Đến thời điểm này, Bạch Hy cũng không kiềm chế được nữa, nước mắt ào ào rơi xuống. Diệp Ý Tiêu thấy thế liền vòng tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng, im lặng an ủi Bạch Hy.
Bạch lão gia tử tròng mắt đột nhiên chuyển biến, ánh mắt ngoan lệ ác liệt chiếu thẳng lên người Diệp Ý Tiêu.
Diệp Ý Tiêu thản nhiên đón nhận ánh mắt đó, ôm Bạch Hy càng thêm chặt. Ý tứ trong mắt Bạch lão gia tử rất rõ ràng, chính là cảnh cáo y đừng bao giờ phụ bỏ Bạch Hy, nếu không ông có hóa thành quỷ cũng không buông tha cho y!
Áp tại trong lồng ngực ôn hòa cùng thoải mái của Diệp Ý Tiêu, Bạch Hy dần dần cảm thấy an tâm, bị thương trong lòng cũng vơi đi một chút. Vô luận thế nào, lúc trước việc hắn biết thành bộ dạng chán nản nhếch nhác, cùng Diệp Ý Tiêu có quan hệ rất lớn. Hiện tại, Diệp Ý Tiêu lại có thể chủ động biểu lộ một bộ tình thâm trước mặt lão gia tử. Cho dù biết rõ y đang diễn trò, nhưng Bạch Hy vẫn rất cảm kích.
“Tiểu Hy, đừng khóc.” Diệp Ý Tiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt Bạch Hy, tiếp nhận văn kiện trên tay luật sư, quay đầy đối bạch lão gia tử nói: “ Bạch lão tiên sinh, thân thể tiểu Hy không tốt, ta dắt hắn nghỉ ngơi về trước. Giang luật sư, di chúc cùng giấy tờ cứ giao cho ta. Đợi Bạch Hy kí tên, mai ta sẽ tự đưa tới phòng công chứng.”
Vừa ra khỏi phòng bệnh, hai người liền chạm mặt vợ chồng nhị thiếu Bạch gia. Ánh mắt Diệp Ý Tiêu hơi trầm xuống, trên mặt thoáng cái đã thu lại tất cả nhu hòa… toàn thân bắt đầu tản mát hàn khí bức người, bàn tay đặt trên eo Bạch Hy cũng tăng thêm lực siết.
Đang nức nở trong lòng Diệp Ý Tiêu, Bạch Hy rất nhanh đã cảm nhận được biến hóa của y, kinh ngạc ngẩng đầu, liền gặp được bộ dạng mừng rỡ của ba mẹ mình.
“Bạch Hy!” Bạch nhị thiếu – cha của Bạch Hy vội vàng lại gần, trong mắt ứa hỏa, đưa tay muốn kéo Bạch Hy từ lòng ngực Diệp Ý Tiêu ra.
Diệp Ý Tiêu hừ lạnh một tiếng, ôm Bạch Hy nghiêng người, đem ái nhân trong lòng một mực bảo vệ.
Bạch Ngũ đại hỏa, thấp giọng quát: “Diệp Ý Tiêu, ngươi dựa vào cái gì ngăn cản chúng ta tìm Bạch Hy! Chuyện của Bạch gia chúng ta, còn chưa tới ngoại nhân như ngươi xía vào!”
“Ngoại nhân?” Diệp Ý Tiêu ánh mắt sắc lạnh như dao: “Ta lúc nào trở thành ngoại nhân của Bạch gia? Chuyện của ta cùng Bạch Hy ban đầu là do một tay ai thúc đẩy a? Bạch nhị thiếu, ngươi đúng là quý nhân bận rộn nên chóng quên.”
“Bạch Hy là con trai ta!” Bạch Ngũ hổn hển hét, nghĩ muốn lần nữa tiến lên đoạt con, lại bị thê tử níu tay. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch mẫu thần sắc nghiêm túc lắc đầu, sau đó tiến lên hai bước, ôn nhu nói: “Tiểu Hy, mẹ biết rõ ngươi chịu khổ. Lúc ấy ba mẹ đều giận dữ trong lòng mới làm ra những… chuyện hồ đồ kia. Ngươi ta thứ cho ba mẹ, được không?”
Nghe được những lời nói mềm mại cùng áy náy kia, thân thể Bạch Hy có chút run rẩy, dụi đầu vào lồng ngực Diệp Ý Tiêu, thấp giọng nói: “Dẫn ta đi.”
“Hảo.” Diệp ý Tiêu nghe được, trực tiếp đem Bạch Hy đến thẳng thang máy, coi vợ chồng Bạch thị như không khí mà lướt qua.
“Tiểu Hy! Ngươi không thể đi như vậy, đệ đệ ngươi còn cần ngươi giúp đỡ, hắn mới nười lăm tuổi, vẫn còn cả tương lại dài…” Bạch mẫu vội vàng đi theo, định dùng Bạch Nhiên đả động Bạch Hy.
Diệp Ý Tiêu dừng bước, cười như không cười quay lại nói: “Bạch phu nhân, đã như vậy còn ngại gì mà không để lịch sử tái diễn? Tuy so với Bạch Hy thì bộ dạng Bạch Nhiên có kém hơn nhiều. Bất quá, cũng không tệ lắm. Hiện tại có không ít thế gia đệ tử thích loại hình chim non hôi sữa này. Bạch Nhiên nhất định sẽ nhanh chóng tìm được một chỗ dựa tốt a.”
Sắc mặt Bạch mẫu thoáng cái liền trắng bệch, đứng khựng lại. Nàng là một nữ tử thông mình, tự nhiên nghe ra được hàm ý uy hiếp tronh lời nói của Diệp Ý Tiêu. Nàng nghĩ muốn dùng Bạch Nhiên để áp chế ca ca hắn, nhưng không nghĩ tới lại bị Diệp Ý Tiêu uy hiếp ngược lại. Khách quan mà nói, Bạch mẫu hiển nhiên thiên vị tiểu nhi tử hơn Bạch Hy.
Bạch Hy nghe xong lời Diệp ý Tiêu nói, trong lòng cả kinh, vội vàng giật giật y phục của y. Đệ đệ Bạch Nhiên là người duy nhất hắn để tâm. Nếu có thể, Bạch Hy thật không muốn kéo đứa nhỏ này vào trận chiến tranh dành di sản gia tộc. Diệp Ý Tiêu cúi đầu nhìn Bạch Hy, rồi mang theo thần sắc thâm trầm liếc vợ chồng Bạch Thị. Thang máy vừa lúc mở cửa, Diệp Ý Tiêu liền ôm Bạch Hy tiến vào.
Trở lại lầu sáu, phòng bệnh đã được thu dọn sạch sẽ, còn đổi một bình hoa Khương[ hình như là hoa nghệ tây hoặc hoa gừng] đặc trưng trong mùa, mùi hương thanh nhã tràn ngập căn phòng. Diệp Ý Tiêu để điều dưỡng viên đi nghỉ, sau đó ôm Bạch Hy lên giường.
“Di chúc của Bạch lão tiên sinh ngươi vẫn là ký đi.” Diệp Ý Tiêu từ tủ đầy giường lấy ra một cây viết, nhét vào trong tay Bạch Hy: “Nếu không, số tiền kia sớm muộn gì cũng bị ba mẹ ngươi nuốt mất.”
“…Ý Tiêu, Bạch gia rút cuộc là bị làm sao vậy?” Bạch Hy ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Theo hắn biết, tài khoản riêng của gia gia cũng không chỉ có hơn một nghìn vạn này.
Diệp Ý Tiêu cũng không dấu diếm nữa: “Hôm nay, Bạch gia đã chỉ còn lớp vỏ rỗng. Cha mẹ ngươi thời gian trước nói là không giao kịp hàng đúng thời hạn, nên đã hống Bạch lão tiên sinh lấy phần lớn tiền ra bù lỗ. Cùng với đại bá ngươi để công ty thua lỗ nghiêm trọng, tiền vốn xoay vòng hoàn toàn bị đóng băng. Ngươi cũng biết, Bạch lão tiên sinh tuy có chút lớn tuổi, bất quá lại là người rất khôn khéo, rất nhanh đã nhận ra tình hình làm ăn kém đi. Lão nhân gia tự xưng cơ trí cả đời, lại không nghĩ khi về già sẽ bị chính con cái mình tính kế. Trong cơn nóng giận dữ, lửa giận công tâm liền trúng gió nhập viện. Từ khi ông nhập viện, sinh ý Bạch gia càng xuống dốc không phanh. Đại bá cùng cha mẹ ngươi giật gấu vá vai khắp nơi mong vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại liên tiếp gặp trắc trở. Hôm nay, cái mà bọn họ nghĩ đến, chỉ sợ cũng là chút tiền cuối cùng của Bạch lão gia tử.”
“Bạch gia… sụp đổ rồi?” Bạch Hy ngây ngẩn cả người, hắn như thế nào cũng không dám nghĩ tới, đại gia tộc hiển hách một thời cư nhiên lại không chịu nổi một kích.
“Có thể nói như vây. Bạch Hy, lão gia tử thương nhất vẫn là ngươi. Ông biết rõ ngươi sẽ không trở về tranh dành, cho nên dùng hết khả năng lưu lại toàn bộ tiền sót lại cho ngươi. Bất quá, đám người Bạch gia kia khẳng định sẽ không được sống yên ổn.” Lên voi thì dễ, xuống chó thì khó [Nguyên văn là “do kiệm người xa dễ, do xa người kiệm khó” Ý muốn nói: con người sống xa hoa thì dễ dàng thích nghi nhưng khi đã quen với việc sống trong nhung lụa thì không mấy ai có thể quay lại cuộc sống giản dị tiết kiệm,] Đám con cháu Bạch gia đã quen với cuộc sống xa hoa, cẩm y ngọc thực, chỉ sợ trong một thời gian ngắn sẽ không thích ứng được. Mà đã không thích ứng được, sa đọa sẽ không phải chuyện gì hiếm lạ.
Bạch Hy trầm mặc nửa ngày, cầm lấy bút ký tên. Sau đó ngẩngđầu: “Ý Tiêu, ta có thể đem một nửa cho Bạch Nhiên hay không?”
“Có thể.” Đối với lựa chọn của Bạch Hy, Diệp Ý Tiêu cũng không suy nghĩ gì. Cái con người bên cạnh này luôn luôn dễ mềm lòng. Hắn cũng không nghĩ lại xem, khi bị Bạch gia trục xuất, Bạch Nhiên kia có vì hắn mà nói nửa lời? Lui một bước mà nói, Bạch Hy cùng Bạch gia đã sớm không còn quan hệ. Nếu như không vì Bạch lão gia tử khăng khăng cố chấp, Diệp Ý Tiêu cũng không muốn để cho Bạch Hy trở về.
Diệp Ý Tiêu đồng ý làm Bạch Hy thực yên tâm, đem giấy tờ kia cất kỹ, trở lại liền thấy Diệp Ý Tiêu đã ngủ.
Người này… rốt cuộc là nghĩ thế nào a?
Bạch Hy chỉnh lại điều hòa, nhự nhàng kéo chăn phủ lên người Diệp Ý Tiêu. Bản thân cũng chui vào trong, ôm lấy cánh tay y, thoải mái nhắm mắt lại ngủ. Hôm nay nếu như không có người này bên cạnh, bản thân sợ là sẽ lo lắng thấp thỏm muốn chết. May mà có y.
Một tuần sau, đệ đệ Bạch Hy tìm đến. Đứa nhỏ gần mười lăm, đang là học sinh năm cuối trung học[ lớp 9 ở vn], mang theo khuôn mặt thơ ngây cùng khí tức thanh xuân. Nhìn thấy Bạch Hy, câu đầu tiên chính là: “Ta không muốn tiền dơ bẩn của ngươi! Đừng tưởng rằng gia gia đem chút tiền sót lại cho ngươi, tức là ngươi đã được tha thứ! Bạch Hy, Bạch gia chúng ta không có kẻ biến thái vô sỉ như ngươi!”
Bạch Hy nhìn đệ đệ đang lòng đầy căm phẫn. Không chút tức giận, ngược lai nhàn nhạt cười: “Bạch Nhiên, đừng đơn giản cự tuyệt. Số tiền kia ngươi không cần nhưng Bạch nhị thiếu cần a. Công ty đã tuyên bố phá sản, biệt thự, khách sạn cùng bất động sản đều bị phong tỏa, các ngươi sẽ ở đâu?”
“Ít ở đó làm bộ làm tịch đi! Ta xem thường nhất chính là loại người như ngươi, kỹ nữ còn muốn lập bài phương trinh tiết. Ngươi dựa vào cái gì tới vũ nhục chúng ta? Bạch Hy, ngươi đừng tự cho là mình đúng, số tiền kia ngươi mau lấy về. Ta đến một cọng lông của ngươi cũng không cần.” Bạch Nhiên cao ngạo nói, đem chi phiếu trên tay ném lên người Bạch Hy, xoay người lao nhanh ra ngoài.
Bạch Hy nhìn đệ đệ, nở nụ cười. Nhiệt huyết sôi trào, tin tưởng tất cả mọi khó khăn đều là chuyện nhỏ, những thứ này cũng chỉ tuổi trẻ khí thịnh mới có. Chờ đến khi cuộc sống tôi luyện, rất nhanh sẽ biết được, trên cái thế giới này, không có tiền là tuyệt đối không được.
Buổi tối, khi Diệp Ý Tiêu trở về biết được Bạch Nhiên chạy tới sinh sự, sắc mặt âm trầm đến lợi hại, thừa lúc Bạch Hy đi tắm liền gọi điện thoại, sắc mặt mới ôn hòa một chút.
Khi trời rạng sáng, Bạch Hy đang ngủ say thì bị lay tỉnh, hai mắt vẫn lơ mơ ngái ngủ, ngáp liên tục cho đến tận khi nghe một hồi tin tức mới đột nhiên thanh tỉnh: “Bạch Hy, gia gia của ngươi vừa mới qua đời.”
Bạch Hy ngỡ như vẫn còn trong mộng, cho đến khi Diệp Ý Tiêu xuống giường thay xong quần áo, vỗ vỗ gương mặt hắn mới lấy lại tinh thần, bất chấp việc chưa thay y phục, kéo tay Diệp Ý Tiêu chạy ra ngoài, không kiên nhẫn đợi thang máy, dứt khoát theo cầu thanh bộ chạy xuống lầu bốn.
Trên hành lang lầu bốn rất nhiều người đứng ngồi, đều là thân thích của Bạch gia. Nhìn thấy Bạch Hy một thân quần áo bệnh nhân đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Thời điểm hai người chạy đến phòng bệnh, vừa đúng lúc y tá đắp khăn trắng lên mặt lão gia tử. Bạch Hy quỳ rạp xuống bên giường, khóc hết nước mắt. Nỗi bị thương xuất phát từ nội tâm không cách nào che dấu kia lại làm tâm can Diệp Ý Tiêu co rút đau nhức. Bất quá, thời điểm này không thích hợp đứng lên an ủi, đành thủ một bên xem xét tình thế.
Bạch lão gia tử có ba người con, hai trai một gái, nội tôn năm cái, ngoại tôn một cái hôm nay đều đến đông đủ. Gian phòng vốn rộng rãi thoáng cái liền trở nên chật chội.
Những người này chứng kiến Bạch Hy khóc tựa hồ không thở nổi, lộ ra thần sắc phức tạp rồi cũng khóc theo. Trong phòng rất nhanh nổi lên từng trận khóc than, hào khí nặng nề dọa người.
Khóc một hồi, mẹ Bạch Hy liền tiến lên quỳ bên cạnh hắn, vừa khóc vừa nói: “Tiểu Hy ah, gia gia thương nhất là ngươi, nay ông đi rồi, ngươi phải hảo hảo làm người, không được cô phụ kỳ vọng của gia gia.”
Bạch Hy khóc đến khuôn mặt trắng bệch, người bên cạnh nói gì hắn hoàn toàn không biết, chỉ vô thức gật đầu. Diệp Ý Tiêu thấy Bạch mẫu lúc này vẫn không quên tính toán, trong lòng không khỏi bội phục tâm cơ nữ nhân này. Nếu có thể dùng trên thương trường, chỉ sợ sẽ là một kẻ ăn thịt không nhả xương đối thủ.
Hậu sự Bạch lão gia tử đều do Diệp Ý Tiêu một tay xử lý. Nhi tử cùng nhi nữ đều không muốn nhận củ khoai lang nóng này, ai cũng không quản nhiều. Dù sao tiền bạc ông đều để cho Bạch Hy, vậy cứ để hắn phụ trách toàn bộ là tốt rồi.
Hơn nữa, khoản phí ma chay này đúng là khổng lồ a! Hiện tại, Bạch gia cũng chỉ còn lạicái vỏ rỗng, bọn họ có thể trốn thì liền trốn.
Bạch Hy mặc dù có tâm nhưng lại vô lực. Ly khai khỏi thành phố đã ba năm, có rất nhiều chuyện hắn đã hoàn toàn không rõ, có tiền cũng không biết chỗ dùng. Cho nên, thân là “Tôn tế”[aka cháu rể] Diệp Ý Tiêu liền một tay gánh vác.
Bỏ ra gần một tuần lễ, cuối cùng cũng đem Bạch lão gia tử phong quan chôn cất, giải quết xong tâm nguyện của Bạch Hy. Vì vậy Bạch Hy thập phần cảm kích y. Đối với cảm kích này, Diệp ý Tiêu không cho là đúng, đối với Bạch Hy nói: “ Theo một khía cạnh nào đó, ta cũng là người của Bạch Gia, chỉ là đang làm tròn bổn phận của mình, ngươi không cần mang cái gọi là cảm kích để trong lòng.”
Nói là như vậy, bất quá thái độ Bạch Hy đối với y rõ ràng đã thân cận hơn nhiều, vì thế Diệp ý Tiêu hết sức thỏa mãn. Từ khi gặp lại, Bạch Hy luôn giữ khoảng cách đạm mạc với y. Cho dù ở trên giường hắn cũng cố ý đè nén cảm xúc cùng kích tình. Hiện tại, vì việc của lão gia tử, Bạch Hy đã thân cận với y hơn rất nhiều, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.