?
Bà Hồng Như không biết bao giờ Hồng Kim mới tìm được bạn đời đây.
Suốt ngày Hồng Kim cứ tất bật với bao công việc, vẽ thiết kế, may giao hàng, có rảnh sang mà đi vui chơi tiếp xúc với ai đâu. Hôm nào rảnh thì chạy sang SOS tiếp xúc với lũ trẻ...
Không ngờ Hồng Kim lên tiếng nói giống ý mẹ:
– Con có cả đám bạn con nít bên làng SOS đó mẹ.
– Con thật là...
Hai mẹ con mải lo nói chuyện mà quên mất chuyện phiền phức sắp xảy ra.
Hết lo lắng chuyện bể hợp đồng với bà khách người Nhật đến chuyện Nam Khoa và Ánh Hoa rồi lại chuyện của Hồng Kim.
Bỗng chuông điện thoại reo vang, Hồng Kim cầm ống nghe:
Giọng Sơ Ân Bình khẩn khoản:
– Hồng Kim đấy à? Chở mẹ sang làng SOS gấp nghe con!
– Có việc gì vậy sơ?
– Con sẽ phụ một nữ khách hàng người Nhật phát quần áo và làm một số món ăn ngon cho các em mừng tất niên đấy.
Sơ Ân Bình trả lời ngắn gọn rồi giục Hồng Kim:
– Đưa mẹ sang nhanh nhé, mọi người đang chờ.
Sơ Ân Bình đã cúp máy mà Hồng Kim vẫn còn áp tai nghe.
Bất chợt Hồng Kim buông máy ra và reo lên:
– Bà khách người Nhật nào đang phát quần áo cho trẻ em nhỉ?
Hồng Kim lại suy nghĩ miên man. Bà khách của Hồng Kim hay một người khác nữa.
Nhưng nghĩ đến việc phân phát quần áo cho trẻ em là Hồng Kim thích thú vô hạn. Cô giục bà Hồng Như:
– Đi mẹ, sang gặp Sơ Ân Bình ngay!
Bà Hồng Như ngạc nhiên:
– Gì mã hối mẹ dữ vậy, để mẹ chuẩn bị đã chứ.
– Nhanh nghe mẹ, sơ đang đợi!
– Lúc nãy mẹ bảo không chịu đi, bây giờ lại hối.
Bây giờ có việc gấp, sơ gọi đến.
Thấy bẻ phấn chấn của con gái, bà Hồng Như rất vui. Bà nghỉ chắc sơ gọi qua bên ấy có điểm lành. Hồng Kim sẽ không bị bà khách làm dữ về chuyện bể hợp đồng.