“Thà làm con thuyền,
Nếu anh là biển lớn,
Để em ngã vào lòng anh.”
Cô gặp anh như cá gặp được nước, hai người vốn chuẩn dành cho nhau nhưng thực tại khắc nghiệt, cô bị coi là bồ nhí của những lão đại gia còn anh vướng vào mớ bòng bong trong vụ việc cái chết của bạn thân, chính anh cứ đinh ninh trong đầu là mình có liên quan đến sự việc đó để tự dằn vặt bản thân mãi không buông. Hai người, mỗi người có một nỗi đau riêng, cảnh ngộ riêng, nhưng trái tim sớm đã hòa làm một.
Họ dắt tay nhau đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, trốn tránh cái thực tại thối mục từ lâu, anh yêu cô, cô cũng yêu anh vậy còn cần gì hơn, chỉ cần hai trái tim cùng chung nhịp đập thế đã là đủ. Cho dù đến cuối cùng họ không thể gặp lại được nhau ở thế giới bên này nhưng thế giới bên kia luôn luôn rộng mở, hẳn họ sẽ có thể tự do bên nhau mà chẳng hề quan tâm đến cái chán trường của thực tại hiện hữu...