Vũ Trọng Phụng khiến người đọc phải cười nhưng suy ngẫm lại về những cái gọi là giá trị đạo đức. Ở một cái xã hội mà đồng tiền có quyền lực vạn năng, bản chất lương thiện vốn có của con người thật khó lòng mà giữ được. Tình người cũng vì thế mà tan biến đi, chỉ còn lại những tính toán, lọc lừa nhằm đạt được lợi ích riêng. “Cái giá trị làm người nghĩa là có kho không bằng súc vật. Có khi con chó mỗi tháng khiến chủ tốn kém hơn tôi tớ trong nhà.” Dưới xã hội như vầy thì bảo sao mà nghề “buôn người” không phổ biến cho được.
Vũ Trọng Phụng gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho người đời, buộc họ phải nhìn thẳng vào thực trạng tệ nạn cờ bạc, khơi gợi suy nghĩ và thái độ người đọc, ở cái thời buổi mà vật chất kim tiền làm nhiễu loạn tất cả lúc bấy giờ.
“Cạm bẫy người” có lối viết chuyên nghiệp của người làm báo chuyên nghiệp, tác phẩm như một phòng triển lãm ngôn từ có thể khiến người đọc như được khai sáng một trường từ vựng mới, để rồi phải gật gù cảm thán về sự phong phú đa dạng của tiếng Việt.