Ánh nắng chiều nhàn nhạt phủ kín tầng không, mùa đông rét lạnh đã qua rồi, một mùa xuân nữa lại tới.
Tử Thanh đang phóng nhanh tiến vào thành Vân Châu đột nhiên ghìm ngựa, chạy về phía ngoại thành.
“Nhã nhi, chớ trách ta lần này lại nuốt lời.” Tử Thanh dần thả chậm vó ngựa, cuối cùng dừng lại trước bờ ruộng, ôm chặt thân thể Nhã Hề, ánh mắt đầy áy náy.
“Ta thực muốn trách chàng…” Bình yên tựa vào lòng Tử Thanh, Nhã Hề nhìn
rặng mây đỏ phía xa xa, nét đau lòng thoáng hiện trong đôi mắt: “Ta muốn trách chàng dấn thân mình vào nơi nguy hiểm, lặng lẽ tiến nhập Vân Châu trước, nếu chàng có việc gì, vậy bảo ta phải làm thế nào đây?” Thanh âm khẽ run lên, Nhã Hề xoay người lại, đau xót xoa gương mặt Tử Thanh:
“Chàng nhìn chàng xem, gầy đi nhiều đến vậy…”
Vô cùng kinh ngạc nhìn Nhã Hề, Tử Thanh giật mình chấn động: “Nhã nhi,
nàng không oán ta ngay cả lời cáo từ cũng chưa nói đã đi một chút nào
sao?”
Nhã Hề vươn tay nắm lấy tay Tử Thanh, mười ngón xiết chặt, dán trên ngực,
giữa đôi mày ẩn chứa ba phần ngượng ngùng, ngữ khí lại vô cùng kiên
định: “Vậy chàng nói cho ta biết, chàng sẽ buông tay ta ra sao?”
“Ta…” Lại đem Nhã Hề gắt gao ôm vào trong ngực, Tử Thanh không muốn để nàng
nhìn thấy dòng lệ nóng hổi trào ra từ khóe mắt mình: “Ta không nghĩ tới
chuyện buông tay…”
“Ta cũng không nỡ…” Đôi mắt Nhã Hề hàm lệ, cười hạnh phúc: “Chàng là phu quân mà lão thiên thương xót nên mới ban cho ta…”
“Nhưng mà, vạn nhất có một ngày vẫn buông thì sao?” Tử Thanh cẩn thận thử hỏi thăm dò.
Thân mình Nhã Hề run lên, Tử Thanh, chàng lại nghĩ tới khúc mắc trong lòng
mình kia sao? Nhã Hề gượng cười: “Nếu thực sự có một ngày như vậy thì
cũng là ngày ta tự vẫn rời xa nhân thế.”
“Nhã nhi…” Tử Thanh nghẹn ngào, tình nguyện là ta chết cũng không muốn nàng tự thương tổn chính mình dù nửa phần.
“Tử Thanh, ta muốn xuống ngựa đi một chút.” Nhã Hề bỗng nhiên mở miệng.
“Được.” Tử Thanh nhảy xuống ngựa trước, rồi nhẹ nhàng đỡ Nhã Hề xuống.
Chậm rãi cởi tấm bạch sa che trên mặt xuống, Nhã Hề xoay người lại, ba đạo
vết thương đã kết vảy nhìn thấy ghê người làm cho trái tim Tử Thanh nhói lên đau xót: “Nàng…mặt của nàng sao lại không tốt lên như thế?”
“Chàng vừa rời đi ta liền không để Đỗ y quan bôi thuốc nữa.” Nhã Hề thản nhiên mở miệng.
“Nàng!” Tử Thanh giữ chặt nàng xoay người bước đi, gấp giọng nói: “Đi, mau cùng ta về thành Vân Châu, Hoắc cô nương đã ở trong thành rồi, hơn nữa còn
có Đỗ y quan, tất nhiên có thể chữa trị tốt cho gương mặt của nàng!”
Vẫn quật cường không nhúc nhích, Nhã Hề nhẹ nhàng hỏi: “Mặt của ta thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Nhã nhi!” Có chút tức giận lắc đầu, Tử Thanh đau lòng vuốt ve gương mặt nàng: “Rốt cuộc nàng suy nghĩ điều gì?”
Nhã Hề cầm lấy tay nàng, áp lên vết thương của mình, đạm nhiên cười: “Nữ
nhân làm cho mình xinh đẹp vì người mình yêu, nếu ngày đó ở Vân Châu
chàng gặp phải bất trắc, như vậy ta giữ lại mỹ mạo này để cho ai xem
đây?”
“Hiện tại ta hết thảy đều bình yên rồi, tiếp theo trở về thành liền lập tức
tìm bọn họ điều trị cho nàng, được không?” Tử Thanh lo lắng hỏi.
Nhã Hề lắc đầu: “Nếu ta vẫn bộ dáng này thì sao? Có thể chàng sẽ ghét bỏ ta không?”
“Nhã nhi!” Mày Tử Thanh nhíu chặt, đau đớn cùng giận dữ bi ai lần lượt thay đổi trong đôi mắt: “Sẽ không! Sẽ không! Sẽ không!”
“Đứa ngốc!” Nở nụ cười sau hàng lệ, Nhã Hề đột nhiên ôm lấy mặt Tử Thanh,
rặng mây đỏ hiện lên đầy mặt, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Tử
Thanh.
Tử Thanh chấn động, toàn thân cứng đờ, trong đầu trống rỗng, không biết lúc này nên ôm lấy nàng hay là nên đẩy nàng ra.
Đôi môi như cánh hoa tách ra, Tử Thanh không tự chủ được lại khẽ hôn một cái, nhất thời chính mình cũng đỏ bừng mặt.
Xấu hổ cúi đầu, Nhã Hề giận dỗi gắt Tử Thanh một tiếng: “Chàng…chàng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
“Ta…” Giờ khắc này Tử Thanh thật sự hỗn loạn, không biết nói cái gì, cũng không biết ngay sau đó nên làm cái gì.
“Chàng không chê ta xấu xí, như thế nào ta lại có thể ghét bỏ bí mật cất giấu
trong đáy lòng kia của chàng đây?” Nhã Hề thấp giọng nói xong liền
ngượng ngùng tựa vào lòng Tử Thanh: “Lúc này đây chàng không nằm mộng,
cũng không phải ta nằm mơ, ta đem cả đời mình đều giao cho chàng, mong
chàng thương tiếc.”
“Nhã nhi…Ta sẽ xuống địa ngục.” Tử Thanh ôm chặt thân thể nàng, chua xót
cười: “Ta cũng sẽ kéo theo nàng xuống địa ngục mất thôi.” Nước mắt run
rẩy chảy xuống thành hàng, lặng yên rơi xuống vỡ nát dưới chân.
Đến tột cùng là bí mật gì lại khiến chàng nói những lời nghiêm trọng như
thế? Thân mình Nhã Hề run lên, lại kiên định cười: “Ta đây cũng sẽ ở bên chàng…”
Không tiếng động thở dài, Tử Thanh chỉ có thể càng ôm chặt lấy nàng: “Nhã
nhi, trở về thành rồi vẫn nên mau chóng trị thương thì quan trọng hơn.”
“Được…”
“Tử Thanh, vui vẻ là một ngày, thống khổ cũng là một ngày, ngươi hà tất
phải như vậy? Vị tiểu cô nương này đối với ngươi tình căn đã bén rễ ăn
sâu, Tử Thanh, cần phải biết quý trọng a!” Âm thanh thình lình vang lên, Tử Thanh liền nhìn chung quanh tìm bóng dáng lão ẩu thần bí kia.
“Lão bà bà!”
“Tử Thanh?” Nhã Hề tựa hồ không nghe thấy âm thanh gì, kinh ngạc nhìn Tử Thanh: “Lão bà bà gì?”
“Nàng không nghe thấy?” Tử Thanh kinh ngạc hỏi.
“Nghe thấy cái gì?”
“Không…không có gì…” Nhìn rặng mây đỏ còn chưa tan trên mặt Nhã Hề, Tử Thanh giãn mi cười, nắm chặt tay nàng: “Nhã nhi, chúng ta phải đồng ý với nhau mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì thì ta không buông tay, nàng cũng không
được buông…”
Nhìn mặt mày Tử Thanh thật sâu, Nhã Hề ngượng ngùng cười, gật đầu: “Vâng.”
***
Xe ngựa tiến vào thành Vân Châu, hai thân ảnh dựa sát vào nhau dưới ánh
nắng chiều kia toàn hộ rơi vào mắt Hằng vương, giận dữ buông rèm, Hằng
vương nhắm hai mắt lại.
Đèn đuốc rực rỡ sáng lên, bữa yến tiệc đón chào này có vẻ đặc biệt lâu dài.
Nhìn trên dưới Vân Châu gọn gàng ngăn nắp, Hằng vương không khỏi âm thầm
kinh ngạc, có thể đem Vân Châu này trong một tháng ngắn ngủi quản lí
thành ra như vậy, không biết đến tột cùng là An gia Lục công tử rất giỏi hay vẫn là do phụ tá đắc lực bên người lợi hại đây?
Rượu uống thỏa thích tiệc cũng tàn, mọi người đều tự trở về phòng, Hoắc
Hương cùng Đỗ y quan song song đi vào phòng Nhã Hề, trị thương cho nàng.
Thấy đã an bài xong cho mọi người, Tử Thanh bỗng phát giác sao bữa tiệc tối
nay thế nhưng vẫn đều không thấy bóng dáng Triều Cẩm, âm thầm kỳ quái,
vì thế liền lặng yên đi ra khỏi phủ, tìm bóng dáng Triều Cẩm khắp trong
thành.
“Này, ngốc tử, ngươi không ở trong phủ bồi tiếp Nhã nhi của ngươi đi, còn
chạy lung tung như thế.” Thanh âm Triều Cẩm bỗng nhiên vang lên.
Tử Thanh giật mình, giương mắt nhìn lại, Triều Cẩm đang một mình một người đứng ở đầu thành cửa bắc.
Tử Thanh an tâm cười: “Biết ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
“Ta tất nhiên không có việc gì, nhưng thật ra ngươi có khả năng có chuyện.” Triều Cẩm có chút đăm chiêu cúi đầu.
“Sao?” Tử Thanh đã chậm rãi đi lên đầu tường.
“Nay Đột Quyết cố kỵ đại kế của An gia nên sẽ không dễ dàng đến xâm phạm,
nhưng mà đối với triều đình lại không thể không phòng.” Triều Cẩm nhìn
về phía phủ nha: “Hằng vương này đến tột cùng là địch hay là bạn ta thế
nhưng lại không nhìn ra một tia manh mối.”
“Hắn?” Lòng Tử Thanh trầm xuống, những lời của người kia hôm nay chợt hiện lên trong lòng, tuy rằng nho nhã lễ độ nhưng cũng là có lời trong lời.
Triều Cẩm gật đầu: “Từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy hắn đã cảm thấy bất an.
Nay Vân Châu thiếu binh thiếu tướng, nếu Hằng vương này không phải người lương thiện thì ngày sau tất sẽ rơi vào bàn tay hắn.”
Tử Thanh cả kinh: “Chúng ta có ân cứu mệnh đối với hắn, sao hắn có thể lấy oán trả ơn như thế?”
Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Tử Thanh a Tử Thanh, hoàng gia vô tình, từ xưa
hiền thần lương tướng có ân tình đối với quân vương đâu chỉ trăm ngàn,
lại có bao nhiêu quân vương đối đãi tốt đâu?” Dừng lại một chút, Triều
Cẩm chỉ về phương bắc: “Phía bắc Vân Châu nếu ta không nhớ nhầm thì có
đến cả trăm sơn phỉ hào khí, cũng không vào nhà cướp của mà vẫn chỉ lui
tới đánh cướp quan viên, nếu có thể chiêu an đám sơn phỉ này, mở rộng
quân lực Vân Châu thì triều đình cũng sẽ không dám dễ dàng xuống tay với Vân Châu.”
“Được, ta nhớ kỹ.” Tử Thanh gật đầu.
Triều Cẩm đột nhiên cười nhẹ: “Nhớ kỹ thì còn không mau trở về đi, cẩn thận kẻo Hằng vương kia đoạt mất Nhã nhi của ngươi.”
Tử Thanh ngẩn ra: “Nếu đi về thì chúng ta cùng về. Tuy rằng mùa đông đã
qua nhưng đầu xuân đêm rét lạnh, ngươi một mình ở đây, ta rất lo.”
“Ha ha, khiến ngươi lo lắng, ta lại cảm thấy vui vẻ.” Triều Cẩm quật cường
nhún nhún vai: “Hôm nay ta lại càng muốn ở đây thì sao?” Không nghĩ trở
về để thấy chàng và Nhã Hề lưu luyến tình thâm, nơi này mặc dù lạnh
nhưng so với trong phủ thì ấm áp hơn nhiều, chàng có biết không?
Tử Thanh thở dài, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn nàng: “Triều Cẩm, ta có một
việc hiện tại nhất định phải nói cho nàng.” Triều Cẩm a, ta không đành
lòng nhìn nàng tiếp tục ủy khuất chính mình như vậy, nhất định phải nói
cho nàng chân tướng, không để cho nàng mắc thêm lỗi lầm nữa.
“Được, nhưng mà chỉ sợ phải đợi đến mấy tháng sau.” Triều Cẩm hoảng hốt lắc
đầu: “Hiện tại ta không muốn nghe. Ta chỉ nghĩ phải làm như thế nào mới
có thể đưa hết sơn phỉ ở phụ cận Vân Châu về, tạo thành một chi đại quân vạn người.”
“Triều Cẩm, nàng hãy nghe ta nói.” Tử Thanh nắm lấy vai nàng: “Kỳ thật ta là…”
“Chàng là phu quân trời định của Nhã Hề, ta biết.” Triều Cẩm bình tĩnh nhìn
gương mặt Tử Thanh, trong mắt đã lặng yên nhuốm đầy lệ quang: “Mà ta chỉ là một nữ tử đáng sợ không lúc nào tránh khỏi kế lược trù mưu, mặc kệ
ta có làm nhiều đến đâu chăng nữa chàng cũng không thể đáp lại tình yêu
của ta, phải không?” Nở nụ cười như muốn khóc: “Ta đã sớm nói rồi, nếu
là những lời khiến người khác tổn thương thì đừng nói vẫn tốt hơn, ta
không thừa nhận nổi…không chịu nổi đâu…”
“Triều Cẩm, ta không nói thế, mà là…” Tử Thanh lắc đầu, nhất thời tâm loạn.
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Triều Cẩm run run, nhào vào lòng Tử Thanh, vung tay đánh vào ngực nàng: “Đừng nói những lời sau đó nữa, cầu xin chàng,
đừng nói thêm gì nữa!”
“Triều Cẩm…” Tử Thanh nghẹn ngào: “Thực xin lỗi…”
Nhìn hai người đau buồn trên thành lâu, lão hòa thượng hai tay tạo thành hình chữ thập, niệm thật to: “A di đà phật.”
“Đại sư!” Tử Thanh kinh ngạc.
“Nghiệp chướng a nghiệp chướng.” Lão hòa thượng nặng nề thở dài: “Tình căn đã
ăn sâu từ lúc nào không biết, ngày sau tất gây nên hậu quả không tốt gì, ngươi chỉ có thể tự dựa vào mình thôi.” Xoay người sang chỗ khác, lão
hòa thượng lại lắc đầu một trận.
“Đại sư chờ đã!” Tử Thanh vội vàng đuổi theo: “Đại sư!”
“Nếu thí chủ còn có một tia sám hối thì cùng đi với lão nạp đi thôi.”
“Đi nơi nào?” Tử Thanh ngẩn ngơ.
“Từ nơi nào đến thì đi trở về đó.” Lão hòa thượng xoay người bình tĩnh nhìn nàng: “Nếu nghiệt duyên này ngươi cứ tiếp tục dây dưa tiếp như thế thì
chỉ sợ ngày phải chết cũng cách không còn xa nữa, đến lúc đó ai cũng
không cứu được ngươi.”
“Chết ta không sợ, ta chỉ muốn hỏi một chút, đại sư người có biết đi đâu tìm vị lão bà kia không?”
“Ngươi tìm nàng làm gì?”
“Cứu người.”
“Đại kiếp nạn của ngươi đã gần ngay trước mắt rồi, ngươi còn có tâm nghĩ tới việc cứu người?”
Cười nhẹ, Tử Thanh gật đầu: “Hôm nay Đỗ y quan cùng Hoắc cô nương đều nhìn
mặt Nhã nhi rồi lắc đầu, ta nghĩ mặt của nàng chỉ sợ là thuốc nơi nhân
gian đã không còn khả năng cứu được, ta biết lão bà bà tất không phải
phàm nhân, ta nghĩ chỉ cần tìm được nàng thì Nhã nhi có lẽ…”
“Aish…” Bình tĩnh nhìn Tử Thanh, nét bất đắc dĩ trong ánh mắt lão hòa thượng
không khỏi làm cho đáy lòng Tử Thanh chợt lạnh: “Túi da mà thôi, làm gì
phải chấp nhất như vậy?”
“Đại sư!”
“Vì sao ngươi nhất định phải cố chấp giống như phụ thân của mình vậy?” Lão hòa thượng thở dài than.
“Thân sinh phụ thân?” Tử Thanh lại cả kinh: “Đại sư người có biết phụ mẫu thân sinh của ta đến tột cùng là ai không?”
“Thân mẫu ngươi không phải vẫn ở ngay bên cạnh ngươi sao?”
“Người nói là Đoạn phu nhân?”
“Thí chủ, ngươi tự lo thân mình đi, lão nạp cáo từ.”
“Đại sư! Đại sư!”
Không quay đầu lại, lão hòa thượng dần dần biến mất trong tầm mắt Tử Thanh.
“Nàng thật sự là mẫu thân của ta?” Tử Thanh run lên, lắc đầu, lại lắc đầu.
“Tử Thanh…” Triều Cẩm lo lắng tiến lại, nhìn Tử Thanh toàn thân run rẩy: “Vị đại sư kia đến tột cùng là người nào?”
“Một người…đưa ta đến nơi này…” Hoảng sợ xoay người nhìn Triều Cẩm, Tử Thanh không thể tin được lắc đầu: “Thì ra ta là người Đại Đường, ta là người
nơi này!”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?”
“Ta muốn trở về, hỏi cho rõ ràng ta rốt cuộc là hài tử của ai!”