Mùa Đông Trên Đỉnh Yêu Thương

Chương 4

Từ lúc đó cho đến sau này khi đã trở về Montreal, lòng tôi lúc nào cũng như có một cây gai. Lúc nào tôi cũng nghĩ là Hưng muốn lén lút Mỹ Lan để bao tôi làm nhân tình. Ý nghĩ này không những làm tổn thương tự ái của tôi mà còn làm lòng tôn trọng của tôi đối với Hưng bị giảm sút nhiều lắm. Tuy nhiên, tôi chờ hoài mà cũng không thấy Hưng bày tỏ ý định đó với tôi trong khi tình yêu của tôi dành cho chàng ngày càng tăng theo thời gian. Mùa đông dài lạnh lẽo rồi cũng trôi qua. Tôi vẫn tiếp tục làm công việc của mình, dù biết rằng mình thật sự không đủ khả năng. Nhiều khi thấy Hưng làm hai ba phần việc mệt quá, tôi đem ý định từ chức ra nói với chàng nhưng Hưng gạt đi. Tôi nghĩ chàng không muốn xa tôi, phần tôi, nói thì nói vậy thôi chứ thật sự tôi cũng đâu muốn xa chàng.

Nhưng rồi một việc đã xảy ra khiến tôi không muốn từ chức cũng không được. Hôm đó vào khoảng tháng ba, Hưng đi họp. Tôi đang làm việc thì Mỹ Lan đến. Cô ta không thèm chào hỏi tôi tiếng nào, xăm xăm mở cửa phòng làm việc của Hưng bước vào. Tôi chạy theo nói Hưng đã đi họp rồi không biết chừng nào mới xong. Cô ta buông một tiếng cộc lốc, biết rồi, với tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế chỗ Hưng thường ngồi. Tôi đóng cửa phòng đi ra ngoài bỏ mặc cô ta bên trong. Khoảng một tiếng sau, tôi nghe có tiếng mở cửa và rầm một tiếng. Trước khi tôi biết chuyện gì xảy ra thì một xấp hồ sơ đã bị ném tung tóe trước mặt tôi kèm theo là một câu chửi chát chúa mà tôi đã quen tai:

-Oh, my God, cô làm thư ký kiểu gì đây hả? Làm có một bản báo cáo mà sai bao nhiêu là lỗi. Ngay từ đầu tôi đã biết là cô không được mà, vậy mà honey cứ binh cô, thì ra do anh ấy sửa lỗi cho cô mà không cho ai biết. Nói, nói cho tôi nghe giữa cô và anh ấy có chuyện gì? Tại sao lúc nào cũng binh cô như vậy? Có phải hai người đã có tư tình hay không? Bắt đầu từ hồi nào?

Mỹ Lan chửi tôi luôn một hơi không nghỉ. Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi bị nhục nhã như lúc này. Cả phòng ai cũng đang nhìn tôi và lắng nghe câu chuyện. Tôi ước gì dưới đất có một cái lỗ để tôi chui vào. Chuyện tôi không có khả năng làm việc thì tôi cũng tạm chấp nhận vì chửi như vậy cũng đúng, còn chuyện tôi tư tình với Hưng thì quả là tôi bị oan. Tôi đang không biết phải phản ứng như thế nào với Mỹ Lan thì may quá Hưng về đến. Nghe ồn ào có lẽ chàng đoán được là Mỹ Lan kiếm chuyện, nhưng điều Hưng không ngờ là hôm nay nạn nhân của cô ta lại chính là tôi.

Hưng nhìn xấp hồ sơ tung toé trên bàn làm việc của tôi và chàng hiểu hết mọi chuyện. Tôi chờ Hưng ít ra cũng bênh tôi một tiếng như chàng vẫn thường làm. Nhưng không, Hưng chỉ nhìn phớt qua tôi, lúc đó trên mặt đã ràn rụa nước mắt, rồi quay lại kéo tay Mỹ Lan, nói nhỏ như không có chuyện gì xảy ra:

-Đi ăn cơm, không phải em đến tìm anh đi ăn cơm sao?

Mỹ Lan giựt tay ra khỏi tay chàng, giọng giận dữ:

-Anh buông ra, hôm nay em phải làm chuyện này cho ra lẽ mới được...

Hưng choàng tay qua vai Mỹ Lan, kéo cô ta vào lòng, giọng dỗ dành:

-Thì đi ăn cơm trước đã rồi về hãy tính sau, anh đói rồi...

Đây là lần đầu tiên Hưng tỏ cử chỉ thân mật với Mỹ Lan trước mặt mọi người. Mỹ Lan có vẻ cảm động, cơn giận dữ hình như đã xẹp xuống. Cô ta choàng tay qua ôm lưng chàng, hai người đi ra cửa. Tôi cúi mặt nghe chua xót trong lòng, dù gì người ta cũng là vợ chồng chưa cưới. Ngay cả ghen tôi cũng còn không có quyền chứ nói gì đến muốn chàng bênh tôi. Hôm nay Hưng tỏ vẻ thân mật với Mỹ Lan, có lẽ muốn cho tôi thấy là trong lòng chàng chỉ có người vợ chưa cưới này thôi. Cả buổi chiều hôm đó tôi suy nghĩ thật nhiều. Hưng sau khi ăn cơm trưa về vào trong phòng không thấy ra cũng chẳng gọi tôi vào. Chuyện đã đến nước này thì tôi chắc chắn phải từ chức rồi, dù cho người ta không đuổi tôi nhưng sự nhục nhã cũng khiến tôi không thể ở lại. Tôi chuẩn bị một lá thư từ chức nhưng chưa đưa vì còn chờ xem phản ứng của Hưng.

Từ hôm xảy ra chuyện đến nay cũng đã gần một tuần. Tôi chỉ vào phòng Hưng những lúc cần thiết phải đưa văn kiện cho chàng ký và tuyệt đối không nói chuyện với chàng. Hưng có vẻ như đang suy nghĩ về một vấn đề gì, chàng biết tôi giận chàng nhưng cũng chỉ nhìn tôi chứ không hỏi chuyện hay dỗ dành tôi gì cả. Mỹ Lan thì cũng trở lại vài lần, gặp tôi cô ta không chửi mắng nữa mà chỉ bảo tôi là cô ta cho tôi thêm một cơ hội để cố gắng. Như vậy là Hưng đã dỗ ngọt được cho cô ta nghe lời chàng mà không làm khó với tôi.

Tôi biết Hưng có rất nhiều cách để dỗ dành con gái, cũng như tôi đã được chàng dỗ dành trong những ngày ở New York với chàng. Nghĩ đến cảnh Hưng ôm Mỹ Lan vào lòng, cầm tay cô ta mà vuốt ve như đã vuốt ve tôi. Có lẽ hơn tôi nữa chứ, vì họ đã gần thành vợ chồng rồi mà. Và chắc Hưng còn phải hôn Mỹ Lan nữa thì cô ta mới ngoan ngoãn nghe lời chàng thế này. Tôi nghe tim mình đau nhói. Dù biết là mình không có quyền ghen nhưng tôi vẫn ghen muốn tắt thở.

Đúng một tuần sau, tôi quyết định đưa thư từ chức. Gần giờ tan sở tôi gõ cửa phòng chàng. Hưng ngước nhìn tôi, mặt có vẻ tươi tỉnh hơn mấy ngày trước, có lẽ vấn đề làm chàng suy nghĩ đã được giải quyết. Hưng dành nói trước:

-Ngồi đi Trâm, anh cũng đang định gọi em vào...

Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy mà Hưng vẫn còn có thể ngọt ngào với tôi như thế sao? Tim tôi như mềm đi khi nghe chàng gọi tôi bằng em. Đây là lần đầu tiên Hưng gọi tôi như thế. Từ trước đến giờ dẫu cho thân mật cách mấy đi nữa chàng cũng chỉ gọi tôi bằng tên, Hưng lại muốn gì đây? Trong một thoáng, tôi thật muốn chạy đến ngã vào lòng chàng và bỏ mặc tất cả. Nhưng rồi tôi lắc nhẹ đầu, xua đi ý nghĩ đó, chàng là của Mỹ Lan, đừng suy nghĩ viển vông. Tôi đặt nhẹ lá thư lên bàn trước mặt Hưng, nói nhỏ nhẹ:

-Đây là lá thư từ chức của tôi. Tôi sẽ ở lại thêm hai tuần nếu anh còn cần tôi, còn không tôi sẽ bắt đầu nghỉ từ thứ hai tuần tới...

Hưng đẩy ghế đứng dậy, chàng bước sang bên tôi, giọng sửng sốt:

-Em nói gì? Sao lại từ chức? Đã quên thỏa hiệp giữa chúng ta rồi sao? Sao lại nói chuyện lạnh lùng với anh như vậy?

Cảnh tượng chàng ôm Mỹ Lan vào lòng hôm trước hiện ra trong đầu làm giọng tôi cay đắng:

-Tôi đâu dám, hôm trước đã bị bà chủ tương lai mắng cho một trận rồi...

Hưng đau khổ:

-Nhưng mấy hôm nay cô ấy đã chịu làm hòa với em rồi, không phải sao?

Tôi cười nhạt:

-Cám ơn anh đã chịu khó dỗ dành cô ấy. Chắc anh phải tốn nhiều công sức lắm mới có thể làm cho cô ấy hết giận...

Nói ra rồi tôi mới biết mình lại nói những điều không nên nói. Những lời đó không khác nào những lời gián tiếp tỏ tình với chàng. Hưng nhìn tôi, nhìn vào ánh mắt chàng. Tôi biết Hưng đã hiểu rõ tất cả nhưng chàng vẫn cố tình lẫn tránh tôi. Hưng bước đến gần, đặt hai tay lên vai tôi, đẩy nhẹ tôi ngồi xuống ghế:

-Trâm, bình tĩnh nghe anh nói. Chuyện cần thiết bây giờ không phải là những chuyện ghen tuông vớ vẩn mà là chuyện tương lai của em. Anh đã đọc qua lý lịch của em, có phải lúc còn ở Việt Nam em đang học đại học năm thứ hai?

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng nhận ra được tầm quan trọng của vấn đề nên trả lời chàng:

-Phải...

Hưng nói tiếp:

-Tại sao em không nghĩ là nên vào đại học ở đây để tiếp tục học?

Tôi lắc đầu:

-Em có nghĩ tới nhưng khả năng tài chánh không cho phép...

Hưng gọi tôi bằng em ngọt ngào quá khiến cảm giác tôi mê muội đi và như một phản ứng tự nhiên, tôi buộc miệng xưng em với chàng. Hưng có vẻ cảm động, nhưng chàng vẫn tiếp tục nói về chuyện học hành của tôi:

-Ở đây đi học rất dễ dàng, học phí không đắt lắm mà em còn có thể xin được học bổng của chính phủ. Nếu vẫn không đủ thì anh biết ở dưới Sherbrooke có một trường đại học vừa đi học, vừa đi làm...

Chuyện này tôi có nghe nói nhưng không quen biết ai học ở đó để hỏi thăm, lời nói của Hưng làm tôi suy nghĩ. Ừ nhỉ, mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ thật nhiều về việc tôi sẽ làm gì sau khi từ chức ở SD. Trở lại làm những việc nặng nhọc như trước khi thì tôi nghĩ tôi không đủ sức, đi làm văn phòng thì tôi biết rõ mình không có khả năng.

Tại sao tôi không nghĩ ra là tiếp tục đến trường đi học lại? Gia đình tôi ở Việt Nam dạo này cũng đỡ rồi, hai đứa em kế đã lấy vợ, lấy chồng và có cuộc sống riêng, nghe nói làm ăn cũng khá. Ba mẹ tôi chỉ còn lại đứa em út, với cái tiệm bán quần áo cuộc sống cũng tạm đầy đủ. Lúc sau này tôi chỉ gửi tiền về một năm hai ba lần, vào những dịp lễ Tết hay giỗ chạp. Huống chi nếu tôi đi học ở trường vừa đi học vừa đi làm thì tôi sẽ có đủ tiền để sống và gửi về cho gia đình.

Hưng thấy tôi không trả lời nên bóp nhẹ vai tôi, hai bàn tay của chàng vẫn ở trên vai tôi tự nãy giờ như muốn truyền thêm sức lực qua cho tôi. Hưng dịu dàng hỏi:

-Em nghĩ sao rồi mà ngồi im như vậy? Em có muốn đi học lại không?

Tôi ngước mắt nhìn Hưng, ánh mắt chàng chan chứa thương yêu và lo lắng, tôi chớp mắt:

-Em cũng rất muốn đi học lại nhưng nghỉ lâu rồi không biết có còn học nổi không?

Hưng khuyến khích:

-Thời gian đầu chắc chắn sẽ khó khăn, nhưng rồi đâu cũng sẽ vào đó. Em thông minh như vậy, anh tin rằng em sẽ thành công...

Tôi biết Hưng đang dỗ dành và khích lệ tôi. Tôi không thể phụ lòng chàng, nhất là việc này lại có lợi cho tương lai của tôi. Tôi nói với Hưng:

-Em muốn thử ghi danh ở cái trường vừa học vừa làm dưới Sherbrooke...

Hưng gật đầu có vẻ hài lòng:

-Được, anh sẽ lo mọi thủ tục nhập học cho em, nếu họ nhận thì tháng Chín em sẽ bắt đầu đi học.

Tôi cảm động:

-Cám ơn anh...

Rồi chợt nhìn thấy lá thư từ chức còn để trên bàn, tôi hỏi:

-Nhưng... như vậy em phải từ chức hay tiếp tục đi làm?

Hưng hơi nhíu mày:

-Bây giờ tình hình trong hãng cũng tạm lắng dịu rồi, hay là em hãy đi làm thêm một thời gian nữa, để dành thêm một ít tiền nhỡ mai này cần đến. Anh hứa sẽ cố gắng không để ai kiếm chuyện với em nữa đâu. Vả lại... anh cũng muốn gần em thêm mấy tháng nữa.

Tim tôi run rẩy, như vậy là Hưng đã tỏ tình đó sao? Tôi ngước mắt nhìn Hưng, đôi mắt chàng thật xa vắng, không có vẻ gì muốn nói yêu tôi. Có lẽ mình đã quá đa tình, nhưng tôi thật sự không hiểu, nếu không yêu tôi tại sao chàng lại lo lắng cho tôi như vậy? Tôi hỏi:

-Tại sao anh muốn em đi học lại?

Hưng nhìn sâu trong mắt tôi, ánh mắt chàng có vẻ như đau xót:

-Tại anh không muốn em bị người ta coi thường và sĩ nhục như hôm trước...

Những giọt nước mắt lăn dài xuống má tôi. Thì ra Hưng cũng đã đau khổ với nỗi đau khổ của tôi, cũng như bị sĩ nhục với nỗi sĩ nhục của tôi. Vậy mà mấy hôm nay tôi đã thầm trách chàng vô tình. Hưng quì xuống dùng khăn giấy lau nuớc mắt cho tôi, giọng vổ về:

-Gắng lên, bốn năm sau em ra trường sẽ không còn ai dám coi thường em nữa...

Tôi tức tưởi:

-Vậy tại sao thấy em bị chửi mắng như vậy mà anh còn không bênh em, cũng không thèm nhìn em mà đi ôm người ta âu yếm...

Nước mắt tôi tuôn trào vì tủi thân, Hưng lau hoài cũng không khô nổi:

-Cho anh xin mà, đừng khóc nữa. Bộ em tưởng anh muốn làm như vậy lắm sao? Nếu anh không làm như vậy thì câu chuyện sẽ càng lớn hơn, lúc đó em sẽ ra sao?

Tôi định gào lên là tôi không cần biết sẽ ra sao, chỉ cần có anh là đủ rồi, nhưng tôi kịp dừng lại. Dù gì tôi cũng không thể tỏ tình với chàng một cách trắng trợn như vậy được, phải giữ lại một chút tự ái cho mình. Hưng vẫn quì dưới đất bên cạnh chiếc ghế tôi ngồi, tay khẽ nâng mặt tôi để chậm nước mắt cho tôi, chàng có vẻ đau khổ:

-Nín đi Trâm, nhìn em khóc anh chịu không nổi. Vì tương lai và hạnh phúc của em, hãy mạnh dạn nhìn về phía trước...

Tôi định hỏi Hưng tại sao lại nói đến hạnh phúc trong đó nữa nhưng chưa kịp hỏi thì cánh cửa phòng đã bị mở ra và có một người bước vào. Tôi hoảng hốt tưởng là Mỹ Lan, vì chỉ Mỹ Lan mới có thói quen vào phòng Hưng mà không thèm gõ cửa. Hưng cũng hốt hoảng không kém tôi, chàng đứng bật dậy. Thật may, người vừa bước vào không phải Mỹ Lan mà là bà Thành, mẹ của Hưng. Bà nhìn chúng tôi bằng đôi mắt thật sắc, hỏi giọng lạnh lùng:

-Hai người... đang làm gì?

Tôi chưa kịp lấy lại bình tĩnh, tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, nghe Hưng nói nhỏ, giọng chàng cũng hơi run:

-Mẹ làm con hết hồn! Sao mẹ vào phòng mà không gõ cửa?

Câu nói của Hưng càng làm bà Thành thêm nghi ngờ. Bà hết nhìn Hưng lại quay sang nhìn tôi đang ngồi sững trên ghế. Hưng đã lấy lại bình tĩnh, chàng vờ nhìn đồng hồ rồi quay sang bảo tôi:

-Tan sở rồi, thôi Trâm về đi...

Tôi biết Hưng muốn giúp tôi thoát ra khỏi cảnh khó xử nên đứng dậy, cố trấn tĩnh chào bà Thành và Hưng rồi bước vội ra ngoài. Bà Thành không giữ tôi lại để hạch sách như tôi đã lo ngại. Từ đầu đến cuối tôi cũng không dám nhìn bà dù rằng hình như chúng tôi đâu có làm gì bậy bạ. Cô thư ký có chuyện buồn khóc, ông chủ dỗ dành lau dùm nước mắt cũng là chuyện bình thường thôi mà. Cố gắng tự an ủi mình như vậy tôi cảm thấy hơi yên tâm.