Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 3 - Chương 56: Chuyện cũ năm đó

“Nương! Nương!” Hấp tấp chạy vào nội đường trong phủ, Tử Thanh một đường vọt

tới trước phòng Đoạn phu nhân, kịch liệt thở dốc, nhẹ nhàng gõ cửa

phòng.

“Nương, người đã ngủ chưa?” Thấy ánh nến trong phòng đã tắt, Tử Thanh bỗng

nhiên cảm thấy có phải mình có chút quá mức xúc động không, quấy nhiễu

giấc mộng của người khác như thế thực rất không nên.

Ánh nến sáng lên, Đoạn phu nhân khoác y sam kinh ngạc mở cửa: “Hài tử, làm sao vậy?”

“Thì ra người thật sự là mẫu thân của con, thật sự là mẫu thân!” Tử Thanh

giang tay ôm lấy Đoạn phu nhân, không nói nên lời rốt cuộc là kích động

hay vẫn là do bi thương, chỉ biết rằng nước mắt không khống chế được

trào dâng.

“Hài tử ngốc, rốt cuộc đang nói cái gì?” Nhất thời Đoạn phu nhân tay chân

luống cuống đứng lên, hoảng sợ sờ lên trán Tử Thanh: “Không phải sinh

bệnh đấy chứ?”

“Nương, từ nay về sau nhất định con sẽ đối đãi với người thật tốt, đừng đánh mất con lần nữa, được không?”

“Sao nương lại có thể đánh mất con lần nữa chứ?” Đoạn phu nhân nhịn không

được lệ trong đôi mắt, đem Tử Thanh ôm vào trong lòng, thật lâu cũng

không muốn buông tay.

“Ha ha, ta thật ngốc, nguyên lai thân nương ngay ở bên người mà ta thế nhưng vẫn không tin.”

“Hài tử ngốc…”

Nhẹ nhàng giúp Tử Thanh lau đi nước mắt trên mặt, Đoạn phu nhân kéo nàng

vào phòng: “Đến đây, đừng quỳ mãi ngoài cửa nữa, vào đi.”

Tử Thanh gật đầu, khịt mũi, đi theo Đoạn phu nhân vào phòng.

“Tử Thanh, chúc mừng ngươi đoàn tụ cùng thân mẫu.” Triều Cẩm gượng cười,

cúi đầu, thực xin lỗi, mẫu thân, tha thứ cho con không thể lại tranh

giành cho người cái gì ở Sử gia nữa, chỉ hy vọng người hết thảy đều mạnh khỏe.

“Sử tiểu thư, và chắc hẳn là An Khánh Ân, hiện tại mới biết được mình là

thân nhi tử của Đoạn phu nhân?” Thanh âm Hằng vương đột nhiên truyền đến từ phía sau, Triều Cẩm cả kinh, thầm kêu không ổn, Tử Thanh a Tử Thanh, sao ngươi có thể lỗ mãng như vậy? Nếu Hằng vương cảm nhận ra được dấu

vết gì để lại, nếu phụ thân của ngươi thật sự không phải là An Lộc Sơn

thì chỉ sợ trong nháy mắt Vân Châu cũng sẽ phong vân đột biến.

Triều Cẩm lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười quay đầu lại: “Bất quá là do An lục

công tử nhiều ngày không thấy Đoạn phu nhân, thương nhớ quá độ cho nên

mới thất thố như thế, điện hạ đa tâm rồi.”

“Phải không?” Hằng vương nhẹ nhàng cười: “Vậy thì quả nhiên cảm động a.”

“Điện hạ, đêm đã khuya rồi, vẫn nên mau đi nghỉ ngơi chút đi, đợi cho thân

thể điều dưỡng tốt rồi thì Lục công tử mới có thể phái binh hộ tống điện hạ trở về Trường An.” Triều Cẩm cười nhẹ.

“Sử tiểu thư là đang hạ lệnh trục khách sao?” Hằng vương nhíu mày.

“Triều Cẩm không dám, chỉ là Vân Châu không thái bình, điện hạ thân phận cao

quý, ở lâu nơi đây, sợ nếu có họa chiến tranh lại khiến điện hạ bị

thương.” Triều Cẩm cúi đầu, không nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của Hằng

vương.

Hằng vương lắc đầu thở dài: “Từ lâu đã nghe tiếng Sử gia tiểu thư đa mưu túc trí, có thể nói là nữ Gia Cát đương thời, nay vừa thấy thì quả nhiên là thế.” Tiêu sái cười: “Nếu thủ hạ của tiểu vương cũng có thể có nữ Gia

Cát như ngươi thì quả nhiên là điều may mắn nhất nhân gian này!”

“Cuộc đời này Triều Cẩm không nghĩ tới việc rời khỏi Vân Châu, đa tạ điện hạ ưu ái.” Triều Cẩm áy náy từ chối.

Hằng vương giật mình, lại nhìn ánh nến trong phòng Đoạn phu nhân: “Có phải là vì An lục công tử này không?”

“Điện hạ, Triều Cẩm mệt mỏi, xin thứ cho không thể bồi tiếp thêm nữa.” Triều

Cẩm vội vàng ngăn lại những lời Hằng vương muốn tiếp tục hỏi, cúi mình

thi lễ, xoay người liền rời đi.

“Sử tiểu thư, sao không dừng bước lại nghe tiểu vương nói một câu nữa?” Hằng vương đuổi theo một bước, ngừng lại.

“Mời điện hạ nói.” Quay đầu, Triều Cẩm lạnh lùng mở miệng.

Hằng vương nhẹ nhàng cười: “An lục công tử này, võ có hãn tướng Lí Vũ hỗ

trợ, văn có nữ Gia Cát ngươi tương trợ, còn có Phạm Dương một điệu múa

kinh diễm thiên hạ ‘Hoàng linh’ Nhã Hề — từ xưa không có việc gì là

lưỡng toàn, thế nhưng hắn lại công lao sự nghiệp hồng nhan đều nắm trong tay, tiểu vương cảm thấy thật nguy hiểm.” Tiến lại gần Triều Cẩm: “Nếu

Sử tiểu thư nguyện ý nghe tiếp, nói không chừng đối với ngươi hay ta đều có lợi.”

Triều Cẩm đột nhiên nghe hiểu được ý tứ trong lời hắn nói, lắc đầu cười:

“Điện hạ, Sử Triều Cẩm ta nếu thật sự muốn sử dụng tâm kế với hắn thì

chỉ sợ cũng không có vũ linh Phạm Dương Nhã Hề cô nương rồi. Công lao sự nghiệp Vân Châu này của Lục công tử là ta cam tâm tình nguyện hai tay

dâng lên, về phần một phiến thâm tình của Nhã Hề cô nương thì chỉ sợ

điện hạ cũng chỉ có thể ở xa xa mà nhìn, không thể có được giai nhân.”

“Sử tiểu thư, ngươi thật sự không muốn nghe tiểu vương nói?”

“Không phải là không muốn, mà là có nghe cũng chỉ vô dụng thôi.”

“Đáng tiếc…”

“Ha ha, Triều Cẩm cáo lui.” Triều Cẩm xoay người sang chỗ khác, nét tươi

cười trên mặt biến mất, ánh mắt tràn đầy u buồn, Tử Thanh a Tử Thanh, để Hằng vương ở lại Vân Châu thì sớm hay muộn cũng sẽ thành tai họa, ta

phải làm thế nào mới có thể giúp chàng tránh được một kiếp này đây?

Hằng vương cắn răng siết chặt nắm tay, khóe miệng lại nhếch lên một mạt tiếu ý khác thường: “Tiểu vương cũng không tin hoàng tử Đại Đường lại sẽ

không thắng được tên con hoang An gia này!”

***

Đứng dậy đóng cửa phòng lại, Tử Thanh nghiêm túc quay đầu lại hỏi: “Nương, ai là thân sinh phụ thân của con?”

Thân mình Đoạn phu nhân chấn động: “Sao con lại đột nhiên hỏi ta điều này?”

Tử Thanh vẫn không nhúc nhích nhìn Đoạn phu nhân: “Con muốn biết.”

Đoạn phu nhân nhìn mặt mày Tử Thanh, lệ quang lại hiện lên trong ánh mắt,

trầm giọng nói: “Cha con tục danh là Đoạn Thanh, pháp danh Yến Thông.”

“Pháp danh? Sinh phụ của con là người xuất gia?” Tử Thanh kinh hãi, như thế

nào lại…Tại sao có thể như vậy? Bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt lão hòa

thương, sẽ không phải có chút quan hệ với lão chứ?

“Không sai.” Đoạn phu nhân nâng tay vuốt ve mặt mày Tử Thanh: “Năm đó ta cùng

phụ vương đi phía đông đến Lạc Dương cầu may mắn, trên đường đi qua Bạch Mã Tự, trong tiếng chuông chùa đã thấy chàng đang ngồi thiền…”

……

Khi đó, bóng trúc loang lổ, sương sớm lấp lánh.

Tiếng những chiếc chuông đồng dưới mái hiên Bạch Mã Tự vang lên trong gió

nhẹ, mỗi âm vang lên đều thật thanh thúy, hòa với tiếng gõ mõ ở trong

viện lại phá lệ xuất trần.

Chàng hai mắt nhắm nghiền, nét anh khí lại nghiêm nghị hiện lên giữa hàng mi, nhẹ nhàng gõ mõ, tụng kinh như mọi khi, lại không biết rằng hôm nay

nhất định sẽ gặp phải nghiệp chướng cả đời này.

“Tiểu sư phó!” Một thanh âm thanh thúy xuyên thấu qua vài đạo kinh văn đang

mặc niệm trong tâm, rơi vào đáy lòng, nỗi bối rối không rõ từ đầu mà

đến, chính tại thời khắc đôi mắt mở ra liền lập tức đắm chìm vào hình

ảnh một thiếu nữ rạng rỡ xinh đẹp mặc hoa phục – áo bào thêu những cánh

bướm vờn nụ hoa, xiêm y màu hồng phấn hé lộ một khuôn mặt ửng hồng.

Ánh mắt cô gái mang theo nét king ngạc, một cái liếc mắt này là một đời

trầm luân, một vị là công chúa hoàng gia, một kẻ là tiểu tăng nơi phật

tự, như thể Cao Dương công chúa (1) và Biện Cơ (2) tái thế tương phùng,

nối lại mối duyên tình kiếp trước.

Đứng trước Phật tổ, một tiếng “A di Đà phật” không cắt đứt được quấn quýt si mê, đứng trước cẩm y ngọc thực, một ngày cao cao tại thượng cũng không

lấp đầy được đáy lòng trống trải.

“Chúng ta có thể ở bên nhau đến bạch đầu giai lão hay không?”

“Sẽ.”

“Vậy chàng có thể hoàn tục không?”

“Được.”

“Thanh lang…”

“Công chúa…”

Lúc ấy trăng sáng trên đầu cành dương liễu, ngọn đèn dầu trước tượng đức Phật, ngăn không được hai trái tim lửa nóng.

Sư phụ tức giận, không ngăn cản được quyết tâm rời đi của Yến Thông, kiên

quyết mà đi như thế, đồ nhi tuệ căn siêu phàm về sau vĩnh viễn luân lạc

kiếp trần.

Vì nàng, hắn dấn thân vào quân ngũ, ra sức giết giặc, quên mất lời khuyên dạy của kinh Phật, hai tay dính đầy máu tanh.

Vì nàng, hắn trở nên thâm trầm, thận trọng, quên mất thiện niệm (điều thiện), quên đi ân nghĩa, cuối cùng cũng có một ngày trở thành tướng quân dũng mãnh trong lòng hoàng đế Đại Đường.

Rốt cục cũng trông ngóng đến ngày hoàng đế chỉ hôn, tân nương trong thánh

chỉ lại không phải là Quảng An công chúa mà lại là Quan Ninh quận chúa.

“Cuộc đời này Đoạn Thanh quyết không phụ nàng!” Tín niệm duy nhất không thay

đổi trong lòng khiến cho hắn công nhiên kháng chỉ, mang theo Quảng An

công chúa trốn khỏi Trường An, tuyệt tích trong giang hồ.

……

“Nhưng mà…nhưng mà vì sao sau nương người lại gả cho An Lộc Sơn?” Tử Thanh

nghe mà nhiệt huyết sôi trào, tình yêu oanh oanh liệt liệt như thế làm

cho Tử Thanh đối với vị phụ thân này đặc biệt kính nể.

Đoạn phu nhân cười chua xót: “Phu thê nghèo hèn có trăm điều lo nghĩ, huống

chi chúng ta lại là khâm phạm triều đình không được có ngày thấy ánh mặt trời?”

Trốn khỏi hoàng cung Đại Minh lại tiến vào hồng trần nhân gian.

Thương tiếc nàng từ thuở nhỏ chưa từng chịu khổ, Đoạn Thanh đốn củi, vác gạo,

chèo thuyền, cái gì cũng đều làm, chỉ để có thể đem đến cho nàng một

tương lai ấm áp.

Nhưng mà, nha dịch triều đình lại như hình với bóng khiến hai người không thể không chạy trốn vào trong núi rừng, lấy rau dại thú hoang mà sống qua

ngày, cũng tạm thời có một đoạn thời gian bình yên.

Một ngày mùa thu năm ấy, một nữ hài oe oe chào đời, tăng thêm một chút niềm hạnh phúc.

Nguyên tưởng rằng hạnh phúc cứ như thế mà tiếp tục, nhưng mà có một ngày, Đoạn Thanh vào núi săn thú, An Lộc Sơn hành quân đi qua lại nhìn trúng vị

công chúa lạc vào trần thế này.

Trong lúc vội vàng chỉ có thể dấu kịp Tử Thanh vừa mới đầy tháng trăng tròn – thiếu nữ sao địch nổi cường quyền? Nàng bị cưỡng chế đi lên phương bắc, nghĩ tới cái chết nhưng lại gặp được mật thám Đại Đường ẩn núp bên

người An Lộc Sơn là y quan Đỗ Phương, hắn khuyên nàng sống tiếp, khuyên

nàng chờ đợi, người còn sống thì mới có hy vọng, nếu đã chết, nói không

chừng đó sẽ là tiếc nuối vĩnh viễn.

Vì thế hơn hai mươi năm qua đi, Đỗ Phương yên lặng giúp đỡ, Đoạn phu nhân

lặng yên hy vọng, thẳng đến một ngày, một tăng nhân vân du Phạm Dương

qua trước cửa An phủ, cô đơn vô hạn biết xuống một chữ “vong”. (quên)

Bắt đầu từ ngày đó, Đoạn phu nhân liền oán hận tăng lữ khôn cùng, vì sao phải quên? Nàng cố tình lại không quên được!

“Vị tăng nhân vân du kia là cha?”

“Ta cũng không biết…Ta chỉ hy vọng rằng không phải…Nếu không, nhất định là

chàng giận ta vì đã không tuân thủ tín ước, gả cho người khác, cả đời

này, vĩnh viễn đều không giải thích rõ được.”

“Nhưng mà…như thế nào ta lại đi đến hiện đại?” Tử Thanh càng thêm nghi hoặc,

sau khi mẫu thân bị mang đi, cha trở về rồi thì đến tột cùng đã xảy ra

chuyện gì?

“Hiện đại?” Đoạn phu nhân kinh ngạc: “Hài tử, con đang nói cái gì?”

Chỉ lắc đầu, Tử Thanh biết nương cũng không biết đáp án cho việc này, từ

đâu tới đây đã không quan trọng nữa rồi, giờ khắc này trọng yếu nhất là

nhào vào trong lòng mẫu thân, hảo hảo để cho người ôm một cái.

“Nương, ôm con một cái.”

“Hài tử ngốc…”

“Con đã trưởng thành, con muốn bảo vệ Vân Châu thật tốt, đem đến cho nương

một mảnh thiên địa an tâm bình yên, chúng ta cùng nhau chờ cha trở về,

được không?”

“Được…chỉ là hài tử…nương thấy con cùng Nhã Hề cô nương kia…”

Hạ quyết tâm, Tử Thanh không thèm nghĩ đến kết cục sẽ thế nào nữa, đã yêu

thì cứ thản nhiên mở lòng mà yêu, hận cũng phải rõ rõ ràng ràng: “Con

muốn giống như cha và nương, lấy dũng khí mà đối mặt với hết thảy!”

“Hài tử, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì phải nhớ rõ nương đều sẽ hỗ trợ con, vĩnh viễn cũng không xa rời.”

“Vâng!” Ngã vào lòng Đoạn phu nhân, Tử Thanh bình yên cười, mẫu thân người sửa lại thành họ Đoạn, cũng là bởi vì cha phải không?

----------------------------------------

(1) + (2) Cao Dương Công chúa là con gái thứ 17 của Đường Thái Tông. Cao Dương Công chúa là cô của Thái Bình Công chúa.

Đến tuổi trưởng thành, Cao Dương được Thái tông gả cho con trai thứ hai của Tể tướng Phòng Huyền Linh là Phòng Di Ái.

Không như những người con gái bình thường, công chúa luôn được sủng ái mà dần dần kiêu ngạo quá đáng, làm những việc không còn phép tắc gì.

Một lần, công chúa cùng Di Ái đi săn vào nghỉ ở một ngôi chùa. Thầy chùa là Biện Cơ có dáng vẻ khôi ngô ra nghênh đón, mời công chúa ở lại đấy qua

đêm. Công chúa rộng lòng bố thí, với Biện Cơ kết thành duyên phận. Công

chúa thông dâm với Biện Cơ, ra vào không kiêng kỵ, công nhiên như vợ

chồng. Việc đến tai Thái Tông, vua tự thấy hỗ thẹn, lệnh đem Biện Cơ xử

tử cùng với hơn 10 nô tài ở bên công chúa do tội đồng lõa với chủ. Công

chúa không tự biết tội, oán trách Thái Tông để ý những chuyện không đâu, lại càng không biết kiêng kỵ gì nữa, sớm tối hoan lạc, dập dìu với bọn

thuật sĩ Lý Hoảng, Huệ Hoằng. Tiếng xấu lan tỏa, cả triều đình đều biết.

Năm 653, công chúa cùng chồng bị vướng vào một âm mưu phản loạn, bị Trưởng Tôn Vô Kỵ phát giác và điều tra. Đường Cao Tông hạ lệnh chém đầu bọn Phòng Di Ái, Tiết Vạn Triệt, Sại Lệnh Vũ, còn Kinh

Vương Nguyên Cảnh, Ngô Vương Khác và hai công chúa Cao Dương, Ba Lăng

đều cho tự vẫn. Khi đó, công chúa chỉ mới 27 tuổi.