Thế nhưng đối với thái độ đại nghịch bất đạo của hắn cùng cha thân sinh của chính mình, mỗi người trong sảnh, cũng không ai đứng ra vì Lâu Tiêu Khang nói một câu công đạo. Bởi vì trên người Lâu Tâm Nguyệt có một luồng khí lạnh thấu xương đến cực điểm mà lại không chút hờn giận, làm cho ai đụng đến người hắn chỉ sợ cũng sẽ biến thành người băng, sau đó vỡ vụn rơi đầy đất.
Ngay cả Lâu Tiêu Khang cũng có chút cúi đầu, muốn thừa nhận mình sai lắm. Nếu không phải lúc xưa thề với trời, hắn tuyệt đối sẽ thẳng thắn nói đó chỉ là ý nghĩ viển vông một thời của bản thân mà thôi, xin nhi tử đừng nên quan tâm lời hắn nói, coi như hắn chưa nói qua. Nhưng, chuyện đã đến nước này, làm sao có thể không nói? Cho nên hắn cứ ấp a ấp úng.