Đột nhiên quay trở lại những năm tháng Đại Đường cổ đại, cuộc đời con người phù du giống như một giấc mộng vậy, không thể biết trước điều gì, cũng không thể an yên cả một đời được.
Tình yêu của cô là một thứ tình yêu đặc biệt nhưng ở cái thời hiện đại ấy, con người lại không chấp nhận được tình yêu của cô. Và rồi, cô xuyên không đến cổ đại, hai thời kỳ cách nhau cả một khoảng không gian và thời gian rộng lớn. Ở hiện đại đã vậy thì ở cổ đại, con người ta làm sao dung thứ cho cô. Nhưng cô vẫn quyết định đặt cược cuộc đời của mình vào ván cờ thời gian.
“Phù sinh nhược mộng, vi hoan kỉ hà… Nhìn xem hoa đào trong giấc mộng, uống một chén rượu trong cơn mơ. Đời này kiếp này đã không còn gì hối hận nuối tiếc nữa”.
Giữa khoảng thời gian chênh vênh như vậy, Tử Thanh đã gặp được rất nhiều con người, có những mối quan hệ khác nhau với nhiều người Mỗi một người đều để lại trong cô những ấn tượng sâu đậm. Nhưng có lẽ, con người mà cô trân trọng nhất vẫn luôn là nàng.