Hồi xưa, chị Đài xinh gái nhất vùng. Nhưng vì nhà đông con, lại nghèo nàn, năm mười tuổi, chị đã bị gả cho Chức. Khi ấy, chị còn nhỏ nên có biết gì đâu, nghe thấy mình bị gả đi thì giãy này không chịu. Nhưng giấy bán đã kí rồi, nói là gả nhưng thực chất là bán chị đi. Cứ như vậy, chị trở thành vợ người khác ở cái tuổi vắt mũi chưa sạch. Giống như bao bạn bè đồng trang lứa khác, chị cũng muốn đi học, cũng muốn thực hiện ước mơ của mình. Nhưng ở cái xã hội phong kiến này, người ta khinh thường con gái, coi con gái như một món hàng vậy. Hồi nhỏ, chị vẫn thường được bà kể những câu chuyện về những người phụ nữ xinh đẹp nhưng nhà nghèo như chị. Họ cũng bị thầy bu bán cho nhà giàu nhưng về sau lại được hưởng một cuộc sống đầm ấm. Nhiều lúc, chị cũng tự hỏi rằng tại sao mình lại không được như những người phụ nữ ấy khi lấy phải thằng chồng suốt ngày chỉ phá nhà phá cửa, cờ bạc, rượu chè. Số chị khổ, quá khứ cũng vậy và hiện tại cũng vậy