Phần tôi, nếu có ai để ý sẽ thấy lúc này tôi chưng diện, chải chuốt hơn xưa. Tôi bỏ tiền ra để mua sắm thật nhiều quần áo đẹp. Và mỗi cuối tuần tôi đều sửa soạn thật đẹp để đón Hưng. Có lẽ số của Hưng và tôi kiếp trước là Ngưu Lang Chức Nữ, cho nên kiếp này chỉ được gần nhau vào những ngày cuối tuần. Nhưng cho dù tôi có chưng diện đẹp đến bao nhiêu chăng nữa thì Hưng hình như cũng chẳng để ý đến tôi. Chàng rất ít khi nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt yêu thương trìu mến ngày xưa của chàng dành cho tôi nay chàng chỉ dành cho bé Đông. Nhiều khi tôi cảm thấy ghen với con và tự lấy làm xấu hổ một mình.
Phần bé Đông, có thể nói thời gian này là thời gian hạnh phúc và sung sướng nhất của nó. Tôi tuy thương bé Đông nhưng có những việc tôi không có khả năng để làm cho nó vui, chẳng hạn như bế bổng nó lên tay hoặc là ngồi hàng giờ kiên nhẫn ráp lego với nó. Vậy mà Hưng làm được hết, bé Đông rất thích Hưng. Cuối tuần thì nó quấn quít bên Hưng chẳng còn nhớ đến tôi. Trong tuần thì có cái gì hay, đẹp cũng đều nói chờ cuối tuần khoe với chú Hưng. Hưng thì từ ngày đầu tiên xưng với bé Đông bằng chú đến hôm nay cũng vẫn không thay đổi, vẫn ngọt ngào xưng chú với bé Đông.
Tôi không hiểu Hưng có muốn được bé Đông gọi là ba hay không nhưng tôi chờ hoài cũng không thấy Hưng xin tôi cho bé Đông nhận lại chàng. Hưng rất giữ ý với tôi, có lẽ vì chàng nghĩ là tôi đã có chồng sắp cưới. Cho dù có những ngày lỡ chơi khuya đến đâu đi nữa chàng cũng đều về khách sạn để ngủ, dù rằng bé Đông ở một phòng riêng, nếu muốn Hưng vẫn có thể ở lại ngủ chung với bé Đông nhưng Hưng chưa bao giờ xin tôi cho chàng ngủ lại. Thái độ của Hưng làm tôi rất buồn và tủi thân, nhưng suy nghĩ lại thì tôi không thể trách được chàng. Khoảng cách này là do tôi đã cố tình tạo ra, nay Hưng tiếp tục duy trì thì có gì là quá đáng? Hưng chìu chuộng bé Đông hết mực. Có hôm chàng đưa nó ra ngoài, khi trở về ôm về đủ thứ đồ chơi. Tôi nói với Hưng, đừng chìu chuộng bé Đông quá, nó sẽ trở nên hư hỏng. Hưng xin lỗi tôi với ánh mắt buồn.
Tôi hiểu rõ tâm trạng của Hưng, năm năm qua không được ở bên cạnh để săn sóc con, bây giờ gặp lại không biết được mấy ngày thì bé Đông sẽ theo tôi đi Mỹ. Cho nên Hưng đã cố gắng yêu thương con bằng tất cả khả năng của chàng. Nhiều lúc tôi muốn thú thật với Hưng là tôi đã gạt chàng, không có chuyện tôi và bé Đông nay mai sẽ đi Mỹ. Nhưng dẫu cho muốn nói tôi cũng không có cơ hội để nói chuyện với Hưng, bởi vì chàng đã cố tránh tối đa những giây phút ở riêng rẽ với tôi. Ngày đầu tiên tôi đặt chuyện nói dối với Hưng là vì tôi còn giận. Những nỗi uất ức mà tôi phải gánh chịu trong năm năm trời không có chàng làm tôi trở nên khó dễ với Hưng. Nhưng sau đó, tôi nghĩ là Hưng sẽ cố gắng năn nỉ tôi ở lại với chàng, đừng theo ai đó đi Mỹ, giống như cái bản tính của chàng ngày xưa, muốn cái gì là phải bằng mọi cách để đạt được mới thôi.
Nhưng tôi lầm, Hưng đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ Hưng có vẻ rất chịu đựng, biết chấp nhận số mạng cho nên tôi đã chờ, và Hưng chẳng bao giờ có ý định trở lại năn nỉ tôi. Tôi không biết Hưng có còn yêu tôi hay không. Nhiều khi nhìn thái độ của chàng đối xử với tôi, tôi cảm thấy hình như Hưng không còn yêu tôi nữa. Chàng lạnh lùng, xa vắng, ngay cả một ánh mắt yêu thương nhìn tôi chàng cũng không nhìn. Tôi thì vẫn như tự bao giờ, tình yêu của tôi dành cho Hưng lúc nào cũng đầy ắp trong tim. Khi ở bên chàng thì tình cảm này chỉ chực tràn ra ngoài nhưng tôi cố gắng nén lại. Vì tự ái tôi không thể để cho chàng biết tôi vẫn yêu chàng, trong khi chàng có lẽ đã không còn yêu tôi nữa.
Thời gian vẫn lẳng lặng trôi, thấm thoát mà đã giữa tháng Mười Hai. Vào cái cuối tuần còn cách Giáng Sinh hai tuần lễ, tối chúa nhật trước khi về, Hưng ngập ngừng nói muốn nói chuyện với tôi. Tim tôi run rẩy, phải chăng chàng muốn tỏ tình với tôi, chàng muốn năn nỉ tôi ở lại với chàng? Nếu lần này chàng lên tiếng tôi nhất định sẽ không vì tự ái hão huyền mà chối từ chàng nữa, tôi sẽ ngã vào lòng chàng mà nói, em vẫn là của anh như ngày nào và sẽ mãi mãi là của anh. Nhưng tôi lại lầm, Hưng không tỏ tình, cũng chẳng năn nỉ tôi. Chàng chỉ xin tôi trong hai tuần nghỉ lễ, cho phép bé Đông theo chàng về Montreal mấy ngày để thăm bà nội của nó. Tôi thật thất vọng, gật đầu nói đồng ý với chàng mà nước mắt chực rơi. Hưng nhận ra thái độ hơi lạ của tôi, nhưng chàng chỉ nhìn, có vẻ suy nghĩ mà chẳng nói câu nào.
Rồi Hưng đi về, cả tuần lễ sau đó tôi buồn day dứt. Hưng thật quá đỗi vô tình, đòi dẫn bé Đông đi mà chẳng mời qua tôi một tiếng. Chàng nghĩ tôi ở lại một mình không buồn hay sao chứ? Lúc này tôi đã quen với sự hiện diện của chàng vào mỗi cuối tuần, chỉ nghĩ đến những ngày nghỉ không có Hưng là đã nghe buồn não nuột rồi, huống hồ gì chàng còn dẫn đi mất bé Đông. Tôi đã suy nghĩ nhiều, và một ý tưởng, nói cho đúng hơn, là một ước muốn hiện ra trong trí của tôi. Tôi nghĩ cuối tuần gặp Hưng tôi sẽ hỏi chàng.
Chúa nhật tuần sau, cũng trước khi Hưng về tôi nói muốn nói chuyện với chàng. Hưng có vẻ hồi hộp, có lẽ chàng sợ tôi đổi ý không cho bé Đông theo chàng về Montreal. Tôi nhìn vào mắt Hưng và hỏi chàng:
-Cái nhà nhỏ dưới Sherbrooke anh vẫn chưa bán chứ?
Chàng lắc đầu, ánh mắt đong đầy vẻ ngạc nhiên. Tôi hỏi tiếp:
-Cũng không đang cho ai mướn chứ?
Hưng lại lắc đầu, chàng hà tiện lời nói với tôi đến thế sao? Tôi nhấn mạnh:
-Tức là đang bỏ trống?
Hưng không im lặng nữa, chàng hỏi:
-Thật ra em định làm gì?
Tôi đáp:
-Em muốn mượn tạm anh căn nhà đó...
Hưng nhìn tôi như muốn hỏi để làm gì. Tôi nói tiếp:
-Em muốn trong những ngày lễ đến ở đó mấy ngày.
Ánh mắt Hưng như sáng lên một chút, tôi hỏi tiếp:
-Có được không?
Hưng gật đầu lia lịa đáp:
-Em muốn ở bao lâu cũng được...
Tôi biết Hưng rất muốn hỏi tại sao nhưng chàng không hỏi, cho nên tôi nói luôn:
-Em muốn đưa bé Đông về thăm nơi đó một lần, dù sao đó cũng là nơi chúng ta đã tạo ra nó...
Nói đến câu này tôi thấy lòng chùng xuống, bao nhiêu kỷ niệm cũ chợt hiện về. Nếu Hưng còn tình cảm với tôi, khi nghe những câu này chắc chắn sẽ không cầm được lòng, sẽ ôm choàng lấy tôi. Nhưng không, một lần nữa tôi lại lầm. Hưng chỉ ngồi im nhìn tôi, ánh mắt chàng thật xa vắng. Tôi cúi mặt, như vậy là đã quá rõ ràng, Hưng không còn yêu tôi nữa. Tôi nhắc lại những kỷ niệm cũ với chàng mà chàng vẫn dửng dưng. Tôi cố nuốt hết nước mắt vào tim, hỏi chàng:
-Như vậy tuần tới cho em đi theo về tới Montreal được chứ?
Hưng lại gật đầu, ánh mắt chàng bây giờ trở nên thật lạc lõng.
Sáng thứ Bẩy, Hưng chở tôi và bé Đông lên đường trở về Montreal. Sau hơn năm năm, đây là lần đầu tiên tôi trở về chốn cũ. Lòng tôi vừa bồi hồi, vừa háo hức. Ngồi trong xe tôi nhớ lại ngày đầu tiên Hưng đưa tôi về Sherbrooke để coi nhà. Hôm đó trong xe chỉ có hai chúng tôi. Nhưng hôm nay lại có thêm bé Đông ngồi phía sau, luôn miệng líu lo nói chuyện. Hôm đó chúng tôi chưa yêu nhau nhưng tình yêu dành cho tôi đã đầy ắp trong mắt, trên môi người tôi yêu. Hôm nay thì lại khác, người tôi yêu vẫn ngồi đó, yên lặng lái xe bên cạnh tôi nhưng tình cảm của chàng dành cho tôi đã thay đổi. Hôm đó trời vào Xuân, cảnh vật thật trữ tình. Hôm nay lại là lập Đông, một ngày không có nắng, mọi thứ bên ngoài xe nhuộm một màu ảm đạm.
Tôi nhìn hai ly cà phê để trước mặt, nhớ lại lúc Hưng uống trên dấu son môi của mình rồi còn khen cà phê của tôi ngon hơn. Còn lúc nãy, thấy Hưng lắc lắc cái ly cà phê đã hết của chàng, rồi đặt vào chỗ cũ. Tim tôi run lên, chờ chàng với lấy ly của mình, dù ly cà phê của tôi hôm nay tôi chưa hề đụng đến, nhưng chàng đã không làm như vậy. Cảm giác của tôi hôm nay cũng khác. Hôm xưa tôi cảm thấy hạnh phúc phơi phới bên chàng, hôm nay bóng hạnh phúc hình như không hiện diện bên cạnh chúng tôi.
Bé Đông đã nghoẹo đầu ngủ ở ghế sau, tôi quay người chồm ra phía sau sửa lại cái đầu con cho thẳng lại. Hưng nói, ở sau cốp xe anh có cái gối kê đầu, chút nữa đến cây xăng mình lấy kê cho con. Hạnh phúc giữa chúng tôi nếu có, có lẽ chỉ thông qua bé Đông.
Chúng tôi đến Montreal lúc ba giờ chiều. Hưng nói ở lại đây một đêm, sáng mai chúng ta hãy đi Sherbrooke sớm. Chàng mướn cho tôi và bé Đông một phòng trong khách sạn, chúng tôi đem hành lý lên phòng. Hưng hỏi em muốn đi đâu không? Tôi gật đầu, em muốn đi dạo phố một chút. Chàng nói, vậy anh đưa con về thăm bà nội rồi tối đưa nó về khách sạn ngủ với em. Tôi gật đầu cố nén để đừng khóc, chàng nỡ lòng để tôi đi phố một mình ở một nơi đầy ắp kỷ niệm của chúng tôi.
Sáng Chúa nhật, chúng tôi lên đường đi Sherbrooke. Trời hôm nay có chút nắng nhưng hơi lạnh hơn hôm qua. Trên đường đi tôi cũng vẫn không vui, Hưng ngồi bên cạnh tôi như một người xa lạ. Thái độ của tôi chắc cũng không khá hơn chàng, chỉ có bé Đông là vui tíu tít.
Chúng tôi đến Sherbrooke vào khoảng mười một giờ trưa, khung trời kỷ niệm của tôi vẫn như xưa không có gì thay đổi. Tim tôi bồi hồi, lòng tôi xao xuyến. Những kỷ niệm cũ lần lượt hiện về, xe chạy đến đâu tôi nhớ đến đó. Từng con đường, từng góc phố, nơi đâu cũng có kỷ niệm của chúng tôi. Hưng thì có vẻ vẫn thản nhiên, có lẽ bởi vì không phải là lần đầu tiên chàng trở lại đây sau khi chúng tôi xa nhau.
Xe ngừng trước căn nhà cũ, cảnh vật xung quanh cũng không thay đổi gì nhiều. Chúng tôi vào nhà, căn nhà bên trong vẫn như ngày tôi còn sống ở đây. Từ những tấm màn cửa do chính tay tôi treo, cho đến những bình hoa trong phòng khách mà tôi đã trang trí. Hưng vẫn để như cũ. Căn nhà khá sạch sẽ, ngăn nắp, có lẽ Hưng thường hay về sống ở đây. Hưng nói, em ở phòng lớn đi, để bé Đông ở phòng nhỏ, rồi chàng mang đồ đạc của bé Đông đưa nó về phòng.
Tôi mở cửa căn phòng ngủ của tôi ngày trước, tất cả vẫn như ngày nào. Tôi không có cảm tưởng là tôi trở về sau năm năm mà ngỡ mình vừa trở về sau bốn tháng đi làm ở Montreal. Tôi nhìn quanh phòng, có lẽ lúc ở đây, Hưng đã ngủ trong phòng này. Tôi thấy vài món đồ cá nhân của chàng đâu đó, cái đồng hồ đeo tay trên bàn ngủ, cuốn sách chàng đang đọc ở bàn ngủ bên kia.
Tôi ngồi xuống giường, úp mặt xuống đống chăn nệm được sắp ngay ngắn ở đầu giường, mùi thơm của chàng len nhẹ vào khứu giác. Quả đúng như tôi đoán, Hưng đã ngủ ở đây. Tôi cầm cuốn sách Hưng đang đọc lên xem, đó là một cuốn sách về hội hoạ, thì ra Hưng vẫn chưa bỏ mộng làm họa sĩ.
Đặt cuốn sách trở về chỗ cũ, tôi làm ngã cái khung hình. Tôi hơi ngạc nhiên, lúc xưa tôi đâu có để cái khung hình nào ở đây. Tôi cầm cái khung hình lên xem, ngạc nhiên khi nhìn thấy trong khung không phải là một tấm hình, mà là một bức họa chân dung, được vẽ bằng bút chì. Bức họa có vẻ hơi giống tôi năm năm về trước, chẳng lẽ do Hưng vẽ? Tôi nhìn xuống dưới bức họa để tìm chữ ký nhưng không có, chỉ thấy hai câu thơ của ai đó do Hưng chép vào, tôi nhận ra được nét chữ của chàng:
Dốc chút tâm tình vơi nỗi nhớ, Cho người tôi nguyện vạn kỷ thương.
Tôi chớp mắt cảm động, có lẽ bức họa này Hưng đã vẽ lúc tôi mới bỏ đi. Tôi xoay xoay cái khung hình tìm xem Hưng có ghi ngày tháng ở trên bức họa không nhưng không tìm thấy. Tôi nghĩ có lẽ chàng ghi ở mặt sau bức họa nên khẽ rút bức họa ra khỏi khung. Tôi đã lấy được bức họa ra nhưng có một tờ giấy gấp làm đôi có lẽ được để đàng sau bức họa cũng bị tôi rút ra luôn và rơi nhẹ xuống đất.
Tôi cúi xuống nhặt lên, mở ra xem, nét chữ của Hưng ghi đầy nguyên một trang giấy. Tôi đọc câu đầu tiên, chàng viết: "Trâm, Quỳnh Trâm muôn đời yêu dấu của anh,". Tôi nghe tim mình xúc động, chẳng lẽ Hưng muốn viết thư cho tôi? Có lẽ không phải vì trên tờ giấy không có ghi ngày tháng gì cả, tôi không biết Hưng viết lúc nào. Có lẽ cũng là lúc tôi mới rời xa chàng bởi vì lúc đó chàng còn yêu tôi, không thể nào là mới đây vì tôi đã ở bên cạnh, muốn gì Hưng đã nói với tôi chứ sao lại viết thư. Vả lại bây giờ Hưng đâu còn yêu thương tôi nữa, không thể nào chàng gọi tôi là Trâm yêu dấu của anh được. Tôi khẽ thở dài và bắt đầu đọc những dòng chữ của Hưng:
Trâm, Quỳnh Trâm muôn đời yêu dấu của anh,
Có lẽ đây là lần cuối cùng mà anh còn được quyền gọi em một cách thân mật như vậy. Bởi vì anh biết, chẳng bao lâu nữa em sẽ thuộc về một người khác, một người từ phương xa sẽ đến đón em và con đi. Từ hôm thứ Bẩy cách đây hơn một tháng, lần đầu tiên sau năm năm. Anh đã gặp lại em và được nhìn thấy con mình, anh vẫn sống trong tâm trạng của một kẻ tử tù chờ ngày lãnh án. Nhưng kẻ tử tù thật sự có lẽ còn đỡ khổ hơn anh, bởi họ biết rõ ngày nào họ sẽ chết. Còn anh, mỗi cuối tuần xuống nhà của em, thấy em và con còn đó thì anh mới yên tâm là anh còn sống ít ra là thêm được một tuần.
Còn nhớ hôm đầu tiên gặp lại em, anh ngỡ mình đang sống trong mơ. Em không những chưa chết như anh đã nghĩ mà lại còn có phần mạnh khỏe hơn xưa. Nhìn em như một bông hoa đang trong thời kỳ khoe sắc. Em chững chạc, em trưởng thành, em xinh đẹp và quyến rũ hơn xưa gấp bội phần. Nhưng đến khi nói chuyện với em, anh mới biết rằng cái bông hoa đang khoe sắc kia không phải vì anh mà nở. Em lạnh lùng, em tàn nhẫn, em tuyệt tình nhìn anh đau khổ. Mỗi câu nói của em như là một nhát dao cắt vào tim anh, và anh đã ra về với một quả tim tan nát.
Nếu như chuyện này xảy ra cách đây mười năm, thì bằng mọi giá anh cũng phải dành lại em và con cho mình. Hay ít ra, anh cũng sẽ cố gắng năn nỉ em ở lại với anh. Nhưng rất tiếc, anh bây giờ đã không còn đủ tự tin để mà làm việc này, cho nên anh đành nhìn em và con bỏ anh để đi theo người khác. Ngay ngày đầu tiên, khi em bảo con gọi anh bằng chú thì anh đã hiểu. Đối với em, anh không có đủ tư cách để làm cha của bé Đông. Vì vậy, em có thể toàn quyền tìm cho bé Đông một người mà em cảm thấy có đầy đủ tư cách làm cha của nó, anh sẽ không bao giờ phản đối. Mà dẫu cho anh có muốn phản đối đi chăng nữa, e rằng ngay cả tư cách để phản đối anh cũng không có luôn, có phải không Trâm?
Nếu anh nói rằng trong thời gian qua, chưa có lúc nào anh nguôi thương nhớ em, em có tin hay không hở Trâm? Cứ khi nào có chút giờ rảnh là anh xuống sống trong căn nhà nhỏ đầy ắp kỷ niệm của chúng mình. Bởi vì, ở bất cứ chỗ nào trong căn nhà này, anh cũng đều như nhìn thấy sự hiện diện của em. Em nói, em cười, ngay cả những khi em giận hờn, em khóc lóc... Và anh đã sống với những hình ảnh đó của em trong suốt năm năm trời nay. Khi em ra đi, em đã không để lại cho anh một cái gì cả, ngay cả một tấm hình nhỏ của em cũng không có. Cho nên mỗi khi nhớ em anh đành tạm ngắm bức họa của em mà anh đã vẽ theo trí nhớ lúc em mới xa anh. Và anh lên giường ôm bộ đồ tuyết của em, là bộ đồ duy nhất mà em đã để lại, mà ngủ... Nhưng thôi, có kể lể với em những chuyện này cũng không ích gì, vì chắc em cũng chẳng muốn nghe. Anh biết, trong tim em bây giờ đã không còn anh nữa, nói nhiều có lẽ sẽ chỉ làm em khó chịu mà thôi.
Anh viết những dòng này cho em, nhưng anh không có ý định sẽ đưa cho em đọc. Đây chỉ là những lời anh muốn nói mà anh đã không có cơ hội và can đảm để nói với em. Anh bây giờ hèn yếu quá, phải không Trâm? Sự bỏ đi lặng lẽ của em năm năm trước đã thật sự giết chết một nửa lòng tin của anh, và sự tuyệt tình năm năm sau của em đã giết chết luôn một nửa lòng tin còn lại. Anh bây giờ chỉ là một cái xác biết đi, sau khi em dẫn con đi rồi, có lẽ cái xác này cũng sẽ gục ngã và không bao giờ còn đủ sức để đứng vững trở lại nữa. Lời cuối cùng anh muốn nói với em là dẫu cho em không còn yêu anh, dẫu cho em có lạnh lùng, tàn nhẫn với anh bao nhiêu đi chăng nữa, anh cũng vẫn yêu em, và chỉ yêu một mình em cho đến cuối cuộc đời này...
Lá thư không gửi của Hưng dừng lại ở đó, tôi bàng hoàng ngồi chết lặng trên giường. Sự hiểu lầm giữa chúng tôi thật sự đã quá trầm trọng. Những hành động buông xuôi của Hưng đã khiến tôi hiểu lầm tình cảm của chàng dành cho tôi, trong khi thái độ giận hờn và câu chuyện bịa đặt của tôi đã gián tiếp giết chết Hưng lần mòn. Tôi thật sự hối hận với những việc làm tàn nhẫn của mình chỉ vì tự ái, cộng thêm chuyện bảo bé Đông gọi chàng bằng chú khiến cho Hưng hiểu lầm. Đây thật sự chỉ là một việc vô tình, không bao giờ tôi nghĩ rằng Hưng không đủ tư cách để làm cha, và cũng đâu đến nỗi tàn nhẫn tìm một người nào khác về làm cha của nó. Những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống má, tôi gọi thầm, người tôi yêu ơi, em phải làm sao để hàn gắn lại vết thương này?
Có tiếng bé Đông léo nhéo ở cửa phòng, tôi nhét vội tờ giấy và bức họa trở lại vào bên trong cái khung hình rồi đặt lại chỗ cũ. Dùng tay áo chùi nhẹ những dòng nước mắt còn đọng trên má, tôi đứng dậy ra mở cửa. Bé Đông và Hưng đang đứng bên ngoài, bé Đông nói với tôi một câu quen thuộc:
-Mẹ ơi, Đông đói...
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười hai giờ trưa rồi cho nên bé Đông mới đói bụng. Tôi liếc nhìn Hưng, ánh mắt của chàng cho tôi biết chàng đã nhận ra tôi mới khóc xong, nhưng có lẽ Hưng chỉ nghĩ tôi khóc vì nhớ lại những kỷ niệm cũ. Tôi thật muốn nói với Hưng một câu gì đó để chàng biết rằng tôi đã hiểu rõ tất cả mọi việc rồi, nhưng bé Đông đang đói bụng, việc cần thiết là phải kiếm cái gì cho nó ăn. Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, tôi hỏi Hưng:
-Ở gần đây hình như có một tiệm Mac Donald phải không anh?
Hưng gật đầu, bé Đông nghe nói đến Mac Donald nên hai mắt sáng rỡ kéo áo tôi:
-Mẹ ơi, Đông muốn ăn Mac Donald...
Tôi lại nhìn Hưng, chàng vẫn đứng im chờ tôi quyết định. Bây giờ tôi mới hiểu thái độ của Hưng không phải lạnh lùng mà vì Hưng nghĩ chỉ có tôi mới có tư cách quyết định mọi việc cho bé Đông. Tôi thật thấy thương chàng quá đỗi. Tôi nói với chàng, dịu dàng như một người vợ ngoan:
-Hay mình cho con đi ăn Mac Donald nghe anh?
Hưng nhận ra ngay sự thay đổi của tôi, chàng vẫn nhạy cảm như ngày nào. Hưng lại gật đầu, có lẽ nỗi xúc động làm chàng không biết phải nói gì với tôi. Bé Đông đã ra phía cửa, nhanh nhẹn mặc vào người bộ đồ tuyết rồi ngồi xuống mang bốt. Tôi nhìn Hưng, ánh mắt như muốn hỏi anh thấy con của chúng ta giỏi không? Hưng hình như hiểu câu hỏi của tôi, chàng gật đầu bằng mắt nhưng không trả lời. Tôi biết, Hưng vẫn còn đang xúc động vì sự thay đổi bất ngờ của tôi.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong Mac Donald, bé Đông sau khi ăn no bụng đã xin tôi cho vào chơi mấy trò chơi dành cho trẻ con trong tiệm. Đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp lại nhau, tôi và Hưng cùng đi chung với con đến nơi công cộng. Hưng không nhìn tôi, chàng đang nhìn ra phía bé Đông chơi. Tôi đứng dậy bước qua ngồi cạnh chàng. Hưng hơi ngạc nhiên nhưng có lẽ chàng nghĩ là tôi qua ngồi bên này để dễ nhìn bé Đông hơn. Tôi tìm chuyện nói, mong có thể kéo gần lại khoảng cách giữa chúng tôi, dễ nhất là nói chuyện bé Đông, tôi nói:
-Từ khi còn nhỏ, bé Đông đã không thích những thứ đồ chơi bình thường như những đứa trẻ khác, nó thích chơi những đồ chơi nào có tính cách suy nghĩ một chút...
Hưng quay nhìn tôi, tôi đọc thấy sự ngạc nhiên tột độ trong mắt chàng. Đây là lần đầu tiên tôi nói với Hưng về tính tình và ý thích của bé Đông, tôi muốn chàng hiểu con thêm một chút. Hưng gật đầu, giọng cảm động:
-Có lẽ nó giống anh hồi nhỏ...
Tôi xúc động nhận ra rằng bây giờ chúng tôi mới thật sự giống một gia đình. Tôi nhỏ nhẹ nói tiếp:
-Anh có biết bé Đông cũng rất thích vẽ hay không? Nó có thể ngồi hàng giờ để vẽ ra những gì nó đang tưởng tượng trong đầu. Trước khi gặp lại anh, có lần nó đã vẽ anh theo sự tưởng tượng ngây thơ của nó...
Hưng cúi mặt:
-Anh thật cảm thấy có lỗi với con...
Tôi đặt một bàn tay lên đùi Hưng như muốn an ủi chàng đừng buồn nữa, hành động này tôi hoàn toàn làm theo cảm xúc chứ không phải cố tình. Tôi nhận ra được Hưng hơi rùng mình. Đây là cử chỉ thân mật đầu tiên của tôi đối với chàng từ sau khi gặp lại nhau. Bé Đông sau khi chơi chán đang chạy vào tìm tôi, nó thở hổn hển:
-Mẹ ơi, Đông khát nước...
Tôi đưa cho con ly coke của nó đang uống dở, bé Đông cúi xuống hút ngon lành. Hưng vẫn ngồi im không lên tiếng, có lẽ chàng chưa qua khỏi cơn xúc động. Tôi hỏi con:
-Đông muốn chơi nữa không? Hay đi về?
Bé Đông lắc đầu. Tôi quay sang nói với Hưng:
-Mình đi anh, cho em ghé chợ một chút. Em mua đồ về làm cơm chiều...
Chúng tôi ra xe, không ngờ đã năm năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ rõ phố xá ở đây như vậy. Vô tình tôi bảo Hưng đưa đến những tiệm mà chúng tôi đã đi trong hai ngày cuối tuần sau cùng trước khi tôi bỏ đi. Cũng vô tình, tôi đã làm lại những món ăn mà tôi đã làm cho Hưng ăn trong hai ngày đó, vì tôi biết đó là những món mà chàng thích ăn. Hưng không nói nhiều, thỉnh thoảng tôi bắt gặp ánh mắt chàng nhìn tôi đầy ngờ vực mà lúc đó tôi không biết tại sao. Lúc đi ngang tiệm bán đồ chơi, tôi bảo Hưng ghé vào để tôi mua cho bé Đông mấy thứ đồ chơi tuyết, tôi nghĩ đến cái sân đầy tuyết ở phía sau, chắc bé Đông sẽ thích lắm.
Chúng tôi về đến nhà cũng đã hơn ba giờ chiều, tuyết lại bắt đầu lất phất rơi. Bé Đông kéo Hưng đi xếp lego với nó, tôi chuẩn bị làm cơm chiều. Trong khi làm cơm, tôi cảm thấy trong lòng thật hạnh phúc. Nghĩ đến cuộc sống sau này với Hưng và con, nghĩ luôn đến có lẽ tôi phải mau sanh thêm một đứa con gái để chơi với bé Đông. Điều này làm tôi thấy lòng rạo rực. Đã năm năm rồi tôi không được nằm trong vòng tay của Hưng, không được chàng yêu thương. Hôm nay tôi biết được Hưng vẫn yêu tôi và tôi cũng yêu chàng, đâu còn trở ngại nào ngăn cản chúng tôi trở lại với nhau? Lúc ăn cơm, Hưng nói, tối nay anh đến nhà bạn ngủ. Tôi nhìn chàng hỏi, nhà anh ở đây sao còn phải đi đâu? Hưng vẫn dùng ánh mắt ngờ vực và có vẻ đau khổ để nhìn tôi. Cho đến lúc này, tôi vẫn chưa hiểu tại sao chàng lại nhìn tôi như vậy.
Buổi tối, Hưng chơi với bé Đông trong phòng. Tôi ghé qua xem mấy lần, thấy hai cha con viết viết vẽ vẽ gì đó trên bàn. Tôi nhắc Hưng đừng cho con thức khuya quá rồi trở về phòng mình. Tôi thay áo ngủ, chọn cái áo mà tôi biết Hưng sẽ thích rồi lên giường nằm. Tôi với tay tìm cái khung hình, định đọc lại lá thư Hưng viết cho tôi một lần nữa nhưng tìm không thấy cái khung hình. Kể cả cuốn sách và cái đồng hồ đeo tay của Hưng cũng không còn trên bàn ngủ. Tôi nghĩ có lẽ trong lúc tôi làm cơm Hưng đã vào lấy mang đi, chàng vẫn không muốn tôi đọc được lá thư này. Tôi cúi xuống lục trong valise để bên cạnh giường lấy cuốn sách mà tôi đã mang theo để đọc trước khi ngủ, trong lòng nghĩ không biết làm cách nào để nói với Hưng là tôi đã hiểu mọi chuyện rồi, đã sẵn sàng trở về với chàng.
Khoảng một tiếng sau, tôi nghe có tiếng gõ cửa, nghĩ là Hưng nên tôi lên tiếng bảo chàng vào. Tôi ngồi dậy tựa lưng vào thành giường nhưng vẫn kéo mền che kín người. Không hiểu tại sao xa Hưng năm năm rồi bây giờ tôi lại cảm thấy xấu hổ không muốn Hưng nhìn thấy thân thể mình. Hưng thấy tôi đã lên giường rồi thì có vẻ hơi ngần ngại, đứng lại giữa cửa không muốn bước vào. Tôi gọi chàng:
-Vào đây đi anh, bé Đông ngủ rồi hở?
Hưng bước vào, chàng vẫn giữ ý như ngày xưa, không chịu đóng cửa phòng, Hưng đi đến bên giường. Tôi vổ lên giường, bảo chàng:
-Anh ngồi tạm ở đây đi...
Hưng ngồi nhẹ xuống giường, thái độ không được tự nhiên lắm. Chàng nói nhỏ:
-Anh có một chuyện muốn nói với em, không làm phiền em lâu lắm đâu...
Hưng thật khách sáo với tôi, nhưng tôi đã hiểu chàng rồi nên không lấy làm buồn. Tôi nhỏ nhẹ:
-Anh nói đi...
Tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu Hưng định nói với tôi chuyện gì, nhưng chàng đã chịu vào đây thì tôi đã có cơ hội. Tôi nhớ đến cái lần ép chàng yêu tôi vì muốn có con nên chợt đỏ mặt, không ngờ ngày đó tôi cũng bạo thật. Hưng nhìn tôi, ánh mắt chàng bây giờ là một ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng, giọng Hưng buồn bã:
-Anh biết, đã đến lúc em và con sắp sửa rời xa anh. Anh chỉ xin em một điều cuối cùng là hãy cho anh biết trước khi nào em dẫn con đi, anh hứa sẽ không bao giờ ngăn cản. Đừng lặng lẽ bỏ đi không báo trước như cách đây năm năm. Anh nghĩ anh sẽ không đủ sức để chịu đựng sự mất mát bất ngờ thêm một lần nữa...
Tôi ngạc nhiên, tại sao Hưng lại nghĩ tôi sắp bỏ chàng đi? Từ hôm đầu tiên đặt chuyện để gạt Hưng cho đến bây giờ tôi không hề nhắc lại chuyện ra đi dù chỉ một lần, tại sao hôm nay Hưng lại có vẻ đau khổ như thế kia? Tôi nhỏ nhẹ hỏi Hưng, chàng đang cúi mặt không nhìn tôi:
-Tại sao anh nghĩ rằng em sắp dẫn con đi?
Hưng ngước lên, mắt chàng long lanh nước, giọng não nề:
-Em đừng gạt anh, nhìn thái độ của em hôm nay anh đã biết. Em không giống bình thường. Em dịu dàng, ngoan ngoãn, em chìu chuộng anh và còn tỏ nhiều thái độ như thương yêu anh. Anh biết, tất cả chỉ như là ban bữa cơm ân huệ một lần cuối cho kẻ tử tù. Tất cả đều giống y hệt cách đây năm năm, hai ngày cuối cùng trước khi em bỏ anh đi...
Tôi đã hiểu, những hành động vô tình của tôi đã làm Hưng hiểu lầm. Ôi, người tôi yêu thật quá đỗi nhạy cảm. Em yêu anh như thế này sao lại đành lòng bỏ anh mà đi chứ. Tôi hơi nhổm người ngồi thẳng dậy, cái mền che trên ngực rơi xuống tôi cũng không màng kéo lên trở lại. Người tôi yêu đang đau khổ như thế kia, tôi phải cứu chàng ra khỏi cơn tuyệt vọng. Tôi hỏi Hưng vẫn với một giọng thật dịu dàng:
-Ai nói với anh là em phải dẫn con đi?
Hưng nhìn tôi:
-Ngày đầu tiên gặp anh, không phải em đã nói em và con đang chờ xong thủ tục giấy tờ để đi Mỹ sao? Em còn nói em đã tìm được một người chịu bảo bọc cho mẹ con em suốt đời, không phải sao?
Mắt bắt đầu cay, giọng tôi trở nên nghẹn ngào:
-Anh nghĩ trên đời này có một người đàn ông khác có thể thương bé Đông hơn anh sao? Có thể yêu em hơn anh sao?
Ánh mắt Hưng như sáng lên một chút:
-Em muốn nói gì?
Nước mắt tôi đã tràn qua mi bắt đầu lăn xuống má, tôi nói trong cơn thổn thức:
-Anh không nghĩ là trong cơn nóng giận em đã nói như vậy để gạt anh à? Thật ra không có người đàn ông nào hết, dẫu cho có đi nữa thì cũng không bao giờ chiếm được quả tim của em. Bởi vì quả tim em không phải do em cất giữ. Cách đây năm năm em đã giao nó cho một người, cho đến bây giờ vẫn chưa lấy lại...
Thái độ của Hưng thật là tội nghiệp, chàng có vẻ không dám tin những điều tôi nói. Tôi chồm qua phía Hưng, choàng tay qua vai ôm chặt lấy cổ chàng, tiếp tục nói trên vai chàng:
-Em yêu anh còn hơn yêu chính bản thân em, nay đã gặp lại anh rồi. Có đuổi em, em cũng không rời xa anh nữa...
Tôi cảm giác được vòng tay Hưng đang từ từ ôm lưng tôi một cách ngại ngần. Chàng như con chim bị đạn, tánh tình trở nên đa nghi, không còn một chút lòng tin. Tôi quyết định bằng mọi cách phải khôi phục lại niềm tin cho chàng. Tôi nhấc đầu ra khỏi vai Hưng, nhìn vào mặt chàng, ánh mắt Hưng lạc lõng. Tôi nhẹ nhàng kề môi hôn nhẹ lên môi Hưng, cảm nhận được chàng đang run rẩy, vòng tay chàng đã xiết hơi chặt sau lưng tôi. Tôi đẩy nhẹ Hưng nằm xuống, chàng không chống cự, ngoan ngoãn ngã lưng xuống giường theo sức đẩy của tôi. Tôi nằm hẳn lên người Hưng, hôn chàng bằng một nụ hôn đắm đuối.
Vòng tay Hưng đã xiết thật chặt sau lưng tôi, chàng đã bắt đầu hưởng ứng nụ hôn của tôi. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi sau năm năm gặp lại pha đầy nước mắt của tôi lẫn của chàng. Hưng ôm chặt lưng tôi, lăn nhẹ nửa vòng. Hưng như đã lấy lại phong độ của ngày trước, nụ hôn của chàng bắt đầu trở nên mạnh bạo, chàng như muốn nuốt luôn tôi vào bụng. Thời gian trôi qua, chúng tôi vẫn say đắm, mê mãi hôn nhau như muốn đền bù lại những thiếu thốn và mất mát trong năm năm trời xa cách. Cuối cùng môi chàng cũng rời khỏi tôi. Hưng ngẩng nhìn tôi, ánh mắt đã có lại một chút tự tin nhưng hình như vẫn còn lạc lõng. Tôi hơi nhích người, Hưng hiểu ý, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Tôi nũng nịu:
-Anh nặng quá, đè người ta muốn ngộp thở luôn...
Hưng trở người nằm xấp, mặt đối diện với mặt tôi và nói:
-Đè cho chết luôn, ai bảo nỡ lòng hành hạ anh cả tháng trời nay...
-Anh tưởng chỉ có anh khổ thôi sao, chính anh mới là người hành hạ em...
-Anh hành hạ em hồi nào?
Tôi như vẫn còn tức tưởi:
-Mỗi tuần xuống nhà em anh làm ra vẻ chỉ vì bé Đông, không thèm nhìn đến em, làm mặt lạnh lùng với em, tránh không chịu gần gũi, tiếp xúc em, xem như em vô hình...
Hưng dùng ngón tay trỏ vẽ vẽ lên môi tôi:
-Còn em, thái độ của em khá hơn anh chắc. Cái miệng này khi nói ra những lời tàn nhẫn thì không khác nào một lưỡi dao đâm thẳng vào tim anh... Tại em không biết thôi, anh tuy chơi với con, nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn trộm em hoài, nhưng em đâu có thèm ngó ngàng gì đến anh... Nếu anh không cố tình xa lánh em, anh sợ đến lúc anh cầm lòng không được lại xúc phạm đến em, nhỡ em nổi giận dọn nhà dẫn con đi mất sao...
Tôi chợt hiểu nhưng vẫn còn ấm ức:
-Vậy sao không tìm cách năn nỉ em. Ngày xưa anh muốn cái gì là phải làm cho bằng được cái đó mà, con người đó đâu rồi?
Giọng Hưng buồn buồn:
-Con người đó đã chết cách đây năm năm rồi, sau khi em bỏ đi...
Tôi biết mình đã chạm vào vết thương của Hưng nên dùng hai tay ôm lấy mặt chàng:
-Vậy hôm nay em đã trở về, em muốn anh trở lại như xưa. Tự tin, kiêu ngạo, độc tài... Em không quen nhìn thấy anh buông xuôi, tiêu cực như thế này, em muốn anh giống như anh lúc đưa em đi New York... Người em yêu rất ngang tàng, mạnh dạn kia mà...
Hưng có vẻ cảm động khi tôi nhắc về quá khứ:
-Em vẫn còn nhớ những ngày ở New York?
Tôi chớp mắt:
-Làm sao em quên được những ngày này. Đó là những ngày thật sự hạnh phúc nhất trong cuộc đời của em...
Hưng cúi xuống tìm môi tôi, kỷ niệm làm chàng mềm lòng. Tôi thì thầm:
-Hứa với em, được không? Vì em, vì con, anh phải lấy lại niềm tin, còn phải làm chỗ dựa vững chắc cho em và con nữa chứ...
Ánh mắt Hưng long lanh nhìn tôi:
-Được, anh hứa. Nhưng em cũng phải hứa lúc nào cũng ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh, cổ võ anh, khuyến khích anh...
Kéo đầu Hưng áp vào ngực mình, vuốt nhẹ lên mái tóc bồng của chàng, tôi nói:
-Em nói rồi, bây giờ anh có đuổi em, em cũng sẽ không chịu rời xa anh nữa đâu...
Hưng ngọ ngoạy đầu trên ngực tôi, tôi chợt nhớ trên người mình hiện giờ chỉ có một cái áo ngủ mỏng dính. Ngày xưa tôi với Hưng cũng đã từng sống như vợ chồng hơn nửa năm, không hiểu tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy ngượng trước mặt chàng như vậy. Tôi khẽ đẩy nhẹ đầu Hưng ra khỏi ngực mình, vừa ngồi dậy vừa nói:
-Lên nằm đàng hoàng đắp mền lại, em thấy hơi lạnh...
Tôi trở đầu nằm lại lên gối, kéo mền đắp lên tới ngực. Hưng chồm lên nằm cạnh tôi hỏi nhỏ:
-Em lạnh hở? Có cần anh đóng cửa lại không?
Nhìn vào mắt Hưng là tôi biết tôi đang bị chàng trêu chọc. Hưng đang nhắc lại cái lần đầu tiên chúng tôi yêu nhau, tôi vờ lạnh bắt chàng đi đóng cửa phòng. Tôi đỏ mặt:
-Anh... nham nhở...
Hưng cười nhỏ, tôi cảm động nhìn nụ cười hiếm hoi trên môi chàng. Kể từ ngày tôi gặp lại Hưng, rất ít khi tôi bắt gặp chàng cười. Nhiều lúc mong Hưng cười để nhìn lại cái lúm đồng tiền xinh xinh ngày nào làm tôi xao xuyến, nhưng họa hoằn lắm mới thấy Hưng cười mà những nụ cười này hình như cũng hơi gượng gạo. Nụ cười của Hưng hôm nay đã đủ tròn để tôi nhìn thấy lại cái lúm đồng tiền nho nhỏ trên má chàng. Thấy tôi nhìn, Hưng hiểu ý, chàng lại mỉm cười rồi đưa má vào mặt tôi cho tôi hôn lên cái lúm đồng tiền của chàng. Tôi xúc động hôn nhẹ lên cái lúm đồng tiền đó, rồi thì thầm hỏi vào tai Hưng:
-Nó vẫn là của một mình em đó chứ?
Giọng Hưng âu yếm pha lẫn xúc động:
-Chẳng những nó thôi mà tất cả của anh đều vẫn còn là của em...
Tôi không hiểu:
-Nghĩa là sao?
Hưng nhìn vào mắt tôi:
-Có thể em không tin, nhưng trong năm năm qua, anh chưa hề đụng đến một người đàn bà nào khác...
Tôi ngạc nhiên mở to mắt:
-Kể cả Mỹ Lan?
Hưng gật đầu, tôi hỏi giọng ngờ vực:
-Nhưng anh đã đám cưới với cô ta mà?
Hưng lại gật đầu:
-Đúng vậy, anh đã đám cưới với cô ta. Anh còn nhớ sau khi đãi tiệc xong trở về nhà, Mỹ Lan đã ngạo mạn nói với anh rằng, rốt cuộc anh và cả gia đình anh đều bị cô ta gạt. Thật ra cô ta không hề có thai với anh, chỉ vì muốn trả thù anh đã dám từ hôn cho nên cô ta bằng mọi giá phải lấy cho được anh để hả giận. Cô ta còn nói anh quá ngây thơ, tưởng là chưa cưới xin mà đã được phép đụng vào người cô ta sao mà lại có con. Anh hỏi lại, như vậy cái đêm anh say rượu thì sao, cô ta cười nói là còn lâu anh mới sờ được đến người cô ấy khi chưa đám cưới...
Tôi nhổm dậy nhìn Hưng:
-Anh nói thật chứ? Sau đó đám cưới rồi thì anh được quyền rồi, sao anh không đụng?
Hưng kéo mặt tôi xuống, hôn nhẹ lên môi:
-Ngay từ đầu anh đã chẳng bao giờ yêu Mỹ Lan, cho đến khi bị bắt buộc phải cưới cô ấy. Anh nghĩ vì đứa con trong bụng cô ta, vì ba anh, anh đành làm một vật hy sinh để trả giá cho cái tội anh đã phạm phải trong đêm Noel, cái tội đã phản bội em dù anh không cố tình. Trong ngày cưới, trong đầu anh chỉ có hình ảnh của một mình em, không biết em sống chết thế nào. Cũng may mà anh không biết em đã mang con của anh, nếu không, có lẽ anh đã đạp đổ tất cả để chỉ được có em... Lúc đó, anh cảm thấy thương em hết sức, em đã lẳng lặng ra đi để cho anh yên lòng cưới Mỹ Lan. Anh biết em mới đi học ra trường, tiền bạc không có, việc làm cũng không. Anh lo lắng không hiểu em làm sao mà sống. Hôm trước anh chỉ bỏ em có mấy ngày mà em đã đau một trận gần chết. Bây giờ một mình bỏ đi không một người thân, bảo anh làm sao yên tâm. Càng nghĩ anh càng muốn điên lên, lục tung khắp nơi để tìm em mà cũng không có cho nên anh nghĩ có lẽ em đã chết rồi. Vì chỉ có chết rồi mới không có một tin tức gì hết như vậy...
Hưng càng nói càng xúc động, tôi cũng đau lòng không kém nên đưa tay chặn miệng chàng không cho nói tiếp. Tôi nói:
-Em hiểu lòng anh rồi, mọi chuyện đau lòng đã qua, chúng ta đừng nhắc đến nữa. Hãy nhìn về phía trước, tương lai tốt đẹp đang chờ đón mình...
Hưng như vẫn chưa yên tâm:
-Nhưng phải để cho anh nói cho em biết rằng anh không hề đụng vào người của Mỹ Lan chứ đừng nói đến việc làm chồng cô ta, em có tin anh không?
Tôi úp mặt lên ngực chàng, dịu dàng:
-Em tin, em tin anh mà...
Như chợt nhớ ra, Hưng nhấc đầu tôi ra khỏi ngực chàng, rồi nhìn vào mắt tôi:
-Còn em, trong thời gian không có anh bên cạnh, đã có lỡ phải lòng anh chàng nào khác không? Có cho ai hôn hay ôm không? Mau khai thật cho anh biết...
Tôi vờ làm mặt buồn:
-Em xin lỗi, nhưng em không được chung tình như anh. Trong thời gian xa anh, em đã quen với một người rất giống anh. Giống từ khuôn mặt cho đến cái lúm đồng tiền dễ thương trên má. Và em đã không cầm được lòng, thỉnh thoảng em đã để cho người đó ôm em, hôn em. Còn em thì khi nào nhớ anh quá cũng đã hôn lên cái lúm đồng tiền của người đó...
Tôi thấy Hưng tái mặt, nhìn vào mắt tôi. Rồi như chợt hiểu là tôi đang gạt chàng, Hưng giơ hai tay vờ bóp cổ tôi:
-Hắn là ai? Khai mau không thôi anh giết chết bây giờ...
Vừa nói Hưng vừa đưa hai tay lên cổ tôi. Tôi nhột quá, rụt cổ lại:
-Được, được, tha cho em, em nói... người đó có tên là... bé Đông...
Hưng chợt hiểu, chàng cười:
-Em thật là nghịch ngợm, hèn gì con nó nghịch giống em...
Tôi hỏi:
-Vậy nó giống anh cái gì?
Hưng hếch mũi:
-Thì đẹp trai, thông minh, khéo léo...
Tôi trề môi:
-Phải rồi, cái gì tốt thì giống anh, cái gì xấu thì gìống em...
Hưng chợt ôm mặt tôi, dịu dàng nói:
-Cám ơn em...
-Cám ơn em chuyện gì?
Hưng lập lại câu nói mà chàng đã nói hôm đầu tiên sau khi gặp tôi:
-Cám ơn em đã sanh con cho anh, đã đặt tên con theo ý của anh...
Tôi chớp mắt:
-Chính bé Đông đã giúp em có đầy đủ nghị lực để sống còn cho đến khi gặp lại anh...
Vòng tay Hưng trong mền xiết chặt lấy tôi:
-Hôm đó, mẹ anh gọi điện thoại cho anh từ Toronto, giọng nói của bà vẫn còn hồi hộp. Bà nói với anh là đã tìm được em, còn nhìn thấy em có một đứa con trai năm tuổi tên là bé Đông, nhìn giống hệt như anh ngày còn nhỏ. Anh nghe tên Đông là anh biết ngay nó là con của anh, anh vội lấy địa chỉ rồi tức tốc chạy ngay qua gặp em và con. À không, trên đường đi anh đã nghĩ đến bé Đông cho nên dù vội anh vẫn ghé ngang Toy-r-Us mua cho con hộp đồ chơi. Có lẽ em không thể nào hiểu được cảm giác của anh lúc đó, anh như đang sống trong mơ, không bao gìờ dám tin là sự thật. Đoạn đường nếu bình thường lái xe chắc khoảng bẩy tiếng, ngày hôm đó chưa đầy năm tiếng là anh đã đứng trước cửa nhà em. Em biết không, sau khi bấm chuông, tim anh như ngừng đập. Anh hồi hộp sợ người ra mở cửa không phải là em. Cuối cùng thì em xuất hiện đàng sau cánh cửa. Anh như người mất hồn, chỉ biết đứng nhìn em mà không nói được lời nào. Rồi bé Đông đi ra, giương đôi mắt ngây thơ nhìn anh. Không thể dùng lời để diễn tả cảm xúc của anh lúc đó, em có hiểu không? Trên đường đi, anh thật vui, thật hớn hở. Trong lòng nghĩ là gặp lại em sẽ nói cho em nghe bao nhiêu nỗi nhớ thương đã chất chứa trong tim anh từ khi em bỏ đi, cho em biết anh yêu em đến thế nào. Vậy mà... vừa mở miệng đã bị em nói những lời tàn nhẫn như tát vào mặt anh, anh đành phải nén hết những lời đó xuống tận đáy lòng...
Tôi nằm nghiêng, nhìn Hưng, mơ màng nhớ lại:
-Sáng hôm đó, mẹ anh đến tìm em. Sau khi nghe câu chuyện của anh, em thật xúc động. Bao nhiêu năm trời nay, tuy em xa anh nhưng vẫn mong anh tìm được hạnh phúc gia đình, nhưng không ngờ... Rồi mẹ anh ngỏ ý, muốn em trở lại với anh. Dĩ nhiên là em không chịu, dù rằng em vẫn còn rất yêu anh. Tuy em nghèo nhưng em vẫn có tự ái, đâu phải khi không muốn thì đuổi em đi còn khi cần lại gọi em trở về là em phải trở về. Rồi mẹ anh về, em ôm con mà cảm thấy vô cùng có lỗi với nó, và cũng có lỗi với chính bản thân em. Vì một chút tự ái mà nỡ lòng ngăn cản cho cha con, bà cháu nhận lại nhau. Bé Đông nói mẹ anh hỏi ngày sanh của nó, em biết ngay rằng mẹ anh đã đoán ra bé Đông là con của anh nhưng không hỏi em. Có lẽ mẹ anh sợ em chối, hoặc cũng có thể bà sợ em dẫn con dọn nhà đi mất trước khi gặp lại anh. Em nghĩ là mẹ anh sẽ cho anh biết để anh xuống tìm em và con, dù gì anh nói chuyện với em cũng dễ dàng hơn. Cả buổi chiều hôm đó, em sống trong sự hồi hộp. Ý nghĩ sắp sửa được gặp lại anh làm em run rẩy, đụng đến việc gì là hư việc đó. Nhưng không ngờ... anh xuất hiện mau ngoài sự tưởng tượng của em...
Hưng xiết chặt tôi vào người chàng, mặt tôi áp vào ngực Hưng, ngực chàng lúc nào cũng thật là ấm áp. Cảm giác được che chở, bảo bọc làm tôi yên lòng, khẽ nhắm mắt lại, hít nhẹ mùi thơm từ người Hưng. Tôi cảm thấy thật đầy đủ, cái gì đối với tôi bây giờ cũng không quan trọng nữa vì tôi đang được ở trong vòng tay của người tôi yêu. Hưng khẽ nâng cằm nhìn vào mắt tôi, ánh mắt chàng bây giờ tràn trề thương yêu. Hưng hôn nhẹ lên trán tôi, thì thầm:
-Thương em quá...
Tôi chớp mắt nhớ lại giây phút đầu tiên khi gặp lại Hưng:
-Buổi chiều hôm đó, nghe bấm chuông, không bao giờ em nghĩ là anh có thể xuất hiện nhanh như vậy. Cho nên khi nhìn thấy anh đứng ngoài cửa, em như muốn ngất đi. Trên người anh đầy những bông tuyết trắng xóa, y hệt như những ngày chúng ta còn là của nhau. Mặc cho bão tuyết, anh vẫn lái xe xuống Sherbrooke với em. Suýt chút nữa là em đã nhào vào lòng anh, cho anh hôn như ngày xưa...
Hưng như không cầm được lòng, chồm qua tìm môi tôi. Nụ hôn của chàng lần này nửa như tha thiết, nửa như dịu dàng. Tôi ngước mặt đón nhận nụ hôn dài của Hưng, lòng mềm đi vì hạnh phúc.
Tôi nói tiếp khi nụ hôn chấm dứt:
-Rồi bé Đông chạy ra, nhìn anh ôm con, cảm giác của em lúc đó không thể nào diễn tả được. Có xúc động, có giận hờn và hình như có lẫn một chút... ghen tuông. Anh không ôm em mà lại ôm con, ý nghĩ anh xuống tìm con hơn là muốn gặp lại em làm em buồn ray rứt. Rồi em bảo bé Đông chào chú, có thể anh không tin, nhưng đó quả thật chỉ là một thói quen. Bạn của em đến nhà thì bảo bé Đông chào chú, em đâu tàn nhẫn đến nỗi tước đi quyền làm cha của anh...
Hưng vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, dịu dàng:
-Anh tin, anh tin em mà. Sở dĩ gặp em anh không ôm em là vì lúc đó anh như người mất hồn. Nhìn thấy em chẳng những còn sống mà còn mạnh khoẻ, xinh đẹp hơn xưa anh vui mừng đến độ không biết mình phải làm gì. Vả lại, trong điện thoại mẹ anh có nói hình như em đã có người yêu. Cho nên dẫu có muốn, anh cũng đâu dám... Ngừng một chút, Hưng hỏi, nhưng tại sao sau đó em lại nổi giận, em nói với anh những lời tàn nhẫn, còn đặt chuyện sắp dẫn con đi Mỹ để gạt anh?
Tôi suy nghĩ:
-Em cũng không hiểu tại sao, có lẽ vì nỗi ấm ức bị dồn nén trong năm năm trời khiến em muốn làm cho anh đau khổ để trả thù. Nhưng khi nghĩ lại thì em thấy mình vô lý, em tự quyết định xa anh chứ đâu phải anh bỏ em, sao lại giận anh? Bình thường em yêu anh hết mực, chỉ cần nhìn anh buồn là em đã đau lòng rồi. Vậy mà hôm đó không hiểu tại sao nhìn anh đau khổ em lại không có cảm giác... Rồi anh đi về, sau đó khi anh trở lại, anh làm mặt lạnh lùng với em, không chịu hạ mình năn nỉ em. Vì tự ái, dĩ nhiên em phải lạnh nhạt lại với anh và em nghĩ có lẽ anh không còn yêu em nữa, anh xuống nhà em chỉ vì bé Đông, con của anh...
Như chợt nghĩ ra, Hưng hỏi:
-Nhưng cuối cùng làm sao em biết được lòng anh?
Tôi cười nhỏ:
-Tại nhờ em đã đọc được một lá thư của ai đó viết cho em mà không đủ can đảm đưa cho em nên dấu sau khung hình...
-Em thật đã đọc được lá thư đó? Lúc đó anh buồn quá, đành viết ra giấy cho vơi bớt chứ cũng không nghĩ đến đưa cho em đọc, vì anh nghĩ em không còn yêu anh nữa...
Tôi nhìn Hưng:
-Vậy bây giờ biết là em yêu anh chưa? Từ khi quen anh, trong tim em chỉ có mình anh thôi, không ai có thể thay thế anh được cả...
Cánh tay Hưng xiết chặt, nụ hôn lại đến. Tôi vẫn run rẩy trong vòng tay Hưng như lần đầu tiên được chàng hôn. Bàn tay Hưng lùa vào bên trong chiếc áo ngủ rộng, âu yếm vuốt ve tôi. Cảm giác chợt dâng tràn, tôi cảm nhận được thân thể mình đang tê điếng vì sung sướng dưới bàn tay của chàng. Hưng thì thầm bên tai tôi:
-Bây giờ em hấp dẫn hơn xưa nhiều lắm, em có biết không?
Tôi ậm ừ trong cơn mê đắm:
-Tại sao?
Hưng tham lam hôn khắp người tôi:
-Em như một trái cây vừa chín tới, làm anh phải... chảy nước miếng mỗi khi nhìn...
Tôi cong người dưới những nụ hôn nóng bỏng của Hưng, hai bàn tay tôi xoắn lấy những sợi tóc của chàng. Chợt nhìn thấy cửa phòng vẫn còn mở, tôi đẩy nhẹ vai Hưng:
-Đóng cửa phòng lại đi anh...
Hưng như chợt tỉnh, mở mắt nhìn tôi. Trong mắt chàng tôi nhìn thấy ngọn lửa yêu đương đang ngùn ngụt cháy, hơn lúc nào hết tôi muốn mình bị đốt cháy đến tận cùng trong ngọn lửa này. Hưng bước xuống đi đến khép nhẹ cửa phòng rồi trở về nằm xuống bên tôi, chàng hỏi nhỏ:
-Em đã sẵn sàng sanh thêm cho anh một đứa con gái chứ?
Tôi không trả lời, vòng tay ôm lấy cổ Hưng kéo về phía mình. Chàng hiểu ý cúi xuống vừa hôn tôi vừa nói:
-Chằng những em hấp dẫn hơn xưa mà em còn nồng nhiệt hơn xưa nữa, không biết anh còn đủ sức để yêu em hay không...
Trong hơi thở dồn dập, tôi nũng nịu đáp lời chàng:
-Nếu anh không đủ sức, em sẽ đi kiếm người khác yêu em...
Hưng đang say sưa hôn tôi chợt ngưng lại, tôi ngạc nhiên hé mắt nhìn. Hưng trừng mắt:
-Cấm không được nói với anh như vậy...
Chợt nhận ra giọng điệu độc tài của người tôi yêu sáu bẩy năm về trước. Tôi khép nhẹ mắt, xúc động. Hưng thấy tôi không trả lời, tưởng là tôi giận nên hơi hốt hoảng gọi:
-Trâm, giận anh hở? Anh xin lỗi, nhưng...
Tôi mở mắt, chàng ngưng ngang câu nói khi nhìn thấy giọt nước mắt vì cảm động của tôi rơi xuống. Hưng vẫn không hiểu nỗi cảm xúc của tôi, chàng lo lắng:
-Đừng khóc mà, anh không cố tình la em đâu...
Tôi nói nhỏ:
-Em muốn nghe anh nói nữa...
Hưng ngạc nhiên:
-Nói cái gì?
-Nói... anh cấm em như vậy đó, như vậy mới đúng là con người độc tài mà em đã yêu...
Hưng đã hiểu, chàng lại cúi xuống trên môi tôi:
-Trời, em dễ thương như thế này làm sao anh chịu nổi...
Và như vậy, chúng tôi lại trở về là của nhau như xưa. Có lẽ còn say đắm và nồng nàn hơn xưa. Nỗi nhớ thương chất chứa trong năm năm trời, giờ như đã được giải toả và biến thành những cơn thác lũ của Hưng đổ tràn vào người tôi. Tôi đê mê, sung sướng đón nhận tình yêu tràn trề, đầy ắp của chàng. Sau đó, tôi ôm người tôi yêu ngủ một giấc ngon lành.