Sáng sớm, AN Ninh tới phòng cậu hai sơm hơn mọi ngày toan dọn đống hỗn độn
ngày hôm qua trước khi cậu thức dậy. Nhưng mọi thứ đã gọn gàng khi cô mở cửa, cõ lẽ cậu hai đã dọn nó vào tối hôm qua.
-Tôi biết kiểu gì cô cũng sẽ tới dọn chúng mà.
AN Ninh cúi đầu chữa ngượng, chợt thoáng cô nhìn thấy tay cậu hai có vài vết cắt, chắc do trong lúc dọn đống chai rượu vỡ.
-Cậu chủ, tay cậu bị thương rồi…-An Ninh hốt hoảng.
-Không sao đâu.
-Phải băng lại chứ, nếu bà chủ mà nhìn thấy thì tôi sẽ bị mắng đó, nên
khi ra ngoài, cậu nhớ cho tay vào túi áo nhé.-An Ninh cười lém lỉnh.
-Biết rồi..-Cậu chủ cười lớn.
-Bàn tay cậu hai thật đẹp đấy.-An Ninh vừa băng vết thương cho cậu hai vừa nói.
-Tay cậu vừa thon, vừa dài lại còn trắng mịn nữa….Tôi ghen tị với cậu đấy…
Bất chợt, cậu nắm lấy tay An Ninh…
-An Ninh này.
-Dạ, cậu chủ có gì sai bảo?-An Ninh rụt tay lại.
-Hãy chăm sóc Thiên Thành nhé.
An Ninh ngạc nhiên, cô mở to mắt hết cỡ nhìn cậu hai.
-Chỉ nửa tháng thôi mà, dù sao cũng là người trong gia đình….
Cậu ghì chặt vai An Ninh rồi nói:
-Nhưng không được bỏ mặc tôi đâu đấy, đừng quá quan tâm đến Thiên Thành mà bỏ mặc tôi…
An Ninh cười mỉm.
-Cậu hai yên tâm, An Ninh vẫn sẽ đứng trước cửa phòng cậu khi cậu thức dậy, và sẽ có mặt ngay khi cậu cần mà….
Cậu hai yên tâm bỏ An Ninh ra…nhưng dường như quên điều gì đó..:
-Vì Thiên Thành dậy sớm hơn tôi…nên từ giờ…mỗi sáng cô phải tới đánh
thức tôi dậy trước khi tới phòng của Thành. Tôi muốn là người nhìn thấy
cô đầu tiên.
An Ninh gật đầu, cậu hai tỏ vẻ thích thú…Mọi chuyện rồi đã được giải
quyết êm đẹp. Chưa ai biết được nửa tháng tới sẽ có chuyện gì xảy ra….
Bánh xe của số phận vẫn quay, nó quay nhanh hay chậm, rẻ trái hay phải
đều dựa theo tình cảm của mỗi người…