Bửu Điền bỗng ngẫu hứng và ghé ngay một tiệm bán băng đĩa nhạc bên đường và chọn mua hơn chục cuốn gồm những ca khúc thiếu nhi tuổi thần tiên đã được tuyển chọn, cả băng nhạc mẫu giáo chủ đề “Cả nhà thương nhau”, “Vui đến trường”... và đặc biệt là những ca khúc do bé Xuân Mai thể hiện.
Nhưng tất cả hình như do cô chủ hiệu giới thiệu nhiều hơn nên khi trao cho anh, cô ta còn cười tươi hơn:
– Anh chắc là một ông bố yêu và chiều con nhất đây. Anh được mấy cháu vậy?
Bửu Điền hóm hỉnh:
– Chưa có cháu. Chẳng lẽ chỉ các em thiếu nhi mới nghe được những bài hát này, còn người lớn thi không à? Tôi mua để nghe đấy.
– Thế thì hơi lạ.
– Không lạ đâu. Vì tôi vẫn còn là “lính phòng không”.
Bửu Điền đùa giọng trả lời cô bán hàng rồi sau đó anh đã phá lệ, vào xe mở ngay đĩa nhạc tự ru mình trong những ca khúc ngây ngô hồn nhiên và dễ thương của trẻ nhỏ.
“Em đi chơi thuyền trong thảo cầm viên.
Chim ca hót mừng chào đón xuân về.
Thuyền em thuyền con rồng, nó bay bay bay.
Thuyền em thuyền con vịt nó bơi bơi...”.
Đang mải mê theo lời nhạc, Bửu Điền bỗng hốt hoảng khi thấy chiếc Honda trước mặt. Biết mình phải làm gì nên anh xử lý khá nhanh nhẹn.
Ngay lúc ấy có một người đàn bà đang đi bộ phía trước tự nhiên lao chao rồi ngã quỵ xuống đường khi chiếc xe Honda chạy trờ tới. Anh chàng lái xe vừa đang định né chiếc du lịch phải lúng túng mấy giây trước hai tình huống và anh ta đã lách ra lòng đường, thắng thật nhanh.
Không cần để ý nguyên nhân dẫn đến bất cẩn hay tính mạng của người đàn bà, gã còn cáu gắt, nạt nộ thêm:
– Bà già lẩm cẩm! Đi đứng kiểu gì mà bang bang ra ngoài đường... Mẹ kiếp! Suýt nữa...
Bửu Điền ngứa miệng chen vô:
– Chứ không phải do anh chạy bạt mạng quá, may là tôi chạy chậm.
– Bạt mạng cái con khỉ. Tại bả ở đâu bổ nhào ra.
Nóng mặt, khó chịu trước câu nói vô tâm vô tình và xấc xược của gã nhưng Bửu Điền cũng cất giọng nhã nhặn:
– Chắc người ta trúng gió hay bệnh tật chi đây? Anh đã không quan tâm hỏi han thì thôi, có đâu còn lớn tiếng nặng nhẹ.
Nhổ nước miếng một cái toẹt xuống đường, gã nói:
– Xin lỗi nghe. Thằng này không rảnh lo chuyện bả vơ đầu đường cuối phố này.
Gã rồ ga biến mất ngay sau câu nói. Bửu Điền tức giận vô cùng. Anh thèm đấm vào mặt tên mất dạy đó. Nhưng anh không thể làm được chuyện đó. Suy cho cùng, lúc nãy vì do vội vã tránh xe anh nữa và hắn ra cũng cừ tay lái, nếu không thì đã đâm thẳng vào người đàn bà đi đường rồi.
Bửu Điền vội vàng chạy đến bên người đàn bà. Giọng anh vừa lo lắng, vừa thương cảm:
– Bác ơi! Bác có bị làm sao không?
– Tôi... tôi...
Người đàn bà thều thào. Bửu Điền quỳ gối xuống đường. Một tay anh choàng qua lưng và đỡ bà dậy.
Hơi thở của bà gấp gáp mệt nhọc, không đều Bửu Điền hỏi ngay:
– Bác hãy xem trong người có bị trầy xước gì không? Sao bác có vẻ mệt quá vậy? Bác có cần cháu đưa đến bệnh viện không?
Người đàn bà từ từ mở mắt và lắp bắp:
– Khỏi... tại tôi té thôi. Không cần phiền cậu đâu Bửu Điền mau mắn:
– Giúp người hoạn nạn chẳng có gì phiền cả bác ạ.
Xúc động trước sự quan tâm của chàng trai trẻ bề ngoài rất lịch sự và lại có lòng từ tâm, bà Hồng Như nói không nên lời, bà tựa người vào anh ta để đứng lên. Nhưng cái chân làm sao ấy, vừa nhón lên đã thấy đau buốt, bà nghe xây xẩm cả mặt mày.
Lúc nãy bà thấy hoa mắt và choáng đầu nặng ngực, bà biết bệnh tim của mình tái phát nặng nề lắm rồi. Nhưng giữ không kịp để đổ ập xuống đường, may là xe không cán nhưng chắc đầu va xuống đất mạnh nên đau đầu cũng nên.
– Chân tôi đau quá.
– Chắc là bị trặc, bong gân rồi để cháu xem.
Cố gắng lắm bà Hồng Như mới nói được số điện thoại.
– Cậu làm ơn gọi giùm... để con gái tôi nó đưa tôi về là được rồi.
Bửu Điền cảm thấy bất an trước sức khỏe của người đàn bà lạ. Thay vì gọi ngay số điện thoại bà vừa dặn, anh bế bà lên xe và đưa đến bệnh viện gần nhất rồi mới gọi điện thoại. Anh còn cẩn thận bỏ vào túi áo bà một ít tiền, dặn dò các y tá, xong đâu đấy anh mới rời khỏi bệnh viện...
Hồng Kim vẽ nguệch ngoạc lên bàn những vòng tròn vô nghĩa chồng chéo lên nhau như vô số những sự việc mà nãy giờ cô và Nam Khoa đề cập đến và nó chẳng đâu vào đâu cả. Không khí thật ngột ngạt, Hồng Kim chép miệng nói bâng quơ:
– Mẹ hổng biết đi đâu mà lâu thế nhỉ?
Nam Khoa nheo mắt:
– Mẹ rất tâm lý nên để không gian này cho chúng mình đấy.
Hồng Kim nguýt anh bằng đuôi mắt dài pha lẫn một chút e thẹn và nũng nịu.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo vang, Hồng Kim nhấc máy, khuôn mặt cô biến sắc từ màu đỏ sang xanh và tái nhợt.
– Anh Khoa ơi! Mẹ bi tai nạn đã đưa vào cấp cứu ở bệnh viện rồi.
Gác máy, Hồng Kim kêu lên thảng thốt. Nam Khoa trấn an cô:
– Bình tĩnh đi em, chắc mẹ không việc gì đâu. Anh sẽ đưa em đi ngay.
Máy móc đi theo Nam Khoa, thường ngày Hồng Kim vững vàng tự tin và bình tĩnh trước mọi vấn đề nan giải bao nhiêu thì bây giờ đây cô chẳng khác nào một quả bóng đã không cò hơi để có thể bay bổng. Người cô cứ lao chao và cô phải tựa hẳn vào Nam Khoa. Bên tai cô Nam Khoa luôn động viên an ủi:
– Mẹ sẽ không việc gì mà! Bình tmh và cứng rắn lên, có anh ở bên cạnh em đây.
Hồng Kim không đáp. Trong thâm tâm cô bây giờ chỉ có lời khấn cầu nguyện đức từ bi phù hộ cho mẹ bình yên.
Lái xe chạymột quãng, Bửu Điền lại không an tâm về người đàn bà xa lạ ấy. Không hiểu sao trong anh bỗng có một sự cảm mến dành cho bà? Có lẽ vì vẻ mặt phúc hậu ở bà ta, hay cũng do bởi ở anh luôn khát khao một tình mẫu tử.
Bửu Điền vội quay lại bệnh viện.
Bệnh viện cũng chẳng khác nào cái chợ đông người, kẻ ra người vào đi tới đi lui tấp nập, những vẻ mặt mọi người đầy căng thẳng.
Bửu Điền đi thẳng về hướng dãy phòng cấp cứu. Một bóng áo trắng mỉm cười với anh, nhưng Bửu Điền chẳng nhận ra vì anh có quen với ai đâu.
Bóng áo trắng đi qua, Bửu Điền mới ngớ người. Mình thật đoảng. Có lẽ là cô y tá khi nãy.
Khựng lại bên ngoài phòng cấp cứu, Bửu Điền phân vân không biết có nên vào hay không. Anh thấy cô gái đang gục mặt xuống người mẹ, cạnh đấy là một anh chàng thanh niên cao ráo.
Anh chàng đặt hai tay lên vai cô gái xoa nhẹ và dỗ dành câu gì đó.
Tự nhiên Bửu Điền quay ra:
– Này anh ơi! Anh không vào sao?
Tiếng cô y tá hơi to làm cho cô gái trong phòng ngẩng lên. Chàng trai vẫn không buông vai cô gái. Anh đưa mắt nhìn cô y tá. Cô nhanh nhảu giải thích:
– Chính anh này đã đưa bà vào bệnh viện. Anh chị có thể hỏi anh ấy.
Cô gái đứng bật dậy, đôi mắt trố ra kinh ngạc.
– Là anh? Anh đã gây tai nạn cho mẹ tôi phải không?
Bửu Điền ngạc nhiên khi gặp lại Hồng Kim và anh càng ngạc nhiên hơn khi lời kết tội vội vàng mà cô vừa thốt ra, tưởng chừng như cô là người có mặt ở hiện trường lúc đó.
Bửu Điền nhỏ nhẹ giải thích:
– Tôi không chối là mình chính là nguyên nhân để anh chàng chạy xe Honda phải xử lý tốc độ như vậy. Nhưng do anh ta phóng nhanh và hơi ẩu.
– Chuyện ấy tôi không cần biết. Và anh cũng không cần phải thanh minh với tôi... Anh Nam Khoa à, hãy điện thoại báo công an.
– Hồng Kim!
Bửu Điền nghe anh chàng có tên Nam Khoa đang dịu ngọt gọi tên cô và ra hiệu bằng ánh mắt nồng nàn. Bửu Điền thấy tức giận khôn cùng. Ai xui chi anh quay trở lại. Và tại sao lại là cô ta, một cô gái rất ư là xớn xác. Lúc sáng chưa biết ất giáp mô tê gì, cô ta cũng đã kết tội anh ta đủ điều.
Giận dỗi, Hồng Kim phủi cánh tay Nam Khoa trên đôi bờ vai mình.
– Anh mặc em và cứ đứng ngoài cuộc đi.
– Em nên bình tĩnh đi Hồng Kim.
– Bình tĩnh ư. Em có thể bình tĩnh khi người đang đứng trước mặt là kẻ đã gây nên tai nạn cho mẹ của mình à? Em nhất định phải kiện anh ta.
Mặt Bửu Điền lạnh tanh, các mạch máu như bị đông cứng, anh nhếch môi khiêu khích:
– Cô nói đủ chưa?
Hồng Kim hất mặt lên:
– Vẫn chưa.
– Thế thì cứ cự tự nhiên mà hồ đồ, mà tùy tiện đi, rồi cô sẽ thấy thế nào là hậu quả của việc làm thiếu suy nghĩ.
Tức giận làm khuôn mặt Hồng Kim trắng bệch ra. Cô lắp bắp:
– Anh... anh...
Nam Khoa vội can:
– Mọi việc có thể là do hiểu lầm. Mong anh thông cảm, cô ấy chỉ vì đang lo lắng cho mẹ.
Bửu Điền dửng dưng:
– Tôi hiểu nên cũng chẳng nhỏ nhặt, trách cứ, để bụng làm gì.
Đưa mắt nhìn chăm chăm Hồng Kim, Bửu Điền lại gằn từng tiếng:
– Mong rằng cô hãy nhìn kỹ người và nhìn kỹ sự việc. Nếu tôi gây tai nạn cho bác gái liệu những người dân xung quanh đứng nhìn và để tôi yên ư.
Hồng Kim vẫn bướng bỉnh và cố chấp dĩ nhiên đã gây tai nạn cho người khác thì phải lo đưa vào bệnh viện người ta mới để yên. Còn không hả, thử xem anh ta có bị lôi đầu không.
Nhớ lại sự việc ở làng trẻ và sẵn đang nói ngon trớn, Hồng Kim không kịp suy nghĩ, cô bồi luôn:
– Kế hoạch lúc sáng thất bại nên định vào bệnh viện để tiếp tục trò lừa chứ gì.
– Em nói gì lạ vậy Hồng Kim?
– Anh chẳng biết chuyện ấy đâu Nam Khoa à. Chúng ta phải cảnh giác con người này và chờ bác sĩ kết luận thương tích của mẹ.
Thật là tức cười. Bửu Điền nghĩ như thế. Anh định nói nhiều lời với Hồng Kim lắm nhưng nhìn vẻ mặt vừa trẻ con, vừa nghiêm trọng của cô, anh thấy chẳng đáng giận chút nào cả. Nghe cách xưng hô thân mật của cô với Nam Khoa, Bửu Điền lờ mờ đoán ra mối quan hệ này. Anh vờ vỗ vai Nam Khoa và nói:
– Cô bạn của anh chẳng những là Trương Phi mà còn là Tào Tháo nữa đấy.
Hồng Kim nóng mũi:
– Anh nói gì?
Bửu Điền dợm bước:
– Tôi quay trở lại là để xem người thân của bác có tới chưa và như thế thì tôi cũng yên tâm rồi... tôi về đây.
Hồng Kim gọi giật giọng:
– Khoan! Anh không thể đi được vì anh vẫn chưa giải thích lý do vì sao mẹ tôi lại ra nông nổi này.
– Chuyện ấy cô hãy chờ bác gái khỏe cũng như hãy hởi bác sĩ. Tôi làm sao mà chẩn đoán được cơn đau tim sẽ đến khi nào. Cô Hồng Kim có cần tôi để lại địa chỉ không?
– Cần chớ.
– Khách sạn...
Hồng Kim trề môi cắt ngang:
– Không nhà cửa, vô gia cư bất hợp pháp, hèn gì hành động chẳng bất minh.
Có lẽ lần đầu tiên Bửu Điền mới gặp một người con gái như thế này thì phải. Anh đã đi rất nhiều nơi, tiếp xúc khá nhiều phụ nữ. Với vẻ bề ngoài đẹp trai, phong độ như anh thì các cô đã xúm quanh mà ngọt giọng, mà nhõng nhẽo, chẳng ai có cách nói trả treo đốp chát như cô gái này cả.
Thế mà cô lại có thể đỗ dành nhỏ nhẹ với đám trẻ con mới hay. Một cô gái tính khí kỳ cục lại yêu trẻ con sao? Bửu Điền rời khỏi bệnh viện với tâm trạng như thế. Trong đầu anh đầy ắp những dấu hỏi về cô.
Và anh đã không kịp để ý thêm đến những lời càu nhàu của cô.
Chuyến về thăm Việt Nam lần này ít quá. Nếu không, anh nhất định sẽ quay trở lại làng SOS xem thái độ của cô thế nào khi biết anh chính là “đại diện đoàn từ thiện Nhật Bản”.
Những liều thuốc đã giúp bà Hồng Như qua cơn choáng váng mệt mỏi và sự căng thẳng cũng đã theo bà đi vào giấc ngủ.
Nam Khoa vẫn đứng tì tay trên thành cửa sổ dáng điệu có vẻ trầm tư suy nghĩ. Còn Hồng Kim vẫn quỳ bên giường cấp cứu. Bây giờ trông cô chẳng khác nào một nhành dây leo đã bị đứt rễ nên héo rũ tả tơi.
Nam Khoa lặng nhìn Hồng Kim đẩy thương cảm. Anh bước đến gần cô dịu giọng:
– Mẹ ngủ rồi. Em ăn gì một chút nha.
– Em không đói.
– Không đói cũng phải ăn. Nếu không, em cũng sẽ ngã quỵ đấy.
Thở dài, Hồng Kim lại lắc đầu:
– Thật tình là em không thể nào nuốt nổi một thứ gì cả, anh đừng có ép em.
– Anh lo cho em.
– Nhưng em rất lo cho mẹ.
Nam Khoa khẽ khàng:
– Anh biết. Vì vậy em cần phải có sức và tỉnh táo.
Lướt mắt trên phần thân thể bị trầy xước của mẹ, Hồng Kim buột miệng hỏi:
– Khoa ơi! Anh bảo là vết thương của mẹ chỉ ngoài da thôi có đúng không. Và anh cũng tin lời anh ta là không phải tai nạn giao thông ư?
Nam Khoa cười cho cô vui và đáp với giọng bông đùa.
– Anh có phải là bác sĩ đâu mà dám kết luận hay chẩn đoán, mà đấy là do chính bác sĩ đã nói thế. Còn anh chàng nọ ấy à? Cũng nên tin lắm chớ, vi nếu là tai nạn giao thông thì anh chàng Bửu Điền ấy chắc cũng phải sứt tay gãy gọng hay cái mũi ăn trầu, cái đầu xỉa thuốc rồi. Anh nói có đúng không?
– Coi bộ anh tin hắn?
– Hồng Kim à! Em cố chấp vừa vừa thôi. Hổng phải lúc nãy mẹ tỉnh lại cũng đã nói chính anh ta là người đã giúp mẹ đó sao? Dù gì chúng ta cũng nên gặp anh ta để nói một lời cám ơn.
Hổng Kim hờn mát:
– Anh cứ đi mà cám ơn.
– Dĩ nhiên. Vì anh ta đã giúp mẹ vợ anh cơ mà. Anh đi chứ không để em gặp anh ta đâu, anh sẽ ghen đấy.
Lời nói nửa đùa nửa thật của Nam Khoa làm Hồng Kim cảm thấy xấu hổ với bản thân vì sự hồ đồ đến độ hết sức vô duyên đó của mình.
Tuy nhiên nếu bảo phải nói lời cám ơn, lời xin lỗi anh ta thì đừng hòng.
Hồng Kim ân cần nhìn Nam Khoa. Đối với cô, Nam Khoa là một người chồng tốt, người bạn đời lý tưởng lắm rồi, cô còn mong muốn gì hơn nữa chứ. Chỉ vì một lời giao ước xa xưa giữa hai ông bố lúc sinh thời mà Nam Khoa không yêu đương một cô gái nào khác thì anh quả là đáng quý vô cùng. Thôi thì giữa cô và Nam Khoa cũng đã là nợ duyên ông trời sắp sẵn rồi.
Mấy hôm sau, sức khỏe của bà Hồng Như đã khá hơn nhiều. Thế nhưng tâm trạng Hồng Kim lại nặng nề hơn bởi vì những lời nói của vị bác sĩ cứ vang bên tai:
Bệnh tim trở nặng cần phải giải phẫu gấp. Mặc dù giải phẫu trong tình trạng sức khỏe hiện nay quả là có hơi phiêu lưu nhưng nếu không sớm tiến hành thì tình trạng bệnh nhân có thể xấu đi.
Trời ơi! Hồng Kim phải làm sao đây? Ông ấy nghĩ rằng, cô không biết không quan tâm gì đến căn bệnh của mẹ mình chăng? Chẳng một ai có thể hiểu vì căn bệnh này mà mẹ con cô đã phải bán nhả, để rồi sau đó sống cảnh nhà thuê nhà mướn và rồi phải nhìn phải nhận sự khinh khi xem thường của mẹ Nam Khoa.
Đôi lúc Hồng Kim cũng cảm thấy cuộc hôn nhân này quá mong manh.
Từ đáy lòng cô vẫn mong đừng bao giờ dẫn đến kết cuộc. Cô rất sợ cái cảnh phải sống trong tháp ngà nhưng lạnh lùng ấy.
– Í! xin lỗi!
Mải nghĩ lung tung, Hồng Kim đã suýt đâm sầm vào người đối diện.
Chẳng biết đó là người đi thăm bệnh hay đi nuôi bệnh. Và Hồng Kim vẫn phải chấp nhận nghe những lời cằn nhằn khó chịu:
– Hành lang rộng mênh mông mà đi đứng kiểu gì kỳ vậy? Giống y như người mất hồn.
Mím môi, Hồng Kim nhìn theo bóng dáng người phụ nữ sang trọng. Cô cũng chẳng muốn phân trần đôi co làm gì. Những người giàu có thường hay “chảnh” vậy sao? Chỉ nhìn thoáng qua cách ăn mặc không phù hợp với những nơi thế này cũng đủ khiến Hồng Kim mất thiện cảm rồi.
Yên tâm vì đã lịch sự nói nên lời xin lỗi rồi, Hồng Kim chẳng áy náy nữa. Chuyện để Hồng Kim phải bận tâm lo nghĩ trong lúc này không phải là điều vớ vẩn ấy đâu.
Hồng Kim đi nhanh về phòng mẹ. Sơ Ân Bình đang ngồi trong phòng với bà Hồng Như. Hổng Kim gật đầu chào:
– Sơ mới đến!
Sơ Ân Bình khẽ trách:
– Ừ, sơ đến thăm mẹ con. Sao mẹ vào viện mà con không cho sơ hay?
Sáng nay gặp Nam Khoa sơ mới biết.
Sơ Ân Bình vẫn nắm chặt tay bà Hồng Như trong tay mình như để truyền thêm sức mạnh và hơi ấm.
Hai người vốn là đôi bạn thân cũ của nhau. Thời gian môi trường và hoàn cảnh sống khác nhau nhưng không làm tình bạn của họ mất đi.
Sơ Ân Bình lúc nào cũng thương và lo lắng giúp đỡ cho mẹ con Hồng Kim.
– Trông con gầy sút và tiều tụy rồi đó nha Hồng Kim.
Quay nhìn sang Hồng Kim, sơ Ân Bình nói với vẻ quan tâm.
Hồng Kim nhoẻn miệng cười đáp:
– Hổng phải đâu! Con vốn mình hạc xương nai mà sơ. Coi ốm yếu vậy chớ con khỏe như nai đấy, sơ ạ.
Sơ Ân Bình đưa mắt nhìn sang người bạn gái thuở nào, giờ gương mặt đã hằn bao nếp nhăn Hồng Kim xanh xao và đang mỏi mệt đi vào giấc ngủ. Sơ Ân Bình vô cùng thương cảm Hồng Kim. Sơ ra hiệu cho Hồng Kim.
Cả hai cùng bước ra khỏi phòng. Sơ Ân Bình hỏi ngay:
– Tình trạng sức khỏe của mẹ con sao rồi?
Hồng Kim buồn bã:
– Lần này bệnh mẹ con tái phát trở lại nặng hơn trước nhiều. Bác sĩ bảo phải làm phẫu thuật may ra mới kéo dài được sự sống. Con lo quá sơ ơi. Bởi vì vấn đề...
Sơ Ân Bình cắt ngang:
– Chi phí chứ gì? Hồng Kim à! Chuyện ấy không thể coi là quan trọng nhất, mà sức khỏe của mẹ con kìa. Con cứ an tâm đi, sơ sẽ giúp Hồng Như được mà.
Cảm động, Hồng Kim sụt sùi:
– Hai mẹ con con nếu không nhờ sự giúp đỡ của sơ từ bấy lâu nay thì làm sao mà có được cuộc sống như thế này. Nhưng giải phẫu tim thì số tiền rất lớn sơ ạ. Lấy đâu...
Sơ Ân Bình chắc giọng:
– Sơ biết! Sơ bàn với các sơ sẽ tạm thời cho con mượn số tiền quỹ... sau này con sẽ hoàn lại. Thôi, cứ vậy nhé!
Lặng người đi rồi, Hồng Kim mới thốt lên:
– Cám ơn sơ nhiều lắm!
Hồng Kim biết rằng ngoài sự đón nhận, cô sẽ chẳng có một cách gì để giải quyết cả.
Và có lẽ trong thâm tâm cô bây giờ cũng giống như sơ Ân Bình, cả hai cùng nói một câu:
“Nguyện cầu chúa ban phước lành”.
Trở về Nhật bản, Bửu Điền lại vùi đầu trong công việc, bận bịu suốt cả ngày.
Ngồi trên chiếc ghế xoay êm ái, nhưng Bửu Điền cứ lắc qua lắc lại. Một tay xoa nhẹ hai bên thái dương tưởng chừng như anh đang khó chịu lắm vậy.
Chỉ mới đi vắng có hơn một tuần mà công việc như ngập đầu ngập cổ.
Bây giờ ngồi trước màn hình máy vi tính để theo dõi những dữ liệu những con số thu chi mà các nhân viên đã nhập vào máy... cũng đủ để anh mệt nhoài.
Bửu Điền còn đang căng mắt theo dõi thì một bóng người lao vào, cho dù có nhắm mắt anh cũng nhận ra được bởi mùi nước hoa nồng nặc như tẩm vào người của Linda.
Bửu Điền nói như trách:
– Anh đã dặn em đừng đến phòng làm việc nếu như anh đang bận.
Vòng tay choàng qua cổ Bửu Điền, Linda Thủy Tiên tựa sát bào má của anh nhõng nhẽo:
– Chính vì anh đang bận, mà em mới đến đây để giải thoát cho anh đấy.
– Em nói nghe giống như anh đang bị cầm tù không bằng.
– Chứ gì nữa? - Cô nghênh mặt lên – Em còn lạ gì tính anh, đã lao vào công việc thì anh chẳng còn biết gì đến thế giới xung quanh.
Bửu Điền cười xòa:
– Em sai rồi, Thủy Tiên ạ. Anh mà không biết gì đến thế giới xung quanh thì sẽ là một thất bại lớn. Giám đốc của một công ty kinh doanh đồ chơi điện tử mà không hiểu, không nắm bắt, không thâm nhập vào thị trường vào thế giới xung quanh mình thì em đoán thử xem chuyện gì sẽ xảy ra hả?
Trề môi, Thủy Tiên dài giọng khôi hài:
– Ông giám đốc à! Điều đầu tiên em biết là bụng ông giám đốc đang đói meo rồi kìa. Và em thì sẽ có cách giải quyết vụ việc này cho ngài đấy, ngài giám đốc ạ. Hãy mau đi theo em!
Bửu Điền đành phải cười xòa trước lối pha trò của cô.
– Đúng là nếu em không nhắc thì anh đã quên mất. Hình như bao tử của anh bắt đầu tấn công rồi đó.
– Xí! Biết đói sao?
Gỡ vòng tay Thủy Tiên rời khỏi cổ mình, Bửu Điền đứng lên, anh sửa lại bộ quần áo cho thẳng thớm. Thủy Tiên cũng thản nhiên lấy thỏi son ra tô lại đôi môi. Bửu Điền nhìn thấy nhưng không nói gì, dù thâm tâm anh tự hỏi:
“Cô ấy đã tô đến lớp son thứ bao nhiêu trên đôi môi rồi nhỉ?”.
Bắt gặp Bửu Điền đang nhìn mình, Thủy Tiên ngỡ rằng anh đang ngẩn ngơ say đắm bởi sắc đẹp và tấm thân ngà ngọc đầy quyến rũ của mình, Thủy Tiên bỗng nghe rạo rực một cảm giác khát khao ham muốn như trỗi dậy. Cô chớp mi, giọng êm ái:
– Anh không hôn em sao? Bây giờ chính em lại quên mất cái đói.
Rất tự nhiên, Bửu Điền vỗ nhẹ lên bờ vai Thủy Tiên:
– Nè, anh mà đổi ý thì em hối hận không kịp đấy. Lúc ấy đừng than, đừng quên rằng bao tử em có vấn đề đó nha.
– Ở bên anh, em sẽ không đói cũng như không hề nhớ rằng mình bị bệnh bao tử.
Bửu Điền hóm hỉnh:
– Này, anh hổng phải là viên thuốc nghệ để chữa bệnh cho em đâu nghe!
– Anh ác lắm!
Linda Thủy Tiên giận dỗi khi anh phớt lờ trước sự bộc lộ của cô.
Bửu Điền vội xìu giọng:
– Thôi, đừng giận anh nữa. Anh xin lỗi. Đi ăn xong, em muốn đi đâu anh cũng sẽ chiều. Được chưa hở cô bạn nhỏ?
Đôi mắt xanh như sóng nước long lanh của Thủy Tiên mở to tròn xoe.
Hơn ai hết cô biết mình rất đẹp. Sắc đẹp kiều diễm của cô gái Việt lai Pháp với làn da trắng hồng mịn màng với đôi môi mọng đỏ gợi cảm, với chiếc mũi cao thanh tú và nhất là mái tóc dài mượt mà rất Việt nam của cô, Linda Thủy Tiên như cầm chắc thứ vũ khí lợi hại trong tay dễ dàng chưa đổ mọi trái tim đàn ông. Thế mà Bửu Điền chỉ xem cô như người bạn nhỏ thôi ư?
Bửu Điền ơi! Trái tim anh lẽ nào bị đông cứng? Thủy Tiên mím chặt môi...
Bửu Điền bỗng nhìn cô ngọt giọng:
– Em đang nghĩ gì thế hở?
Nhún vai tỏ vẻ phớt lờ, giọng cô ráo hoảnh:
– Nghĩ vu vơ!
Nắm tay Thủy Tiên kéo cô đứng lên, anh nói:
– Nghĩ vu vơ để rồi giận vớ vẩn phải hôn? Anh chịu thua em rồi đấy. Giờ đi được chưa cưng?
Thủy Tiên đã định làm nũng với Bửu Điền. Nhưng cô tươi ngay nét mặt, không muốn trong mắt anh, mình là cô bé hay nũng nịu, vòi vĩnh để được nuông chiều nữa.
Bửu Điền đưa Thủy Tiên đến một nhà hàng vô cùng sang trọng. Điều đó khiến tự ái của cô được vuốt ve đôi chút.
Ăn uống xong, Thủy Tiên nằng nặc đòi Bửu Điền chở đi dạo phố, đi mua sắm... Bửu Điền chiều ý người yêu, mặc dù trong lòng anh chẳng thích thú tí nào. Cũng may cô nàng không đòi đến vũ trường để nhảy nhót. Nếu không thì anh sẽ phải chịu trận vì cái cảnh ồn ào sôi động của những vũ điệu cuống say ấy rồi.
Thỉnh thoảng, Bửu Điền cứ đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Thủy Tiên tinh ý. Cô dịu ngọt:
– Anh có việc gì à?
Bửu Điền lắc đầu:
– Không! Anh chỉ muốn về thăm ba... Dạo này bận quá, nên anh chẳng có đi được mà sức khỏe của ông thì không tốt cho lắm.
Thủy Tiên tỏ ra sốt sắng ngay:
– Em cùng đi với anh nha. Dù gì anh cũng nên giới thiệu để em quen dần.
Bửu Điền hớn hở nét mặt:
– Ba sống cô quạnh lắm. Có em đi theo về chơi chắc là ba anh sẽ vui mừng phải biết.
Thủy Tiên cười tươi:
– Nếu thế sau này em sẽ thường xuyên cùng anh về chơi với ba, anh có đồng ý không?
Nhìn sâu vào mắt cô, Bửu Điền thăm dò:
– Chỉ sợ em không chịu nổi sự tĩnh lặng ở một làng chài bé nhỏ đã buồn lại còn nghèo khổ nữa.
Chớp mắt giấu những suy nghĩ riêng của mình, Thủy Tiên khỏa lấp:
– Biết đâu em 1ại thích không khí trong lành và yên tịnh đó thì sao?
Bửu Điền nheo mắt đùa:
– Được vậy không những ba anh và cả anh nữa sẽ hoan nghênh đón tiếp vị khách không mời này.
Nguýt mắt, Thủy Tiên trách:
– Anh đám bảo em là vị khách không mời ư? Anh nói vậy mà không sợ em giận hả?
– Cam đoan rằng em sẽ không dám giận. Vì con người lúc tức lên gương mặt sẽ xấu khó coi lắm và em thì đâu muốn mình như thế phải hôn nào?
– Hứ!
Đôi môi đỏ mọng phụng phịu dẩu lên. Bửu Điền nhìn Thủy Tiên cười và cho xe lăn bánh. Tâm trạng anh đầy ắp một niềm vui. Lần đầu tiên Thủy Tiên đồng ý cùng anh đi về một nơi thiếu thốn tiện nghi vật chất quả là đã chiều theo ý anh rồi.
Bửu Điền có vẻ cảm động trước tình cảm của cô gái Việt lai này mất rồi.
Trên đời này, anh quý nhất người cha nuôi. Thủy Tiên tỏ ra biết quý trọng ông không chừng sợi dây tình cảm của anh và cô sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
Thủy Tiên rất đẹp, điều này quá rõ ràng thế thì anh còn đòi hỏi tiêu chuẩn gì ở cô nữa nhỉ? Chính Bửu Điền đôi lúc cũng lấy làm lạ và cứ tự hỏi lòng mình.
Thủy Tiên từng giúp anh trong các pha quảng cáo, gần gũi và thân thiết như thế mà anh vẫn cứ ôm ấp một tình yêu trong lòng là sao?
Chiếc xe đỗ lại, đám trẻ con ở đâu đã ùa ra vây quanh.
Bửu Điền vừa quay kiếng xe xuống thì chúng đã kêu lên ỏm tỏi:
– A, chú Điền về! Chú Điền về, chúng mày ơi!
Có đứa đã nhanh chân hơn vừa chạy vào nhà vừa hét toáng cả lên:
– Ông ơi, mau ra đón chú Điền về kìa!
Liếc mắt nhìn đám trẻ nít áo quần dơ bẩn, lem luốt, người đen đủi có đứa còn ở trần trùng trục, Thủy Tiên khó chịu:
– Hả! Cả một lũ trẻ dơ dáy đó là con cháu của anh sao?
Đôi mày rậm của Bửu Điền cau lại, nhưng anh không nói gì. Anh xuống xe và đến phía sau mở cốp lấy những gói quà trao cho bọn chúng.
– Của các cháu đấy, mang chia nhau đi!
Bọn chúng lại đồng thanh:
– Chú Điền cho nhiều quà quá.
– Cám ơn chú... cám ơn chú...
Một cậu bé răng sún đưa mắt nhìn vào xe rồi kéo tay Bửu Điền.
– Cô nào vậy chú? Sao chú không giới thiệu?
Bửu Điền đành cất giọng:
– Cô Thủy Tiên! Mấy đứa làm quen với cô Tiên đi?
– Cô Tiên xanh đó hả chú?
– Ừ.
Bửu Điền cười với chúng. Còn Thủy Tiên thì nghiêm mặt và tỏ ra lạnh lùng:
– Khỏi! Không cần thiết cái màn xã giao vớ vẩn này đâu!
Lũ trẻ con cho dù cô ngốc nghếch đần độn cũng nhận ra thái độ không bằng lòng của cô gái đi cùng chú Điền của chúng, nên chúng tiu nghỉu ngay.
Bửu Điền cố giấu cảm giác thất vọng. Anh thân mật xoa đầu từng đứa, rồi lẳng lặng bước đi trước Thủy Tiên.
Bất chợt, anh nghĩ đến cô gái Việt Nam ở làng trẻ SOS mà anh đã hân hạnh gặp trong chuyến đi vừa rồi. Chỉ một chút thoáng qua thôi cũng đủ để anh đem ra so sánh với Thủy Tiên ngay bây giờ.
– Ối! Ghê quá!
Bửu Điền biến sắc khi Thủy Tiên thét lên và lùi lại nép sau lưng anh.
Anh cố giữ giọng trầm ấm để giải thích:
– Thủy Tiên à! Là ba anh đấy!
– Hả! Sao... sao anh lại không nói trước với em về.. Phản ứng của Thủy Tiên không chỉ làm ôngLiệt Quân phải bàng hoàng mà cả Bửu Điền cũng ngỡ ngàng. Anh không ngờ Thủy Tiên có thể kém lịch sự, kém tế nhị đến như vậy, cho dù đây không phải lá ba anh chăng nữa.
Thủy Tiên mặc kệ trong lòng Bửu Điền nghĩ gì, cô quay ngoắt người một trăm tám mươi độ, hống hách nói.
– Em ra xe chờ anh vậy!
Nắm tay cô như để trấn an, Bửu Điền nhẹ nhàng năn nỉ:
– Trời sắp mưa. Theo anh vào nhà, anh chuẩn bị thức ăn. Có lẽ hôm nay chúng ta phải nghỉ lại đây rồi đó.
Thủy Tiên cười nhạt:
– Nghỉ và ăn ở đây ư? Em sẽ nuốt được ư? Bửu Điền, em xin lỗi anh vì có hơi hồ đồ, lỡ lời... Nhưng giá như anh nói trước về khuôn mặt biến dạng của ba anh cho em chuẩn bị tinh thần thì em sẽ không đến nỗi khiếp sợ như thế này. Anh thừa biết em từ nhỏ vốn chỉ quen chiêm ngưỡng những gì đẹp đẽ hoàn mỹ... Em không nghĩ anh khỏe mạnh, đẹp trai lịch sự như thế này lại có ông bố “dị dạng" đáng sợ như vậy.
– Em im ngay!
Bửu Điền giận dữ, anh bỏ mặc Thủy Tiên đứng chết trân và đi vội vã vào nhà. Trong thâm tâm Bửu Điền biết rằng ít nhiều gì ba cũng nghe được những lời lẽ bất lịch sự vừa rồi, nên ông đã vờ ngồi yên.
Đến ngồi cạnh cha, Bửu Điền buồn bã nói:
– Con xin lỗi ba!
– Xin lỗi ba ư? Con nhầm rồi. Đáng lẽ ba nói câu này với con thì đúng hơn, vì ba đã làm bạn gái con suýt đứng tim, may là đã không xảy ra chuyện gì.
Bửu Điền vẫn còn xúc động:
– Kìa! Sao ba lại nói vậy? Thà ba cứ nổi cáu lên và trách mắng con.
Ông Liệt Quân thở dài:
– Ba chẳng có lý do gì để mắng con cả. Bởi vì khuôn mặt của ba là nguyên nhân.
Ông ngừng lại giây lát và chép miệng nói tiếp:
– Do ba nghe bọn trẻ réo gại, mừng quá tưởng con về như mọi khi, mà thật cũng tại con nữa Bửu Điền à. Hồi trườc tới giờ con có đưa bạn bè về đây đâu, mà hôm nay lại là bạn gái nữa, làm cô ấy hãi hùng kinh sợ cũng phải thôi.
Bửu Điền cải chính:
– Bạn gái hồi nào đâu ba.
Hiểu ý cậu con trai nhưng ông Liệt Quân giả bộ khôi hài:
– Ủa! Té ra người đi với con là con trai sao.
– Tất nhiên là con gái nhưng hổng phải bạn gái như ba nghĩ đâu.
– Cái thằng này! Ba có nghĩ gì đâu, do con suy diễn thì có chớ ba đâu có nghĩ cao siêu gì hết. Con trai thì gọi là bạn trai, con gái gọi bạn gái... rất đơn giản.
Bửu Điền tinh nghịch:
– Như "đang giỡn" hả ba?
Ông Liệt Quân nheo mắt, ông cố nói đùa cho vui vẻ để Điền không phải bận tâm băn khoăn gì đến những lời nói vừa rồi.
Bửu Điền đứng đờ ra, chính anh cũng không ngờ trườc tình huống này nên giờ đây anh cũng khôngbiết phải xử sự thế nào? Thủy Tiên cũng quá đáng. Cô đã không vào nhà mà còn hối thúc anh đi về ngay nữa chứ.
Thế mà lúc nãy Bửu Điền đã rất vui khi cô chịu cùng đi với anh về thăm nơi làng chài buồn tẻ này. Lẩn tránh ánh mắt đau khổ của ông, Bửu Điền vội chuyển hướng câu chuyện, anh kể cho ông nghe về chuyến đi về Việt Nam vừa qua bằng tất cả về hào hứng phấn khởi.
Ông Liệt Quân cũng cười to vui vẻ về chi tiết thú vị mà Bửu Điền đã kể về cô bảo mẫu của lũ trẻ ở làng SOS. Không ngờ con trai ông, một giám đốc, một nhà tài trợ lớn lại bị nghi oan, bị lập biên bản và sau đó còn bị hăm thưa kiện nữa. Ôi, sao cô gái nào đó lại hồ đồ và bộp chộp đến như thế?
Nhưng dù sao hành động đó cũng không đáng giận, đáng trách. Bửu Điền như hãy còn hậm hực, không thiện cảm với cô ta. Thế nhưng ông Liệt Quân thì khác, câu chuyện đó làm ông vui vui.
Chẳng mấy chốc những điều phiền toái vừa rồi cũng biến mất và họ quên luôn cả sự sốt ruột chờ đợi hay là tức tối của Thủy Tiên đang chờ ở ngoài xe.
Cho đến khi trời tối hẳn và cơn mưa cũng bắt đầu đổ trút xuống.