Sửu Khất Mị Dược

Chương 6

Lâu Tâm Nguyệt nắm chặt vai Hoài Chân, chân hắn hoàn toàn không có cảm giác gì nữa. Ở phía sau, đại thiếu gia hắn không còn hung hăng phách lối nữa. Hắn biết hiện tại, người duy nhất có thể cứu hắn là Hoài Chân. Đúng là từ đáy lòng hắn coi thường y, nhưng chỉ cần y cứu hắn, hắn cái gì cũng sẽ nguyện ý.

Hắn cực kì yếu đuối mà vừa khóc vừa thề “Mau cứu ta đi, chân ta không còn cảm giác nữa rồi, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ không bao giờ….đánh ngươi, cũng không chửi ngươi nữa, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi”

Nước mắt hắn rơi lên mặt Hoài Chân, từng giọt từng giọt rớt xuống làm Hoài Chân vô cùng thương tiếc. Y liền cúi thấp người xuống thêm  một chút để toàn bộ trọng lượng Lâu Tâm Nguyệt đều được cơ thể gầy guộc của y cõng trên vai. Hoài Chân nhẹ nhàng trấn an hắn “Đừng khóc nữa, nương tử, ta nhất định sẽ cứu ngươi mà. Dù cho ta phải chết, ta cũng nhất định cứu ngươi mà. Ta thề đấy! Ngươi đừng khóc nữa. Ngươi khóc lòng ta đau lắm!”

Lâu Tâm Nguyệt từ trước đến nay coi thường Hoài Chân, luôn xem hắn là kẻ thối nát nhất, ti tiện nhất, đáng ghét nhất thế gian. Thế nhưng tại thời điểm nguy cấp này, có người thân thiết hướng mình nói như vậy, hơn nữa lại nghe được lời nói thật chân tình thiết ý như vậy, cảm giác động tâm so với ngày thường càng mãnh liệt hơn, hại hắn nước mắt càng dữ dội chảy xuống cổ không cách nào kiềm chế được vì Hoài Chân đã mang đến cho hắn một sự cảm động mơ hồ. Hắn ôm chặt lấy cổ Hoài Chân mà khóc đến loạn thất bát tao. Đôi mắt vì khóc lóc quá nhiều mà trở nên sưng phù.

Hoài Chân vẫn bước đi cho đến lúc thấy được đường ra, y càng cố sức rảo bước nhanh hơn. Giày của y từ lâu đã rơi khỏi khi bò lên từ trong đống bùn đất, bàn chân y trống không, phần thân trên cũng không một mảnh vải, còn một mảnh quần thì dính toàn bùn đất vô cùng bẩn thỉu. toàn thân dơ đến mức có thể hù chết người.

Lâu Tâm Nguyệt rốt cuộc đã nhìn thấy đường ra, tạm thời bọn họ đã rời xa được cái oa động, hắn lau nước mắt mà hài lòng nói “Nhanh lên, gần tới chỗ đường đất lúc đầu.”

Hoài Chân chống tay, hơi nhấc tấm lưng để Lâu Tâm Nguyệt bò lên trên con đường đầy bùn đất ấy trước, sau đó y mới bò theo sau. Vừa bò lên tới nơi, không để y’‎ chính mình đang dồn sức thở hổn hển, Hoài Chân lại cấp tốc ôm lấy Lâu Tâm Nguyệt “Nhanh lên, ta đưa ngươi xuống núi tìm đại phu, bằng không chân của ngươi sẽ bị phế đi mất”

Hoài Chân với đôi chân trần, bắt đầu chạy thật nhanh, con đường vừa lầy lội vừa trơn trượt, hơn nữa y quả thực là đã kiệt sức nên đã bị ngã sấp đến hai lần; bất quá, dù hắn có ngã đau đến đâu, cũng cố gắng dùng vai dùng lưng bảo hộ thật tốt Lâu Tâm Nguyệt, không làm cho hắn bị thương tổn thêm nữa.

Vì thế vai và lưng y đều bị trầy hết cả, mà Lâu Tâm Nguyệt ngoại trừ bên ngoài bị bùn đất làm cho dơ bẩn thì không bị thêm bất kì thương tổn nào.

Thấy người bên dưới liên tục vừa chạy vừa ngã như thế, Lâu Tâm Nguyệt không những chân mất đi cảm giác mà ngay cả thắt lưng của hắn cũng bắt đầu tê dại, cho thấy độc tính đã tiến đến lan tràn, hắn khóc ròng nói “Ngươi còn không mau lên một chút. Ta muốn chết a!”

“Sẽ không, ngươi sẽ không chết đâu” Hoài Chân ôm hắn chạy thật nhanh. Thể lực của y vốn đã không tốt, cứ ra sức chạy như thế đã sớm không chịu nổi nhưng vẫn gắng miễn cưỡng nói, dỗ dành Lâu Tâm Nguyệt

Lâu Tâm Nguyệt thân thể khó chịu, độc tính phát tác thì vừa đau đớn vừa tê dại khó nhịn,hắn vừa nói với chính mình sẽ không bao giờ đánh chửi Hoài Chân. Thế nhưng tính tình đại thiếu gia hắn đã không thể sửa đổi, hắn liền mở miệng hướng về y mà quấy phá một trận.

Hắn một bên lớn tiếng khóc, một bên ra sức mắng chửi “Ta chết ngươi rất hài lòng có phải không? Sẽ không có người suốt ngày đánh ngươi chửi ngươi nữa đúng không? Ngươi hận ta sao không chết sớm một chút có phải không?” Hắn khóc đến hai mắt đều sưng đỏ lên.

Hoài Chân thấy hắn khóc như thế không đành lòng, quả thực muốn đem tim mình moi ra, cầu hắn đừng khóc nữa.

Y yêu thương không ngừng mà hôn lên đôi môi của Lâu Tâm Nguyệt, lúc này trong mắt y Lâu Tâm Nguyệt tuy người đầy bùn đất nhưng thoạt nhìn vẫn là một thân cẩm y xinh đẹp, y căn bản là không kiêng kị mà dán chặt hôn lên đôi môi dính bùn.

Huống hồ nhìn Lâu Tâm Nguyệt thân thể khó chịu như vậy vừa khóc vừa mắng, y rơi nước mắt mà liều mạng an ủi, bất quá từ ngữ nghe thật sự buồn cười, nhưng đó là bằng chứng cho thấy, y đối với Lâu Tâm Nguyệt là một bụng si mê ái mộ vạn phần.

“Ta thích ngươi đánh ta, thích ngươi chửi ta, nương tử, ta còn muốn ngươi đánh ta mắng ta cả đời. Ngươi sẽ không chết đâu. Chúng ta rất nhanh sẽ tới được chỗ đại phu, cho dù ta phải đập đầu đến chết cũng sẽ giúp ngươi cầu được một đại phu.”

Đang nói thì y bị trượt chân, Lâu Tâm Nguyệt liền bị đánh ngã. Bất quá là bị ngã xuống chỗ đất dày, Lâu Tâm Nguyệt cũng không bị thương tổn gì.

Thế nhưng Lâu Tâm Nguyệt bị ngã mà kinh hách, hoàn toàn mất đi vẻ lãnh tĩnh thường ngày. Hắn giận dữ khóc to “Ngươi cố ‎quăng ngã ta, ngươi rõ ràng muốn ta chết, ngươi cái tên xấu xa này,ngươi nói gì ta sẽ không bao giờ tin nữa, ngươi cái tên phế vật vừa thối nát lại vừa hung hãn này, ngươi chính là muốn làm ta ngã chết, để ta không bao giờ có thể gọi ngươi là phế vật nữa. ngươi cứ chờ coi, ta sẽ gọi ngươi là phế vật cả đời.”

Hoài Chân vội vàng xông đến ôm lấy Lâu Tâm Nguyệt, xin lỗi “Ta không phải cố ý mà, nương tử, ngươi không sao chứ, lúc ngã có bị thương ở đâu không? Đừng khóc nữa, ta sẽ chạy nhanh mà, đến chân núi sẽ đi rất nhanh thôi. Ngươi thích gọi phế vật, thì cứ gọi ta là phế vật. ta sẽ không để ý.”

Hoài Chân chân trần tiếp tục bước đi. Hoàng thổ bên dưới không ngừng bó lấy chân y cùng với thứ cây cỏ bén nhọn, lòng bàn chân y từ lâu đã chảy máu nhưng y vẫn ra sức chạy không ngừng, đất đá được dịp tiến vào vết thương của y gây đau nhức vô cùng. Nhưng y một mực không để ý, chỉ lo liều mạng chạy thật nhanh, đưa Lâu Tâm Nguyệt xuống núi cầu đại phu.

Chân của Lâu Tâm Nguyệt không còn chút cảm giác nào. Hắn hiện tại chỉ có thể dựa vào tên Hoài Chân thoạt nhìn không hề đáng tin cậy này. Hắn vươn tay ôm chắc lấy cổ Hoài Chân. Tại thời khắc sinh tử này, vừa đau vừa khó chịu, hắn liền bật khóc, cùng lúc đó  bất thình lình vung tay đánh cho Hoài Chân một trận.

Hắn còn chưa phát tiết xong, Phúc Lai từ thành dưới chân núi đi tìm người, vừa vặn tới chỗ này cùng bọn hắn chạm mặt. Phúc Lai kinh hỉ hô to “Thiếu gia, ngươi... Ngươi không có việc gì, thật tốt quá, ta vừa lúc gọi người để tới cứu ngươi.”

Hoài Chân vội vã nói “Ta…”

Lâu Tâm Nguyệt vừa thấy nhiều người như vậy chạy tới, thấy mình có cơ hội được cứu rồi, không cần nhất định phải dựa vào cái tên nam nhân vừa hèn hạ vừa thối nát này nữa, hắn lập tức khôi phục bình tĩnh. Hơn nữa còn có Phúc Lai ở đây, hắn làm sao có thể để Hoài Chân hô ra tiếng nương tử được, vì thế hắn dùng sức đánh Hoài Chân một cái, lạnh lùng nói “Để ta xuống!”


Hoài Chân vô duyên vô cớ bị đánh đau, y ngây người một hồi, xem như đầu óc si dại cũng bị chấn động.Y không hiểu được mà cúi đầu nhìn chăm chú Lâu Tâm Nguyệt, dường như trên đầu hắn bỗng nhiên thấy hai thân ảnh đang tranh nhau cùng hiện ra.

Nhưng một lát sau trên đầu Lâu Tâm Nguyệt không sinh ra hai thân ảnh, nhìn lại nguyên lai là Lâu Tâm Nguyệt, khuôn mặt dính đầy bùn, hơn nữa đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng húp lên, bất quá nhãn thần của hắn đã trở về với vẻ lãnh tĩnh thường ngày.

“Còn không nhanh bỏ ta xuống. Mùi trên người ngươi thối muốn chết”  Lâu Tâm Nguyệt chuyển mình tách ra không nhìn lấy Hoài Chân.

Hoài Chân không níu kéo nữa, đem Lâu Tâm Nguyệt chậm rãi thả xuống dưới.

Lâu Tâm Nguyệt không thèm nhìn qua y mà nhìn về phía đám người đang tới, kéo ống quần lên, đưa ra chân trái “Ta ở đây không biết bị thứ gì cắn bị thương, đã tê dại đến thắt lưng rồi.”

Trong đám người đi tới quả nhiên có một vị đại phu, vội vàng giúp hắn xử lý khẩn cấp.

Hoài Chân đứng một bên, vẫn căng mắt nhìn Lâu Tâm Nguyệt, máu trên khuỷu tay y đã chảy xuống tận cổ tay, rồi theo cổ tay chảy xuống từng đốt ngón tay một, sau đó rỏ xuống, hòa vào lòng đất.

Phúc Lai ở bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt sốt ruột hỏi hắn chân có còn đau nhức hay không, lại hỏi hắn ở nơi đó có ai té bị thương nữa không, mặc kệ Hoài Chân đứng một bên máu chảy cũng không ai để ý đến. Huống hồ hắn vừa cõng Lâu Tâm Nguyệt trên lưng, toàn thân đều dính đầy bùn đất, lại đi chân không người cởi trần, thoạt nhìn so với tượng đất cũng không có gì khác biệt, vô cùng bẩn thỉu. Vì thế càng không có ai liếc mắt tới y.

Đại phu xử lý xong vết thương của Lâu Tâm Nguyệt, liền đi đến bên Hoài Chân, thấy y toàn thân đầy bùn đất, trên người cũng toàn vết thương liền hỏi “Tiểu huynh đệ, có chỗ nào đặc biệt đau nhức không?”

Phúc Lai chó cậy thế chủ liền nói “Đại phu, thiếu gia ta là một nhân vật trọng yếu chốn kinh thành, vô cùng trọng yếu, ngươi hỏi đến cái tên trông như khất cái này làm gì? Hắn luôn cần đi theo thiếu gia nhà ta sao? Hơn nửa hắn khỏe như cẩu vậy, không có việc gì đâu. Huống chi chỉ chảy chút máu, chết sao được? Trên đời này cũng chưa từng nghe qua có người bị chút thương mà chết cả. Hơn nữa mệnh của tên vô lại như hắn với mệnh của thiếu gia nhà ta sao có thể so sánh được, ngươi chính là nên chú ý tới thiếu gia nhà ta là được rồi”

Nghe vậy, con mắt của Lâu Tâm Nguyệt có chút lưu chuyển, đang muốn mở miệng lại e ngại có Phúc Lai ở đây, hắn lại không lên tiếng, cũng không dám nhìn đến Hoài Chân.

Y nhìn đến thái độ hắn thật rõ ràng, Hoài Chân bỗng nhiên dời chuyển ánh mắt, vội vàng chà xát để xóa đi chỗ bùn đất trên người. Bất quá bùn đất tựa như càng lau càng nhiều thêm. Y lắp bắp nói “Không... Không có việc gì, ta... không có việc gì, ta sẽ xuống dưới chân núi mượn Dung tỷ chút y phục, giầy dép, Tâm Nguyệt tương đối trọng yếu, hãy trị thương cho hắn trước! Ta chậm rãi xuống núi, các ngươi cứ đi trước đi.”

Y gãi đầu, trên tóc dính toàn đất cát, y cúi xuống, dùng tay áo bẩn muốn chết mà xoa mặt, thế nhưng càng lau lại càng bẩn. Y vẫn cố lẩm bẩm muốn giúp Lâu Tâm Nguyệt “Ta thực sự không có việc gì. Trước tiên cứ đưa Tâm Nguyệt xuống núi nghỉ ngơi, ta sẽ chậm rãi theo phía sau”

Đại phu nhìn y thân thể dơ bẩn, ăn mặc so với vị thiếu gia cao quí này thật khác nhau một trời một vực, liền đoán y chỉ là tôi tớ trong nhà, lại thấy đôi chân y trần trụi, có vài nơi máu vẫn đang chảy, cho thấy y dọc đường đi đều gấp gáp ôm lấy hắn đi cầu đại phu, nhịn không được hướng về phía Lâu Tâm Nguyệt giơ ngón tay cái lên ca ngợi “Công tử, ngươi có một người hầu cận vô cùng trung thành nha, thực sự rất giỏi.”

Phúc Lai vốn là tôi tớ của Lâu Tâm Nguyệt, hắn nghe xong lời này cảm giác vô cùng ngứa tai, liền quát lên thật khó nghe “Người nọ không phải tôi tớ nhà chúng ta, hắn xứng đáng sao? Hắn cùng với chúng ta không có quan hệ.”

Thấy Lâu Tâm Nguyệt không lên tiếng, Hoài Chân cúi mặt, đại phu cảm giác được bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng kì dị, rồi lại không thể đoán được quan hệ giữa bọn họ, không thể làm gì khác hơn là nói chuyện phiếm vài câu, đưa bọn họ xuống dưới núi nghỉ ngơi cho tốt.

* * *

Đại phu đem Lâu Tâm Nguyệt chữa trị thật chu đáo trước, rồi mới quay qua giúp Hoài Chân. May mà vết thương của y toàn ngoại thương, không có gì đáng ngại, tẩy sạch vết thương, bôi lên chút dược là ổn.

Hoài Chân xuống dưới chân núi, không cùng Lâu Tâm Nguyệt ở cùng một chỗ, trái lại lại vác một thân đầy bùn đất mà tiêu sái đến huyện nha gọi cửa. nha dịch cho rằng y có oan khuất ngất trời, tới chính là để cáo trạng, nghĩ không ra y lại nói y muốn tìm Nghê Duyệt Dung.

Nha dịch đi vào bẩm báo lại, chỉ chốc lát sau Nghê Duyệt Dung cùng tướng quân nàng đi ra nghênh tiếp.

Hoài Chân không ngại ngần mà nói “Dung tỷ, ta trên người không có bạc, không có tiền mua quần áo, muốn tới ngươi mượn đôi giày cùng chút quần áo.”

Nghê Duyệt Dung cùng tướng công nàng lập tức nghênh đón Hoài Chân tiến vào quan nha, lấy ra y phục tốt nhất cho y, ngay cả giầy cũng là đồ tốt nhất.

Hoài Chân liền tắm giặt sạch sẽ, thay đổi y phục quần áo, y qua loa nói vài điều.

                                                                      


Nghê Duyệt Dung thấy tâm tình y không thoải mái, nói cũng không ra hơi, hỏi y vì sao trở thành như vậy, y cũng trả lời qua loa, không thể kể thêm được gì. Nàng cho rằng y hôm nay bị rớt xuống núi, chấn kinh quá độ, thần trí hoảng hốt, liền đóng cửa phòng lại, để cho y nghỉ ngơi.

Nhưng Hoài Chân căn bản là không cách nào nghỉ ngơi được, vừa nghĩ đến thái độ của Lâu Tâm Nguyệt lúc ở trên núi, cả trái tim hắn liền trở nên rét buốt, thương tâm đến độ nói không nên lời, tâm trí đều bị bi ai này hành hạ mà tan nát cõi lòng.

Y yêu Lâu Tâm Nguyệt, hơn nữa là rất rất yêu. Những lời y nói với Lâu Tâm Nguyệt khi ở trên núi đều là thật lòng thật dạ, nhưng trái lại Lâu Tâm Nguyệt đối với y thái độ vô cùng lạnh lùng, hình như chỉ đến lúc mị dược phát tác hắn mới có thể đối với y tốt hơn một chút.

Hoài chân ngồi ở ghế đờ ra hồi lâu, sau đó từ trong lòng móc ra một cái ngọc bội, ngọc bội này hoa văn điêu khắc cùng với cái của Lâu Tâm Nguyệt hoàn toàn tương phản, hợp lại cùng một chỗ thì sẽ thành một khối, đại diện cho hôn ước giữa bọn họ. Y si ngốc nhìn đến nửa ngày, phảng phất khuôn mặt xinh đẹp của Lâu Tâm Nguyệt ở ngay trên đây. Bất quá y càng xem càng cúi đầu, y trước nay vẫn âm thầm tại Dương Châu nghiên cứu mị dược, rất ít khi ra ngoài, thế nhưng một người đối với y có tốt hay không, y cũng không ngu ngốc đến độ không nhận ra được.

Lâu Tâm Nguyệt nói với y mười câu thì phải đến chín câu là mắng chửi cùng đấm đá, y vốn không phải ngươi hay để bụng, nên cũng không quá để ý, hơn nữa y đối với cảm giác đau nhức luôn chậm chạp, bị hắn đá vài cái, cũng sẽ không đau nhức, tự nhiên cũng sẽ không thèm để ý.

Hơn nữa vừa nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp của Lâu Tâm Nguyệt y liền cảm thấy thần hồn điên đảo. Đó cũng là lí do mà Lâu Tâm Nguyệt có mắng y đến nhường nào, có hung ác với y đến nhường nào, có vô lý đánh đập y đến nhường nào y cũng không quan tâm. Hơn nữa tại lúc hai người ôm nhau, Lâu Tâm Nguyệt tựa hồ rất yêu thương y, mặc dù có lúc cũng mắng y, thế nhưng y có thể thấy được Lâu Tâm Nguyệt chỉ cùng duy nhất mình y làm cái sự tình này. Đó không phải minh chứng cho thấy y trong lòng hắn có một chút đặc biệt sao.

Thế nhưng hôm nay khi đối mặt với một đám người, Lâu Tâm Nguyệt hiển nhiên không muốn người khác biết bọn hắn cùng một chỗ, cũng không muốn thẳng thắn công khai quan hệ với y. Tâm của y bỗng có chút xao động. hay là Lâu Tâm Nguyệt trước giờ vẫn không có yêu y, chỉ là bởi vì mị dược phát tác mới miễn cưỡng cùng với y ở cùng một chỗ?

Y nhìn ngọc bội suy nghĩ nửa ngày, mới đem ngọc bội nắm chặt ở trong tay, trở lại khách điếm tìm Lâu Tâm Nguyệt.

* * *

Lâu Tâm  Nguyệt nằm nửa ngày, chỗ chân đau kia từ lâu đã xuất ra máu độc, mà đại phu cũng tán thưởng Hoài Chân đúng lúc vì hắn hút ra máu độc, bằng không hắn đã sớm không nhịn được độc dược lan tràn mà sớm chết đi rồi.

Hoài Chân ngập ngừng gõ gõ một chút, rồi đẩy cửa đi vào.

“Khá hơn chưa?”

Thấy Lâu Tâm Nguyệt nằm ở trên giường, người rất không có tinh thần, Hoài Chân cũng rất nhẹ giọng hỏi, tránh quấy rối hắn.

Lâu Tâm Nguyệt bởi vì chuyện phát sinh ngày hôm nay, có chút chột dạ mà gật đầu, hai người lại không nói gì.

Qua một hồi lâu, Hoài Chân phá tan trầm mặc trước, đem ngọc bội đặt lên bàn. Y vừa rồi đã hạ quyết tâm, sẽ không nên kéo dài thêm nữa, bởi vì nếu ngồi nhìn Lâu Tâm Nguyệt lâu thêm chút nữa nhất định y sẽ hối hận, không muốn ly khai nữa.

“Cái này ngươi cầm lại đi, ta từ bỏ.”

Lâu Tâm Nguyệt lấy làm kinh hãi, lập tức ngẩng đầu nhìn y, thấy y một thân đầy vết thương, mà thương này đều là vì hắn mà có, lại thấy y vẻ mặt vô cùng sa sút tinh thần, biết y nhất định là bất mãn với thái độ của chính mình ở trên núi rồi.

Bỗng nhiên, nội tâm Lâu Tâm Nguyệt cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cảm giác này có điểm kỳ quái, buộc hắn phải nghiêm mặt lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo: “Đây là có ý gì?”

“Không có ý gì cả. Chỉ là...” Hoài Chân sẽ không giải thích cảm giác của mình ra, nhưng cũng nỗ lực nói một chút, chỉ vì hắn tuyệt đối không muốn đem tất cả đều đổ lên người Lâu Tâm Nguyệt, “Chính là cái này trả lại cho ngươi, ngươi về nhà cứ nói ta đã chết là được rồi, cha ngươi sẽ không nói gì đâu. Ta cũng nên quay về Dương Châu thôi, ta ở Dương Châu vô cùng thoải mái; vừa ly khai Dương Châu, ta thấy toàn thân đều không thích hợp, vì vậy ta nên trở lại thôi.”

Lâu Tâm Nguyệt sắc mặt tái mét, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nổi lên một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt lý trí, tất cả lý trí đều không còn. Hắn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, trong mắt bắn ra tia nhìn giết người, hắn lạnh nhạt châm chọc: “Tại Dương Châu quả thực hài lòng sao, thế nào? Ý của ngươi là đi theo ta rất thống khổ phải không?”

Hoài Chân vội vàng xua tay, y mặc dù nhìn ra tình cảnh đó, thế nhưng những ngày đi theo Lâu Tâm Nguyệt là những ngày vô cùng hạnh phúc, y có lẻ cả đời không được mấy ngày vui vẻ như vậy, vì thế y vội vàng làm sáng tỏ, “Không phải như thế, Tâm Nguyệt, ta ở bên cạnh ngươi rất khoái nhạc, thế nhưng ta nghĩ...”

“Ai hỏi ngươi nghĩ gì? Ngươi cái tên nam nhân vừa thối nát vừa ti tiện này, giá trị của ngươi còn không được một phân tiền, còn dám đối ta làm bộ làm tịch?” Lâu Tâm Nguyệt không để ý đến cái chân đau nhức, đứng dậy, nắm lấy ngọc bội trên bàn thô bạo vứt xuống dưới chỗ Hoài Chân.

Hoài Chân giật mình đến nỗi nói không nên lời nói, Lâu Tâm Nguyệt đã sớm xuống giường, nhằm phía trước làm một hồi đánh đuổi, đánh cho Hoài Chân căn bản không chỗ có thể trốn. Hắn không biết hắn suy yếu thành cái dạng này, vậy mà đánh đuổi y cũng thật có lực khí đi.

Lâu Tâm Nguyệt nguyên bản thấy y là chột dạ, nhưng hiện tại thấy y là tâm tình cực độ ác liệt, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, còn thưởng cho Hoài Chân hơn mười một tát tai.

“Ngươi tên hỗn trướng này, dám bày ra sắc mặt này cho ta xem, ngươi là cái tên phế nhân dơ bẩn, ngươi tâm tình không tốt liền muốn từ hôn, ta có cái gì không tốt? Ngươi nói xem? Hỗn trướng, chỉ bất quá ngày hôm nay đã cứu ta, ngươi tự cho là rất giỏi sao? Dám bày loại biểu cảm thối nát này cho ta nhìn, ngươi quả thực khinh người quá đáng. Thế nào, xem ta thân thể suy yếu liền muốn khi dễ ta, ta đánh chết ngươi này cái tên vừa thối nát vừa ti tiện...” Hắn mắng chửi không ngừng nghỉ, một chút cũng nhìn không ra hắn đang rất suy yếu.

Hoài Chân bị Lâu Tâm Nguyệt đánh cho ngã xuống đất.

Mà Lâu Tâm Nguyệt cũng không cẩn thận mà đã cùng Hoài Chân té ngã cùng một chỗ, cái gì ác ngôn ác ngữ đều nói ra: “Ta lớn lên đã xinh đẹp như thế, ngươi xứng đôi sao? Ta là lần đầu tiên đó, ngươi có biết không? Còn có da ta non mềm như thế, thân thể ta đẹp như thế, chẳng phải ngươi lần nào cùng với ta cũng hôn ta từ đầu tới gót sao? Ta có gì không tốt, ngươi nói xem?”

Hoài Chân căn bản không có chỗ nào không hài lòng, nhưng là đang nói chuyện với y hiện tại là một khuôn mặt thực xinh đẹp a~!

Lâu Tâm Nguyệt càng rống giận hơn, làm khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, “Ta với ngươi cùng một chỗ thật tiện nghi ngươi, ngươi dám đối với ta từ hôn, làm ta bị mất mặt, làm ta một người nổi danh kinh thành như thế bị hàng nghìn hàng vạn người chê cười! Một tên thối nát như ngươi cũng có thể hướng ta từ hôn, làm cho gia đình ở sau lưng chê cười ta, ngươi là cố ý trả thù ta có phải hay không? Ta chỉ bất quá là ở trên núi đánh ngươi một cái, ngươi đã nghĩ ra loại kế sách thối nát này muốn cho ta bị người ta cười cho đến chết. Ngươi nghe rõ cho ta, chỉ có ta mới có thể ta không muốn ngươi, vứt bỏ ngươi, ngươi không được phép từ hôn trước, bằng không ta sẽ giết ngươi, sẽ hủy ngươi, còn muốn đem ngươi thiên đao vạn quả, cho ngươi chết không có chỗ chôn.”

Hắn mắng chửi kịch liệt không ngớt, Hoài Chân vốn đâu phải đối thủ của hắn, y nghe hắn mắng xong, gãi đầu thấp giọng nói “Kia do ngươi từ hôn liền được.”

Y vừa nói như thế, trái lại làm cho Lâu Tâm Nguyệt nóng lên tận não, hắn khí lực lớn hơn nữa mà hung hãn đánh vào mặt y, khuôn mặt Hoài Chân hầu như sưng to. Hắn một bên mãnh liệt đấm đá, một bên hung hăng mắng chửi, mắng đến nỗi nước mắt đều chảy ra tựa như đang khổ sở gào thét, hoàn toàn mất đi phong thái ưu nhã thường ngày.

“Ngươi tên hỗn trướng này, ngươi nghĩ rằng ta không dám từ hôn sao? Dám chỉ bảo ta phải làm như thế nào à, ngươi là ai, ta Lâu Tâm Nguyệt còn muốn người khác dạy ta làm như thế nào sao? Ngươi cho là ngươi anh tuấn tiêu sái, dám chê cười ta như thế, ngươi thực sự là một kẻ xấu xí muốn chết, mắt ta còn chưa thấy ai xấu như ngươi. Ngươi tự cho là ngươi ngày hôm nay đã cứu ta, thì ta nhất định phải báo đáp ngươi đúng hay không? Ngươi nói xem, ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?”

Hoài Chân mục trừng khẩu ngốc, bởi vì y chưa từng có nói bất luận cái gì yêu cầu Lâu Tâm Nguyệt báo đáp y, không biết Lâu Tâm Nguyệt vì sao lại đưa ra cái kết luận sai lầm này, làm cho y nghẹn họng nhìn trân trối mà nói không nên lời.