Vầng trăng nhô lên cao, một khúc đàn tranh như dòng nước uyển chuyển chảy xuôi trong thành Vân Châu.
Hằng vương kinh ngạc trước tài nghệ của Tô Tình, không khỏi lại đánh giá
thật sâu nữ tử trước mắt, trong lòng âm thầm nổi dậy một tia gợn sóng.
Lí Nhược chống đầu, ở một bên si ngốc nhìn Tô Tình, tiểu Tình tử, chỉ nguyện nàng có thể càng ngày càng vui vẻ.
***
Ở một chỗ khác trong nội đường phủ nha, ánh nến chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Hương trà tràn đầy, Tử Thanh nhẹ nhàng uống một ngụm, cười nhìn về phía những ngón tay như lan nhẹ nhàng nâng lên, chuẩn bị nhảy múa của Nhã Hề.
“Có tiếng nhạc của Tình nhi làm bạn, Tử Thanh, tối nay ta liền tặng chàng một điệu múa.”
“Hảo.”
Mũi chân khẽ nhún, thân mình Nhã Hề xoay tròn như gió, chỉ có ống tay áo tung bay như cánh bướm…
Ánh mắt trăm chuyển ngàn hồi, từng chút một thấm đến tận tâm can.
Bàn tay uyển chuyển mảnh mai, trong phút chốc giống như Hằng Nga trên cung
trăng; môi hồng hé mở, nụ cười tươi quyến rũ, bỗng nhiên như thể Lạc
thần* bên bờ sông ấy.
Đột nhiên Nhã Hề duỗi bàn tay mềm về phía Tử Thanh: “Tử Thanh có nguyện múa cùng ta không?”
Tử Thanh ngẩn ngơ, lúng túng nói: “Ta…ta không biết nhảy!”
“Nếu như ta nhất định muốn chàng nhảy thì sao?” Nhã Hề đột nhiên tinh nghịch mím môi.
“Vậy…vậy…” Tử Thanh buông chén trà, cười đứng dậy: “Chúng ta đây liền ai cũng
không múa!” Vươn tay cầm lấy tay Nhã Hề, đem nàng kéo vào trong lòng:
“Nhã nhi, ta muốn kể cho nàng một chuyện xưa.”
Sống hay chết, phải xem một đêm này!
Đỏ mặt, Nhã Hề che hai tai lại: “Buông, ta không nghe.”
“Thật sự không nghe?” Tử Thanh bỗng nhiên cười mờ ám, ôm nàng ngã xuống giường.
“Chàng…” Tim đập vô cùng cuồng loạn, Nhã Hề có chút sợ hãi nhìn Tử Thanh: “Chàng…không thể…”
Nụ cười ấm áp của Tử Thanh ánh vào mắt Nhã Hề, nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhã nhi yên tâm…” Hít một hơi thật sâu, Tử Thanh nâng tay vén lên
những sợi tóc tán loạn buông lơi trên trán nàng: “Nàng nói xem, Tô cô
nương cùng Nhược tiểu thư sẽ có kết quả tốt hay không?”
Nhã Hề ngẩn ra: “Tử Thanh…” Một tia bất an chợt dâng lên dưới đáy lòng,
chàng là muốn hỏi nữ tử cùng nữ tử có thể bạch đầu giai lão hay không
phải không?
Tử Thanh thản nhiên cười, nhắm mắt lại: “Thời Bắc triều có một vị cô nương tên là Hoa Mộc Lan, nữ giả nam trang, thay cha tòng quân, suốt mười hai năm thế nhưng không có người nào phát hiện ra kỳ thật nàng là nữ tử.”
Thân mình Nhã Hề bỗng nhiên chấn động, kinh ngạc giương mắt nhìn gương mặt
Tử Thanh, làn da trắng nõn, tuy có anh khí nhưng cũng không thiếu một cỗ thanh tú. Không khỏi nắm chặt tay Tử Thanh, Nhã Hề áp chế suy đoán đột
nhiên hiện lên trong lòng, hít sâu một hơi.
Nước mắt chảy xuống trán Nhã Hề, Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Thế nhân đều biết Mộc Lan cô nương cuối cùng áo gấm về nhà, nhưng mà không ai biết, trên
chiến trường Mộc Lan đã gặp một vị nữ tử…Nàng muốn dùng cả đời che chở
cho nữ nhân kia, muốn dùng chính hai bàn tay mình vì người mà dựng nên
một mảnh thiên địa không có chiến hỏa…Đáng tiếc…mặc kệ Mộc Lan làm thế
nào, thủy chung cũng chỉ là một nữ tử…”
Nhã Hề ôm chặt Tử Thanh: “Tử Thanh, đừng nói nữa, ta sợ cố sự này…”
“Nhã nhi, đừng sợ, đây chỉ là một câu chuyện xưa mà thôi…” Tử Thanh vươn tay cùng Nhã Hề mười ngón tương khấu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “Ta chỉ
là nghĩ đến thâm tình mà Nhược tiểu thư dành cho Tô cô nương liền bỗng
nhiên nhớ tới cố sự này.”
Nhã Hề lặng yên rơi lệ, tâm đau đớn giống như phiên giang đảo hải,
này…Chẳng lẽ chính là khúc mắc của chàng? Chàng…chẳng lẽ…chính là Mộc
Lan cô nương! Không dám nghĩ xem suy đoán này đến tột cùng là thật hay
là giả, tâm Nhã Hề loạn như ma, không kìm được mà toàn thân kịch liệt
run rẩy.
“Nhã nhi, nàng còn chưa trả lời ta, nếu nàng là Tô cô nương, có nguyện ý
cùng Nhược tiểu thư bạc đầu giai lão không?” Cảm giác được sự run rẩy
của nàng, Tử Thanh biết, có lẽ Nhã Hề đã hiểu.
“Tử Thanh…ta không thích câu chuyện này…không nên hỏi, được không?” Như cầu xin, Nhã Hề ôm chặt Tử Thanh, người mình phó thác cả đời này nếu thật
sự là nữ tử, vậy ta nên đối xử thế nào đây? Sao có thể cùng ước hẹn…Bưng chặt hai mắt, đây không phải là sự thật! Sẽ không phải là thật!
“Được, không nói…” Tử Thanh gượng cười, đau đớn thấu xương nơi trái tim làm
cho nàng cảm thấy khó có thể hô hấp – Nhã nhi, đây phải chăng là đêm
cuối cùng bên nàng? Ôm chặt Nhã Hề, thì thào mở miệng: “Để cho ta hảo
hảo ôm nàng một cái đi.”
“Thế gian này, nơi nào có chàng mới là thế ngoại đào nguyên của ta.”
“Cuộc đời này của Nhã Hề, chỉ vì chàng mà ca, vũ chỉ vì chàng, khúc cũng chỉ vì người đó.”
“Cơm rau dưa, vui vẻ qua ngày!”
Nhã nhi, mỗi lời nói của nàng, mỗi một câu, ta đều ghi tạc thật sâu trong lòng, suốt đời không quên.
Nữ tử cùng nữ tử, có thể bạc đầu giai lão không? Nhã nhi, ta đã biết đáp án của nàng.
“Ta sẽ không để nàng theo ta cùng nhau xuống địa ngục, Nhã nhi…” Nhẹ nhàng
thì thầm bên tai nàng, mặc kệ nàng tỉnh hay đang ngủ: “Hảo hảo ngủ đi…”
Nhã Hề cắn môi dưới, không nhớ rõ được nước mắt ngừng rơi từ bao giờ, cũng
không nhớ rõ được đến khắc nào mới chìm vào trong mộng.
Nghe tiếng hô hấp say ngủ của nàng, Tử Thanh nhẹ nhàng buông tay nàng ra:
“Nguyên lai, cho dù không nỡ buông, cũng phải buông…” Bất giác, nước mắt lại rơi, Tử Thanh cười chua xót, Nhã nhi, lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ
không được một tấc lại muốn tiến một thước nữa, ta sẽ tránh đi, đuổi đi
con sói bên cạnh nàng, nhìn nàng tìm được đức lang quân chân chính…
“Tái kiến…” Tử Thanh nhịn không được cắn chặt chính mu bàn tay mình, không cho mình khóc thành tiếng.
Đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng mở cửa, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, nước mắt hòa với máu từng giọt rơi xuống…
Từng bước run lên, mỗi một bước rời xa cánh cửa kia, trái tim Tử Thanh lại
nhiều thêm một phần đau đớn, nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước cửa phòng
Đoạn phu nhân, ngã xuống.
Nghe được âm thanh khác lạ vang lên, Đoạn phu nhân liền vội vàng thắp nến ra mở cửa: “Hài tử! Con làm sao vậy?”
“Nương…con đau quá…” Giương đôi mắt đẫm lệ, Tử Thanh nhào vào trong lòng Đoạn phu
nhân: “Con đã nói với Nhã nhi, con biết nàng đã hiểu, nương, vì cái gì
con lại cảm thấy nháy mắt tảng đá trong lòng biến mất, trái tim của con
cũng trống rỗng thế này?”
“Hài tử…” Đau lòng ôm lấy Tử Thanh, Đoạn phu nhân chỉ có thể nhẹ nhàng nói:
“Hài tử, con khóc đi, khóc được rồi sẽ tốt hơn rất nhiều rất nhiều…Nương sẽ vẫn ở bên con, vẫn ôm con…”
“Nương…” Thanh âm nghẹn ngào, rốt cuộc một câu cũng không nói nên lời, toàn thân Tử Thanh không kìm được mà run rẩy, run rẩy, thật lâu cũng không thể
ngừng lại…
***
Một đêm rốt cục trôi qua, sáng sớm, mạnh mẽ cổ vũ tinh thần, Tử Thanh khoác áo giáp mang kiếm ra khỏi phủ, tiễn bước Lí Vũ đi Phạm Dương phục mệnh, Tử Thanh không phải cùng Man Tử mới nhập ngũ một hàng tập tên ở giáo
trường thì chính là cùng Triều Cẩm tuần tra thành Vân Châu.
Ngay cả cơm trưa, cơm chiều cũng đều phân phó thị vệ trực tiếp đưa đến giáo trường, không hề hồi phủ cùng ăn.
Chuyển biến đột ngột làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Về phần Hằng vương ngược lại lại không dám tùy tiện đi bất kính với Nhã
Hề, vạn nhất đây là thế cục Tử Thanh bày ra, như vậy thực có khả năng sẽ vì thế mà không còn cớ gì để ở lại Vân Châu.
Liên tục bảy ngày qua đi, Triều Cẩm rốt cuộc nhịn không được hỏi ra lời: “Tử Thanh, đến tột cùng thì ngươi làm sao vậy?”
Tử Thanh cười nhạt: “Cái gì mà làm sao?”
Triều Cẩm trừng mắt với Tử Thanh: “Ngươi nói xem?”
Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Không có việc gì, chỉ là gần đây công vụ Vân Châu nhiều lắm, hơn nữa…”
“Lục công tử! Không tốt! Không tốt!” Đột nhiên Man Tử từ xa xa hô to chạy tới.
Tử Thanh nhíu mày: “Phát sinh chuyện gì?”
“Trong quân có người đột nhiên té xỉu, Đỗ y quan nói là trúng độc!”
Tử Thanh cả kinh: “Sao lại có khả năng trúng độc được?” Nói xong liền đi theo Man Tử chạy về phía giáo trường.
Vừa đến giáo trường, Đỗ y quan liền lo lắng nhìn qua: “Công tử tới vừa lúc, ta hoài nghi có người hạ độc vào giếng nước ở Vân Châu!”
Triều Cẩm phóng mắt nhìn tướng sĩ trúng độc hôn mê trong giáo trường, chừng
một trăm hai mươi người, không khỏi vội vàng hỏi: “Vậy độc này có lấy
mạng người không?”
Đỗ y quan lắc đầu: “Tính mạng thì thật ra không đáng ngại, chỉ là người
trúng độc sẽ toàn thân vô lực, liên tục trong nửa tháng liền.”
“Đỗ y quan cũng biết giải độc này thế nào chứ?” Tử Thanh vội hỏi.
Đỗ y quan gật đầu; “Độc này muốn giải thì cũng dễ, chỉ là giải được lần
này, không giải được lần sau, có người thầm phá hư ở Vân Châu, chúng ta
có thể phòng lần này, không chắc có thể phòng được lần thứ hai!” Nhìn
tướng sĩ trúng độc hôn mê: “Lần này dùng là độc nhẹ, nếu lần sau dùng
kịch độc thì chỉ sợ trên dưới Vân Châu trong nháy mắt sẽ thành ngôi
thành trống!” Lại nghiêm túc nhìn Tử Thanh: “Công tử, nếu không sớm ngày bắt được kẻ này thì Vân Châu sẽ nguy hiểm.”
Tử Thanh gật đầu, trong lòng đã nghĩ ngay đến kẻ kia, lại thế nào cũng không rõ vì sao hắn lại làm vậy?
Triều Cẩm vừa thấy thần sắc Tử Thanh liền biết người hắn nghĩ trong lòng là người nào.
“Triều Cẩm.” Tử Thanh bỗng nhiên mở miệng: “Ta cảm thấy hạ độc chỉ là bắt đầu, nếu giờ phút này có binh mã tập kích Vân Châu thì không nghi ngờ là
chúng ta nhất định sẽ bại.”
“Ngươi cũng nghĩ đến một tầng này?” Triều Cẩm vô cùng kinh ngạc.
Tử Thanh gật đầu, trịnh trọng nhìn Đỗ y quan: “Vô luận thế nào cũng nhất
định phải mau chóng giải độc, mỗi một giếng nước trong thành đều phải
rắc phấn giải độc – một hồi bão táp chuẩn bị tới rồi.”
Triều Cẩm mỉm cười: “Lúc này đây để cho ta đấu một trận với hắn!”
“Triều Cẩm, cần phải để ý, kẻ này là một con rắn độc.” Tử Thanh có chút lo lắng.
“Càng độc, càng có ý tứ.” Triều Cẩm lạnh lùng cười.
“Lục công tử! Lục công tử!” Thị vệ trong phủ đột nhiên xuất hiện: “Nhã Hề cô nương đột nhiên té xỉu!”
“Nhã nhi!” Chẳng lẽ nàng cũng trúng độc!
------------------------------------
* Lạc thần: nữ thần bên bờ sông Lạc, theo truyền thuyết thì nàng chính là Mật phi, Mật phi vốn là nữ nhi của Phục Hy ( là người đầu tiên trong ba vị vua huyền thoại của Trung Quốc cổ. Ông là một anh hùng văn hóa Trung Hoa, được cho là người phát minh ra chữ viết, nghề đánh bắt cá, và bẫy thú), vì mê luyến cảnh sắc xinh đẹp hai bờ sông Lạc mà đi xuống nhân gian, đến bờ sông Lạc.
Nhưng cũng có truyền thuyết dân gian khác lại nói nàng có thực, và còn có 1
câu truyện tình yêu buồn giữa nàng Chân Mật, Tào Phi và Tào Thực.
(chẳng biết cái nào đúng =.= )