Bên Trời Phố Lạ

Chương 6

Mùa đông đến.

Giá băng lạnh lẽo.

Nơi quê người xứ lạ, Hồng Kim se sắt chạnh lòng nhớ nhà.

Tuy nhớ nhà nhưng cô vẫn nén tình cảm vào trong, cô làm cho xong việc và mong mau mãn hợp đồng để trở về Việt Nam.

Mùa đông lạnh, căn bệnh của ông Liệt Quân càng có điều kiện trở nặng.

Hồng Kim hết lòng chăm sóc ông.

Các bác sĩ đã hết lòng chạy chữa, nhưng ông Liệt Quân không qua khỏi.

Ông chết vì thổ huyết.

Bửu Điền lặng người bên quan tài ông Liệt Quân. Đau đớn tột cùng vĩnh biệt người cha nuôi trọn đời anh yêu quý.

Đám tang ông Liệt Quân được tổ chức trọng thể. Hồng Kim ngậm ngùi cùng mọi người đưa tiễn ông về nghĩa trang hiu quạnh.

Sau đám táng, Hồng Kim còn nấn ná ở lại làm hai tuần nữa.

Hết hạn hợp đồng, Hồng Kim trở về Việt Nam. Mừng vui vì có đủ số tiền gửi lại cho sơ Ân Bình trả cho quỹ của làng SOS.

Vẫn như đứa trẻ con hồn nhiên liến thoắng, Hồng Kim ôm vai bà Hồng Như tíu tít kể bao nhiêu chuyện xảy ra ở bên Nhật.

Còn bà Hồng Như thì cứ sờ vai và ngắm nghía Hồng Kim để xem con gái sau bao ngày tháng đi xa có thay đổi gì không?

– Hồng Kim! Con về đây khỏe mạnh là mẹ mừng lắm. Công việc con làm có cực khổ lắm không?

Hồng Kim mỉm cười nhìn mẹ:

– Cũng vừa sức con thôi mẹ. Mẹ ở nhà có khỏe không?

– Có sơ Ân Bình chăm sóc mẹ. Sau đợt phẫu thuật là mẹ khỏe luôn rồi.

Sơ Ân Bình khoe với Hồng Kim:

– Mẹ con đã phụ sơ chăm sóc bọn trẻ ở làng SOS đó.

– Công việc của con đó hả sơ?

– Công việc của con.

Bà Hồng Như vui vẻ:

– Con về mẹ trả công việc lại cho con. Mẹ phụ sơ việc khác.

– Mẹ phụ với con cũng được.

Sơ Ân Bình nhìn Hồng Kim vđi ánh mắt hiền từ:

– Hồng Kim mới về hãy nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy làm việc con.

Hồng Kim âu yếm bá vai sơ Ân Bình:

– Sơ xem con có khỏe mạnh không mà bắt con nghỉ ngơi.

Mỉm cười, sơ Ân Bình trả lời:

– Con khỏe mạnh và trông giống mấy cô thiếu nữ Nhật lắm.

Bà Hồng Như ôn tồn nói thêm:

– Nó đi xa về trông xinh đẹp nữa phải không sơ?

Sơ Ân Bình gật đầu:

– Đẹp! Thôi, hai mẹ con cứ tâm sự cho thỏa lòng đi nhé. Tôi đi lo công việc đây.

Sơ vừa bước đi, Hồng Kim lại ôm cổ bà Hồng Như nũng nịu:

– Con đi xa rất nhớ mẹ. Mẹ ở nhà có nhớ con không?

Bà Hồng Như dứ trán con gái:

– Nhớ! Nhưng chắc không bằng một người đâu.

Hồng Kim vờ hỏi:

– Ai vậy hở mẹ?

Bà Hồng Như dí dỏm:

– Nam Khoa chứ còn ai trồng khoai đất này.

– Anh Nam Khoa có đến đây không mẹ?

– Nó đến tìm con mấy lần và trách con.

Hồng Kim liếm môi:

– Trách cũng đành chịu thôi. Con phải đi kiếm tiền mà mẹ.

Những ngày xa cách nỗi thương nỗi nhớ đong đầy, bà Hồng Như nhìn con gái với ánh mắt hiền từ:

– Từ nay con sẽ ở nhà với mẹ không đi đâu nữa.

Hồng Kim gật đầu liên tục:

– Vâng! Từ nay con sẽ con sẽ sống bên cạnh mẹ mãi mãi không rời xa.

Bà Hồng Như cốc đầu con gái:

– Thôi đi cô! Làm gì được sống mãi bên cạnh mẹ, thế nào cũng bị rước đi hà.

Hồng Kim ngoẹo đầu nhìn bà Hồng Như, cười nhẹ:

– Có ai rước con đi đâu mà mẹ lo.

– Sao không! Nam Khoa đó.

Nam Khoa! Hồng Kím thở hắt ra. Liệu rồi Nam Khoa có rước cô như mẹ nói?

Một hôn ước vô hình. Giữa cô và Nam Khoa chỉ một tình cảm đơn thuần, không một sự rung động mãnh liệt của con tim. Chẳng biết có sợi dây nào trói buộc hai ngưới?

Hồng Kim tiếp tục làm việc ở làng trẻ em SOS.

Không còn nhà cửa, hiện tại hai mẹ con Hồng Kim phải ở tạm trong khu nhà kho của làng SOS.

Một buổi chiều, Nam Khoa đến tìm Hồng Kim. Vừa trông thấy cô, bao nhiêu bực dọc dồn nén bấy lâu được dịp tuôn ra, anh cau có:

– Em thật là tệ đó Hồng Kim. Tại sao không nhờ anh giúp đỡ? Em nghĩ sao mà đi sang Nhật lao động?

Trước những lời trách cứ của Nam Khoa, Hồng Kim chỉ còn biết phân bua:

– Mẹ em mổ phải mượn tiền quỹ của làng SOS, em phải đi lao động mới kiếm đủ tiền trả lại.

Mặt đanh lại, Nam Khoa tiếp tục những lời trách nặng nề.

– Thế em xem anh là người xa lạ sao? Em không cần đến sự giúp đỡ của anh ư? Hay em cho là anh không có khả năng giúp em.

Cái “tôi” của Nam Khoa khá lớn. Nào Hồng Kim có nghĩ thế đâu. Thật là khổ cho thân cô.

Hồng Kim nhã nhặn giải thích:

– Là tại em không dám làm phiền đến anh, vì số tiền quá lớn.

– Hừm! Số tiền quá lớn rồi anh không giúp được em ư?

– Em biết anh giúp được. Nhưng...

– Nhưng... sao?

– Vay anh được rồi em biết làm sao có tiền để trả lại. Cách tốt nhất là em phải đi lao động hợp đồng.

Mặt Nam Khoa nhăn như bị đau răng.

– Hừ! Đi lao động hợp đồng? Ai biết em làm gì ở bên Nhật, kiếm tiền ở nước ngoài đâu có đơn giản.

Hồng Kim gật nhẹ:

– Kiếm tiền ở đâu cũng không đơn giản cả.

– Biết thế sao em lại đi?

– Em cần số tiền lớn nên phải đi lao động.

Cho là Hồng Kim xem thường, Nam Khoa tức tối vô cùng. Tự ái bốc cao, anh gằn giọng:

– Em chẳng coi anh ra cái thá gì cả.

Biết Nam Khoa đang hờn giận, Hồng Kim nhủng nhẳng.

– Thật tình, em vẫn quý mến anh.

– Hừ! Em chẳng bàn bạc với anh nửa lời. Muốn làm gì thì làm.

Mặc kệ những lời trách cứ của Nam Khoa, Hồng Kim không ân hận về việc của mình làm. Cô hành động đúng với tình cảnh gia đình mình. Chuyện của gia đình tự Hồng Kim giải quyết chứ làm sao dám bàn với Nam Khoa.

Anh chỉ là bạn thân chứ chưn phải là người nhà, người thân của Hồng Kim.

Bất chợt Nam Khoa hỏi như thẩm vấn Hồng Kim.

– Thế sang Nhật em làm công việc gì?

Chẳng giấu giếm, Hồng Kim buông gọn:

– Làm Ô-sin giúp việc nhà.

– Hả!

Há hốc mồm nhìn Hồng Kim, Nam Khoa kinh ngạc như nhìn con quái vật:

– Bộ hết công việc rồi sao, em đi làm đầy tớ, giúp việc nhà?

Hơi buồn lòng, phật ý vì thái độ khinh miệt của Nam Khoa, Hồng Kim nhăn mày giải thích:

Giúp việc nhà đâu phải cái nghề hèn mạt. Em không nghĩ gì cả miễn sao kiếm được đồng tiền lương thiện.

Nam Khoa vẫn buông giọng phàn nàn:

– Tưởng gì đi sang Nhật lao động làm đầy tớ cho người ta. Có gì mà hãnh diện cơ chứ?

– Em không hãnh diện nhưng rất vui vì đã trả xong món nợ bằng chính đồng tiền lương thiện của mình.

– Hay nhỉ! Em thật là quá đáng!

– Anh mới quá đáng, cứ trách em hoài.

– Ai bảo em đi Nhật lao động mà không bàn với anh. Em không coi anh là người nhà.

– Cô ta đã không xem con là người nhà thì con đeo theo làm gì hả Nam Khoa?

Bà Thúy Cầm mẹ Nam Khoa xuất hiện với lời lẽ nặng nề.

Nam Khoa vội kêu lên:

– Kìa, mẹ đến đây làm chi?

Giọng bà Thúy Cầm lạnh ngắt:

– Đến đây để nói rõ mọi vấn đề và gọi con về.

– Sao lại gọi con về? Con định đi chơi cùng Hồng Kim mà?

– Không đi chơi với nó thì đi với đứa khác. Quanh con đâu có thiếu bóng dáng mấy đứa con gái.

Nam Khoa ngạc nhiên:

– Mẹ nói gì lạ vậy mẹ?

Bà Thúy Cầm hầm hầm nhìn con trai:

– Chính con mới lạ. Nó đã bỏ con đi Nhật bấy lâu nay, con còn đeo theo làm gì?

Bất ngờ vì sự xuất hiện của bà Thúy Cầm, lại phải nghe những lời chói tai của bà, Hồng Kim thoáng bối rối, miệng lí nhí mời:

– Dạ, mời bác ngồi.

Bà Thúy Cầm trề mội:

– Tôi nói với cô vài câu rồi đi ngay, không có thời gian ngồi đâu.

– Hồng Kim ơi! Sơ Bình gọi con!

Bà Hồng Như vừa cất tiếng gọi Hồng Kim, chợt khựng lại khi trông thấy bà Thúy Cầm:

– Chào chị!

Bà Thúy Cầm cau mày:

– Không dám! Sẵn có chị đây, tôi nói thẳng luôn.

Bà Hồng Như ngập ngừng:

– Chị nói gì ạ?

Bà Thúy Cầm xẵng giọng:

– Chuyện hôn ước ngày xưa, tôi coi như không có.

Bà Hồng Như lắp bắp:

– Chị đòi... hủy bỏ... hôn ước ư?

Mặt lạnh lùng như pho tượng, bà Thúy Cầm lớn tiếng:

– Tôi không thể cưới cô gái đi lang bang ở nước ngoài về làm dâu.

Hồng Kim bồn chồn lên tiếng:

– Sao bác lại nói cháu vậy?

Bà Thúy Cầm lừ mắt với Hồng Kim:

– Cô làm gìà nước ngoài chỉ có trời biết.

Rồi bà quay sang bà Hồng Như:

– Kể từ đây chấm dứt, hai bên gia đình không còn dính líu gì cả.

Bà Hồng Như ngỡ ngàng xót xa. Bà biết kể từ khi bà bị bệnh bán nhà cửa, gia đình nghèo túng, bà Thúy Cầm đã muốn hủy bỏ hôn ước rồi. Việc Hồng Kim đi lao động ở nước ngoài chỉ là cái cớ, là giọt nước làm tràn ly.

Bà Thúy Cầm nói thêm như để tăng thêm giá trị cho lời nói của mình.

– Nam Khoa là một kiến trúc sư danh tiếng, Hồng Kim chẳng là cái gì cả.

Tôi không chấp nhận.

Bà Hồng Như đau đáu nhìn bà Thúy Cầm mà không thốt lên được lời nào.

Còn Nam Khoa thì chết sững:

– Sao mẹ lại nói vậy?

Bà Thúy Cầm lườm con trai:

– Con im đi! Theo mẹ về ngay! Từ nay không được léo hánh đến đây.

Hừ! Hai mẹ con căn nhà không có, phải ở nhờ, ở đậu làng mồ côi, con không thấy sao?

Giọng điệu đầy vẻ khinh miệt người nghèo khó của bà Thúy Cầm làm bà Hồng Như buồn thê thiết.

– Chị đừng nói thế! Đây là tình nghĩa, là lời hứa ngày của hai anh ấy.

Bà Thúy Cầm bĩu môi:

– Hai ổng đã chết queo cả rồi, sá gì lời hứa lúc vui miệng đó.

Rồi bà quay qua Nam Khoa:

– Đi về Nam Khoa! Con là kiến trúc sư mà không biết giữ sĩ diện gì cả.

Nam Khoa phàn nàn:

– Mẹ nói năng kỳ quá đi!

Chua xót ê chề cho thân phận nghèo khó của mình, Hồng Kim lên tiếng:

– Anh nên theo bác về đi.

Bà Thúy Cầm chộp ngay câu nói của Hồng Kim:

– Con có nghe chưa? Cô ta có cần đến con đầu. Đi về ngay!

Không quan tâm đến mẹ con bà Thúy Cần ra về thế nào, Hồng Kim chỉ quan tâm đến mẹ. Bà Hồng Như đang thẫn thờ đau khổ, ngồi gục xuống bàn:

– Chỉ vì mình nghèo khổ nên họ hủy bỏ hôn ước.

Hồng Kim ôm vai mẹ an ủi:

– Mẹ đừng nghĩ gì cả mẹ ạ?

Bà Hồng Như thất vọng như kẻ mất hồn:

– Sao không nghĩ hả con? Người ta tham sang phụ rẫy mình nghèo khó.

Rồi đời con sẽ ra sao đây?

– Con không sao cả, mẹ đừng lo.

Bà Hồng Như vẫn buông giọng than thở:

– Ba con và ba Nam Khoa là đôi bạn thân, yêu thương gắn bó nhau, nhưng hai người vắn số quá, qua đời cả rồi. Chị ấy không giữ lời hứa.

Hồng Kim tiếp tục tìm lời an ủi mẹ:

– Bác ấy không giữ lời hứa thì thôi, mẹ cũng đừng phiền trách. Người ta giàu, mình nghèo cũng không nên với tới làm gì.

Nói với mẹ nhưng Hồng Kim cũng tự an ủi mình. Cô biết từ đây Nam Khoa sẽ bị mẹ quản thúc kỹ. Anh sẽ không đến làng SOS tìm cô nữa đâu.

Giữa cô và Nam Khoa có một tình bạn khá tốt rồi, Hồng Kim không mong gì hơn.

Chắc chắn bà Thúy Cầm sẽ tìm cho Nam Khoa một cô vợ giàu có và xứng với địa vị kiến trúc sư của Nam Khoa như ý mà mong muốn.

Còn Hồng Kim, rồi đời cô sẽ ra sao? Biết thế nào mà nói. Tương lai mịt mù.

Hồng Kim không nghĩ gì nhiều. Hiện tại vui với trẻ em làng SOS là được rồi.

Nhưng bà Hồng Như vẫn dằn vặt với chuyện vừa xảy ra. Giọng bà mềm nhũn:

– Mẹ cứ mong con sớm thành hôn với Nam Khoa, nó là đứa tốt. Nhưng bây giờ thì không thành.

– Không thành thì thôi con chẳng có gì tiếc nuối đâu mẹ.

Bà Hồng Như chép môi:

– Tội nghiệp cho con.

Hồng Kim đùa giọng:

– Mẹ tội nghiệp con ế sao? Đừng lo mẹ ạ. Không thành hôn với Nam Khoa thì con thành hôn với người khác.

– Hôn nhân mà con làm như chuyện đùa chơi vậy? Hôn nhân con không thành, mẹ buồn đứt ruột đây này.

– Con chẳng đứt khúc ruột nào cả mẹ ạ.

– Con thật lạ kỳ! Mẹ rất xót xa khi con bị chị ta khính miệt.

Hồng Kim ôm vai mẹ:

– Con chỉ lo cho mẹ thôi. Mẹ khỏe mạnh, vui vẻ là con mừng rồi. À mẹ ơi!

– Gì hả con?

Hồng Kim nói với giọng đầy quyết tâm:

– Từ nay con sẽ cố gắng vừa làm ở đây, vừa đi học trở lại đó mẹ.

Bà Hồng Như vỗ đầu con gái:

– Mẹ ủng hộ con!

Rồi bà nói thêm:

– Học hành cho giỏi giang thành đạt. Có việc làm tốt, cuộc sống khá giả, người ta mới không khinh thường mình đó con.

Hồng Kim thật sự xót xa và thấy thương mẹ hơn bao giờ hết.

Bà Hồng Như cứ mãi day dứt, vì bà mà cuộc sống hai mẹ con trở nên nghèo khổ, vì bà mà Hồng Kim mới bị bà Thúy Cầm hủy bỏ hôn ước.

Không muốn thấy mẹ xót xa đau khổ, Hồng Kim tươi cười hứa hẹn:

– Mẹ yên tâm! Con sẽ làm mọi thứ và đạt kết quả cho thấy nghe.

Rồi cô vui vẻ hát, nghêu ngao:

– “Mẹ là bụi chuối, mẹ là buồng cau, mẹ là ngọn mía lau của con”.

Bà Hồng Như vỗ đầu con gái:

– Hát gì lạ đời vậy con?

– Vậy con hát nghiêm túc lại cho mẹ nghe nha...

''Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh Và một bông hồng cho những ai còn mẹ....

Đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn...

Rủi mai này mẹ hiền có mất đi Như đóa hoa không mặt trời Như trẻ thơ không nụ cười Ngỡ đời mình không lớn khôn thêm Như bầu trời thiếu ánh sao đêm.

Mẹ! Mẹ là dòng suối dịu hiền.

Mẹ! Mẹ là hài hát thần tiên Là bóng mát trên cao Là mắt sáng trăng sao Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối.

Mẹ! Mẹ là lọn mía ngọt ngào Mẹ! Mẹ là nải chuối buồng cau Là tiếng dế đêm thâu Là nắng ấm nương dâu Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời...

Bà Hồng Như cảm động khi nghe tiếng hát ngọt ngào trong trẻo của Hồng Kim.

Bà ôm con gái thủ thỉ:

– Mong là cuộc đời con sẽ gặp điều tốt đẹp.

Dang đi dạo trong khuôn viên rộng lớn của công ty Việt Việt cùng Hào Trung, Bửu Điền bỗng thốt lên:

– Tôi ủy quyền cho ông quản lý giùm hai siêu thị một thời gian nhé.

Đã quá quen với việc quản lý điều hành công việc cho Bửu Điền nhưng trợ lý Hào Trung vẫn kêu lên:

– Đi đâu nữa đây ông?

– Tiếp thị các nước Đông Nam Á.

– Bao lâu?

– Việc kinh doanh với các nước làm sao ấn định thời gian chính xác mà trả lời ông đây.

– Không ấn định con số chính xác thì cũng khoảng bao lâu là trở về cho tôi biết chứ.

Bửu Điền thản nhiên:

– Khi nào ông thấy mặt tôi là lúc tôi về đó.

Hào Trung bật hỏi:

– Nghe bác gái bảo sắp tổ chức đám cưới cho ông với Linda Thủy Tiên mà, sao đi không hẹn ngày về hả ông?

Cũng chính vì lý do đó mà Bửu Điền phải đi. Đi để tìm cách hoãn ngày cưới, nhưng anh không nói với Hào Trung điều này.

Vỗ vai Hào Trung, Bửu Điền nhe răng cười bảo:

– Công việc tôi giao ông cứ hoàn thành, đừng thắc mắc gì cả. Tôi sẽ làm giấy ủy quyền cho ông hẳn hoi.

Hào Trung nhăn mặt:

– Được rồi, ông cứ tha hồ mà đi chơi để thằng này ở nhà lo tròn công việc.

Bửu Điền sửa lưng Hào Trung:

– Tôi đi tiếp thị kinh doanh chứ có đi chơi đâu ông.

Hào Trung cười hì hì:

– Biết rồi! Đi công việc và ông cứ kết hợp ngao du luôn ai rầy?

Hai người ngồi xuống chiếc ghế đá. Hào Trung nhìn Bửu Điền chằm chằm chợt đổi giọng:

– Tao mà như mày ở nhà lo cưới vợ vui hưởng hạnh phúc chẳng thèm đi đâu cả.

Bửu Điền bật hỏi:

– Mày bảo sao?

Hào Trung nháy mắt:

– Cưới vợ, hưởng hạnh phúc.

Bửu Điền nhăn nhó:

– Cưới vợ hưởng, hạnh phúc là tàn đời ông đó.

Hào Trung nhún vai phê phán:

– Tao chưa thấy ai khùng điên ngược ngạo như mày. Cưới vợ mà cho là tàn đời.

Bửu Điền lý giải:

– Mất tự do không phải tàn đời sao? Tao còn lo sự nghiệp mày ạ.

Hào Trung nhìn Bửu Điền tặc lưỡi:

– Tham quá vậy ông? Cả một sự nghiệp đồ sộ thế này còn lo gì nữa. Tao mới là kẻ không có gì?

Bửu Điền vỗ vai bạn:

– Thật ra, tao còn muốn được tự do kinh doanh nên không muốn cưới vợ chút nào.

Hào Trung buông lời nhận xét:

– Có lẽ tại mày chưa mặn mà với Thủy Tiên nên mới nói thế.

Thấy bạn hiểu tăm trạng mình, Bửu Điền gật nhẹ:

– Tao thấy không hợp với Thủy Tiên lắm nên chưa muốn tiến xa hơn.

Hào Trung lại thắc mắc:

– Trai tài gái sắc đẹp đôi quá mà sao không hợp hở ông? Định đứng núi này trông núi nọ à?

Bửu Điền buông câu chán chường:

– Tao chẳng trông gì cả, tại thấy không hợp, khó mà chịu nổi cô ta.

Hào Trung mỉm cười lườm bạn:

– Ông có đầy đủ quá, ông lại đòi hỏi này nọ.

Bửu Điền bộc bạch:

– Tao chỉ mong có được một người yêu thông cảm, hiểu mình thích hợp với mình mới mong sống đời được.

Hào Trung vỗ lên tay bạn:

– Để xem ông có tìm được một người thích hợp không, hay trước sau gì rồi cũng phải cưới bà Thủy Tiên.

Bửu Điền buông giọng khẳng khái:

– Tao sẽ tìm được người thích hợp.

Bỗng dưng anh chợt nhớ đến Hồng Kim, cô Ô-sin của gia đình anh hôm nào. Cô nuôi trẻ của làng SOS, cô có thích hợp với Bửu Điền không. Anh thấy hai người gây sự nhiều hơn là cảm thông.

Chợt Hào Trung nhắc nhở:

– Đi đâu thì đi cũng phải về mà lo đám cưới với Thủy Tiên đó ông.

Bửu Điền kêu ca:

– Cái thằng! Tao đi để hoãn đó.

Hào Trung la lên:

– Thôi đi ông! Bác gái hỏi, tôi không có đỡ được đâu.

– Khỏi đỡ gì cả. Mày cứ nó mà tao đi tiếp thị liên tục, không biết nước nào mà nói. Xong việc mới về.

Hào Trung giơ tay lên:

– Trời ạ! Kiểu này tôi bị cầm tù mút mùa ở hai siêu thị rồi.

Bửu Điền mỉm cười:

– Làm việc mà rên gì ông?

– Bị làm việc và cầm tù rồi thời gian đâu mà đi tán gái hả ông?

Bửu Điền tinh tỉnh bảo:

– Thì cưới Thủy Tiên đi.

Hào Trung xá dài:

– Không dám! Phạm thượng, ngài giám đốc ơi! Của ngài xin để cho ngài.

Hai gã đàn ông cười vang sảng khoái. Tiếng cười như những chuỗi âm thanh hòa trong cây lá xạc xào.

Thế là Bửu Điền đi tiếp thị ở các nước đông Nam Á liên tục. Đi thật sự mà không hẹn với bà Bội Trâm lúc nào về.

Ngày đám cưới với Hào Trung đã cận kề mà chẳng thấy tâm hơi của Bửu Điền đâu cả. Gọi di động cũng chẳng liên lạc được, bà Bội Trâm bực dọc khôn cùng.

Bà đi tìm Hào Trung và phàn nàn về Bửu Điền:

– Cái thằng mê công việc hơn cưới vợ.

Hào Trung mỉm cười:

– Kệ nó bác ơi.

– Kệ sao được chứ! Nó đã hơn ba mươi tuổi rồi, không biết lo nên bác phải lo.

Hào Trung pha trò:

– Tại bây giờ Bửu Điền say mê công việc, đến chừng nó muốn cưới vợ rồi hối thúc bác lo không kịp đó.

Bà Bội Trăm nhíu trán:

– Bác luôn mang cho nó hối túc đó chứ.

– Bác hãy chờ Bửu Điền về rồi tính.

– Chờ, chẳng biết chừng nào nó về đây. Bên nhà Hào Trung hối thúc làm bác cũng nôn nao.

Hào Trung tặc lưỡi:

– Bửu Điền là chú rể chính, không có nó thì chẳng làm gì được.

Bà Bội Trâm than phiền:

– Mọi việc bác lo xong, ngày giờ đã ấn định, bỗng dưng Bửu Điền giở chứng đi tiếp thị ở các nước. Cái thằng chẳng biết sao mà nói.

Hào Trung bênh bạn:

– Bửu Điền đi lo công việc kinh doanh mà bác. Nó là ông giám đốc có tài, biết nắm bắt thị trường.

Bà Bội Trâm chép miệng:

– Cứ lo làm ăn, coi chừng hạnh phúc vuột mất.

– Bửu Điền là giám đốc đại tài mà lo gì bác.

– Cháu cứ nói thế.

Bất chợt bà Bội Trâm cất tiếng hỏi Hào Trung:

– Cháu có biết hiện giờ Bửu Điền đang ở đâu không?

– Nó bảo đi Việt Nam, Thái Lan, Singapore, Trung Quốc... tùm lum cháu biết đâu mà nói.

– Phải chi hiện giờ biết nó ở đâu, gọi điện bảo nó về.

Hào Trung ân cần bảo:

– Chừng nào xong công việc Bửu Điền khắc về bác ạ.

Bà Bội Trâm lại than vãn:

– Bác nôn nóng mà nó chờ xong công việc mới về, thật là hết biết.

Bà Bội Trâm không thể nào hiểu nổi Bửu Điền. Đứa con bả rứt ruột đẻ ra nhưng không có công nuôi dưỡng. Bà biết dù thế nào Bửu Điền cũng giống tính tình của nội, cứng cỏi, quyết đoán, mạnh mẽ và cũng rất tự phụ.

Chẳng biết làm sao nhắn tin gọi Bửu Điền trở về, bà Bội Trâm chỉ còn biết chờ đợi Bửu Điền xong công việc tiếp thị ở các nước.

Ở Nhật một mình không có Bửu Điền, bà Bội Trâm rất chán nản, bà lại cũng không có mối quan hệ quen biết với nhiều người ở đây nên ngày càng thấy cô độc.

Bà Bội Trâm đòi về Việt Nam. Hào Trung phải lo thủ tục cho bà. Bà căn dặn Hào Trung khi nào Bửu Điền về Nhật thì nhắn tin cho bà.

Tiễn bà Bội Trâm ra sân bay, Hào Trung ân cần:

– Bác cứ vui về về thăm lại Việt Nam. Khi nào Bửu Điền về thì bác trở sang Nhật.

Bà Bội Trâm gật đầu hứa hẹn:

– Bác nhất định trở sang Nhật để cưới vợ cho Bửu Điền.

– Vâng! Cháu cũng mong như thế.

Một mình Hào Trung lo quản lý hai siêu thị cho Bửu Điền và thầm rủa thằng bạn đi đâu mất biệt không về, báo hại Hào Trung phải đối phó với hai người phụ nữ. Hết bà Bội Trâm thì đến Thủy Tiên.

Thủy Tiên đông đảnh đến siêu thị, không gặp Bửu Điền thì càu nhàu Hào Trung. Làm như Hào Trung là Bửu Điền vậy.

Thủy Tiên cứ chỉ trích Bửu Điền là gã đàn ông khô héo, sắt đá lạnh lùng.

Trái tim của Bửu Điền bằng gỗ chứ không phải tim hồng hừng hực lửa đam mê.

Nhất định lần này Bửu Điền trở về Thủy Tiên phải giữ được anh bằng tình yêu, bằng vòng tay ngà quấn chặt.

Sáng nay, Thủy Tiên đến siêu thị và xông thẳng vào văn phòng làm việc của Hào Trung.

Thủy Tiên ăn mặc cực kỳ quyến rũ. Bộ váy ngắn màu đỏ cam bó sát thân hình gợi cảm. Chiếc áo cổ khoét sâu, lồ lộ khuôn ngực trắng hồng, sợi dây chuyền nhỏ xíu nơi cổ càng tạo thêm ấn tượng.

Tự tin vào sắc đẹp làm xiêu đổ lòng người của mình, Thủy Tiên điệu đàng ngồi xuống đối diện cùng Hào Trung.

Thấy Hào Trung vẫn dán mũi vào màn hình vi tính, Thủy Tiên kéo tay anh nũng nịu:

– Ngừng làm việc đi anh. Có em tới không thấy sao?

Hào Trung ngạc nhiên nhìn Thủy Tiên. Anh bối rối khi thấy cô quá khiêu gợi.

Cố giữ giọng nghiêm túc, Hào Trung bảo:

– Báo với cô là giám đốc Bửu Điền vẫn chưa về.

Thủy Tiên nhìn Hào Trung, ánh mắt xanh chớp chớp:

☺ Tiên, Hào Trung nghiêm túc:

– Giờ tôi đang làm việc, cô có việc gì muốn bàn bạc thì chúng ta ra ngoài.

Thấy Hào Trung cố ý muốn né tránh, Thủy Tiên ấm ức vô cùng. Cô phụng phịu:

– Anh không biết tôn trọng phụ nữ.

– Tôi luôn tôn trọng phụ nữ.

– Em muốn nói là anh không biết thưởng thức. Anh có mắt mà không nhìn thấy sự hấp dẫn.

Hào Trung lạnh lùng hỏi:

– Tôi không biết cô muốn gì.

"Chỉ có thằng ngốc mới không biết tôi muốn gì''. Thủy Tiên muốn trả lời thẳng thừng với Hào Trung như thế.

Chẳng lẽ sắc đẹp này không đánh gục được Hào Trung? Thủy Tiên đổi chiến thuật. Cô bắt đầu mơn trớn vuốt ve Hào Trung. Trái tim đông cứng trái tim sỏi đá cũng phải tan chảy ra thôi.

Giọng Thủy Tiên êm êm rót vào tai Hào Trung:

– Anh rất có uy tín với Bửu Điền, anh ta giao cho anh quản lý toàn siêu thị, anh làm rất tốt công việc. Nhưng tội gì chỉ làm lãnh lương không hả anh?

– Cô nói cái gì?

Giọng phù thủy ma quái vẫn vang lên:

– Em bàn chuyện làm ăn với anh, cả hai ta cùng có lợi. Anh hãy làm một số hợp đồng không để thu lợi, chúng ta chia đôi.

Hào Trung trừng mắt với Thủy Tiên:

– Cô đừng xúi tôi làm bậy. Tình bạn giữa tôi và Bửu Điền bao nhiêu năm nay tốt đẹp. Tôi không làm gì sai trái với Bửu Điền.

Tức khí vì Hào Trung không hợp tác, Thủy Tiên hằn học:

– Anh thật là ngốc.

– Nếu cô còn nói chuyện này nữa, tôi sẽ báo cho Bửu Điền biết đó.

Thủy Tiên nở một nụ cười bí hiểm:

– Để rồi xem Bửu Điền tin tôi hay tin anh.

Nói xong, Thủy Tiên lao ra về với một kế hoạch mới trong đầu.

Hào Trung thở phào thoát nạn nhưng anh đâu hay rằng tai họa đang đến với anh.

Thủy Tiên bay sang Việt Nam tìm Bửu Điền. Cô báo cho Bửu Điền biết là Hào Trung đang tác oai tác quái ở công ty Việt Việt.

Hào Trung đã nhập linh kiện dỏm để sản xuất đồ điện tử của trẻ em làm mất uy tín của công ty. Khách hàng hợp đồng bị sản phẩm dỏm đang đòi kiện công ty.