Một ngày nắng ấm áp báo hiêụ cho một tình yêu bắt đầu. Tokyo vẫn đang rạo
rực chuẩn bị đón giáng sinh, thật ấm áp và hạnh phúc. Đối với An Ninh,
điều hạnh phúc nhất là được làm bữa sáng cho cậu hai, một bữa sáng đầy
đủ năng lượng để cậu có thể khỏe mạnh.
-Cậu hai…tôi vào nhé.-An Ninh gõ cửa.
Dường như cậu hai vẫn chưa thức dậy, cậu vẫn luôn ngủ như một chú mèo lười, cho tới khi có người vất vả gọi cậu thức dậy..
-Cậu hai, dậy nào, 1 tiếng nữa cậu có cuộc họp đấy, dậy đi con ăn sáng nữa.
Cậu hai cựa mình, nhõng nhẽo…
-Cho anh ngủ thêm một lát đi, anh cưa muốn dậy…
-Không được, phải dậy ngay, bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong rồi, cậu còn phải chuẩn bị cho buổi họp nữa…
-Không, anh mướn ngủ cơ…-Cậu hai vẫn tiếp tục nũng nịu.
-Cậu hai, có dậy không?-An Ninh gằn giọng.
Cô lại kéo chăn của cậu hair a nhưng bị cậu giằng lại. Tức mình cô càng
giật mạnh hơn, bất chợt cậu nắm tay cô rồi kéo giật vào lòng, cậu ôm
vòng eo thon thả của cô rồi gối đầu lên đùi cô ngả ngón….
-Ngồi như vậy một lát thôi, chỉ một lát thôi là anh dậy ngay.
-Cậu hai, cậu bắt đầu nhõng nhẽo từ bao giờ thế?-An Ninh hỏi lém lỉnh.
-Thế thì phải hỏi em, từ khi nào em lại để cho anh tự do nhõng nhẽo như vậy?
An Ninh ngượng ngùng quay mặt đi, cô lại phát hiện ra một con người khác của cậu, dường như càng ngày cậu càng thể hiện rõ con người thật của
mình, nhìn cậu lúc này ai nói cậu là CEO của một tập đoàn lớn hét ra
lửa.
-Vậy giờ cậu hai dậy được chưa, cậu phải ăn sáng và còn làm việc nữa.
-Chiều nay chúng ta sẽ làm gì nhỉ?-Cậu vờ như không nghe thấy lời An Ninh.
-Xong việc rồi thì về nhà thôi, giờ này chắc mọi người đang tất bật chuẩn bị đám cưới cho cô ba rồi.
-Ở nhà có bao nhiêu người, lo gì, hiếm khi có cơ hội được một mình thế
này,…..hay….chiều nay chúng ta đi chơi đi…-Cậu hai hào hứng.
-Không được, cậu đang ốm đấy, ngoài trời lại rất lạnh.
Cậu hai phụng phịu ngồi dậy rồi nhảy xuống giường, cậu vươn vai một cái
rồi ngồi xuống ăn bữa sáng ngon lành do An Ninh chuẩn bị.Sực nhớ ra điều gì đó, cô vội chạy về phòng lấy ra hai hộp quà rồi đặt trước mặt cậu
hai.
-Đây là quà của cô ba, còn đây là quà của cậu.
-Cái gì vậy?-Cậu hai ngạc nhiên.
-Thì là quà…
Cậu hai mở ra, là một chiếc khăn khá ấm áp. Cậu quàng nó qua cổ….
-Đẹp không?
Cậu hai chẳng có gì mặc là không đẹp cả. Đơn giản vì bản thân cậu đã quá đẹp, làn da trắng sữa, cái cổ cao thì dù là màu đen, nâu, xanh hay màu
xấu nhất quả đất thì đều hợp với cậu hết…An Ninh chẳng biết khen thế nào cho đủ, cô chỉ khẽ gật đầu rồi lại bắt đầu công việc dọn dẹp của mình.
…………….
-( chúng tôi sẽ xem sét lại các điều khoản của hợp đồng và báo lại cho
các ông sau)-Cậu thận trọng nói chuyện với ông đối tác người Nhật.
-(Tôi mong là chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.)
-(Tôi sẽ thông báo cho ông sớm nhất.)
-(Tôi đợi tin của cậu, tiện đây cũng muốn mời cậu tối nay tới dự buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn chúng tôi)
-(Vâng, tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của ông)
-(Mong cậu có thể tới cùng bà nhà.)
-(Bà nhà?)
-(Bà nhà của cậu thật chu toàn, theo chồng đi công tác như vậy, chắc cậu hạnh phúc lắm)-Ông ta quay qua nhìn An Ninh.
Cậu hai cười mỉm.
-(Vậy thì tôi không thể từ chối được rồi, vậy hẹn gặp lại ông tối nay.)
Hai người bắt tay nhau ra về, ông giám đốc không quên cúi chào An Ninh….
-(Chào bà, mong gặp lại bà tối nay.)
An Ninh cúi chào ông ta rồi quay qua nhìn cậu hai ý muốn hỏi ông ta nói
gì…Cậu hai chỉ cười và vỗ vai An Ninh rồi theo ông giám đốc ra ngoài.