“Ngươi tên là gì?”
Hạ quyết tâm xong, Lâu Tâm Nguyệt trong lòng đang ngổn ngang như tơ vò từ từ bình tĩnh lại, ngay cả lời nói phun ra cũng trước sau như một mà thực lạnh lẽo, không hề có bất cứ cái gì gọi là băn khoăn do dự.
A Chân bị dáng vẻ tươi cười của hắn mê hoặc thành ra hồn xiêu phách lạc, lập tức liền đem chính thân thế của mình khai ra rõ ràng rành mạch; dù sao đối phương cũng là nương tử của y, không có gì phải giấu giếm cả, hơn nữa thân thế của y vốn trong sạch, cũng không cần giấu điều gì.
“Ta là Hoài Chân, tất cả mọi người đều gọi A Chân, nhà của ta mười năm trước gặp phải hỏa hoạn, cha mẹ đều đã qua đời. Ta được một tiên sinh cứu tới nơi này, bắt đầu cùng hắn nghiên cứu này nọ, hắn nuôi ta không bao lâu thì qua đời, toàn bộ nghiên cứu cùng gian nhà này tất cả đều để lại cho ta.”
Nói đến người này, Hoài Chân trên mặt có điểm đắc ý, hắn có chút khoe khoang mà nói: “Hiện tại ta ở đây là một người vô cùng nổi danh, tất cả mọi người đều gọi ta là nhà phát minh mị dược, Thuyết Văn Giải Tự của Hứa Thận có nói: [Phát giả, thỉ phát dã]. Cũng chính là cung nỏ hộ thân xa. Biểu đạt thứ mà ta phát minh ra vừa chuẩn xác vừa nhanh vừa tốt, người ngươi muốn yêu thương, có xa xôi nữa cũng có thể bắn trung con tim người ấy. [Minh giả, chiếu dã] biểu đạt ta, những thứ ta làm ra khiến con người thoát li khỏi bóng tối, bước ra ánh sáng. [Gia giả, cư dã], cũng có nghĩa ta là chuyên gia trong chuyện này, ta làm những việc này cũng đơn giản như lão ông đi qua lại. Bất quá ta không chỉ tạo ra mị dược mà thôi, ta còn làm thêm nhiều thứ kỳ quái khác, ta luôn hứng thú với những việc phát minh ra những thứ hữu dụng, để cứu giúp người trên thế gian này.”
Lâu Tâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cái nhà này mục nát như vậy, nói Hoài Chân nổi danh, hắn cũng không tin nổi, huống hồ hắn tới đây không phải là để nghe y ba hoa những lời vô ích, y nói thăng hoa như vậy, hắn nghe lại không chút hứng thú, nhịn không được mà lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn theo ta làm chuyện đêm qua không?”
Hoài Chân mặt đỏ lên, đêm qua mới nếm thử chuyện mây mưa,cùng nương tử trong mộng từ nhỏ của y, mà nương tử trong mộng lớn lên quốc sắc thiên hương, khiến cho y bất ngờ. Vả lại đêm qua trên mặt đất cuồn cuộn yêu nhau, tình cảm vừa tốt đẹp lại mãnh liệt như vậy, mà y vẫn còn trẻ, nói không muốn làm lần thứ hai, tuyệt đối là gạt người. Vì vậy y dùng lực, không chút xấu hổ mà hướng Lâu Tâm Nguyệt từ từ gật đầu.
Lâu Tâm Nguyệt lạnh giọng nói: “Vậy trong một tháng. Mỗi năm ngày vào đêm phát tác, ta đều có thể cho ngươi tung hoành; thế nhưng ngươi nghe rõ ràng cho ta, ta là có điều kiện!”
Thấy Hoài Chân gật đầu, Lâu Tâm Nguyệt bắt đầu nói ra điều kiện:
“Thứ nhất, ngươi theo ta đi về phương Bắc, cha ta muốn gặp ngươi; thứ hai, trong suốt chuyến đi, ta không hỏi, thì ngươi tuyệt đối không được nói chuyện với ta, khi đi theo chúng ta, cũng phải cách xa ta ba thước, bởi vì ngươi rất thối; thứ ba, ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào quan hệ giữa ta với ngươi, bằng không ta lập tức đem ngươi đi giết, hủy thi diệt tích; thứ tư, lời nói của ta, ngươi một câu nói cũng không được cãi lại, nghe rõ chưa?”
Này quả thực so với tôi tớ bán mình còn hà khắc hơn, Hoài Chân không thể hiểu nổi liền nhíu mày, hắn gãi gãi đầu nói: “Ta nghĩ ta như vậy hình như không giống trượng phu của ngươi, mà giống như cẩu ngươi nuôi hơn a!”
Ngươi so với cẩu của ta còn không bằng. Lâu Tâm Nguyệt thầm nghĩ, lười nói lời vô ích với y, hắn quay đầu đi, “Tùy ngươi, thế ngươi có muốn hay không?”
Hoài Chân lại gãi gãi đầu, da đầu từng mảng thi nhau rơi xuống, hắn suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi mở miệng: “Như vậy a, ta đây không đi nữa, ta cứ ở tại chỗ này là được rồi.”
Lâu Tâm Nguyệt nhìn cái tên ghê tởm dơ bẩn trước mặt, không dám tin mà trợn mắt suy nghĩ, cái tên nam nhân thối nát này đã từng ôm qua hắn, một người tôn quí không gì sánh được thế này, mà còn có thể nói như vậy. Hắn trợn mắt nhìn, không lưu tình chút nào mà tặng cho Hoài Chân vài cái tát.
“Vì sao? Ta ăn nói nhã nhặn như thế, ngươi dám hướng ta nói không đi, ngươi cho là ta để mắt đến tên phế vật như ngươi? Ngươi nói xem, ta có gì không tốt? Ta người như vậy đối với ngươi yêu thương nhung nhớ, ngươi còn có cái gì oán hận?”
Hoài Chân bị đánh cho hai gò má đỏ bừng, lại muốn chảy ra máu mũi, hắn vội vàng đè lại mũi, nóng ruột nói: “Không nên hiểu lầm, ta đương nhiên là muốn ôm ngươi, bởi vì ngươi dù sao cũng là nương tử của ta… Thế nhưng ta trong tay tạm thời không có ngân lượng, cùng về nhà với ngươi, dọc đường đi không có lộ phí, nhìn thấy cha mẹ ngươi thì lại không có lễ vật, cũng không biết phải nói cái gì cho tốt, không bằng ta ở chỗ này kiếm đủ lộ phí rồi sẽ về nhà với ngươi.”
“Bạc ta có nhiều, không cần tiêu tốn của ngươi một xu, ngươi chỉ cần theo ta về phía Bắc là được rồi, một tháng sau… Hừm…” Một tháng sau, hắn tuyệt đối sẽ xử tên nghèo hèn phế vật đã biết quá nhiều này. Lâu Tâm Nguyệt cũng không nói ra mà chỉ nghĩ ở trong lòng.
Hoài Chân vừa suy nghĩ, vừa len lén nhìn một chút thân ảnh mảnh mai tinh tế của Lâu Tâm Nguyệt, chuyện đêm qua từng chút một lại mạnh mẽ đi vào trong tâm trí y; có thể cùng nương tử một lần nữa ở trên giường thân thiết, có thể ôm lấy thân thể tuyệt vời đến cực điểm ấy, cảm thụ được môi đỏ mọng ấy, chỉ nghĩ thôi y đã thấy nhiệt huyết sôi trào.
Y gật đầu, “Được rồi, chúng ta cùng nhau đi.”
***
Phúc Lai tại quán trọ đợi đến tận buổi trưa, đang kỳ quái hỏi vì sao thiếu gia nhà hắn còn không có trở về, thì Lâu Tâm Nguyệt đã mang theo Hoài Chân cách hắn ba thước tiến vào.
Lâu Tâm Nguyệt không nói thêm gì, chỉ phân phó: “Lập tức trở về nhà.”
Phúc Lai nhìn Hoài Chân một hồi, thấy y thực dơ bẩn, mang theo người như vậy còn gì là mặt mũi của thiếu gia. Hắn ấp a ấp úng nói: “Thiếu gia, cái này, cái người này…”
“Người này là A Chân…”
Phúc Lai kinh hãi, nhớ tới ngày hôm qua người này đúng là ở trong phòng A Chân, thế nhưng nghĩ không ra y dĩ nhiên chính là A Chân, vậy y chính là… vị hôn thê của thiếu gia? Hắn bất giác thốt ra: “Thiếu gia, vậy y chính là …của ngươi…”
“Câm miệng, y xứng đôi sao? Huống hồ y chính một nam nhân, ít nói xàm đi, cầm quần áo, thu ngân lượng, lập tức về nhà.”
Phúc Lai đem Hoài Chân quan sát từ đầu tới chân, hắn vốn là một tên người hầu hay ỷ thế hiếp người, thiếu gia nhà hắn chưa từng đem nam nhân này để vào mắt, muốn hắn đối tốt với y, so với lên trời còn khó hơn; cho nên càng nhìn, khóe miệng hắn càng trề xuống, lại càng thấy coi thường y, hắn vô duyên vô cớ mà quát một tiếng: “Này, đi, ngươi còn nhìn đông nhìn tây cái gì?”
Hoài Chân không quá quan tâm đến thái độ của người khác đối với y, y ung dung tự tại mà nở nụ cười, dáng vẻ tươi cười đúng như trước đến nay, tràn ngập tính trẻ con cùng hồn nhiên.”Ừ, được rồi, đi thôi.”
***
Đi được tròn bốn ngày, Lâu Tâm Nguyệt chưa từng liếc mắt đến Hoài Chân, mà Hoài Chân vốn là một người đơn thuần, y thực sự làm theo lời Lâu Tâm Nguyệt, ngay cả ăn cũng không ngồi cùng bàn với bọn họ.
Nhìn ra Lâu Tâm Nguyệt đối với Hoài Chân là thái độ căm hận vô cùng rõ ràng, Phúc Lai càng đem y trở thành kẻ ăn không ngồi rồi, đừng nói là trò chuyện tử tế, ngay cả lời mắng chửi cũng lười bố thí, càng không trả tiền cơm nước cho y.
Hoài Chân vốn dĩ không mang theo tiền, muốn y mở miệng hướng Lâu Tâm Nguyệt đòi? Y thân là tướng công lại không thể mở hầu bao cho nương tử ăn đã đủ mất mặt, làm sao y có thể mở miệng ra nói điều đó đây.
Vì thế tất nhiên, Lâu Tâm Nguyệt cùng Phúc Lai ngồi ở trong một phòng trang nhã, y thì theo một đoàn người buôn bán nhỏ một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện, y không có ngân lượng, không thể làm gì khác hơn là chịu ăn khổ một chút, mới bốn ngày thôi mà đã trở nên xanh xao vàng vọt hẳn.
Ngày hôm đó đã là ngày thứ năm, Lâu Tâm Nguyệt thấp thỏm bất an, có hay không sẽ thực sự phát tác, hắn thực muốn sai Phúc Lai gọi A Chân vào phòng hắn ngủ, nhưng cho dù Phúc Lai không nghi ngờ, hắn cũng không muốn mất mặt. Vì thế càng đến buổi tối, hắn càng trở nên cáu kỉnh; Phúc Lai hầu hạ hắn cũng trưng ra một bộ mặt lạnh tanh, hắn không hiểu được thiều gia đến tột cùng là phiền lòng cái gì?
“Không cần ngươi hầu hạ, đi ngủ đi!”
Lâu Tâm Nguyệt vừa nói xong, Phúc Lai thấy hắn thần sắc thật quái dị, không dám nhiều lời, lập tức lui ra ngoài.
Lâu Tâm Nguyệt không biết Hoài Chân ngủ ở chỗ nào, hắn liền ở ngay trong phòng mà chờ. Đợi một hồi lâu, Hoài Chân cũng không có đến, hắn nhất thời tức giận xông lên não; tên hỗn đản này nắm được nhược điểm của hắn mà dám làm bộ làm tịch, hắn càng nghĩ càng giận. Nếu là Hoài Chân lúc này thực sự đến đây, hắn sẽ đánh cho y đến gãy răng mới thôi; thế nhưng đợi mãi không được Hoài Chân, hắn đứng lên, tự mình đi tìm y.
Mà hắn đêm nay muốn làm chuyện dễ bị gièm pha, nên đương nhiên không thể cho Phúc Lai biết, Vì vậy hắn tự mình đi hỏi chưởng quỹ phòng của Hoài Chân.
Chưởng quỹ sửng sốt một chút, mới biết được hắn đang nói đến ai, liền nhẹ giọng nói: “Khách quan này không có bạc, ta thấy hắn là người vùng khác tới, lại rất chất phác, nên để hắn ban đêm đi giúp ta dọn phân Thanh Thanh, rồi cho hắn ngủ ở chuồng bò.”
Lâu Tâm Nguyệt tức giận nói: “Thế nào lại không có bạc, hắn rõ ràng là đi cùng với ta.”
Chưởng quỹ nhìn hắn tức giận cũng không dám nói thêm cái gì.
Lâu Tâm Nguyệt hỏi xem chuồng bò ở đâu, thấy cách nơi này còn có chút xa, hắn vội vàng rảo chân đến đó. Ánh trăng nhẹ nhàng nhu hòa chiếu xuống mặt đấy, hắn càng chạy, thân thể càng phát nhiệt, nóng đến mức trên trán hắn tầng tầng mồ hôi.
Cái này so với tình huống năm ngày trước có chút tương tự, hắn biết đại khái là muốn phát tác, lại càng bước đi nhanh hơn.
Rốt cục cũng tới nơi, Hoài Chân đúng là tại nơi dọn dẹp phân bò, đầy người là mùi thối thật khó ngửi; Lâu Tâm Nguyệt nhìn hắn toàn thân dơ bẩn, tóc tai bù xù, giống như khất cái, hắn thật sự xúc động mà quay đầu đi.
“A, ngày hôm nay là ngày thứ năm, ta thiếu chút nữa đã quên.”
Hoài Chân thấy Lâu Tâm Nguyệt đi tới, mới nhớ ra, vội vã chỉnh lý quần áo.
Lâu Tâm Nguyệt che lại mũi, rống giận: “Đi tắm cho ta, bằng không ngươi đừng hòng bính ta.”
————-
T.A: ~ Thanh Thanh là bạn bò đấy =))))
Bi: cái bộ dạng khờ khờ của bạn Chân và lúc bản sắp xx ~ nó thật là khác biệt nha =)) ~ lù đù mà vác cái lu chạy mà ~ bạn Nguyệt đừng thấy người ta hiền là ăn hiếp nha ~ coi chừng bị h*** lại đó:”>~ *bưng mặt chạy*