An Ninh tỉnh dậy và thấy mọi thứ thật mơ hồ, cô đã ngủ quá lâu. Lục lại
trí nhớ của mình, những thứ cô nhớ được thật rời rạc, chỉ nhớ được cánh
cửa nhà kho đột ngột đóng xầm lại rồi cảm giác lạnh cóng xâm chiếm cơ
thể…An Ninh từ từ ngồi dậy. Cậu út đang ngủ gục bên cạnh, chắc hẳn cậu
đã thấm mệt vì chăm sóc An NInh.
-Cậu út.-An Ninh gọi nhỏ.
Cậu út nghe thấy liền mở mắt…
-An Ninh, cô tỉnh rồi ah, có đau ở đâu không? Hay có còn cảm giác lạnh
không?-Cậu cầm tay cô áp lên gương mặt mình để chắc chắn là nó vẫn ấm
áp.
-Tôi không sao, sao cậu lại ở đây?
Cậu út thở phào nhẹ nhõm…
-Thế là tốt rồi, tôi sẽ gọi người vào, giờ thì tôi phải đi ngủ đã…
Cậu út gọi người vào thay cậu chăm sóc cho An Ninh, cậu cẩn thận căn dăn họ trước khi bước ra khỏi phòng.
-Có chuyện gì phải báo cho tôi ngay, đừng để cô ấy ăn gì lạnh, cái gì cũng phải ấm, nghe chưa.
-Dạ, vâng thưa cậu. – hai cô hầu gái kinh cẩn.
Cậu út yên tâm bước ra khỏi phòng.
-Rút cục là có chuyện gì xảy ra vậy? sao cậu út lại ở trong phòng em?- An Ninh ngạc nhiên hỏi hai chị hầu gái.
-Em không biết gì sao? Em suýt chết cóng trong phòng đông lạnh đó, may mà cậu út tìm thấy em kịp thời, không thì chắc giờ em….
-Vậy sao?
-Không những thế, sau khi đưa em từ bệnh viện về, cậu út nhất định phải
để em ở phòng cậu ấy, quản gia Chu càn ngăn mãi mới được. Xong lại còn
chăm sóc em 2 đêm liền không ngủ. Em đúng là có diễm phúc lắm đấy.
An Ninh cười trừ trước câu nói của hai chị hầu gái và cũng không hiểu vì sao cậu út lại làm như vậy. Vài ngày sau đó, An Ninh lấy lại được sức
khỏe của mình nhanh chóng, cô lại tiếp tục làm công việc dưới bếp ăn của mình….
-An Ninh.- Tiếng quản gia Chu gọi cô.
-Dạ, thưa quản gia.
-Bà chủ muốn gặp con đấy.
An Ninh theo quản gia Chu đến phòng khách, cậu út đang ngồi ở đó.
-Cô tới đây An Ninh- Bầ chủ ra lệnh.
An Ninh rón rén tiến lại phía bà chủ.
Bà chủ nhìn An Ninh rồi nhìn cậu út, giọng bà cất lên đầy uy lực.
-Có lẽ tôi nên nói thẳng. Vì tôi cũng là mẹ, tôi luôn muốn mọi thứ tốt
nhất cho con trai tôi. Cho chúng những thứ tốt nhất, chọn cho chúng
những thứ đắt tiền, cao cấp nhất. Cô hiểu ý tôi chứ An Ninh.
An Ninh cúi đầu lắng nghe lời bà chủ, cô biết bà đang muốn nói gì, cô đủ thông minh để hiểu từng câu từng chữ cay nghiệt của bà.
-Mẹ nói gì vậy? Những thứ đắt tiền, cao cấp là sao? Mẹ có ý gì vậy.-Cậu út gắt lên.
-Mẹ là mẹ của con, mẹ không cho phép con có thứ tình cảm nào đặc biệt với người hầu. Mẹ không cho phép như vậy.
-Tình cảm gì chứ? Giữa con và An Ninh chỉ là….
-Chỉ là gì chứ? Mối quan hệ giữa chủ và tớ như con thật sự đã đi quá đà, không phải chỉ mẹ mới thấy, tất cả mọi người làm ở đây đều thấy.
-Không có chuyện gì cả. Tất cả không có chuyện gì cả…-cậu gắt lên.
-Một Thiên Bảo là quá đủ, ta không thể để con đi theo vết xe đổ của nó
được. An Ninh, cô hiểu ý tôi nói chứ?-Bà chủ bất chợt hỏi An Ninh.
-Dạ thưa bà chủ, tôi hiểu. Tôi xin nghe theo sự sắp xếp của bà.-Giờ đây
An Ninh còn biết nói gì hơn câu ấy, cô chỉ là thân phận trâu ngựa, làm
thuê cho họ. Đối với họ, cô chỉ là cọng cỏ, là đôi dép lê so với đôi
giầy da xa xỉ.
-Tốt, tôi sẽ không để cô thiệt đâu, tạm thời cô cứ về phòng của mình,
công việc sẽ được sắp xếp cho cô sau. Huệ Ân cũng đã khỏe hẳn, từ mai cô không cần hầu hạ Thiên Thành nữa. Còn về Thiên Bảo….
-Con sẽ không để mẹ sắp đặt một lần nữa đâu.
Giọng nói từ phía cửa vọng vào khiến mọi người ai nấy đều ngỡ ngàng.