Nam Thành Có Mưa

Chương 2

Mốc dịch

Hai giờ sáng Diệp Gia Thụ mới về đến nhà. Anh cởi áo jacket, dựa lưng vào ghế sô pha cũ châm một điếu thuốc, chống chân lên đá rơi đôi giầy. Anh gác chân lên bàn trà, đầu ngả về phía sau, cả người đầy mệt mỏi, cơn mệt như từ tận trong xương thấm ra ngoài.

Ban ngày Lão Lưu đã chuyển đi, anh giúp anh ta thu dọn đồ đạc, nhân thể nhận lại một số món đồ mà Lão Lưu không mang theo... hiện giờ chúng chất đầy trong phòng khách, chật ních làm anh không có chỗ để chân, nhưng anh chẳng hề có chút hứng nào đi dọn dẹp.

Hút xong điếu thuốc anh vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, vừa lấy được vòi hoa sen xuống thì mới nhớ ra bình nước nóng bị hỏng vẫn chưa gọi người đến sửa. Anh cởi quần áo, dùng nước lạnh giội rửa cái rét tháng chạp, nước chảy khỏi ống nước lạnh đến thấu xương, hàm răng buốt lạnh run cầm cập.

Nhưng làm người tỉnh táo lại, anh nằm trên giường đến ba giờ sáng mới ngủ được.

Bảy giờ sáng, Diệp Gia Thụ rời giường, đến quán ăn sáng dưới tầng mua hai chiếc bánh quẩy và một cốc sữa đậu nành, đứng ăn trước cửa xe, rồi lái xe trước đến chỗ Đường Kiển Khiêm chờ sắp xếp công việc.

Chín giờ sáng, Đường Kiển Khiêm và Tống Uyển cùng ra khỏi biệt thự. Chân trái Đường Kiển Khiêm có tật nên đi phải chống gậy, bước chân cũng rất chậm. Tống Uyển đã thay quần áo, cô mặc chiếc váy dài màu xám và áo khoác lông cừu trắng, đeo kính đen, trang điểm đậm, tô son màu đỏ sẫm nổi bật giống màu sơn móng tay.

Vừa lên xe, Đường Kiển Khiêm nói đến Nam Thành Thiên Hà. Diệp Gia Thụ không nói một tiếng thong thả lái xe đi.

Đường Kiển Khiêm gọi mấy cuộc điện thoại, sắp xếp xong một vài việc ở công ty thì đặt điện thoại sang một bên, quay đầu lại nhìn Tống Uyển. Cô vẫn đeo kính đen, dáng ngồi thẳng tắp không hề nhúc nhích.

Đường Kiển Khiêm đưa tay tháo cặp kính đen đó xuống, nhìn lớp trang điểm cầu kì của cô rồi chau mày: “... Tôi thấy em gầy đi rồi, có thời gian bảo má Vương tẩm bổ cho em.” Má Vương là bà vú vẫn luôn làm việc cho Đường Kiển Khiêm.

Tống Uyển cười cười, “Ông chịu cho tôi mượn má Vương ư?”

“Chẳng qua chỉ là một bà vú mà thôi, em muốn thì cứ lấy đi.”

Ánh mắt Tống Uyển thay đổi, cô nhẹ nhàng đáp: “... Ông cứ giữ lại đi, tôi chỉ nói đùa thôi.”

Nét mặt Đường Kiển Khiêm bình thản: “Lúc về em cứ nói với má Vương một tiếng, bảo bà ấy lựa ngày chuyển sang chỗ em.”

Tống Uyển không nói gì nhìn ra ngoài cửa xe.

Đến Nam Thành Thiên Hà, Tống Uyển và Đường Kiển Khiêm xuống xe đi thẳng vào trung tâm thương mại. Lần này họ đi dạo nói nhanh cũng mất hai tiếng đồng hồ.

Nhưng Diệp Gia Thụ không dám đi xa, anh đến toilet trong bãi đỗ xe đi vệ sinh rồi chui vào xe ngủ bù.

Không biết đã ngủ bao lâu, chuông điện thoại reo lên, Đường Kiển Khiêm gọi điện đến bảo anh lái xe ra cửa nam.

Diệp Gia Thụ đón người ở cửa nam.

Đường Kiển Khiêm bảo anh lái xe đến một khách sạn gần đó trước. Đến nơi ông ta xuống xe, dặn Diệp Gia Thụ đón Tống Uyển về đường Phù Dung.

Ngồi trong đống túi đồ vừa mới mua, Tống Uyển đã mất sạch hứng thú, chờ đến khi Đường Kiển Khiêm xuống xe cô lục lọi túi áo mới phát hiện ra mình không mang theo thuốc... Đường Kiển Khiêm không thích cô hút thuốc, cô bắt buộc phải kiềm chế trước mặt ông ta.

Tống Uyển đưa mắt về chỗ ghế lái, nghĩ một lát vẫn không nhớ ra người đó tên gì, “Này.”

Diệp Gia Thụ giảm tốc độ xe: “Cô Tống cần gì sao?”

“Tôi quên rồi, tên anh là gì?”

“Diệp Gia Thụ.”

“Hậu hoàng gia thụ, quất lai phục hề?” (Tạm dịch: Cây tốt của đất trời, quýt đã quen thủy thổ) (1)

“... Ừ.”

Tống Uyển thấy làm lạ, cái tên này rất êm tai, chắc hẳn cô không đến nỗi không có chút ấn tượng nào. Nghĩ đi nghĩ lại mới nhận ra bởi vì lúc mới gặp mặt anh không tự giới thiệu tên tuổi mình.

“Này, có thuốc không?”

Diệp Gia Thụ khựng lại, móc bao thuốc Hoàng Hạc Lâu trong túi ra.

“Bật lửa nữa.”

Anh lại lấy bật lửa ra.

Thuốc rất nồng, cổ họng hơi cay, Tống Uyển giơ tay trả thuốc và bật lửa lại. Diệp Gia Thụ trở tay nhận lấy đồ của mình, tay kia nắm vô lăng, xe vẫn chạy vô cùng ổn định.

Tống Uyển mở cửa sổ xe ra, gió thổi vào làm tàn thuốc rơi xuống, ngón tay cái của cô gảy một cái rồi lại đưa điếu thuốc tới bên miệng rít một hơi, nhả một làn khói đầy thỏa mãn, nhìn cơn gió nhanh chóng cuốn theo nó đi mất.

***

Cuối tuần Tống Uyển mời Phó Tiểu Oánh đến nhà uống trà.

Phó Tiểu Oánh vừa mới nhận được danh hiệu ảnh hậu sau mười hai năm vào nghề, đến hiện giờ coi như được sống thoải mái hơn, không cần gắng mình vào khuôn mẫu không phù hợp, bắt đầu chuyển mình sang mảng phim thương mại ăn khách.

Thật ra trong lòng Phó Tiểu Oánh không coi trọng Tống Uyển đến thế, cảm thấy cô như con chim hoàng yến nhốt trong lồng son chỉ biết ăn không ngồi rồi qua ngày.

Nhưng sau lưng Tống Uyển có Tống Kiển Khiêm, dù cô ấy coi thường thì cũng chỉ có thể chôn sâu sự đố kị và khinh thường của mình vào trong lòng.

Phó Tiểu Oánh đã nghe nói chuyện Đường Kiển Khiêm đưa Tống Uyển đi mua sắm, nhưng lúc gặp mặt mới phát hiện Tống Uyển không thay quần áo mới, vẫn mặc chiếc áo dài bằng tơ tằm màu hồng. Trong căn nhà ở đường Phù Dung, rất hiếm khi Tống Uyển mặc đồ kiểu khác, dường như muốn biến mình thành bà vợ lẽ sống ở thời Dân Quốc thật sự.

Trên tấm thảm trải sàn trong phòng khách chất hàng đống túi đồ, nhìn cũng biết thành quả mua sắm được vứt đại ở đấy, cũng chưa hề mở một túi nào ra.

Phó Tiểu Oánh cười nói: “Quá đáng quá, nếu cô không mặc đến thì việc gì phải mua hết mẫu phiên bản giới hạn về? Tôi xem trong catalogue có rất nhiều mẫu mình thích, mà hỏi thì không còn hàng rồi.”

Tống Uyển vẫn giữ dáng vẻ uể oải: “Vậy cô chọn mấy mẫu đi.”

“Tôi nào dám chứ, đều là giám đốc Đường tặng cô cả mà.”

“Ông ta tặng tôi nhiều thứ lắm, đến bản thân còn chẳng nhớ đã được tặng thứ gì.”

Quả thật Phó Tiểu Oánh đã hơi động lòng, ngắm một lúc thì đặt tách hồng trà xuống: “Vậy tôi đi thử xem, nếu đẹp tôi bảo người đến châu Âu xem còn hàng không.”

Cô ấy lấy một chiếc váy đã ngắm trúng từ trước trong một chiếc túi, cũng không ngại ngùng gì mà thay ngay ở phòng khách, xoay người kéo xong phéc-mơ-tuya liền hỏi Tống Uyển: “Đẹp không?”

“Đại ảnh hậu mặc gì cũng đẹp.”

“Cô có tâm hơn chút đi.”

Tống Uyển cười cười, đưa mắt ngắm kĩ: “Màu xanh đen này hợp với cô lắm.”

Phó Tiểu Oánh xoay một vòng, nhìn mép váy bay lên mà vui vẻ, sau đó thì không nỡ cởi ra, cô ấy hỏi lại: “Đẹp thật chứ?”

“Tôi không lừa cô đâu.”

Phó Tiểu Oánh mỉm cười. Kiểu dáng chiếc váy này cực kì hợp với cô ấy, da cô trắng ngần mềm mại, thoạt nhìn rất nổi bật.

Nói “phụ nữ trang điểm vì người mình thương” cũng chẳng sai.

Phó Tiểu Oánh thích chiếc váy này đến nỗi không muốn trả lại, trong lòng nghĩ sang chuyện khác, cô ấy dựa lưng vào tủ tường trong phòng khách, nhìn Tống Uyển đang ngồi đối diện: “Bà chủ Tống, hôm nay làm mấy ván chứ?”

Tống Uyển chậm rãi ngước mắt lên.

Phó Tiểu Oánh cười nói: “Tôi gọi người rồi, cô chỉ cần sắm vai thua tiền là được.”

Nét mặt Tống Uyển rất hờ hững: “Bắt đầu lấy tôi ra đánh yểm trợ à.”

“Chẳng phải do chỗ cô an toàn sao.” Phó Tiểu Oánh nhón chân giẫm lên thảm, với chiếc túi xách cầm tay của mình ở trên ghế, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Chợt nhớ ra chuyện gì, cô ấy bỗng nói: “Hôm kia tôi gặp em trai cô ở Nam Thành Thiên Hà, đi cùng với hai em gái, lúc đấy đang dạy dỗ một bảo vệ quán bar ở đó... cô cần quản lý cậu ta chặt vào, không thì sớm muộn gì cũng gây phiền phức cho cô.”

“Tôi quản gì được nó.” Tống Uyển cụp mắt xuống như đang suy tư, “... Cô cũng gọi nó đến đây đi.”

“Cô là chị gái nó, sao lại bảo tôi gọi?” Nói thế nhưng Phó Tiểu Oánh vẫn tìm số điện thoại của Tống Giới gọi một cuộc.

Nửa tiếng sau, em trai của Tống Uyển là Tống Giới và người mà Phó Tiểu Oánh hẹn lần lượt đến.

Bồ mới của Phó Tiểu Oánh là người mới vào nghề không được bao lâu, lần trước cô ấy dẫn ra ngoài ăn đêm bị người ta chụp được cảnh đút nhau ăn rất thân mật, tốn một đống tiền mới dập tắt được. Công ty Kinh Kỉ nhắc cô ấy sống kín đáo lại, cô nàng mới không dám thể hiện quá lộ liễu.

Bốn người chơi mấy ván mạt chược, đến sẩm tối, Phó Tiểu Oánh mới đưa anh chàng diễn viên mới đó về.

Tống Uyển không giữ Tống Giới ở lại ăn cơm tối, cô hơi mệt định lên tầng ngủ.

“Chị.” Tống Giới gọi cô lại, “Nghe nói tuần trước chú Đường đưa chị đi mua quần áo à? Hai người làm hòa rồi sao.”

Tống Uyển gác tay lên lan can, đứng trên cầu thang nhìn xuống dưới, cau mày nói: “Lo chuyện của em đi, đừng ra ngoài gây sự nữa.”

Tống Giới cười đáp: “Xảy ra chuyện chẳng phải còn chú Đường đấy sao, chú ấy không đến mức không quan tâm...”

Nét mặt Tống Uyển lạnh nhạt, “Cút nhanh đi.”

Phòng ngủ của Tống Uyến quay về hướng nam, rèm cửa sổ đều làm bằng nhung tơ cùng kiểu, ban ngày kéo vào cũng nhìn thấy mặt trời. Lúc này rèm cửa sổ chưa khép, ánh chiều tà đỏ thẫm rọi vào chiếu lên mặt sàn, rồi lại phản chiếu lên chiếc tủ năm ngăn đặt hoa hồng.

Cô ngồi trên giường ngẩn ngơ ngắm nhìn, cho đến khi từng từng tia sáng lùi đi, từng tia sáng cách cô ngày càng xa.

***

Lão Lưu sắp rời khỏi Nam Thành, trước khi đi Diệp Gia Thụ mời anh ta bữa cơm chia tay.

Họ hẹn nhau trong một phố ẩm thực trên con đường cũ ở Nam Thành, trước đây lúc còn ở một đội xe, Diệp Gia Thụ và anh ta thường xuyên tới đây. Năm năm trôi qua, mấy cửa hàng ở đây vẫn chưa tăng giá.

Họ gọi một bát lớn xương sống dê bốc khói nghi ngút, một chai Ngũ Lương Dịch nồng độ cao, không cần kiềm chế cứ thế mà uống.

Uống đến khi ngà ngà say, Lão Lưu bắt đầu nói linh tinh: “Người anh em, tôi phải về nhà rồi, nếu sau này không có việc gì có lẽ tôi sẽ không đến Nam Thành nữa. Trước khi sắp đi, tôi có mấy câu nói thật với cậu. Bây giờ cậu đang lái xe cho giám đốc Đường và cô bồ của ông ta, cứ bo bo giữ mình, đừng nhúng mũi vào bất cứ chuyện gì... không phải tôi nói đùa đâu, hai người đấy đều không bình thường.”

“Sao thế?”

Lão Lưu nhìn xung quanh rồi sáp đến gần Diệp Gia Thụ, thì thầm: “... Cậu biết cô bồ của Đường Kiển Khiêm từ theo ông ta từ lúc bao nhiêu tuổi không? Mười bảy đấy... chưa thành niên đấy, mẹ nó đúng là dám xuống tay được...”

“Anh nghe ai nói thế?”

“Tôi làm lái xe cho cô ta ba năm, có gì mà không biết? Còn nữa, nghe nói Đường Kiển Khiêm... khi làm chuyện đó làm đủ loại tư thế, biến thái...”

Diệp Gia Thụ cười cười, chẳng nói đúng sai: “... Đến chuyện này mà anh cũng biết, núp gầm giường nhà người ta nghe trộm đấy hả?”

“Thích tin thì tin... mẹ nó tôi coi cậu như anh em trong nhà mới tiết lộ thế, cậu chỉ lái xe thôi, giả mù giả điếc, đừng quan tâm chuyện gì khác, chỉ lo cầm tiền là được.”

“Biết rồi biết rồi, lắm mồm thế, không biết chị dâu sao lại chịu được anh nữa.” Diệp Gia Thụ nâng chén lên cụng vào chén Lão Lưu.

Sắp đến giờ đóng cửa, hai người kết thúc cuộc rượu. Vì đều uống nhiều nên chân nam bắt đầu đá chân chiêu.

Lão Lưu vỗ vai Diệp Gia Thụ, nói chữ được chữ mất: “Gia Thụ, tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, cũng coi như anh trai cậu, nghe tôi nói này, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, con người phải sống cả đời, chẳng lẽ không bao giờ cần lòng lang dạ sói? Chuyện gì cũng ôm vào người, ôm nhiều mệt nhiều...”

Diệp Gia Thụ đáp lại cho có lệ, nhét anh ta vào xe taxi, chúc anh ta ngày mai xuất phát thuận lợi.

Xe taxi đi xa, Diệp Gia Thụ đứng ở chân tường châm một điếu thuốc, trong cơn gió xuân se lạnh ở Nam Thành, anh sải những bước chân phù phiếm vào màn đêm.

(1) Trích trong bài thơ “Quất tụng” của nhà thơ Khuất Nguyên.