Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 2: Cậu chủ

Lưu Đông: Dòng họ nổi tiếng giàu có, sở hữu nhiều mỏ vàng, nhiều trung tâm
tài chính cũng như đồn điền. Là chủ của học viện quản gia Lưu Đông,
không những thế họ cũng là dòng họ nổi tiếng kỳ quặc. Họ nhận người hầu
theo một cách lập dị, tất cả những người hầu làm hay học trong gia đình
họ đều là con của những gia đình nghèo khó. Sau khi những đứa trẻ 15-16
tuổi được mua về, chúng sẽ được đào tạo bài bản trong vòng 2 năm để trở
thành một người hầu thực thụ. Khi họ đủ 18 tuổi, họ sẽ phải vượt qua một bài kiểm tra trước khi được phục vụ cho tầng lớp thượng lưu trong cả
nước. Một phần ít ỏi những người giỏi thực sự sẽ được giữ lại và trở
thành người hầu riêng cho các thành viên trong gia tộc. Phần con lại
những người hầu thuộc hàng khá sẽ tiếp tục được đào tạo them một năm và
được bán lại cho những gia đình giàu có khác. Còn những người quá kém
cỏi, sẽ bị đào thải ra khỏi Lưu Đông với hai bàn tay trắng.

Khi đã vào nhà họ Lưu. Những người hầu vẫn được hưởng những quyền lợi
nhất định. Họ vẫn được đi học như bao đứa trẻ khác, vẫn được ăn no mặc
ấm, vẫn được tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường như những học
sinh bình thường. Ngoài thờ gian học ở trường, tham gia các hoạt động,
họ vẫn phải học nghiệp vụ quản gia tại học viện vào cuối tuần. Khi tốt
nghiệp học viện sau hai năm với bằng khá và được trở thành quản gia cho
các gia đình khác. Họ sẽ được cung cấp một thẻ bảo hiểm bao gồm bảo hiểm nhân mạng, bảo hiểm tự trọng…nói cách khác. Họ sẽ được đối xử như một
người bình thường vẫn hưởng lương hàng tháng. Không có chút phân biệt
đối xử nào giữa người hầu và chủ nhân.

Đối với những người hầu được giữ lại làm việc trong dòng họ Lưu Đông. Họ sẽ được trả lương cao và đóng bảo hiểm hàng năm. Phải trung thành đến
chết với chủ nhân. Về hưu ở tuổi 50 và được trợ cấp cho đến khi hồn lìa

khỏi xác.

………………………………….

Hai năm sau….

-Có kết quả chưa An Ninh?

-Chưa.

-Đáng nhẽ ra phải có rồi chứ nhỉ.

-Quản gia Chu nói phải đầu giờ chiều mới có. Thôi, cứ đi làm việc đi, khi nào có tớ sẽ báo cho cậu.

-An Ninh thì khỏi lo rồi, vừa học giỏi, nghiệp vụ lại tốt. Cậu chắc được suất sắc còn gì.

-Cậu cũng đâu kém gì…chắc là được thôi…

-Uhm..ở Lưu gia quen rồi, giờ mà chuyển đi, chắc chết mất…Nghe nói, chiều nay cậu út nhà Lưu sẽ từ Mỹ trở về…

-Uhm. Nghe quản gia Lưu nói, người những người hầu lần này sẽ được cậu ấy chọn để hầu hạ riêng cho cậu ấy…

-An Ninh….-tiếng quản gia Chu gọi vọng từ xa.

-Dạ con tới nay ạ…


An Ninh vội chạy tới bên quản gia Chu, cầm tờ phiếu kết quả trên tay, cô hồi hộp mở ra….Trong suốt hai năm liền cô đã nỗ lực học tập và làm việc để mong mỏi tới ngày hôm nay…NGày cô trở thành quản gia thực thụ.

Tờ phiếu kết quả được dán lên trước cửa phòng học lớn, mọi người xúm lại xem, chỉ có An Ninh là đứng sững ra một góc. Đúng, cô đã thành công, cô đã trở thành một quản gia thực thụ..nước mắt tuôn rơi không kìm lại
được…hai hàng nước mắt rơi xuống qua đôi mắt long lanh to tròn, hàng mi
dày cong vút khẽ rung lên, bặm chặt môi trong niềm sung sướng, cô quay
đầu lại định chạy đi tìm quản gia Chu..nhưng…

-BỘP…!!!!!

Cú va chạm không mạnh lắm, nhưng cũng đủ để An Ninh ngã ra…

Cô vội đứng dậy, cúi đầu kính cẩn, sợ rằng mình đã đụng phải một ai đó
trong Lưu gia…vì hôm nay mọi người trong Lưu gia đều có mặt để chọn lựa
người hầu riêng cho mình.

-Tôi xin lỗi, mong ngài tha lỗi cho sự bất cẩn của tôi…

Người đó không thèm nghe lời xin lỗi của An Ninh, hắn bước qua cô một
cách nhẹ nhàng, nhanh chóng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một cảm
giác lạ đi ngang qua, cảm giác giống như làn gió lạnh buốt nhưng lại hơi nhói đau….thật lạ.

-An Ninh….-Tiếng quản gia Chu gọi cô khiến cô giật mình.


-Dạ.

-Con đang làm gì thế? Con biết mình vừa đụng phải ai không?

-Con không biết, con chưa kịp nhìn mặt, con nghĩ đó là một ai đó trong Lưu Gia nên chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

-Thế người ấy đã nhìn thấy mặt con chưa?

-Dạ, chưa, con luôn cúi mặt…nên chắc là chưa thấy.

-Cũng may, đó là cậu Thiên Thành, cậu út của Lưu gia vừa từ Mỹ về, cậu ấy khó tính lắm…nên con phải cẩn thận.

Bà Chu dặn dò cô từng chút. Trong số những hầu gái theo học thì An NInh
là người bà yêu quý nhất, bà coi cô như con gái, luôn chăm sóc, chỉ bảo
cô từng chút một. Trong thâm tâm bà tin rằng, cô bé An Ninh với đôi mắt
độc nhất này sẽ có ngày thoát ra khỏi cái số phận sắp đặt của những
người hầu gái.

Buổi chiều, mọi người tập chung tại sảnh lớn để nghe kết quả và nhận
bằng. Sau giờ phút huy hoàng của những học viên đạt loại khá, giỏi…mọi
người ra về hết. Lúc này chỉ còn những người trong Lưu gia và năm cô hầu gái đạt loại suất sắc…

-Đây là 5 hầu gái suất sắc nhất trong khóa học… mời cậu cả, cậu hai, cô 3 và cậu út chọ lựa. Người cuối cùng sẽ trở thành người hầu riêng cho bà
hai.

Con trai cả của Lưu gia đứng dậy, cầm theo tập CV của các cô hầu gái rồi nhìn qua một lượt. Cậu là Lưu Đông Thiên Minh…một chính trị gia thuộc
hàng cấp cao trong chính phủ. Tính tình khô khan, cứng nhắc, có đôi mắt
nhìn đời theo kiểu phức tạp hóa. Là người kỹ tính và nghiêm túc.Cậu nhìn qua một lượt rồi dừng lại ở An Ninh. Có vẻ cậu rất ưng ý với cô…


-Cô có đôi mắt thật đẹp….rất đẹp…một đôi mắt như thế mà làm hầu gái thì thật phí…-Rồi cậu lướt qua cô và dừng lại ở Kim Oanh….

-Tôi sẽ không chọn An Ninh, đôi mắt của cô ấy sẽ khiến tôi không thể tập trung vào công việc được.Tôi sẽ chọn Kim Oanh.

Cậu đeo lên vành tai Kim Oanh một chiếc khuyên nhỏ vào tai bên phải còn
cậu đeo một chiếc ở tai bên trái, nó làm bằng Hắc Kim, loại bạc cực hiếm chỉ có Lưu gia mới có…đó được coi là mỗi lien hệ giữa người hầu và chủ
nhân. Nó mang dấu ấn riêng của Lưu gia và dấu ấn riêng của cậu chủ.

Người tiếp theo chon lựa là cô ba, cậu hai nhường cô ba chọn trước…Cô ba tên đầy đủ là Lưu Đông Thiên Mai, là người đỏng đảnh nhưng khá tốt
bụng, thích những gì dễ thương, vui nhộn…cô không coi hầu gái như một
người hầu mà luôn coi họ như một người bạn trung thành.

-Tôi sẽ chọn Hà Anh..vì cô ấy thật dễ thương…tôi thích nụ cười của cô ấy.

Giờ chỉ còn lại An Ninh và Huệ Ân…và cũng chỉ còn hai cậu chủ…cậu hai:
Lưu Đông Thiên Bảo..là một tay chơi thực thụ, có tiếng, tính tình phóng
túng, trăng hoa, cũng nhờ vẻ đẹp trai hào nhoáng mà không ít lần gây rắc rối cho Lưu gia…hơn nữa, mọi hầu gái, đều sợ phải hầu hạ một kẻ như
thế.

-Tôi thật sự cảm ơn anh cả, anh đã không chọn An Ninh…tôi để ý cô ấy từ
đầu tới giờ…đúng như anh nói, tôi như bị mê hoặc bởi đôi mắt của cô
ấy….Tôi chọn An Ninh.

Huệ Ân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng lo lắng cho An Ninh. Rơi vào tay cậu Thiên Bảo thì khác gì thỏ rơi vào tay cọp….

Vậy là cuộc chọn lựa đã xong, cuối cùng thì ai cũng đã có chủ, thích hay không thích thì cũng đã xong…5 cô hầu gái trở về kí túc xá của mình để
dọn đồ tới ở gần phòng của chủ nhân…để tiện việc hầu hạ.