“Chiều hôm ấy, thẫn thờ ra biển một mình, Hạ vọc nước biển rồi in những dấu chân trần trên cát ướt. Vị mằn mặn trên môi làm Hạ mơ hồ không hiểu nước do sóng đánh văng lên hay hay những giọt nước mắt của chính mình. Cảm giác cô đơn tràn ngập, Hạ chờ những cơn sóng cuốn trôi những dấu chân buồn và nhờ chúng chôn sâu niềm đau vào lòng của biển”.
“Nha Trang Dấu Chân Kỷ Niệm” viết về một câu chuyện tình đem lại nhiều dòng cảm xúc khác nhau cho độc giả, có ngọt ngào, có hạnh phúc nhưng cuối cùng lại kết thúc một cách u buồn. Nhân vật chính của truyện là Hạ, một cô gái đa sầu đa cảm, thường có những suy nghĩ về những câu chuyện bản thân cô đã trải qua. Nha Trang là nơi cô và các bạn cùng lớn lên, cùng học tập và cũng chính là nơi cô có nhiều kỷ niệm vừa đáng nhớ cũng vừa đáng quên nhất. Thời đi học, Hạ rất thích những tiết được nghỉ học mặc dù cô không muốn thầy cô bị bệnh. Nhưng mỗi lần trong tiết học, mặc thầy cô thao thao bất tuyệt ở trên, cô thường ở dưới suy nghĩ và mơ mộng đến nhiều thứ. Về chuyện tình của cô trong tương lai như thế nào chẳng hạn. Nhưng có lẽ, khi trở về thực tại, câu chuyện tình ấy lại không viên mãn như cô vẫn thường mơ mộng.