Tỉnh lại đã là buổi tối, chiếc đèn tinh xảo trong phòng bệnh hắt lên ánh sáng thực nhu hòa, làm cho người ta có cảm giác thả lỏng rất thoải mái. Bạch Hy quay đầu, nhìn thấy Diệp Ý Tiêu ngồi bên giường, hết sức chăm chú theo dõi nhiệt kế mới lấy ra, sau đó thở dài một hơi.
“Ý Tiêu…” Bạch Hy thấp giọng kêu, hắn mới bị đau đớn làm tỉnh giấc. Thuốc tê đã hết tác dụng, phần bụng cùng phía sau lưng, truyền đến từng trận đau nhức, khiến người ta khó có thể chịu nổi.
Diệp Ý Tiêu buông nhiệt kế, mau chóng tới bên cạnh hỏi: “ Làm sao vậy? có phải không thoải mái? Váng đầu sao?”
Bạch Hy lắc đầu, có chút khó khăn há miệng: “ Ta khát.” Mất máu quá nhiều khiến cơ thể mất nước nghiêm trọng, tuy không còn nguy hiểm nhưng đối với bệnh nhân, cơn khát là không cách nào ức chế được.
“Ngoan, ngươi chưa thể uống nước.” Diệp ý Tiêu nhìn đôi môi khô khốc, rất đau lòng nhưng lúc này không thể để Bạch Hy uống nước, chỉ dám dùng bông mềm thấm nước, bôi lên đôi môi hắn.”
Bạch Hy tham lam liếm môi, nhưng chính là ít đến đáng thương, căn bản là không cách nào thỏa mãn cơn khát. Hắn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Diệp ý Tiêu, cầu y uy mình uống nước.
“ Không được ah, bảo bối.” Diệp Ý Tiêu cứng ngắc cự tuyệt, lại dùng bông chấm nước cho Bạch Hy: “ Theo lời bác sỹ dặn, ngươi mới mau khỏe.”
Bạch Hy từ bỏ, có chút hờn dỗi quay đầu, không nhìn Diệp Ý Tiêu nữa. Hắn bây giờ toàn thân đều không thoải mái, một chút khí lực để nói cũng không có.
Đối với cử chỉ trẻ con đó, Diệp Ý Tiêu chỉ đành cười trừ. Vuốt ve cánh tay Bạch Hy, y nhẹ giọng an ủi: “ Tiểu Hy, nghe lời, chờ ngươi đỡ hơn, muốn ăn gì đều được.”
Cả đêm Bạch Hy đều không ngủ được, Diệp Ý Tiêu cũng thức trắng cùng hắn. Mối lần y tá vào thay nước, đo nhiệt độ, kiểm tra điện tâm đồ, y đều theo dõi rất cẩn thận.
Gần về sáng, Bạch Hy mới thiếp đi. Lúc Long Diệu Thanh tới phòng, Diệp Ý Tiêu mới an tâm giao lại hắn chiếu cố Bạch Hy, bản thân quay về thu thập một ít vật dụng hàng ngày.
Thân thể Bạch Hy dần tốt lên, miệng vết thương cũng khép lại nhanh hơn so với dự liệu, cái này lại làm Long Diệu Thanh khinh ngạc. Bất quá rất nhanh đã bị cái nhìn chằm chằm lạnh lẽo của Diệp ý Tiêu đánh tan thành mây khói. Hiện tại Diệp đại tổng tài chỉ hận không thể làm Bạch Hy lập tức xuống giường đi lại được, cho nên không chút nào thông cảm cho con mắt ngạc nhiên của Long đại phu a!
Buổi chiều, Bạch Hy đã có thể rút ống thông tiểu, đau đớn cũng giảm bớt, có thể uống chút nước. Bạch Hy làm một hơi gần cả lít nước, theo cách nói của Long đại y sĩ thì chính là nuốt chửng a!
Đến tối hôm sau, Bạch Hy đã có thể ăn chút đồ ăn lỏng. Diệp Ý Tiêu sớm đã dặn nhà bếp nấu chút cháo trắng thịt bằm, đợi lúc có thể, liền chầm chậm uy hắn ăn.
Khát nước suốt sáu giờ, đói bụng hai tư tiếng, Bạch Hy chỉ hận không đem cả thìa mà nuốt vào. Bất quá, vùng bụng đau nhức khiến hắn chỉ có thể từng ngụm, từng ngụm nhỏ mà ăn, nhưng như vậy cũng đủ làm cảm giác trống rỗng trong dạ dày biến mất.
Lần đầu tiên trong đời Diệp đại tổng tài uy người khác ăn, nhìn thấy bộ dạng long sinh hoạt hổ của Bạch Hy, y cũng cảm thấy vui lòng. Đợi khi chén cháo đã thấy đáy, Diệp Ý Tiêu rút ra chiếc khăn tay, cẩn thận lau miệng cho Bạch Hy. Sau đó mở tivi, để hắn coi cho đỡ buồn.
Bạch Hy nằm trên giường bệnh có thể tùy chỉnh cao thấp, nhìn nhìn Diệp ý Tiêu, hỏi: “Diệp tổng, ngươi không cần đi làm sao?” Hai ngày nay, chỉ cần mở mắt ra là thấy Diệp Ý Tiêu, tựa như y chưa từng rời khỏi mình. Như vậy sao được a? dù sao y cũng là ông trùm ngành địa ốc, mỗi ngày công việc đều ngập đầu, đứng đầu tập đoàn nổi tiếng cả nước chính là phải làm việc liều mạng a,
Một tiếng “Diệp tổng” kia liền làm sắc mặt Diệp ý Tiêu trầm xuống, ném điều khiển từ xa, vẻ mặt âm trầm đi tới bên giường Bạch Hy, từ trên cao nhìn xuống: “ Ngươi gọi ta là gì?”
Bạch Hy bị khí thế áp người kía dọa sợ, thân thể không tự chủ mà co lại, liền động tới hai đầu vết thương, đau đớn kịch liệt làm hắn không chịu được mà rên rỉ: “ Nha….”
“Đừng nhúc nhích!” Diệp Ý Tiêu vội vàng đè thân mình Bạch Hy lại, ngăn không cho tiếp tục lộn xộn, lửa giận vừa rồi đã ném tận chín tầng mây, ngữ điệu đầy ân cần: “Làm sao? Rất đau? Ta nhìn xem.” Vừa nói vừa vén áo Bạch Hy, thấy vết thương chỗ bụng không rớm máu. liền nhanh chóng kiểm tra phía sau.
Bạch Hy tùy ý Diệp Ý Tiêu, bị đau đớn hành hạ, hắn sớm đã không còn khí lực. Sau một hồi lâu, cơn đau mới thuyên giảm.
“Tiểu Hy, về sau không cho phép ngươi gọi ta Diệp tổng.” Diệp Ý Tiêu nghiêm trang nói, ngón tay nhẹ nhàng mát xa lưng Bạch Hy: “Ta không thích.”
Bạch Hy trầm mặc, tầm mắt cụp xuống, như là đang tự hỏi. Rốt cuộc, khi đã quyết định, liền ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Diệp Ý Tiêu: “ Hảo, chỉ cần ngươi không nói ba chữ kia, ta sẽ một mực ở lại bên cạnh ngươi, thẳng cho đến khi ngươi chán ghét mới thôi.”
Hắn biết rõ, chỉ cần Diệp ý Tiêu không chết hy vọng, bản thân cũng sẽ không có một ngày yên ổn. Đã như vậy, sao lại không phóng túng chính mình, cứ tạm thời sa vào ôn nhu giả tạo này. Bạch Hy cho rằng mình đã không còn gì, cho nên rất muốn biết, cuối cùng, Diệp Ý Tiêu còn cần gì ở hắn đây.
“Ba chữ nào?” Diệp ý Tiêu có chút ngạc nhiên, bất quá hắn trước nay vốn thông minh, thoáng cái liền biết Bạch Hy muốn nói gì, vì vậy rất nhanh liền gật đầu: “Hảo.” Lúc này, y sẽ không nói, nhưng chính là sẽ dùng hành động để chứng minh cho Bạch Hy thấy, y yêu hắn, cả đời này cũng chỉ có mình hắn.
Diệp ý Tiêu ở cạnh Bạch Hy trọn ba ngày đêm, ngày thứ tư, không thể không đi làm. Trước khi rời đi, còn túm Long Diệu Thanh qua căn dặn tìm một điều dưỡng viên cao cấp, ban ngày đặc biệt chiếu cố Bạch Hy, buổi tối y sẽ vào thay.
Được Long Diệu Thanh sắp xếp, phòng Bạch Hy chính là phòng VIP siêu cấp, tốt nhất trong bênh viện. Cho nên, dù Diệp Ý Tiêu có rời đi cũng không ảnh hưởng gì.
Cơ thể Bạch Hy khôi phục rất nhanh, Long Diệu Thanh dùng toàn những loại thuốc tốt nhất, lại thêm vật lý trị liệu, dinh dưỡng hợp lý, cộng thêm tâm trạng thoải mái. Miệng vết thương rất nhanh đã khép lại.
Trong thời gian này, Đặng Thúc cùng công nhân trong công trường cũng đã đến thăm Bạch Hy. Bọn họ đối với phòng bệnh vô cùng tán thưởng, thậm chí còn hâm mộ Bạch Hy có thể ở căn phòng tốt như vậy. Đối với việc này, Bạch Hy dở khóc dở cười. Huynh đệ ạ, các ngươi cũng không chịu nhìn, người ta thủng hai cái lỗ, thậm chí còn có thể bị uốn ván, nguy hiểm là nguy hiểm a!!
Đặng thúc trước khi về còn nói, Diệp Ý Tiêu đã ký với ông một hiệp nghị kéo dài năm năm. Về sau chỉ cần bất động sàn Lợi Hải muốn xây mới cao ốc bán hoặc cho thuê, Đặng thúc không cần tham dự đấu thầu cũng có thể nhận công trình. Đây chính là lộc trời rơi xuống ạ! Không cần tham gia đấu thầu, nói trắng ra chính là không cần nhét phong bì bôi trơn, bồi dưỡng, khấu trừ, chỉ vậy thôi cũng tiết kiệm được không ít. Đặng thúc lập tức cho anh em công nhân lãnh lương sớm, lại thêm vào một tháng tiền thưởng!
Ngay lúc Đặng thúc cùng đám công nhân chuẩn đi, Diệp Ý Tiêu lại vừa tới bệnh viện. Vì vậy, liền mời bọn họ tới một nhà hàng sang trọng kế bên, ăn một bữa sơn hào hải vị. Cuối bữa tiệc, Diệp Ý Tiêu còn hoan nghênh bọn họ thường xuyên bớt chút thời gian tới thăm Bạch Hy. Còn hứa hẹn, chỉ cần Bạch Hy còn ở đây, y liền bao toàn bộ tiền xe cùng cơm trưa, công trường cũng không trừ lương! Đương nhiên là chỉ giới hạn ở ban ngày.
Vì vậy, người đến thăm Bạch Hy nhiều vô cùng, Đặng thúc còn phải lấy giấy trắng sắp xếp thành từng nhóm.