Mốc dịch
Diệp Gia Thụ ra ngoài đến thăm bố của Trần Tư Dương.
Anh quen biết với Trần Tư Dương năm mười lăm tuổi, hai người đã trải qua bốn năm thiếu niên cuồng dã nhất.
Cùng lo sầu tiền nhà trọ tháng sau, cùng tham gia những lễ hội âm nhạc trong trường học, cùng nhau đi mua bia, cùng uống đến say bí tỉ, cầm món tiền lương ít ỏi không đủ tiêu, tích cóp từng đồng để thuê phòng thu âm với mức giá năm nghìn một ngày, mong đợi một ngày nào đó miếng bánh lớn của một công ty âm nhạc sẽ từ trên trời rơi xuống.
Cho đến năm mười chín tuổi, Trần Tư Dương qua đời.
Bố Trần khó lòng chấp nhận được cú sốc này, ba năm nay phiền muộn tích tụ trong lòng đến nỗi nằm trên giường bệnh liên miên. Lần trước đột ngột xuất huyết não, may mắn được cứu qua cơn nguy hiểm, nhưng từ nay về sau phải nằm liệt giường.
Bản thân Diệp Gia Thụ tự gánh trọng trách chăm sóc cho bố Trần Tư Dương. Mẹ Trần phải đi làm, trong nhà không có ai, anh mời y tá giỏi nhất hết năm nghìn tệ mỗi tháng, ngoài ra còn có tiền thuốc men, tiền bồi bổ...
Có lúc Diệp Gia Thụ cảm thấy mình là con chuột hamster chạy trên bánh xe, không dám dừng lại, một khi dừng lại rồi thì chính là lỗ hổng không cách nào lấp đầy được.
Anh là người không để mọi chuyện trong lòng, trước đây kiếm được bao nhiêu phung phí bấy nhiêu, còn bây giờ sống trong khu ổ chuột, giật gấu vá vai vì miếng ăn.
Tiền, có lúc lại là vấn đề nan giải giày vò con người.
Dưới sân nhà họ Trần, Diệp Gia Thụ đã hút xong điếu thuốc.
Anh lên tầng gõ cửa, tiếng bước chân dồn dập bên trong dần tới gần, cửa mở ra, người đứng trong kẻ đứng ngoài đều sửng sốt.
“Lý Tuyết.”
Cô gái trẻ tuổi bên trong mặc chiếc váy dài quá đầu gối, trước ngực đeo một chiếc tạp dề, tay đầy bột mì. Cô mím môi, cũng không nói gì quay người vào trong.
Diệp Gia Thụ đứng trước cửa một lúc rồi mới nhấc chân vào.
Trần Tư Dương đã qua đời ba năm, ngày hôm nay của ba năm sau anh vẫn giậm chân tại chỗ, phía trước không thể tiến đến ngày mai, phía sau không thể chạm tới hôm qua.
Khoảng thời gian khó khăn ấy không chỉ mình anh phải chịu đựng, mà còn có bạn gái Lý Tuyết của Trần Tư Dương.
Mẹ Trần ra khỏi phòng bếp, nhiệt tình chào hỏi anh, bưng chén trà lạnh tới hỏi Diệp Gia Thụ đã ăn tối hay chưa, bà đang nấu sủi cảo với Lý Tuyết.
“Cháu ăn rồi ạ... cháu qua đây thăm cô chú.”
Mẹ Trần lau tay vào cái tạp dề, nhếch miệng về phía phòng ngủ: “Chú Trần đang ở trong phòng đấy, cáu cáu kỉnh kỉnh, bây giờ đang xem ti vi.”
Bố Trần nằm trên giường, miệng không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra mấy âm tiết đơn giản từ cổ họng.
Diệp Gia Thụ nghe rõ ràng ông ấy đang chào hỏi mình, anh đưa tay vòng qua cổ ông, nâng đầu ông ấy lên kê gối vào, sau đó thì ngồi xuống mép giường, lấy cánh tay của bố Trần trong chăn ra mát xa mạch máu.
Anh làm rất chậm rãi nhẫn nại, trong lòng cũng cảm thấy bình tĩnh đã lâu không có.
Anh ngẩng đầu nhìn bức tường trong phòng, trên tường dán đầy poster của Pink Floyd (1), David Bowie (2), Guns N" Roses (3), rõ ràng trước đây do Trần Tư Dương dán lên, đôi vợ chồng vẫn chưa quá năm mươi cố chấp muốn giữ lại thói quen và bài trí của con trai lúc còn sống, hình như chỉ như vậy mới không chấp nhận được sự thật người tóc bạc tiễn kẻ tóc đen.
Diệp Gia Thụ dời ánh mắt đi, kể lại mấy chuyện xảy ra dạo này cho bố Trần nghe, cuộc sống của bản thân anh không có gì hay ho, sau khi nhắc qua vài câu thì định bụng tìm chủ đề khác: khu phía tây sắp bị phá bỏ, một ông quan tham trong thành phố bị tuột xích, năm sau cải cách chính sách đăng kí hộ khẩu... những chuyện như thế đều do anh nghe được từ mục tin tức trong radio khi lái xe.
Luôn cảm thấy xa lạ, không liên quan gì đến bản thân mình.
Lý Tuyết đã đứng ở cửa rất lâu.
Không nghe thấy tiếng bước chân cô tới gần, cô đang nghĩ nên gọi anh thế nào, trong trầm mặc mới nhận ra mình đã “suy nghĩ” quá lâu, đang thất thần thì nghe thấy những mẩu “tin tức” khô khan Diệp Gia Thụ đang kể lại. Giọng nói anh ôn hòa như nước chảy, hình như bất cứ vết thương nào cũng có thể được chữa trị, không còn đau đớn bằng cách ấy.
Cuối cùng cô vẫn hoàn hồn lại, bình tĩnh gọi một tiếng: “Diệp Gia Thụ.”
Diệp Gia Thụ ngừng lại, quay đầu nhìn.
Cô không nhìn thẳng vào anh mà xoay người đi, “Cô gọi anh ra ăn sủi cảo.”
Trên bàn ăn, mẹ Trần hỏi Diệp Gia Thụ tình hình gần đây, anh nói đang lái xe cho người ta.
“Cũng tốt.” Mẹ Trần đẩy giấm và ớt thái nhỏ về phía anh, “Công việc đua xe trước đây của cháu, cô cũng cảm thấy quá nguy hiểm, không muốn cháu làm từ lâu rồi. Lái xe tuy kiếm được ít tiền hơn nhưng dù sao cũng ổn định.”
Diệp Gia Thụ “vâng” một tiếng, nở nụ cười lạnh nhạt.
Ăn cơm xong, Diệp Gia Thụ đến phòng ngủ chào tạm biệt bố Trần, tiện tay nhét tiền lương mình vừa mới nhận được vào ngăn kéo mẹ Trần thường dùng.
Mẹ Trần tiễn anh ra cửa, Diệp Gia Thụ vừa định chuẩn bị đi thì Lý Tuyết trong phòng nói: “Chờ đã.”
Cô ấy choàng dây túi xách qua đầu, đeo lên vai, cúi đầu nói: “Cháu cũng về ạ.”
Trời bắt đầu nóng, mặt trời đã lặn từ rất lâu rồi mà bầu không khí vẫn hầm hập dán vào da thịt.
Lý Tuyết đi sau Diệp Gia Thụ, cách mấy bước.
Trong màn đêm, âm thanh dòng người và dòng xe khi xa khi gần.
Đến bến xe bus, hai người đứng lại chờ xe.
Họ hiểu ngầm đứng cách nhau ba bốn mét, như hai người xa lạ.
Tay Lý Tuyết đút vào túi áo váy, mắt không liếc trước liếc sau nhìn thẳng về phía trước.
Trong không khí bỗng nhiên có khói thuốc bay lên, cô kìm lòng không đậu đưa mắt nhìn theo, điểm cuối của tầm mắt là Diệp Gia Thụ hơi cúi đầu im lặng hút thuốc.
Lý Tuyết mím môi, gượng gạo di chuyển ánh mắt lên tấm biển xe bus trước người anh, dù khoảng cách gần đến nhường ấy nhưng cô không nhìn thấy con chữ nào trên tấm biển đó cả.
Con chữ đó vốn đã mờ rồi, đột nhiên càng trở nên mờ hơn, Lý Tuyết chớp mắt thật mạnh, dời tầm mắt đi.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Diệp Gia Thụ nặng nề lên tiếng: “Sau này nếu cô tới thì gọi điện thoại cho tôi trước.”
Ngạc nhiên, sửng sốt, bàng hoàng, rất nhiều cảm xúc xông lên, nét mặt Lý Tuyết giận dữ vẹo vọ, cô lạnh lùng mở miệng, “... Anh không dám gặp tôi ư?”
Giọng anh rất bình tĩnh: “Gặp tôi cô lại thấy khó chịu.”
Khó chịu của anh và khó chịu của cô ấy chưa bao giờ cùng một nghĩa.
Lý Tuyết cắn môi, cô ấy cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình: “... Đúng thế, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh.”
Xe bus từ phía trước đi tới, cửa xe mở “két” một tiếng, cô chưa kịp nhìn xem có phải chuyến mình cần đi không đã ôm túi xách nhảy lên xe.
Cửa xe đóng lại trước mắt cô, qua cửa sổ thủy tinh, bóng hình của Diệp Gia Thụ dần dần xa, anh giơ tay lên chậm rãi dụi tắt điếu thuốc vẫn chưa hút xong vào tấm biển xe bus cũ kĩ.
Trong ánh sáng đan xen, bóng hình anh trở thành chấm nhỏ mất hút.
* * * * *
Cuối tuần, Tống Uyển cùng Phó Tiểu Oánh đi mua quần áo.
Phụ nữ đã đi mua sắm thì mất cả buổi chiều, bao gồm cả uống trà chiều và đi spa làm đẹp. Tống Uyển nằm trên giường, bàn tay của thợ mát xa ấn nhẹ lưng cô, hương thơm trong phòng nồng đượm làm đầu óc váng vất.
Chuyện “gió chiều nào xoay chiều ấy” Tống Uyển đã thấy nhiều, không cảm thấy mới mẻ gì, chỉ không ngờ có ngày mình lại biến thành “gió”. Trước đây có biết bao người muốn trở thành khách trong nhà cô, vậy mà bây giờ muốn đánh bài, tìm bốn người đến chơi cũng không đủ.
Tống Uyển hỏi Phó Tiểu Oánh: “Bây giờ mọi người tránh tôi như tránh tà, sao cô vẫn chịu chơi với tôi?”
“Nếu tôi tin cô bị Đường Kiển Khiêm thất sủng vậy chẳng phải là con ngốc sao.”
Tống Uyển bật cười thành tiếng. Tiểu nhân thực sự còn tốt hơn cả quân tử giả.
Phó Tiểu Oánh quay đầu sang nhìn cô: “Đúng rồi, cô còn nhớ Lý Nghiên không?”
“Ai? Tôi không nhớ.”
“Chẳng phải hai năm trước giám đốc Đường sợ cô buồn nên bảo cô đến công ty Kinh Kỉ dưới danh nghĩa ông ta làm nửa năm sao?”
Tống Uyển ồ một tiếng, khi ấy cô chuyên lo hợp đồng hiệp ước của nghệ sĩ, con mắt rất độc đáo, đã chọn cho công ty mấy ngôi sao nổi tiếng hiện giờ.
“Hồi đó Lý Nghiên có tí tiếng tăm đến chỗ cô phỏng vấn, bị cô thẳng tay loại, có ấn tượng không?”
“Ồ,” Tống Uyển nhớ ra rồi, “Là cái người sau đó gặp ai cũng bịa chuyện đặt điều về tôi đúng không?”
“Đúng rồi... gần đây cô ta không được thuận lợi cho lắm, nghe nói...” Phó Tiểu Oánh quay đầu bảo hai người mát xa ra ngoài, “Hai người ra ngoài trước đi.”
Chờ người ngoài ra hết, Phó Tiểu Oánh mới nói tiếp: “Cô ta bị người khác lừa, ngủ với người ta nửa năm, tưởng sắp được làm dâu nhà giàu, ai ngờ còn chưa đào mỏ được gì thì bị nghiện ma túy, hình như tinh thần cũng có vấn đề, lúc tốt lúc xấu... nghe nói cô ta hận cô lắm đấy, lúc tỉnh táo luôn nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.
Tống Uyển cười khẩy, “Sao lại vu vạ hết cho tôi?”
“Nhưng những người giống cô ta đến phỏng vấn đều nổi tiếng cả rồi.”
“Đấy là do tư chất cô ta, dù kí hợp đồng với công ty Đường Kiển Khiêm cũng không nổi tiếng nổi.”
“Thế nên rất nhiều người cảm thấy cô không tim không phổi.”
Giọng điệu Tống Uyển bình thản: “Tôi chỉ không thích tạo cho người ta hi vọng ảo tưởng thôi.”
Phó Tiểu Oánh nhìn cô chằm chằm, trong lòng lấy làm lạ, rốt cuộc liệu có một ngày, một chuyện nào đó có thể khiến cảm xúc một con người như cô mất kiểm soát, trở lên cuồng loạn không?
(1) Pink Floyd là một ban nhạc progressive rock của Anh thành lập năm 1965, là một trong những ban nhạc rock thành công nhất, họ đã bán được 200 triệu album trên toàn thế giới, trong đó có 74.5 triệu album được tiêu thụ tại Mỹ
(2) David Bowie, tên thật David Robert Jones; (8 tháng 1 năm 1947 - 10 tháng 1 năm 2016) là ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, nhà sản xuất âm nhạc người Anh. Với gần 5 thập kỉ không ngừng tự làm mới hình ảnh và sáng tác trong lĩnh vực âm nhạc đại chúng.
(3) Guns N" Roses là ban nhạc hard rock Mỹ được thành lập ở Los Angeles, California năm 1985. Vào năm 1986 khi ký hợp đồng với hãng nhạc Geffen Records, Ban nhạc đã cho phát hành 6 đĩa nhạc, tổng cộng bán được trên khắp thế giới hơn 100 triệu đĩa,[8] trong đó 45 triệu đĩa là ở Hoa Kỳ, làm họ trở thành một trong những ban nhạc có đĩa bán chạy nhất thế giới.