đốt nhầu, nổ mộït tiếng bắn vào dinh Tần. Vương Tiễn ngó thấy la không xong, nói
chưa dứt lời, vị súng thứ hai, vị súng thứ ba, nổ lên cũng đều bắn dộng trong dinh
Tần. Lúc ấy Vương Tiễn tay chân rụng rời, la không ra tiếng, giục ngựa như bay
chạy tới vị súng thứ bốn, thấy tên pháo thủ vừa đang lum khum đốt ngòi, Vương
Tiễn la không kịp, hươi thương đâm tên pháo thủ té nhào xuống đất, máy tên kia đều
dừng tay lại. Vương Tiễn giận lắm, nạt rằng: "Lũ mọi chết bầm bán súng sao chẳng
coi cho rõ ràng, lại cứ cong lưng đốt hoài chi vậy?" Quân sĩ cầm đèn lại rọi, thấy
mấy vị súng đều quay miệng trở lại ngay dinh mình, người người đều thất sắc.
Vương Tiễn hỏi: "Ai mà quay súng lại vậy? Nếu khi nãy đốt hết một lượt thì chắc
trong dinh ta không sống đặng một người". Chúng tướng nói: "Chuyện này chắccũng
tại Tôn Tẫn làm phép, có khi trận gió hồi nãy làm cho súng quay lại hết chăng?"
Vương Tiễn dạy khiêng súng quay lại cho mau, đang lúc này chưa mãn canh ba, còn
làm phép đặng. Chúng quân nghe dạy, lật đật áp khiêng. Bảy tám người xúm khiêng
một vị, ai dè súng ấy cứng như mọc rể, khiêng không nổi, xô chẳng cục cựa, quân sĩ
hoảng kinh, áp lại hết mà khiêng, mãn canh khiêng đặng có một vị.
Nói về Thủy Hoàng cùng văn võ ở trong dinh lắng tai chờ nghe tin tức, bỗng
nghe súng nổ một tiếng bắn nhàu vào dinh, làm cho vua tôi hoảng kinh thất vía la:
"Không xong". Kế nổ tiếng thứ hai, cũng bắn dộng vào dinh, trong dinh lửa xẹt sáng
lên, ba quân kêu khóc rền tai, vua tôi Thủy Hoàng hồn phách bay hết, kẻ trốn qua
Đông, người chạy qua Tây, đụng đầu với nhau té dồn cục, chẳng biết đường nào,
tránh cho khỏi đăng.
Lúc ấy Hải Triều ở trên lư bằng, đang làm phép thôi động ngũ lôi, xảy nghe nổ
liên thanh, súng trở lại bắn vào dinh mình, coi rồi hoảng kinh, lật đật nhảy lên thanh
mao khổng, vừa xuống lư bằng xảy đâu gặp Thủy Hoàng run lập cập, miệng la nói:
"Giỏi đánh lôi pháo chưa? Không phá thành người, trở lại đánh dinh ta". Lão tổ bước
xuống mao khổng nói: "Việc ấy tôi không rõ được, mau vời Vương Tiễn vào đây, hỏi
nó cho biết". Thủy Hoàng lật đật hối quân vào hỏi: "Vậy chớ lão tổ sai người coi
pháo, đánh thành Dịch Châu, sao lại làm bậy bạ như vậy, nhè tronh dinh ta mà bắn
ba vị súng, chết binh mã vô số, là cớ chi vậy?" Vương Tiễn quỳ xuống tâu rằng:
"Tôi vâng mạng thầy tôi quản lý súng ấy, gần đến canh ba, nổi một trận gió lạ lùng,
làm cho lửa đều tắt rụi, đến chừng đốt lửa, quân pháo thủ bắn lên ba vị súng lớn, trở
lại xẹt trong dinh mình, lúc ấy tôi hoảng kinh, rộnràng ngăn cấm không kịp, nên lấy
thương đâm chết pháo thủ, đến chừng coi lại thì súng đều trở họng vô dinh mình, tôi
không xem xét kỹ lưỡng đến nỗi bán lầm ba mũi thiệt tội tôi đáng muôn thác". Thủy
Hoàng nói: "Việc này cũng là phép thuật Tôn Tẫn đó, chi bằng nhượng nó kéo binh
về nước xong hơn". Hải Triều giận nói: "Xin bệ hạ an lòng, tuy bị thằng cụt phá hết
hai lần, đến canh ba đêm mai ắt thành công đặng". Thủy Hoàng nói: "Tôn Tẫn phép
diệu vô cùng, e phải mắc vòng bẫy nó nửa bây giờ". Hải Triều trợn mắt dựng mày
nói: "Nếu tôi không bình đặng đất Dịch Châu này, thề không về núi, xin bệ hạ về
trướng an nghỉ". Rồi đưa Thủy Hoàng về trướng, qua ngày thứ lão tổ sai Vương Tiễn
bảo hộ súng ống, lấy một trăm lẻ tám lá bùa mỗi vị súng thì dán một lá, dẫu có thiên
thần, thiên tướng chẳng dám lại gần". Hai người lãnh mệnh lui ra.
Nói về Tôn Tẫn ở trong dinh nghĩ rằng: "Hải Triều đêm nay ắt có làm chi chớ
chẳng không, để ta đoán coi cho biết". Đoán rồi ngó qua dinh Tần gật đầu nói:
"Ngươi làm chuyện gì cũng hung, mà làm chi ta đặng, ta cũng biết rằng: "Nước yên
chẳng bao lâu sẽ mất, song hễ ta còn ở đây một khắc thì ta giữ gìn một khắc". Bèn
dạy đánh trống nhóm tướng, chúng tướng nai nịt vào trướng, ra mắt xong rồi, Tôn
Tẫn nói: "đêm nay Hải Triều dùng tản địa lôi phá thành Dịch Châu, phen này bần
đạo nhân kế mà ra mưu, đánh cướp dinh Tần, giết cho nó trở tay không kịp, làm cho
người thấy bóng phải rung. Hải Triều nghe gió mà chạy mới rõ tài ta". Chúng tướng
nghe nói, ai ai cũng hăm hở, xin liều sức chết. Tôn Tẫn cả mừng, dạy Lưu Bang dẫn
năm trăm binh, đến canh ba nghe súng nổ ba lần, thì đánh tới cửa phía Đông thành
Dịch Châu, giết tan binh Tần, rồi kéo tới dinh Tần chờ đó; và sai Phàn Khoái dẫn
năm trăm binh, đánh cửa phía Nam thành Dịch Châu, dẹp lui binh Tần, rồi đến dinh
tần chờ đó; và dạy Tôn Yên dẫn năm trăm binh đánh dinh Tần nơi cửa Tây Dịch
Châu, rồi cùng kéo tới dinh Tần chờ đó; sai Liêm Tú Anh dẫn Tào Tham và ba ngàn
binh đến canh ba nghe sấm nổ ba lượt, thì kéo tới dinh Tần., hiệp với Lưu Bang cùng
ba nẻo binh ba mã đánh phá dinh Tần, bắt vua giết tướng, ấy là công lớn của bọn
ngươi, còn lại bao nhiêu tướng thì ở lại giữ dinh. Chúng tướng lãnh mạng lui ra. Tôn
Tẫn lấy hạnh huỳnh kỳ, xoay bốn phía phất lên nạt một tiếng, tức thì Tứ hải long
vương làNgao Khâm, Ngao Quản, ngao Thuận, Ngao Nhuận bốn vị Long vương, tới
trên mây. Tôn Tẫn nói: "Xin phiền mấy vị Long vương, đến canh ba đêm nay làm
một đám mưa lớn, sâu hơn một trượng, song mưa ngoài ba cửa thành Dịch Châu mà
thôi, song bao nhiêu nước đều cho chảy dộng vào dinh Tần, đừng cho ở ngoài một
mảy". Long vương vâng mạng, lên giữa không trung đứng chờ.
Nói về Kim Tử Lăng lãnh chỉ đem phù dán trên mấy vị súng, rồi ngó qua dinh
Yên thấy khói mù nghi ngút, sát khí đằng đằng, trong lòng cả kinh nói: "Không
xong, trong dinh Yên chắc có phòng bị rồi, mau vào bẩm cùng Lão tổ". Lão tổ nghe
nói vội vàng xuống lư bằng ngước mặt lên coi, quả nhiên sát khí xông lên ngưu đẩu,
thì giựt mình nói: "Nếu chẳng có phước lớn vua Tần, mà khiến Tử lăng xem coi khí
tướng, mà đêm nay tuy dùng súng phá Dịch Châu, song trong dinh Tần không khỏi
thây như non, máu tợ biển". Vội vàng vào lư bằng sai Tử Lăng tức tốc tâu cùng Tần
vương hay rằng: "Đến canh ba có Tôn Tẫn sai tướng cướp dinh, trước phải đề phòng
có ta giúp sức". Tử Lăng lãnh chỉ, tuốt vào trướng tâu rằng: "Hải Triều lão tổ khi
nãy có xem thiên tượng thấy sát khi bên dinh Yên xông vào ngưu đẩu, đêm nay chắc
có tướng giặc cướp dinh, nên sai tôi vào xin bệ hạ giữ trước làm trọng?" ThủyHoàng
nghe tâu cả kinh nói: "Như vậy biết liệu làm sao bây giờ". Chương Hàng vội vàng
tâu rằng: "Bệ hạ chớ cần lo sợ, nếu Tôn Tẫn muốn đến cướp dinh ta, vậy ta mai
phục binh mã bốn phía, nghe pháo nổ đánh ra, áp binh vây Yên ắt đặng thành công".
Thủy Hoàng nghe y lời tâu, Chương Hàng phát binh mã bốn phía mai phục, còn bao
nhiêu văn võ phò Thủy Hoàng tới lư bằng, cùng Hải Triều xem giặc, bỏ toà dinh
trống. Chương Hàng điều khiển xong rồi, kế trời tối, trong dinh đèn đuốt nổi lên. Hải
Triều đòi lôi thần đến không trung chờ lệnh, lôi thần thấy Tứ hải long vương ở giữa
không trung vội vàng hỏi rằng: "Chẳnh hay chúng vị Long vương đến đây có việc chi
chăng?" Long vương nói: "Vâng mạng Liễu nhứt chơn nhơn ở đây làm mưa, xin hỏi
chúng thần đến đây có việc chi?" Lôi thần nói: "Vâng pháp chỉ Hải Triều đến đây
làm sấm, giúp súng phá Dịch Châu". Long vương cười nói: "Kẻ muốn sấm, người
mu6ón mưa, làm cho khổ trăm họ, thôi chúng ta cứ việc ai nấy làm". Đến canh một,
Lôi bộ thần nổi lên một trận sấm, còn Tứ hải long vương ra phép thần thông, mưa ào
một đám, làm cho Vương Tiễn cùng binh mã nước loi ngoi, quần áo ướt át, lửa đều
tắt rụi, lúc đầu nước còn ít, lần lần tràn lên cuồn cuộn, làm cho một trăm lẻ tám vị
súng đều ngập hết, ba quân bị nước nhiều chết rất nhiều, người người đều tìm nơi
lánh nước. Hải Triều thánh nhân chẳng hay ngoài dinh có nước, cứ đánh lệnh bài ba
hiệp, giữa thanh không sấm nổ ba lần, không thấy súng bắn trong lòng kinh nghi.
Thủy Hoàng nói: "Bây giờ đã đến canh ba rồi, sao không thấy súng nổ, có khi Tôn
Tẫn làm tà thuật chi đó chăng?" Nói dứt lời thấy Vương Tiễn nói: "Còn hỏi địa lôi gì,
bị một đám mưa rất lớn, làm cho ngập chết binh mã, và súng cũng bị chìm hết, đốt
sao cho được". Thủy Hoàng nói: "Vì sao trong dinhchẳng có một hột mưa?" Lão tổ
nói: "Cũng là thằng cụt đó". Đang nói nghe ba quân la ó lên rằng: "Không xong,
nước lụt rồi". Ùn ùn chạy nhàu lên lư bằng, nước ấy ào ào tuôn chảy vào dinh.
Nói về Lưu Bang dẫn binh đánh cửa phía Đông, Phàn Khoái đánh cửa phía Nam,
Tôn Yên đánh cửa phía Tây tới ngoài ba cửa chẳng thấy một tên quân Tần, lớp thì bị
nước mà chết, lớp thì trốn chạy bỏ súng lại đó, ba người chẳng dám chậm trễ, liền
dẫn binh tuốt đến dinh Tần. Hải Triều thấy nướ lên cuồn cuộn ngập đến lư bằng,
vội vàng lấy gươm vẽ bùa dưới nước, tức thì lấy nước chun vào đất chẳng còn một
mảy. Thủy Hoàng mừng khen ngợi phép lực lão tổ vô cùng, khen chưa dứt lời nghe
bốn phía ó lên rằng: "Binh Yên đánh vào tới trong dinh rồi". Pháo nổ liên thinh, bọn
Chương Hàng đem binh áp tới phủ vây. Tú Anh cùng mấy vị anh hùng, ở trong trận
đánh ra, bọn Lưu Bang bọc ngoài đánh vô, binh Tần chịu hai phía không nổi nên bị
chết chẳng biết bao nhiêu.
Lúc ấy có người tới báo cho Hải Triều hay. Hải Triều nghe báo lật đật nhảy lên
thanh mao khổng dẫn Tử Lăng, Vương Tiễn chạy tới như bay, thấy binh Yên đang
vừa giết binh Tần. Hải triều hươi gươm xốc tới ngăn đánh, chúng tướng ngó thấy đều
giục ngựa áp tới loạn động múa đao thương đáng với Hải Triều. Hải Triều lấy gươm
chỉ chúng tướng nạt rằng: "Dừng lại". Chúng tướng cất chân không đặng, Tú Anh
ngó thấy lật đật cắn chót lưỡi, lấy máu phun lên mặt chúng tướng, miệng niệm thần
chú, phá phép định thân. Hải Triều giận lắm, hươi gươm tới đánh Tú Anh, còn Lưu
Bang thì đánh với Tử Lăng, Vương Tiễn đánh với Phàn Khoái, Tôn Yên đánh với
Chương Hàng, hai bên đại tướng, người người đối thủ, đánh nhau thiệt là một trường
đại chiến, đánh tới phía Đông trời sáng. Tôn Tẫn ở trong dinh biết rằng: "Chúng
tướng cả đánh Hải Triều, e chúng tướng cự không lại. Vội vàng thót lên thanhngưu,
bay giữa không trung, tuốt đến dinh Tần.
Lúc ấy vua tôi nhà Tần đang ở trên lư bằng coi đánh, xảy thấy Tôn Tẫn bay
xuống kinh hồn mất vía chạy tán loạn.
Nói về Hải Triều đánh không hơn, bèn giục thanh mao hẩu, bay giữa không
trung. Tú Anh cỡi mây rượt theo, bị Hải Triều đánh cái như ý té nhào xuống đất. Tôn
Tẫn lật đật cứu dậy. Hải Triều ở giữa thanh không lấy vô cực đồ giũ một cái biến ra
một toà vách cao tột trời, chúng tướng biết Hải Triều phép lực lợi hại chẳng dám
rượt theo, đánh trống kéo nhau về dinh.
Lúc ấy Thủy Hoàng thấy binh Yên lui hết, trong lòng bớt sợ, tra điểm binh tướng,
chết hơn một muôn, phó tướng mười sáu tên, bị thương không xiết kể, hai hàng nước
mắt nhỏ sa, nói: "Nước ta binh hùng bá vạn, trong sáu nước chưa bình đặng nước nào
mà hao tốn mấy muôn binh mã, thôi thời lui binh về nước xong hơn". Thủy Hoàng
đang muốn nhổ trại lui binh, kế Tử Lăng độn thổ chạy về, vào trướng ra mắt. Thủy
Hoàng nói: "Quân sư đến đây hay lắm, trẫm đang muốn truyền chỉ lui binh, chờ quân
sư khởi hành". Tử Lăng nói: "Vì sao bệ hạ muốn lui binh?" Thủy Hoàng nói: "Binh
mã trẫm chết hết, Tôn Tẫn lợi hại, ngươi cũng đã biết rồi thôi trẫm chẳng dám vọng
tưởng nữa, từ nay về sau giữ biên cương giữ nước trẫm mà thôi".
Vương Tiễn vội vàng quỳ xuống tâu rằng: "Tôi liều chết dám tâu xin bệ hạ tạm
dừng binh ba bữa, chờ lão tổ về đây, sẽ thương nghị. Nếu ba ngày lão tổ không trở
về, chừng đó sẽ cùng nước Yên giảng hoài, bãi binh chẳng muộn". Thủy Hoàng túng
phải y theo.
Nói về Hải Triều bị thua, càng nhớ càng giận, giục thanh mao hẩu tuốt đến cửa
Nam thiên môn, muốn vào tâu cùng Ngọc đế, đặng sai Ngũ Lôi đánh giết Tôn Tẫn
cho rồi. Xảy nhớ lại thằng cụt tuy rằng vô lễ, song tưởng công nó tu luyện nhọc
nhằn, có dễ dàng gì mà đặng bực Đại la thiên tiên; Thôi thôi thà nó vô lễ, thì chớ
khá vô tình, lấy lòng từ bi mà làm trọng, vậy bây giờ ta đến ông Chưởng giáo thương
nghị xong hơn. Tính rồi cỡi thanh mao hẩu, tuốt lên ba mươi ba tầng mây, nhắm cung
Đẩu suất thẳng tới.
Lúc ấy lão quân đang ngồi trong đơn phòng, đồng nhi báo nói: "Có núi Côn Lôn,
động Vân Quang, ông Hải Triều lão tổ, đến ra mắt". Lão quân dạy đồng nhi dẫn
vào. Hải Triều vào tới đơn phòng ra mắt. Lão quân hỏi: "Sư đệ đến có việc chi?"
Hải Triều nói: "Không việc gì, tôi đâu dám kinh động đến đạo huynh, vì Tây Tần
đang hưng, sáu nước phải mất, trời sai Lôi bộ chánh thần xuống phàm, làm học trò
tôi, họ tập ba năm, nay hưng binh vây nước Yên, bị Tôn Tẫn ở động Thiên Thai, ỷ
phép thần thông, nghịch trái lòng trời, làm thua Vương Tiễn, cực chẳng đã tôi phải
xuống nước năn nỉ hết lời mà va cũng chẳng chịu thôi, giết hết hai đứa học trò của
tôi, tôi muốn lên Thiên đình tâu cùng Ngọc đế, song thương va nhiều năm khổ luyện
mới thành chánh quả, cho nên đến đây tố cáo cùng đạo huynh, anh làm Chưởng giáo
phân đoán khúc trực, coi ai phải ai quấy cho biết?" Lão quân cười nói: "Sư đệ chớ
nên giận dữ, Tôn Tẫn vô lễ, trái nghịch lòng trời, thôi ngươi về dinh Tần trước, để
tôi hội Như Lai, Hồng môn giáo chủ lập một cái hội Bình linh, khuyên nó về núi,
nếu chẳng tuân nghe thì nói với Thiên tôn ngũ lôi giết nó cho rồi". Hải Triều nói:
"Vậy tôi xin về trước". Lão quân nói: "Hiền đệ về trước, anh sẽ theo sau".
Hải Triều từ biệt Thái Thượng, ra khỏi cung Đẩu suất, lên thanh mao khổng bay
về dinh Tần, ra mắt Thủy Hoàng, Thủy Hoàng rướt vào trướng huỳnh la, nói: "Lão
tổ về đây may lắm, trẫm đang muốn rút binh về nước, còn chờ lão tổ định phân".
Lão tổ nói: "Thánh thượng xin chớ lui binh, hôm qua bần đạo đến cung Đẩu suất,
thỉnh Thái thượng lão quân (là ông làm đầu trong các tiên), và Tây phương giáo chủ
(là người cầm đầu trong đạo cầm thú tu thành tiên), tam giáo thánh nhơn bày hội
Bình linh, bắt thằng cụt mà phá Dịch Châu. Bệ hạ chớ nên lui binh". Thủy Hoàng
nghe nói rất mừng, nói: "Nếu như lời lão tổ phân đó, thì Tôn Tẫn có thần thông
quảng đại, cũng không khỏi tay tam giáo, tôi đâu có tài có đức gì, mà làm cho nhọc
lòng Lão tổ". Bèn dạy bày tiệc chay cho sẵn. Hải Triều nói: "Tam giáo thành nhơn
chẳng ăn đồ khói lửa phàm gian, thôi, chẳng cần bày yến diên làm chi, phảilựa một
chỗ đất sạch ngoài dinh, cất một cái toà dài cao lớn, từng trên treo đèn đuốc bông
huê, xông đốt trầm hương, còn bệ hạ thì dùng một quan văm, một quan võ theo hầu,
chờ đến chạng vạng, bần đạo cùng bệ hạ lên đài nghinh tiếp tam giáo thánh nhơn,
cấm chúng tướng không được chuyện văn chào rào". Thủy Hoàng truyền làm cao
đài, sửa soạn nghinh tiếp tam giáo thánh nhơn. Chẳng bao lâu, ác vàng vào núi, đèn
đuốc sáng dinh, Thủy Hoàng cùng Cam La, Vương Tiễn đến trước đài, xuống ngựa
trèo lên đài, xem thấy dọn bày sạch sẽ, oai nghiêm tề chỉnh, ở giữa kết hai con rồng
giỡn trái châu, đèn bông tụi gấm, đẹp đẽ vô hồi, lúc ấy đến canh một, xảy nghe giữa
trời hạc kêu réo rắt, Hải Triều biết là Nam Cực tiên ông đến, vội vàng cùng Thủy
Hoàng nghinh tiếp. Nam Cực bước xuống tiên bạc, Thủy Hoàng cúi mình nói: "Tôi
có đức gì làm nhọc đến tổ sư xuống đây". Nam Cực vội vàng đáp lễ, rồi thẳng vào
trong đài. Hải Triều cũng ra mắt Nam Cực và nói: "Cũng vì tôi mà làm cho nhọc
lòng đạo huynh đến đây". Nam Cực vội nói: "Vâng mạng tam giáo thánh nhơn sai
khiến, đâu dám chẳng tuân". Đang nói xảy nghe giữa trời tiếng nhạc rình rang, mây
đỏ xoay vần, Nam Cực nói: "Tam giáo đến đó, hãy nghinh tiếp cho mau". Hải Triều
cùng Nam Cực, Thủy Hoàng ra trước quỳ xuống tiếp rước, ba vị thánh nhơn đều cỡi
thanh long, ngưu thú bay xuống.
Thủy Hoàng liếc mắt ngó thấy ba vị thánh nhơn: Vị thứ nhất, diện mạo thanh kỳ,
hình dung cổ quái; vị thứ hai, cổ đeo hột châu; vị thứ ba, đội mão ngư vĩ, cột dây tư
điều, mặc áo bát quái tiên bào. Thủy Hoàng rước ba vị vào trong lư bằng, phân ngôi
thứ mới ngồi. Như Lai ngồi giữa, bên tả Hồng Môn, bên hữu Thái Thượng lão quân,
tiên đồng phật tử đứng hầu hai bên. Hải Triều, Nam Cực bước ra mắt, Thủy Hoàng,
Cam La, Vương Tiễn đều lạy mừng. Phật Tổ nói: "Lành thay! Lành thay! Kiếp số đã
định, sáu nước đều mất, Tây Tần đương hưng, nên sai Lôi bộ giáng phàm, muốn lập
hội Bình linh bình phục Tôn Tẫn. Tôn Tẫn bất quá làm một vị chơn nhơn, đâu dám
cãi trời làm bậy, số là lê thứ có nạn đao binh. Hiền Vương đứng dậy". Thủy Hoàng
trỗi dậy đứng một bên. Lão quân hỏi Nam Cực rằng: "Vương Thuyền sao không thấy
đến?" Nam Cực nói: "Tôi đã sai Kim Hà đồng tử đem câu tiên bài đến đòi, có khi
cũng gần tới". Đang nói chuyện, xảy thấy Vương Thuyền cùng Kim Hà đồng tử bước
vào cúi lạy, nói: "Đệ tử là Vương Thuyền lạy ra mắt, chúc Thánh nhơn vạn thọ vô
cương". Lão quân nói: "Vương Thuyền, nay đòi người đến đây, vì học trò của ngươi
là Tôn Tẫn trái nghịch ý trời, đem binh ngăn trở Dịch Châu, có tội với Hải Triều
chẳng nhỏ, nên đêm nay hội nhau giữa canh ba, tên là Bình linh hội, người phải đòi
Tôn Tẫn đến đây cho mau, đặng ta khuyên nó một phen, nếu nó vâng lời rút binh về
núi, chẳng quản đến việc người, thì khỏi nạn ngũ lôi". Vương Thuyền cúi đầu tiếp
lãnh như ý kim câu của ông Nam Cực, bay qua dinh Yên, quân sĩ thấy hết hồn, chân
nhảy miệng la hỏi: "Người nào vậy? Nữa đêm đến đây làm chi, chớ chạy?" Nói dứt
lời lật đật ráp tên bắn vãi. Vương Thuyền nói: "Không đặng làm bậy, mau mau vào
báo nói: Có quỷ cốc ở động Thủy Liên núi Vân Tịch, vâng như ý Chưởng giáo đến
đây". Quân nghe nói quỷ cốc thì biết là thầy của Vương gia, lật đật chạy vào thông
báo. Tôn Tẫn đang ngồi tịnh dưỡng, nghe thầy nói lãnh như ý kim câu đến trong lòng
thất kinh nói: "Đang nữa đêm mà thầy ta lãnh kim câu của Chưởng giáo đến có việc
chi?" Lật đật sửa áo mão ra trước dinh quỳ lạy nói rằng: "Phải chi tôi hay trước, sư
phụ vâng kim bài đến đây, lẽ phải ra xa tiếp rước nay nghinh tiếp chậm trễ, xim cam
chịu tội". Vương Thuyền nạt rằng: "Đồ nghiệp chướng! Cũng bởi mi làm ra chuyện
như vậy đó, dễ chẳng biết phép lực Hải Triều sao? Còn giao chiến với người, mi ỷ
có thiên thư, trái trời làm bậy, nay người bày hội Bình linh, thỉnh tam giáo thánh
nhơn xuống phàm, sai ta đến đây đòi mi, mi sắm sửa mà coi ngũ lôi đánh đầu, khá
tiếc công ta độ mi một trường mà không thành công đặng, mi đem bậc đại la thiên
tiên, mà bỏ trôi dòng nước, ấy là mi làm mi phải chịu, vì không nghe lời thầy dạy
bảo". Tôn Tẫn nghe nói hồn bất phụ thể, giây lâu bẩm rằng: "Sư phụ chớ giận dữ, đệ
tử xuống núi mình làm mình chịu, đâu dám liên lụy đến sư phụ, hôm nay bày hội
Bình linh, đệ tử theo thầy đến đó, ra mắt tam giáo chơn nhơn, dầu giết dầu tha mặc
tình xử trị". Vương Thuyền nói: "Mi chớ rộn ràng, hãy theo ta đến đó, khóc lóc cầu
xin giáo chủ họa may khỏi chết". Nói rồi đến cỡi mây bay tới cao đài.