Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 3 - Chương 53: Giải nỗi lo buồn, xua tan mây mù

Triều Cẩm biết sớm hay muộn cũng phải thả Ma Ô, nếu không kinh động đến vương đình Đột Quyết thì chỉ sợ sẽ càng có nhiều quân đội đột kích, lấy thực

lực của Vân Châu giờ phút này thì chắc chắn sẽ không chống đỡ được vạn

người công thành dù chỉ một khắc.

Chỉ có thể tạm cầm tù Ma Ô nửa tháng, thứ gì ăn ngon chơi vui vẻ đều đưa

cho hắn, để hắn biết, kỳ thật vị An gia Lục công tử này không phải muốn

trở thành kẻ địch của hắn, đợi đến ngày thả Ma Ô về thì cũng không làm

tổn hại đến giao tình giữa An gia và người Đột Quyết, cũng để cho bọn họ có thời gian gia cố lại tường thành, luyện binh thư thả, cho dù ngày

sau Ma Ô có muốn lại tập kích Vân Châu thì chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng

đắc thủ như vậy.

Bên này là quân dân đồng loạt sửa chữa tường thành, bên kia trẻ em phụ nữ

lại lợi dụng giáp y của quân Đột Quyết sửa thành giáp bào cho tướng sĩ,

mới vào Vân Châu mười ngày mà Vân Châu tựa hồ đã có chút sinh cơ.

Ba ngày sau khi đại thắng Hoắc Hương nhận được thư bình an của Lí Vũ, vì

thế mướn xe ngựa chở Lí Nhược cùng Tô Tình một đường bắc thượng đến Vân

Châu.

“Hương nhi!” Rốt cục thấy được Hoắc Hương, nét tưởng niệm tràn đầy thoáng xẹt

qua đáy mắt Lí Vũ, không nói hai lời liền ôm lấy Hoắc Hương quay mấy

vòng.

“Chàng…chàng mau buông ta ra!” Vẻ mặt Hoắc Hương đỏ bừng, xấu hổ nhìn tướng sĩ dân chúng chung quanh.

“Ca ca, xấu hổ xấu hổ quá!” Lí Nhược vén rèm thấy một màn như vậy, không khỏi mở miệng cười hì hì.

“Có gì mà xấu hổ? Tiểu gia chỉ là nhớ thương nương tử mà thôi!” Lí Vũ ngửa mặt cười, thản nhiên vô hạn.

Tử Thanh cùng Triều Cẩm từ trong phủ đi ra, tiến lên đón tiếp: “Đến đây là tốt rồi, hai ngày nay Lí huynh luôn luôn nghĩ xem khi nào thì các người đến Vân Châu đó.”

“Tử Thanh ca ca!” Lí Nhược vừa thấy Tử Thanh liền đột nhiên nhảy xuống,

động mạnh khiến vết thương đau đớn, không khỏi nhướng mày, đau kêu lên

một tiếng.

“Tiểu muội này của ta a, thấy ngươi còn kích động hơn so với thấy ta, ha ha.” Lí Vũ cảm thán một tiếng.

Hoắc Hương vội vàng giữ chặt nàng: “Ngươi nha, miệng vết thương còn chưa

khép lại, ngươi mà bắt đầu cử động loạn lên, lại bị thương nữa thì ta

cũng không cứu ngươi đâu.”

Lí Nhược chu miệng: “Khẳng định là tẩu tẩu thương ta mà, hì hì.” Nói xong

liền làm mặt quỷ với Lí Vũ: “Đương nhiên cũng sẽ đối tốt với Tử Thanh ca ca rồi, nói như thế nào thì cũng là huynh ấy giúp ta cứu tiểu Tình tử

trở về.”

“Tô cô nương…” Tử Thanh nhẹ nhàng gọi một tiếng, nữ tử tái nhợt đang ngồi

xoay lưng trong xe ngựa kia rốt cục cũng xoay người lại, ngẩn ngơ nhìn

Tử Thanh.

Lí Nhược nhỏ giọng tiến đến thì thầm bên tai Tử Thanh: “Tử Thanh ca ca,

lần này huynh phải giúp ta đi, từ ngày đó đến bây giờ dù một câu tiểu

Tình Tử cũng chưa nói, ta nhìn mà thực lo lắng.”

Hoắc Hương thở dài than: “Gặp tai biến này, khúc mắc thật khó mà giải được,

ta chỉ có thể chữa khỏi thân thể của nàng, lại không chữa được lòng

nàng.” Có chút đăm chiêu nhìn Tử Thanh: “Yến công tử, khúc mắc trong

lòng nàng…có lẽ huynh có thể giúp đỡ.”

“Ta?” Tử Thanh ngạc nhiên.

Hoắc Hương dấu đi nỗi mất mát trong đáy lòng: “Ta xem ra nay nàng chỉ nghe

lời huynh nói thôi, cho nên hết thảy đều phải trông vào công tử.”

Tử Thanh nặng nề thở dài, vừa muốn đến gần Tô Tình lại bị Triều Cẩm kéo

lại: “Thời gian này cứ để cho nàng an tĩnh một chút, so với nói gì đó

thì hữu dụng hơn.”

“Kỳ thật ta cảm thấy nàng thiếu chính là phát tiết.” Mày Tử Thanh dãn ra,

nhìn Tô Tình mỉm cười: “Để ta thử xem.” Nói xong liền nhảy lên xe ngựa,

chở Tô Tình chạy ra ngoại thành.

“Tử Thanh…”

Lí Vũ đưa tay ngăn Triều Cẩm lại, đầy thâm ý thở dài: “Sử tiểu thư, kỳ

thật có đôi khi buông tha chấp niệm có lẽ cũng là một chuyện tốt.”

“Vì sao lại cố tình muốn ta buông?” Triều Cẩm không phục cười: “Chưa tới cuối cùng thì hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.”

“Vạn nhất là không thì sao?”

Lại một người nói đồng dạng một câu như thế, Triều Cẩm lạnh lùng cười, xoay người trở về phủ.

***

Xe ngựa dừng bên bờ ruộng, Tử Thanh nhảy xuống xe, vươn tay ra với Tô Tình: “Tô cô nương, đến rồi, xuống đi.”

Tô Tình kinh ngạc nhìn Tử Thanh, chần chờ vươn bàn tay thon từng chút một.

Nắm bàn tay lạnh như băng của nàng, Tử Thanh dìu nàng xuống xe, tinh tường

thấy hai chân nàng run rẩy. Tử Thanh giữ chặt nàng ngồi xổm xuống, hai

tay nhẹ nhàng gạt tuyết ở dưới chân đi: “Tô cô nương, nhìn xem nơi này,

ngươi thấy cái gì?”

Hờ hững nhìn bùn đất dưới tuyết, khóe miệng Tô Tình khẽ nhúc nhích: “Đất…”

“Lại nhìn vào sâu bên dưới xem?” Tử Thanh đào đất lên, lộ ra mầm cỏ bên trong: “Đây thì là cái gì?”

Tô Tình nhắm mắt lại, cũng không nói nữa.

“Mùa đông mặc dù lạnh lẽo nhưng mùa xuân cũng sẽ đến, cho dù mầm cỏ bị đất

cát vùi lấp thì cũng sẽ phá đất mà lên, sẽ có một ngày quang minh mà

đứng thẳng.” Tử Thanh nâng nàng dậy: “Ta biết hiện tại ta nói những điều đó tất nhiên ngươi cũng không nghe vào tai, nhưng mà ta còn muốn nói,

chết, cũng không khó, khó là trọng sinh mà sống lại.” Nhìn về phía đám

mây xa xa phía trên bầu trời: “Sinh mệnh, có lẽ sẽ có rất nhiều rất

nhiều khổ cực, nếu vội vàng mà đến, lại vội vàng mà đi, lưu lại trong

lòng tất cả đều là đau đớn cùng thống hận, vậy thật sự uổng công đã một

lần đến nhân gian này.”

Quay đầu nhìn Tô Tình chậm rãi hé mở nhãn tình, Tử Thanh cười chua chát:

“Còn sống, thì còn có hy vọng, mà đã chết thì cái gì cũng không có nữa.”

Cảm giác được bàn tay Tô Tình cầm lấy tay mình, Tử Thanh chỉ về phương xa:

“Ta biết trong lòng ngươi rất khổ sở, rât đau, nhưng hà tất một người

phải đem mọi nỗi ủy khuất đau đớn đều giấu trong lòng? Quay về phía kia, đem mọi oán hờn cùng thống khổ trong lòng ngươi, toàn bộ đều hét lên

một tiếng mà xả ra đi.”

Cắn chặt môi dưới, Tô Tình rơi lệ, lại thật lâu cũng không mở miệng.

Tử Thanh lắc đầu, giờ khắc này thật đúng là không còn lời nào để nói nữa,

cũng không biết nên an ủi trái tim vỡ nát của nàng thế nào đây.

“Tiểu Tình tử….” Thanh âm Lí Nhược bỗng nhiên vang lên. Chỉ thấy tràn đầy ánh mắt nàng đều là đau lòng nhìn Tô Tình, chậm rãi tiến lên, giữ chặt lấy

Tô Tình: “Tiểu Tình tử, thấy nàng như thế này, ta thật sự đau lòng.”

Thân mình Tô Tình run lên, cũng không liếc Lí Nhược một cái.

“Tiểu Tình tử! Nàng liếc nhìn ta một cái đi! Nói với ta một câu được không?”

Lí Nhược lắc lắc thân thể nàng, nước mắt cũng đồng dạng tràn bờ mi mà

chảy ra.

“Ta muốn…” Tô Tình cúi đầu, bỗng nhiên mở miệng.

“Tiểu Tình Tử, nàng muốn làm gì? Ta đều bồi tiếp nàng!” Lí Nhược kích động hỏi.

Tô Tình giương mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Tử Thanh, nghẹn ngào mở miệng: “Cõng…cõng ta, được không?”

Lí Nhược chấn động, cả kinh nhìn vẻ mặt đồng dạng kinh ngạc của Tử Thanh.

Ảm đạm cúi đầu, cười tự diễu, Tô Tình nhắm mắt lại: “Ngay cả ngươi cũng đều chán ghét ta! Cần gì phải khuyên ta trọng sinh?”

“Tô cô nương, ta không phải có ý từ này!” Thở dài, Tử Thanh tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Ta cõng ngươi.”

Tô Tình lệ rơi đầy mặt nằm úp sấp trên lưng Tử Thanh, ôm sát lấy cổ nàng,

thì thào tự nhủ: “Năm đó hắn cũng từng cõng ta như vậy….”

Tử Thanh đứng lên, nhìn vẻ mặt đầy cô đơn của Lí Nhược: “Kỳ thật, Tô cô

nương, ta tin tưởng sẽ có người vẫn ở bên ngươi, quan tâm đến ngươi.”

Làm như không nghe thấy thanh âm của Tử Thanh, Tô Tình tiếp tục mở miệng:

“Hắn đã nói sẽ vẫn cõng ta đến già, ấm áp nơi lồng ngực còn chưa tan thì trái tim hắn đã lạnh lẽo trước, làm tổn thương ta, cũng tổn thương hài

tử trong bụng ta….”

“Tiểu Tình tử, đừng nói nữa, những điều đó ta đều biết, đều biết, ta không để tâm tới những điều đó, không quan tâm.”

“Ta vốn tưởng rằng ta nhìn nhầm người, gặp phải kẻ bạc tình, nguyên tưởng

rằng rời khỏi Phạm Dương thì cái gì cũng đều có thể làm lại…Nhưng mà, ta lại…ta lại gặp phải ta kiếp lớn hơn nữa…Ta hận!” Nước mắt lạnh như băng rơi xuống cổ Tử Thanh, Tử Thanh cảm giác được vòng tay nàng ôm lấy mình đang gắt gao siết chặt lại, cảm giác hít thở không thông ập đến Tử

Thanh.

“Tô cô nương…tay…tay…”

“Vì cái gì lão thiên lại tra tấn ta như vậy! Vì cái gì –!” Áp lực đã lâu

rốt cục giờ cũng được phát tiết ra, hai mắt Tô Tình đỏ bừng: “Ngươi nói

cho ta biết! Nói cho ta biết! Rốt cuộc ta làm sai cái gì? Làm sai cái

gì?”

“Tô…” Sắc mặt Tử Thanh tím tái lại, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.

“Tiểu Tình tử, nàng mau buông tay ra, Tử Thanh ca ca không chịu nổi mất!” Lí

Nhược hoảng sợ vội tiến lên giữ chặt tay Tô Tình: “Mau buông ra.”

“Ta…ta…” Hai tay Tô Tình buông lỏng, Tử Thanh nhịn không được ho khan một trận

kịch liệt, cuống quít hít từng hơi từng hơi vài luồng không khí.

Không đợi Tử Thanh kịp lấy lại sức, hai tay Tô Tình đã vòng lại, lại nhẹ nhàng vô cùng: “Thực xin lỗi…”

“Khụ khụ…không có việc gì…” Tử Thanh lắc đầu, cười khổ: “Ngươi phát tiết được là tốt rồi, là tốt rồi.”

Nước mặt lại lăn dài trên gò má Tô Tình, gối đầu lên vai Tử Thanh, đột nhiên hỏi: “Ngươi có tin tưởng rằng hai nữ tử có thể thiên trường địa cửu

không?” Nay ta chỉ là tàn hoa bại liễu, chỉ cần nhắm mắt lại là kí ức

đáng sợ ấy lại không xua đi được – nhưng mà, vì sao biết rõ ngươi là nữ

tử mà ta lại cảm giác được bình yên? Nhã Hề tỷ tỷ ở bên cạnh ngươi cũng

có cảm giác như vậy sao?

Lí Nhược cả kinh, cánh tay đặt trên người Tô Tình cũng vô lực mà rơi xuống.

Tử Thanh im lặng, cười chua xót, đáy mắt lơ đãng hiện lên một chút bi thương: “Ta không biết.”

“Sẽ!” Lí Nhược gật đầu, buồn bã nhìn Tô Tình: “Nhất định sẽ!”

Tô Tình giương hai mắt đẫm lệ lên nhìn nàng, người xưa nay vẫn bị coi như

tiểu nha đầu – Lí Nhược, giờ khắc này trên nét mặt thế nhưng lại hiện

lên vẻ kiên nghị trước nay chưa từng có.

Lí Nhược vươn tay ra, thân mình nhỏ gầy hiên ngang đứng thẳng: “Tin tưởng ta, sẽ có!”

Kinh ngạc nhìn Lí Nhược, Tử Thanh không khỏi lặng yên thở dài, thì ra ta còn không bằng ngươi. Cười nhẹ, giương mắt nhìn đám mây phía chân trời –

Nhã nhi, nàng có mạnh khỏe không?

Cảm giác được nữ tử ở phía sau khẽ run rẩy, Tử Thanh thu liễm lại suy tư: “Chúng ta…trở về thành đi.”

“Được.”