Đối với nhiều người, câu nói “ta yêu ngươi” hẳn vô cùng cảm động, thấm thía và đáng nhớ. Lần đầu tiên nghe được câu nói như vậy, Bạch Hy cũng đem thập phần ý nghĩa trong đó ghim chặt vào trong lòng. Chỉ có điều, gắn với từng câu từng chữ năm đó lại là một chuỗi những căm phẫn, đau đớn và thù hận.
Diệp Ý Tiêu ngay sau khi dùng ngữ khí lạnh lẽo để bày tỏ tình cảm với Bạch Hy liền gọn gàng, dứt khoát bày ra một cái bẫy lớn nuốt trọn sinh ý của cậu. Thế rồi, đường đường là một đại thiếu gia của gia tộc lớn, Bạch Hy trong một khắc liền bị đuổi ra khỏi cửa, không những hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Bạch gia mà còn bị đẩy tới bước đường cùng của số phận.
Không còn người thân, không còn tiền bạc, không còn tôn nghiêm, Bạch Hy sống lay lắt dựa vào phần sức lực cuối cùng của mình. Ngày qua ngày, làm một công nhân nghèo khổ, cậu ngỡ tưởng bản thân sẽ không bao giờ gặp lại tên cặn bã năm ấy nữa nhưng số phận xui rủi lại để hắn bám chặt lấy cậu không buông. Câu nói ám ảnh trước đó hắn từng nói một lần nữa lại lặp lại…