Mười sáu tuổi, Quách An Ninh bị cha mẹ đau lòng bán đi làm người hầu cho một gia đình giàu có. Gia đình của họ đã nghèo túng đến mức không còn cách nào nữa mới phải làm như vậy. Quách An Ninh cũng không oán trách cha mẹ mình bao nhiêu. Chỉ là, từ lúc cô bước chân vào làm người hầu cho dòng họ Lưu Đông lừng lẫy, cô đã biết mình không còn là con gái của cha mẹ nữa.
An Ninh không phải một cô gái có nhan sắc quá xinh đẹp hay sắc sảo gì. Điểm nổi bật duy nhất trên khuôn mặt của cô có lẽ chính là đôi mắt. Một đôi mắt rất tinh tế, rất có hồn, đẹp đến mức những người gặp cô đều muốn chìm vào trong đó. Cậu hai cũng là một trong những người như vậy.
Bước qua ngưỡng cửa trưởng thành, An Ninh đã không còn là cô hầu gái ngây thơ, ngốc nghếch ngày nào nữa. Cô đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, thành đạt. Nhưng đôi mắt ấy qua bao nhiêu năm vẫn luôn đẹp như vậy, vẫn luôn khiến người khác ấn tượng như vậy. Chàng trai mà cô gọi là cậu chủ của năm nào cũng đã trưởng thành, chững chạc hơn. Tình yêu của cậu dành cho cô qua bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi.