Mở đầu câu chuyện là cảnh tuyết rơi đầu mùa thân thương nơi thành phố cô đang sống cùng cậu con trai của mình. Đợt tuyết này khiến cô được gợi lại bao nhiêu kĩ niệm xưa cũ đau thương. Cô một mình nuôi đứa con từ khi cậu bé sinh ra, đúng nghĩa với từ bà mẹ đơn thân. Cuộc sống nghèo nàn, khó khăn, bận rộn cùng cậu con trai và một gia đình thiếu bóng của môt người đàn ông trưởng thành, thực sự khiến cô tủi thân rất nhiều.
Khi cậu con trai tội nghiệp đã lên năm, công việc của cô lúc đó cũng đã được ổn định hơn. Nhưng vẫn chưa đầy đủ bằng có một người đàn ông trong nhà chăm nom cả. Một hôm, cậu con trai khóc một các đau đớn hỏi mẹ mình, vì sao cậu không có bố như bao người bạn khác. Cô như đứng hình, cô đã chuẩn bị tâm lý cho câu hỏi này từ lâu nhưng giờ quá sớm để cậu biết đước sự thật. Cô đành phải nói bố cậu đi làm xa, sẽ về nếu cậu đã lớn khôn, vậy thôi cậu bé đâu biết rằng bố cậu giờ đã có gia đình và đứa con đã trạc tuổi cậu rồi cũng nên.
Anh và cô thực sự không cùng một thế giới...