Bởi vì đoạn thời gian trước đem toàn bộ quan tâm đặt trên người Bạch Hy, làm cho rất nhiều sự việc của công ty bị ngưng trệ, cho nên hiện tại, Diệp Ý Tiêu chính là công việc ngập đầu. Một tuần có tới ba bốn ngày lưu lại công ty làm việc suốt đêm. Ban ngày còn phải chủ trì công việc kinh doanh, mệt mỏi hằn lên thành hai quầng thâm lớn trên mắt. Đối với việc này, Bạch Hy cũng cảm thấy rất áy náy, nên khuya ngày thứ năm cố ý làm một nồi ngân nhĩ tuyết lê chưng thịt nạc, bỏ vào bình giữ nhiệt, trực tiếp đưa đến công ty Diệp Ý Tiêu.
Tập đoàn Lợi Hải của Diệp Ý Tiêu sinh ý trải dài khắp cả nước, tỉnh thành nào cũng có cao ốc bán hoặc cho thuê, nhưng tổng công ty vốn đặt tại đây. Tòa cao ốc văn phòng này tọa lạc tại con đường phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố, cũng là một trong những khối kiến trúc xa hoa nhất.
Bạch Hy vừa đi vào công ty liền bị hai gã bảo an ngăn lại, chưa kịp cùng họ giải thích, thang máy chuyên dụng bên kia đã mở ra. Tổng giám đốc Diệp ý Tiêu của Lợi Hải rất nhanh đi tới, duỗi tay nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay Bạch Hy, đối với hai gã bảo an nói: “Không có việc gì, hắn la bằng hữu của ta.” Nói xong, liền lôi kéo Bạch Hy đi vào thang máy.
Đối với hai từ “Bằng hữu” này, Bạch Hy trong lòng có chút thất vọng, lập tức lại lạnh nhạt cười thông suốt. Còn có thể trông mong vào cái gì ni? Không gọi là bằng hữu chẳng lẽ lại là giường bạn giường? Bạn tình? Ha ha, thật sự là buồn cười.
“Đang cười cái gì?” Diệp Ý Tiêu quay đầu lại, liền gặp được Bạch Hy có chút thất thần cười, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không thoải mái.
“Không có gì, trường mệnh công phu trường mệnh làm[ kiểu như chức to thì càng phải làm nhiều í, tớ cũng không chắc lắm ^^!] , ngươi cũng thật sự là khổ cực đi. Dù sao tiền tiêu cũng đã không hết, liều mạng như vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Bạch Hy thuận miệng đáp.
Diệp Ý Tiêu khóe môi khẽ vểnh lên, ghé sát vào hôn Bạch Hy một chút: “Như thế nào? Lo lắng cho ta sao?”
“Không có.” Bạch Hy lập tức phủ nhận. Bất quá, ánh mắt quét tới bình giữ nhiệt kia, liền lập tức ý thức được chính mình là giấu đầu hở đuôi, đành phải cúi đầu đếm kiến trên sàn.
“Tiểu Hy khẩu thị tâm phi thật đáng yêu.” Diệp Ý Tiêu sờ lên đầu của hắn, sủng nịch nói.
“Ta không có khẩu thị tâm phi! Ta là bởi vì…… Bởi vì trước đó ngươi vì chuyện của ông nội ta có chút hao tâm tổn trí. Ta chỉ là tỏ vẻ cảm tạ mà thôi.” Bạch Hy cự tuyệt cùng y thân thiết hơn. Giường có thể tiếp tục lên, bất quá bàn chuyện cảm tình thì vẫn là miễn đi. Hôm nay lòng của hắn tựa như đã khóa chặt trong một lâu đài, bất luận kẻ nào cũng sẽ không có cơ hội nhìn xem.
Diệp Ý Tiêu sắc mặt có chút sa sầm, nhưng cũng không có nói gì nữa. Một lát sau, cửa thang máy liền mở ra, y nắm tay Bạch Hy trực tiếp đi vào văn phòng rộng rãi sáng ngời.
Trong văn phòng còn có nhiều người đang làm việc, nhìn thấy hai người đều đứng lên, không ngoại lệ mà mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Hy. Bọn họ đều rất ngạc nhiên. Làm cho Diệp đại tổng tài cuồng ngạo tà mị, lạnh lùng vô tình của bất động sản Lợi Hải vội vội vàng vàng, thay đổi thái độ bình thường, đích thân chạy xuống đón sẽ là vị đại nhân vật nào a?
Bạch Hy bị bọn họ nhìn đến có chút mất tự nhiên. Bất quá, trước kia đã từng lăn lộn trong thương trường, cũng đã trải qua không ít sóng gió, hiện tại ngược lại có thể thoải mái đứng đây, không có vẻ gì gượng ép.
“Đây là Bạch Hy, của ta –”
“Bằng hữu” Hai chữ tiếp theo chính là Bạch Hy tự mình lên tiếng. Hắn mỉm cười hướng mọi người chào hỏi: “Lần đầu gặp mặt, các người khỏe a. Nếu như quấy rầy công tác của các người, xin thứ lỗi.”
“Đâu có, đâu có…” Mọi người khách sáo, giọng điệu có chút cứng ngác mở miệng, liền thấy đại tổng tài nhà mình sắc mặt còn đen hơn đáy nồi, vịn vào thân thể người nọ, ngữ khí bất thiện hướng về phía họ nói ra: “Không phải bằng hữu. Hắn là người yêu của ta.”
“A –”
“A, cuối cùng Diệp tổng của chúng ta cũng chịu công khai nha.”
“Tin tức lớn ah! Ngày mai nhất định phải làm cho toàn bộ thế giới biết rõ –”
Lập tức, cả đám người trong văn đều nâng lỗ tai ồn ào, thanh âm lại to đến cả bên ngoài đều có thể nghe thấy. Diệp đại tổng tài lại lạnh như băng nói: “Việc Bạch Hy là người yêu của ta, chỉ giới hạn cho những người trong phòng này biết. Nếu như bị ta phát hiện có người không biết phân biệt đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, kẻ đó liền chuẩn bị cuốn gói a!” Uy hiếp xong, chứng kiến mọi người đều lộ ra thần sắc sợ hãi, Diệp Ý Tiêu mới kéo Bạch Hy đang tâm thần bất định vào văn phòng tổng tài.
“Diệp tổng, chờ một chút a, đây là tư liệu ta vừa mới chuẩn bị xong, chờ ngươi kí tên xác nhận.” Một nam tử có gương mặt thanh tú đáng thương kêu lên.
“Vậy thì tiếp tục chờ!” Diệp Ý Tiêu sau khi ném những lời này, liền “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Sau khi cùng bên ngoài ngăn cách, Bạch Hy vừa định hỏi Diệp Ý Tiêu vì cái gì trước sau thái độ không đồng nhất, đôi môi đã bị bịt kín. Diệp Ý Tiêu dùng thân thể đưa hắn tựa ở trên cửa. Đầu lưỡi linh hoạt bá đạo cạy mở môi của hắn, không cho kháng cự mà xâm lấn cướp đoạt. Mút vào, liếm láp, cuốn lấy trêu chọc, cường thế làm cho Bạch Hy chỉ có thể nhắm mắt lại thừa nhận.
Chỉ một lát sau, Bạch Hy đã cảm thấy bụng mình bị một vật cứng chọc vào. Hắn mở mắt, thứ đầu tiên trông thấy chính hình ảnh của Diệp Ý Tiêu tràn ngập con ngươi.
Tên này thật sự chẳng phân biệt được địa điểm, tùy tiện động dục… Bạch Hy trong lòng thở dài, tay chụp lên dương cụ cứng như thép kia, cách một lớp quần tây chậm rãi vuốt ve. Sững sờ một lát, Diệp Ý Tiêu liền cảm thấy chưa đủ, dứt khoát chủ động kéo khóa quần, sau đó bắt lấy tay Bạch Hy duỗi vào trong.
“Chưa từng thấy qua bộ dáng như vậy của ngươi.” Bạch Hy nở nụ cười, những ngón tay thon mảnh đã không cách nào bao trùm hết khối hình trụ gồ lên dưới quần lót, vì vậy liền dùng ngón trỏ chần chừ vuốt qua đỉnh khí quan.
Hô hấp Diệp Ý Tiêu càng lúc càng nặng nề, hơi thở nóng hổi toàn bộ phả bên tai Bạch Hy: “Ngươi cũng không nghĩ xem, ta vì ngươi đã cấm dục ba năm, thật vất vả mới ăn được một lần thì ngươi đã nhập viện. Ngày cắt chỉ lại cố kỵ miệng vết thương của ngươi, không dám ra sức. Tới khi ở chung một chỗ thì đúng lúc công ty bận rộn nhất. Hiện tại, ngươi đã chủ động dâng tới cửa, ta làm sao có thể ngồi im không làm loạn a!”
Rất nhanh, Bạch Hy đã bị lột sạch đặt lên bàn làm việc cực lớn, hai chân thon dài tách ra, để lộ ra lỗ nhỏ tiêu hồn.
Diệp Ý Tiêu tham làm nhìn kỹ, cúi đầu hôn lên da thịt trên đùi. Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa những nếp uốn mềm mại, đợi Bạch Hy dần thích ứng mới bắt đầu tìm đường đi vào.
“Ân……..” Bạch Hy vô thức rên rỉ, tư thế này làm hắn cảm thấy có chút thẹn. Đối diện tầm mắt chính là đèn chùm treo trên trần nhà, ánh sáng rọi vào có điểm đau nhức, Bạch Hy liền dứt khoát nhắm mắt lại.
Diệp Ý Tiêu rất nhanh đã tiến vào, nam căn kia giống như hắn, thật cường đại mà hữu lực. Bạch Hy không cách nào ức chế bản thân bật lên một tiếng kêu, lại lập tức lấy tay bịt miệng, trong mắt tràn đầy chất lỏng trong suốt, làm ẩm ướt cả bờ mi dài nồng đậm.
“Kêu lên cũng không sao, bảo bối.” Diệp Ý Tiêu cúi người, gặm cắn vành tai mượt mà đáng yêu, vừa cười vừa nói: “Phòng ta cách âm rất tốt nha, người bên ngoài cái gì cũng không nghe thấy.”
“Ngươi… Ngươi…Ân…” Lời nói của Bạch Hy chưa kịp thoát ra khỏi miệng lại bị Diệp tổng tài ác ý va chạm phá tan thành từng mảnh nhỏ. Vì vậy, giống như muốn hả giận mà cắn lên vai Diệp Ý Tiêu, cho đến khi trong miệng đầy vị huyết tinh mới buông ra.
Động tác Diệp Ý Tiêu càng thêm gấp rút mãnh liệt. Hai tay cố định eo Bạch Hy, hông liên tục giao động với cường độ lớn, một lần lại một lần thúc vào thật sâu, rút… ra, mỗi lần đều làm đến Bạch Hy choáng váng đầu óc.
Làm một lát, Diệp Ý Tiêu liền rút ra khỏi cơ thể Bạch Hy. Bạch Hy còn đang buồn bực lần này thế nào mà nhanh như vậy, thân thể đã bị lật ngược, lại một lần nữa bị tiến vào.
Khoái cảm cực hạn như sóng triều, từng lớp từng lớp xô nhau đánh úp. Bạch Hy tựa như một chiếc lá nhỏ giữa dòng nước xiết, không cách nào nắm chắc phương hướng, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, bất tri bất giác mà triệt để trầm luân.
Đợi tới khi Diệp Ý Tiêu thỏa mãn, lưu lại tinh dịch nóng bỏng bên trong cơ thể Bạch Hy, trận hoan ái mướt mải mồ hôi này mới chính thức chấm dứt. Diệp Ý Tiêu ngồi bẹp trên ghế sau bàn làm việc, trong lòng chính là Bạch Hy đang thở hổn hển.
“Tiểu Hy, về sau ta tăng ca ngươi đều tới đi.” Diệp Ý Tiêu duỗi tay nâng cằm Bạch Hy, nhìn dư vị kích tình vẫn còn chưa lui trên mặt hắn, trong đôi mắt lộ ra thần sắc thỏa mãn. Phúc lợi tăng ca như vậy coi như cũng không tệ.
Bạch Hy chụp được tay y, lắc lắc đầu nói: “Ta đã tìm được việc, thứ hai sẽ đi làm, sau này chỉ sợ cũng phải tăng ca.”
“Công việc gì?” Diệp Ý Tiêu lại mân mê khuôn mặt Bạch Hy, hiếm khi ôn nhu vuốt ve hai má đã có thêm chút thịt. Trong khoảng thời gian này thật sự đã quá bận rồi, đến việc Bạch Hy đã tìm được việc làm cũng không hay biết.
“Kỳ thật có hai lựa chọn, một cái là trợ lý giám đốc cho một công ty nhỏ, một cái là nhân viên maketting cho một công ty chuyên môi giới cho thuê cao ốc. Ta vẫn đang do dự nên chọn cái nào.” Nếu làm trợ lý ta tương đối thuận tay. Nhưng là, thời gian làm việc không xác thực, thường xuyên phải tham gia mấy cái hội họp xã giao. Ngươi cũng biết, tửu lượng ta không tốt, cùng lắm chỉ chịu được ba bốn chén. Còn làm bên bất động sản, giờ làm tương đối ổn định, nhưng chu kỳ công tác rất ngắn, phải đối mặt với đủ loại người, phải đi lại cũng không ít.” Bạch Hy không thèm để ý tới bàn tay đang giở trò kia, tựa vào lồng ngực Diệp Ý Tiêu lười biếng nói.