Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 3 - Chương 57: Một mình vào trại

Đầu xuân, yến oanh ca hót.

Nhưng mà từ sáng sớm Triều Cẩm tìm kiếm khắp thành Vân Châu cũng không thấy thân ảnh Tử Thanh đâu.

Chẳng lẽ còn ở trong phòng Đoạn phu nhân?

Chần chừ, Triều Cẩm đi tới trước cửa phòng Đoạn phu nhân, lại thấy Đoạn phu nhân đang nhàn nhã uống trà.

Thấy thân ảnh Triều Cẩm, Đoạn phu nhân cười nhẹ: “Sử tiểu thư tìm Tử Thanh?”

Triều Cẩm gật đầu.

“Trời còn chưa sáng nàng đã mang binh ra ngoài, hình như là nói đi chiêu an

sơn phỉ cái gì đó?” Đoạn phu nhân nhẹ nhàng cười: “Trước khi đi còn phân phó, chờ khi nàng chở lại ăn cơm trưa.”

“Chiêu an? Phu nhân có biết hắn dẫn theo bao nhiêu người không?” Triều Cẩm cả

kinh, cho dù xuất động binh mã toàn bộ Vân Châu thì cũng không bằng số

sơn phỉ đó hợp lại!

Đoạn phu nhân giơ lên một ngón tay ám chỉ “Một”: “Nàng nói một người là đủ.”

“Trời ạ! Hắn đây là đi liều mạng mà!” Triều Cẩm vội vã rời đi.

Đoạn phu nhân giật mình, từ biểu tình của Triều Cẩm cũng tinh tường nhận ra việc Tử Thanh làm rất nguy hiểm.

“Đỗ Phương, Đỗ Phương! Nhanh cưỡi ngựa đuổi theo Tử Thanh!” Buông chén trà, Đoạn phu nhân vội vàng kêu to chạy ra ngoài.

Nghe thấy thanh âm Đoạn phu nhân, Nhã Hề không khỏi giật mình mở cửa, một

đóa hoa dại màu vàng nho nhỏ rơi xuống từ khe cửa, không biết là ai đã

lặng lẽ đặt nơi này.

Nhặt đóa hoa dại lên, vẻ mặt Nhã Hề bối rối, vừa giương mắt lên liền nhìn

thấy Hằng vương một thân cẩm tú với hoa văn hình những đám mây.

Người ở trước mắt nhẹ nhàng cười: “Chỉ mong một đóa hoa nhỏ bé này có thể đổi lấy nụ cười sáng sớm của Nhã Hề cô nương.”

Nhã Hề cuống quýt lùi lại một bước, trong nháy mắt đóa hoa dại nơi tay rơi

xuống, quỳ rạp xuống đất: “Điện hạ yêu mến, Nhã Hề không đủ khả năng

tiếp nhận.”

Ánh mắt Hằng vương nhuốm vẻ ảm đạm: “Tiểu vương không có ý tứ đường đột,

chỉ là nghe nói Nhã Hề cô nương âm luật vô song nên một lòng muốn nghe

Nhã Hề cô nương ca một khúc, nhưng lại cầu không được nên đành phải tự

mang ống tiêu đến thỉnh Nhã Hề cô nương vì tiểu vương mà chỉ điểm một

hai.”

“Nhã Hề chỉ là một linh nhân nho nhỏ, không dám bình luận nhiều gì.” Nhã Hề

cúi đầu, bất an trong lòng dần dần lan rộng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì? Vì sao Đoạn phu nhân lại nói thế? Tử Thanh…Tử Thanh chàng rốt cuộc

đã xảy ra chuyện gì?

Hằng Vương nặng nề thở dài một tiếng: “Tiểu vương từ nhỏ đã thích âm luật,

chưa bao giờ từng cầu người khác, hôm nay cứ coi như tiểu vương cầu Nhã

Hề cô nương vậy.”

Nói đã đến mức này, nếu Nhã Hề tiếp tục nghịch ý tiếp thì chỉ sợ sẽ gây nên phiền toái không nhỏ cho Tử Thanh.

“Điện hạ nặng lời rồi…Nhã Hề tuân mệnh.”

Hằng vương cười, muốn tiến lên nâng Nhã Hề dậy, ai ngờ Nhã Hề tình nguyện

quỳ lùi lại một bước cũng không nguyện ý để hắn đụng vào chỉ một chút.

“Đứng lên đi, nơi này không phải trong cung, coi như tiểu vương cầu ngươi.”

“Vâng…” Nhã Hề đứng dậy, lại lùi về phía sau một bước nữa.

Hằng vương thầm cắn răng, đầu ngón tay đè lên hàng lỗ trên ống tiêu, nhìn

Nhã Hề thật sâu, cho dù nữ tử này trên mặt có thương tích thì riêng phần phong vận này cũng hơn xa những kẻ điểm phấn tô son vô số trong cung,

nếu là…Lặng yên cười, Hằng vương thổi ống tiêu cầm trên tay, một khúc

[Phượng cầu hoàng] vang lên, có thể được một nụ cười của hồng nhan, tiểu vương dù chết cũng không hối tiếc.

Vô tâm nghe khúc [Phượng cầu hoàng] ẩn ẩn thổ lộ tiếng lòng, Nhã Hề chỉ mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tử Thanh, chàng nhất định phải bình an…

***

Không mặc ngân giáp hồng bào, chỉ thay đổi một thân thanh văn bạch bào, cưỡi

ngựa, Tử Thanh nhàn nhã lững thững đi trên sơn đạo phía bắc Vân Châu.

“Đứng lại!” Bỗng nhiên nghe được một thanh âm hung tợn vang lên từ phía sau.

Rốt cục con cá cũng đến đây!

Tử Thanh mỉm cười quay đầu, nhìn thấy lại là hai sơn phỉ nhỏ gầy: “Là muốn chặn cướp?”

Hai sơn phỉ ngẩn ra: “Ngươi!”

Tử Thanh ôm quyền: “Ta là Vân Châu Lục công tử, có việc muốn bái kiến chư vị lão đầu sơn phỉ, thỉnh hai vị dẫn đường.”

“Ngươi…ngươi là vị Vân Châu An…An…” Một trấn chiến giữa Vân Châu cùng Đột Quyết,

thanh danh Tử Thanh đã vang vọng khắp phạm vi trăm dặm quanh Vân Châu,

nghe được Tử Thanh nói, hai sơn phỉ liền cả kinh.

“Còn không dẫn đường?” Tử Thanh cười khẽ, thầm hít một hơi thật sâu, nếu là

sơn phỉ hào khí thì tự nhiên sẽ không phải ác nhân hiếu sát, lúc này chỉ có đường liều mạng thôi!

“Được…Lục công tử mời đi bên này.” Hai sơn phỉ chỉ vào sâu trong rừng, nếu ngươi

không phải Lục công tử, vậy chỉ cần ngươi vào trong trại thì lấy mạng

ngươi quả thực dễ như trở bàn tay!

“Được!” Tử Thanh giục ngựa đi theo, một đường đến cửa sơn trại.

Tử Thanh giương mắt nhìn nơi này, có chừng mười hai mươi căn nhà gỗ to nhỏ dựng dựa vào vách tường, sơn phỉ ở trong trại đều là hạng người nhỏ gầy mạnh mẽ, thậm chí có vài người xiêm y trên thân đã rách nát – Trại này

cùng với sơn trại mà nàng đã tự tay hủy diệt lúc trước hoàn toàn giống

nhau.

Liếc thấy có người xa lạ xuất hiện ngoài cửa trại, một hán tử gầy gò đang ở

giữa trại huy động thiết kiếm liền đi tới, dương tay lên cho hai sơn phỉ dẫn đường mỗi người một cái bạt tai: “Mụ nội nó! Các ngươi ngu sao?

Mang một người xa lạ vào trong trại, các ngươi không sợ bị triều đình

biết được vị trí của trại chúng ta, sẽ đến lấy mạng tất cả mọi người

sao?”

Nhảy xuống ngựa đi đến, Tử Thanh ôm quyền cúi đầu, nói: “Xin hỏi các hạ là trại chủ sơn trại?”

“Thì sao?” Hán tử gầy gò vung kiếm đặt lên yết hầu Tử Thanh: “Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi Diêm Vương lão tử đi!”

“Ta vốn thành tâm mà đến, trại chủ không hỏi rõ trắng đen đã muốn mạng của

ta, nếu truyền ra ngoài thì ai còn dám nói ở phía bắc Vân Châu còn có

một đám chi sĩ hào khí chính nghĩa đây?” Tử Thanh vẫn không nhúc nhích

nhìn hán tử kia, mặc dù có chút kinh sợ nhưng vô luận thế nào cũng không thể thua khí thế được.

Hán tử gầy gò lạnh lùng trợn trừng với Tử Thanh: “Ngươi rốt cục là ai?”

“Vân Châu Lục công tử!” Tử Thanh nghiêm nghị cười, nhìn ánh mắt đầy kinh hãi của đám người trong sơn trại: “Mọi người đừng hoảng sợ, ta không mang

theo người nào, cũng không đem theo binh khí.”

“Phi!” Hán tử kia cố che dấu nét kinh hoảng trong đáy mắt: “Làm quan không

phải kẻ tốt gì! Ngươi nhìn xem những huynh đệ đói khổ chúng ta đây, tất

cả đều là bị cái tên thứ sử Vân Châu vô năng kia bức lên núi hết!”

Tử Thanh nặng nề thở dài, đảo mắt hỏi ngược lại: “Như vậy ý tứ trại chủ là tình nguyện để bọn họ vĩnh viễn lánh trên núi, trốn tránh sự truy bắt

của triều đình?”

Hán tử gầy gò ngẩn ngơ: “Nếu có một chút cơ hội thì tự nhiên là muốn xuống

núi rồi – mụ nội nó! Huynh đệ chúng ta toàn bộ đều là bị đám quan lại

các ngươi bức thành ra như ngày hôm nay!” Nói xong, một kiếm xoay ngang

đã đặt lên yết hầu Tử Thanh: “Đừng trách ta bắt ngươi đến Vân Châu đổi

lấy mấy trăm cân thóc!”

Tử Thanh cười: “Cần gì phải lấy ta đi đổi? Các ngươi theo ta xuống núi,

trở lại trong thành, tự nhiên là sẽ có cái mặc, đồ ăn ngon chiêu đãi.”

“Mụ nội nó! Ngươi nghĩ ta ngu như lợn sao? Xuống núi với ngươi, chúng ta

còn có đường sống chắc?” Kiếm phong cắt qua cổ Tử Thanh, một tia máu

tươi chảy xuống.

Tử Thanh lắc đầu, thương tiếc nhìn đám sơn phỉ gầy gò trong trại, ánh mắt

dừng lại trên cửa sổ một gian nhà gỗ ở gần nhất – những ánh mắt hoảng sợ kinh hãi của đám phụ nữ cùng hài tử, tràn đầy chần chừ. Bất ngờ không

kịp phản ứng, Tử Thanh kéo vạt áo, quỳ xuống, thành tâm ôm quyền, cất

cao giọng nói: “Ta biết giờ phút này Vân Châu còn không phải vùng đất

yên bình, với sức của một mình ta dù sao cũng không có đủ khả năng làm

mọi việc, cứ tiếp tục như thế thì chỉ sợ đến lúc ta già thì thành Vân

Châu cũng vẫn không đủ kiên cố, bách tính Vân Châu vẫn như trước sẽ bị

chiến hỏa quấy nhiễu…”

Ôm quyền cúi đầu: “Hôm nay tới đây ta chỉ muốn đón mọi người về nhà, chúng ta cùng nhau xây dựng lại nhà ở Vân Châu, ít nhất mọi người cũng không

cần ở trên núi mà lo sợ bất an, ít nhất cũng có bữa cơm no, có manh áo

ấm.”

Lại ôm quyền bái: “Nếu các vị không tin thành ý của ta, hiện tại có thể lấy mạng ta, hoặc là án theo lời trại chủ nói, đem ta đi đổi lấy lương thực các ngươi cần.”

Ôm quyền vái cái thứ ba: “Ta không biết lúc trước thứ sử Vân Châu kia rốt

cuộc đã làm bao nhiêu việc thương tổn đến bách tính, hắn cũng đã bị tử

hình, nhưng mà, ta còn muốn ở chỗ này hướng mọi người nói một vạn lần

xin lỗi.”

Một cái bái này, trán đập lên mặt đất, vang lên thanh âm.

Nói xong, Tử Thanh đứng lên, nghiêm nghị cười: “Nếu tin ta thì theo ta, nếu không tin ta, có thể đem đao kiếm cắm vào cơ thể ta!” Bước lên một

bước, Tử Thanh không nhìn ánh mắt kinh ngạc của hán tử kia, nhẹ nhàng

đẩy mũi kiếm của hắn: “Là đi, hay muốn giết ta? Trại chủ, ngươi đã nghĩ

kĩ chưa?”

“Mụ nội nó! Tiểu tử ngươi thật sự không sợ chết a!” Quẳng đi bảo kiếm trong tay, hung hăng vỗ vai Tử Thanh, hán tử gầy gò ha ha cười: “Kỳ thật từ

sau khi nghe nói An lục công tử đến Vân Châu đánh lui Đột Quyết, chúng

ta đã có suy nghĩ muốn xuống núi trở về Vân Châu, không nghĩ tới hôm nay công tử thế nhưng lại tự mình tới đón, sao chúng ta có thể không đi

đây?”

“Các ngươi?” Tử Thanh giật mình, thiên a! Thì ra là sợ bóng sợ gió một hồi.

“Các huynh đệ! Mang theo lão bà hài tử, chúng ta trở về nhà!” Hán tử gầy gò

hưng phấn vẫy tay một cái, toàn bộ sơn trại đột nhiên rộ lên tiếng hoan

hô.

Tử Thanh giật mình: “Còn chưa thỉnh cao tính đại danh của trại chủ?”

“Man Tử!” (Mọi rợ)

Tử Thanh không khỏi nén cười: “Man…Tử?”

“Đúng vậy, ta thích cái tên mẫu thân đặt cho ta này, mỗi người vừa nghe thấy

sẽ cười – thế gian này quá ít nụ cười, nhờ một cái tên mà đổi lại cho

người khác nhiều nụ cười hơn, ta cảm thấy đáng giá!” Hán tử gầy gò bật

cười ha hả, Tử Thanh cũng thấy được nét thuần phác trong ánh mắt hắn.

“Cái tên này hay lắm!” Nắm dây cương, Tử Thanh chỉ về hướng thành Vân Châu: “Đi, chúng ta về Vân Châu!”

Tiếng vó ngựa dồn dập hỗn loạn vang lên trong rừng, sơn trại nguyên bản đang sôi trào đột nhiên an tĩnh xuống.

Đi tiên phong là thân ảnh một tử y nữ tử ánh vào đáy mắt Tử Thanh!

Tử Thanh tiến lên nghênh đón, chạm phải đôi con ngươi tràn đầy lo lắng của Triều Cẩm.

Ghìm lại cương ngựa, Triều Cẩm nhìn thấy bùn đất trên trán cùng vết máu chói mắt trên cổ Tử Thanh, vội vàng hoảng hốt nhảy xuống, tiến lên tóm lấy

nàng: “Chàng…sao chàng có thể mạo hiểm như vậy!”

Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Ta chỉ muốn giảm bớt cho nàng một phần trọng trách, nàng xem, ta làm được rồi!”

“Chàng!” Triều Cẩm nhịn không được xoa xoa cái trán Tử Thanh: “Tất nhiên lại dùng biện pháp ngốc nghếch gì đó!”

Tử Thanh quay đầu nhìn sơn phỉ trong trại đằng sau, cười nói: “Nàng là nữ

Gia Cát của Vân Châu ta, Sử Triều Cẩm, mọi người đừng sợ.”

“Kính đã lâu, kính đã lâu!” Man Tử ôm quyền, ánh mắt đầy sùng kính.

“Ta…làm sao mà là nữ Gia Cát gì chứ?” Triều Cẩm nhịn không được phì một tiếng

bật cười, bất đắc dĩ cười với Tử Thanh: “Lần sau ngươi còn tự tác chủ

trương như vậy thì cho dù ta có thật sự là nữ Gia Cát đi nữa cũng không

thể nào cứu được cái mạng nhỏ của ngươi!”

Tử Thanh lắc đầu, lại thản nhiên cười: “Lúc này ta cũng không thể chết

được, bởi vì sau khi ta trở về Vân Châu rồi ta còn muốn nói với mọi

người một chuyện.” Có chút thâm ý nhìn Triều Cẩm: “Chờ ta nói xong, nói

không chừng thật sự có người muốn mạng ta đó.”

“Tất nhiên sẽ không phải là chuyện tốt lành gì!” Trái tim Triều Cẩm bỗng nhiên đập vội.

Tử Thanh giương mắt nhìn bầu trời: “Ít nhất trong lòng cũng sẽ không còn

kìm nén gì nữa, cũng là một việc tốt. Đi thôi, trở về Vân Châu!”