đầy đất, máu chảy thành mương, sáu tướng thua chạy ra ngoài trận. Thủy Hoàng
kinh hoàng nói: "Nếu tướng Yên lên đài thì mạng trẩm còn chi!" Đang lúc bối rối hãi
kinh, xảy thấy Tôn Yên tuốt lên đài kêu lớn rằng: "Thủy Hoàng chớ chạy!" Làm cho
Thủy Hoàng mặt vàng tợ giấy, môi xanh như chàm, vua tôi bấn loạn, xảy thấy một
đạo kim quang rớt xuống trên đài, hiện ra một vị chơn nhơn kêu nói: "Thánh thượng
chớ lo, có bần đạo tới đây". Nói rồi lật đật trải vô cực đồ liệng lên, hóa ra một cái
cầu kim quang phò vua tôi Thủy Hoàng lên cầu. Hải Triều bay lên cầm vô cực đồ
đưa vua tôi về dinh thoát khỏi đại nạn.
Nói về Tôn Yên thấy Thủy Hoàng cỡi mây đi tuốt, thì biết phép lực Hải Triều
màu diệu khôn cùng, liền đánh xuống đài rượt giết binh Tần. Lúc ấy năm tướng toàn
sơn dẫn binh bố theo ngũ hành, xông phá năm dinh ngoài trận, Khoái Văn Thông
đánh trống trợ oai, xảy gặp trong trận chúng tướng đánh ra, hai bên giáp chiến đánh
vùi một trận cho năm dinh tan nát, hóa ra đất bằng, giết thôi binh Tần ngựa ngã
người lăn, khóc kêu chẳng dứt, phá tan trận Hỗn ngươn, đánh trống kéo về dinh. Tôn
Tẫn xuống thềm nghinh tiếp nói: "Mấy thuở đặng chúng vị tướng quân đồng lòng
hiệp sức đánh phá trận ấy, thiệt công lao rất lớn". Bèn dạy Chánh ty biên công vào
bộ, rồi chúng tướng về nghỉ ngơi. Mao Toại bước ra nói: "Cũng hỏi anh vì em nên
mới nhọc lòng nhọc dạ như thế". Tôn Tẫn nói: "Tại anh mà khiến cho em phải bị
nhiều phen kinh hãi". Mao Toại nói: "Việc ấy tôi làm tôi chịu, chớ nói làm chi, ngặt
chết ba tên học trò của anh, lòng thiệt chẳng an, cái trận ấy rất nên lợi hại, nếu
chẳng có anh thỉnh mấy vị kỳ bài ấy đến phá trận mà cứu thằng lùn này, chắc tánh
mạng chẳng còn". Tôn Tẫn nói: "Ba đứa học trò ấy vì tử sanh đã định, chớ có can gì
đến em". Mao Toại bước xuống cúi mình nói: "Tam ca, em có một lời xin hỏi cùng
anh, chẳng phải là em xúi anh xuống núi rồi bỏ anh nơi hầm lửa, nay thầy trò tôi về
núi, khoanh tay ngồi ngó ẩn chốn non cao, chẳng tưởng đến anh đâu, vì trong dinh
Tần khi đỏ rỡ ràng, Tam ca tuy có phép lực vô cùng, cũng khó nỗi trái trời cho đặng,
nay em khuyên anh trở về Thiên Thai cho trọn việc lớn, xin anh nghĩ lại mà coi, em
ở đây cũng không ích gì, thiếu chút nữa thì đã chết, chi bằng trở về núi Thanh
Thạch, cho khỏi lòng kinh sợ, vả lại việc tu hành có ai phận nấy".
Tôn Tẫn nói: "Hiền đệ, vì sao em nỡ bỏ anh chịu ách chốn này?" Mao Toại nói:
"Việc đó anh làm thì anh chịu, chớ cầm em ở lại cũng không làm gì?" Tôn Tẫn nói:
"Thôi em hãy tạm ở ít ngày, đặng lui giùm binh Tần, rồi sẽ về núi một lượt với nhau,
cũng chẳng muộn chi?" Mao Toại nói: "Anh biểu tôi dẹp lui binh Tần, thì chẳng
khác lên trời rất khó, anh là một vị Thiên la đại tiên, hiểu biết sâu xa hơn em, lẽ nào
chẳng thấu biết ý trời, em khuyên anh mau mau về núi cho sớm, mới nhằm lẽ chánh,
em thiệt chẳng hay phụ giúp, cúi xin cáo biệt". Nói rồi kêu Văn Thông dạy rằng:
"Con ở đây cũng chẳng ích gì, vậy hãy theo thầy mà về núi". Văn Thông nghe nói,
bước lại lạy Tôn Tẫn ba lạy, từ biệt ra dinh. Tôn Tẫn dẫn chúng tướng, rơi lụy đưa
đi, Mao Toại vòng tay xá nói: "Liệt vị xin trở về, còn tam ca ở lại, phải giữ mình làm
trọng, em xin đi". Nói dứt lời hai thầy trò cỡi mây, bay vềnúi Thanh Thạch. Tôn Tẫn
dẫn chúng tướng vào trướng, bày yến khánh công.
Nói về Hải Triều thánh nhân, dùng thái cực đồ hóa ra cầu kim quang, chở vua tôi
nhà Tần về đến dinh, tra điểm binh mã, chết hơn năm ngàn, và năm chiến tướng,
Thủy Hoàng trong lòng chẳng đẹp, nói với Hải Triều rằng: "Trẫm xem Tôn Tẫn,
thần thông huyền diệu, hôm nay nếu không có phép lực lão tổ, thì trẫm ắt vướng tay
nó rồi, nghĩ lại chi bằng rút binh về nước, cho khỏi phương phải sanh linh, nhân dân
đồ thán". Lão tổ nói: "Thánh thượng chớ lo, việc thắng bại binh gia là sự thường, há
vì thua một trận mà nao lòng thối chí sao? Vả lại ý trời dấy Tần, nếu chẳng thuận
trời thì sẽ bị hại, thằng Tôn Tẫn cụt, chẳng qua nó nghịch trời làm bậy, chết tại sớm
tối đây". Thủy Hoàng nói: "Lão tổ phân rằng Tôn Tẫn trái trời làm bậy, chết tại sớm
tối đây, sonh trẫm Tôn Tẫn thiệrt tay dữ tợn, sánh các đạo huyền môn khác không ai
hơn được, vả chăng Lão tổ là người chúa tể trong đạo Chưởng giáo, trước có ông,
sau có trời đất mà bày cái trận chi chi đó, còn bị nó phá thay, vậy thì có ai là tay đối
thủ với nó". Hải Triều nghe mấy lời nói ấy, hổ thẹn trăm bề, lửa giận bừng lên nói:
"Không phải tôi đánh không lại nó, vì thằng cụt thỉnh mấy vị va ấy, đều là mạng lớn
phước to, không dám nghịch trời, nên không làm chi được". Đang bàn luận xảy có
quân báo nói: "Quốc sư Kim Tử Lăng vào Trường An đã về, còn đứng ngoài cửa chờ
lệnh". Thủy Hoàng cho vào.
Tử Lăng vào tâu rằng: "Tôi vâng chỉ về Trường An, điều binh ba muôn, súng lớn
ba mươi sáu vị, súng nhỏ bảy mươi hai cây, cộng là một trăm lẻ tám vị đều đủ hết,
nên vào hịch lịch". Thủy Hoàng nói: "Khanh đi đường sá nhọc nhằn, hãy về trướng
an nghỉ". Tử Lăng vừa muốn lui ra, Hải Triều nói: "Tử Lăng nay đã lấy súng đến
đây, bệ hạ chớ nên khi dễ, phải sắm tam thanh tế lễ, dẫn văn võ bổn thân thành tâm
khân vái, đặng cho bần đạo phá thành Dịch Châu. Nếu Dịch Châu phá được rồi, thì
Tôn Tẫn không đánh, tự nhiên cũng phải lui về". Thủy Hoàng nghe nói cả mừng,
nói: "Vái được như lời, thiệt là may cho xã tắc lắm". Tức thì truyền chỉ, bày hương
án, dọn tam sanh, dẫn văn võ bổn thân cùng tế mấy vị súng lớn, cúng xong rồi, trở
vào đại trướng. Qua ngày thứ, Hải Triều lên lư bằng kêu Tử Lăng nói: "Hiền đồ,
ngươi đem ba mươi sáu vị súng lớn, nhắm ngay ba cửa thành Dịch Châu, mỗi cửa
mười hai vị, để một hàng ngang, bỏ thuốc súng vào, dạy ba mươi sáu tên quân pháo
thủ coi giữ, đến canh ba nghe giữa trời sấm nổ ba lần thì đâu đó đều đốt ngòi súng
nổ lên một lượt phá thành, chẳng nên chậm trễ". Và dạy Vương Tiễn đem binh ra
ngoài ba cửa thành, đào mương dưới đất, để bảy mươi hai cây súng nhỏ, chôn khuất
dưới mương, mỗi cửa để hai mươi bốn cây ngòi súng thì để trong ống tre, thấu mặt
lên đất, kêu là tản địa lôi, hễ nghe sấm nổ ba lần, súng lớn bắn phá thành Dịch
Châu, chắc làm sao Tôn Tẫn cũng dẫn binh vào thành tiếp cứu, chừng đó sẽ đốt địa
lôi, dẫu nó có binh hung bá vanï cũng cũng phải hóa ra tro bụi. Hai người lãnh mạng
ra đi. Hải Triều kêu Chương Hàng dạy rằng: "Ngươi đem cờ xí, trong năm dinh dẹp
hết, chớ gióng chiêng, không đánh trống, chờ đến canh ba nghe đại lôi nổ thì dựng
sẵn, bảo giá vào thành bình đất Dịch Châu duy tại nay, chẳng đượctrái lệnh". Lão tổ
điều khiển xong rồi, bước xuống lư bằng, dẫn văn võ ra dinh, thót lên thanh mao
khổng, chạy vòng ngoài dịnh mười hiệp, bốn phương hướng bát quái, dùng phép thần
thông, bát môn độn giáp, che án dinh Tần, chẳng thấy hình dạng, thiệt là phép lực
vô biên, thần thôn quảng đại, hay dời non đổi biển. Hải Triều độn giấu dinh bàn,
làm cho Tôn Tẫn chẳng thấy, chờ đến canh ba bắn súng phá thành.
Nói về Tôn Tẫn đang ngồi trong dinh, quân vào báo nói: "Vua Tần đã trốn chạy,
rút binh nhổ trại về hết, nên tôi phải vào thông báo". Tôn Tẫn nghe báo dạy Tôn
Yên thám lại rõ ràng, vào báo cho mau. Tôn Yên lãnh mạng, lên ngựa ra dinh xem
coi, quả thiệt chẳng thấy bảy mươi hai toà dinh Tần, trong lòng mừng rỡ, trở vào phi
báo. Tôn Tẫn ngẫm nghĩ rằng: "Dịch Châu chưa phá được, lẽ nào vua Tần khứng
chịu lui binh, hay là hải Triều dùng phép chi chăng?" Lưu Bang đứng một bên thấy
vậy thì nói rằng: "Vương gia chớ có hồ nghi, tôi tưởng lại một trận hôm qua, người
Tần biết ta lợi hại, đâu dám đóng binh ở đó, chắc thiệt lui về". Tôn Tẫn nói: "Ngươi
biết một mà không biết hai, hôm qua tuy phá được trận Hỗn ngươn sonh ông Hải
Triều ấy thần thông rộng lớn, há chịu thối binh sao? Ắt có cơ chi đây, để tôi coi lại
cho rõ ràng". Tôn Yên nghe nói dắt thanh ngưu ra, rồi cùng chúng tướngtheo sau.
Tôn Tẫn ngồi lưng trâu, ngước mặt xem coi, thấy mây mịt mịt, khói mù mù, tuy
chẳng thấy dinh bàn song thấy sát khí phủ giăng trong lòng cả nghi, vội vàng lấy
hạnh huỳnh kỳ chỉ tới trước mặt, dường như một lằn chớp sáng, lộ ra dinh bàn, đao
thương chơm chởm, kiếm kích ngời ngời. Tôn Tẫn nói: "Ta liệu vua Tần ắt chẳng lui
binh, té ra dùng phép độn giáp mà che lấp binh mã, nên coi không thấy đặng".
Chúng nhân xem thấy, người người kinh sợ, nói: "Nếu không có Vương gia dùng
phép rất báu, soi thấy sự tình, thì chúng tôi như chiêm bao chưa tỉnh, ngỡ thiệt binh
Tần dùng ngụy kế ấy mà làm chi?" Tôn Tẫn nói: "Cũng là Hải Triều dùng phép
huyền hư gì đó, để ta vào dinh chiếm quẻ thì rõ". Nói rồi trở vào dinh. Tôn Tẫn
xuống trâu bước lên thanh sa trướng, ngồi nhắm mắt một hồi, co tay điểm tý, ngọ,
mẹo, dậu, đoán trong ngoài thiên hà một vòng, rõ biết các việc, tronh lòng rhất kinh,
ngồi cúi đầu chẳng nói tiếng chi. Chúng tướng hỏi: "Vậy cớ Vương gia đoán biết
người Tần làm chước quỷ chi đó?" Tôn Tẫn nói: "Bọn ngươi không biết chết sống,
nay Hải Triều bày súng tản địa lôi, đến canh ba bắn phá thành Dịch Châu, mấy vạn
sanh linh đều tiêu ta tro đất, ta cùng chúng ngươi trốn không khỏi chết". Chúng
tướng nghe nói, hồn bay nửa lùng, phách tan vào đất,hỏi: "Vương gia có kế chi giải
cứu chăng?" Tôn Tẫn nói: "Phép lôi pháo thì làm tại giờ tý canh ba, sau khi nhứt
dương sanh thì mới vận động được, bằng quá canh ba khắc kỵ trời đất, không làm chi
nên việc, đêm nay phải phá trước ấy mà cứu nhân dân". Liền dạy Tôn Yên đem một
trăm tờ giấy ra năm dinh bốn trại, dạy mấy người cắt giỏi dạy cắt theo hình dạng ta,
một trăm lẻ tám cái hình nhơn bằng giấy cầm gậy cỡi trâu cho đủ ứng dụng. Tôn
Yên lãnh mạng, vội vàng đem giấy dạy quân sĩ cắt một trăm lẻtám cái hình nhơn cỡi
trâu cầm gậy, dâng cho Tôn Tẫn. Tôn Tẫn cả mừng, dạy chúng tướng ai về dinh nấy,
còn một mình Tôn Tẫn ngồi trong trướng, đem một trăm lẻ tám cái hình nhơn, miệng
niệm chơn ngôn, cỡi trâu bay tuốt lên trên không, chờ đến canh ba làm phép.
Nói về Hải Triều thánh nhơn, đến canh ba bước xuống lư bằng tay cầm lịnh bài,
đưa trên không màđánh, miệng kêu Lôi bộ chánh thần, bay xuống cho mau. Nói
chưa dứt lời, giữa trời tiếng sấm nổ vang, dường như đất lay núi động. Lão tổ thâu
phép độn giáp, quân sĩ đều cắm cờ đánh trống, la hét vang rân, đèn đuốt sáng như
ban ngày. Lúc ấy Tử Lăng, Vương Tiễn dạy quân pháo thủ đốt giây lửa cho sẵn, chờ
đến canh ba, sấm nổ ba lượt, đặng có bắn súng phá thành, còn vua tôi nhà Tần, nai
nịt sửa soạn chờ sẵn mà vào thành, lão tổ lấy lịnh bài đưa lên đánh lần thứ hai, sấm
nổ luôn hai chập. Tôn Tẫn đứng trên mây miệng động chơn ngôn, cầm một trăm lẻ
tám cái hình nhơn rải xuống ba cửa. Lúc ấy Tử Lăng, Vương Tiễn nghe sấm nổ hai
lần, dạy quân pháo thủ sửa soạn đốt ngòi, thình lình nghe thấy tiếng trâu rống thất
kinh, nói: "Con trâu của thằng cụt kêu đó". Tử Lăng, Vương Tiễn lậtđật xoay đầu
xem thấy Tôn Tẫn cỡi trâu, cầm gậy đi tới, thất kinh hồn bất phụ thể, xốc tới rước
đánh, vây Tôn Tẫn ở giữa, bốn phía vô số Tôn Tẫn, cũng in như một dạng áp lại phủ
vây, quân pháo thủ bỏ chạy hết. Tử Lăng, Vương Tiễn hoảng kinh, mạnh ai nấy
trốn, tuốt về đại dinh, xảy thấy trước dinh có ba người Tôn Tẫn đón đường, còn trong
dinh tiếng la om sòm, hai người nói: "Không xong". Liền quày ngựa nhắm lư bằng
chạy tới. Lúc ấy vua tôi Thủy Hoàng nghe sấm nổ hai lần, sửa soạn vào thành, bỗng
đâu chạy tới một người Tôn Tẫn, múa gậy đánh nhầu vào trướng, làm cho Thủy
Hoàng té ngửa trên ghế, nhờ có tả hữu nai nịt sẵn, đặng chờ vào thành, ngó thấy
Tôn Tẫn, đều rút gươm áp ra ngăn đón, cứu Thủy Hoàng chạy bộ qua lư bằng, báo
việc Tôn Tẫn phá dinh. Lúc ấy Hải Triều đang cầm lịnh bài giơ lên, vừa muốn đánh
lần nữa, thúc cho sấm nổ đủ ba lần, xảy nghe ngoài dinh cả loạn, lật đật xem coi,
thấy Thủy Hoàng vừa chạy vừa té, miệng la: "Tôn Tẫn tới, Tôn Tẫn tới". Lão tổ
thấy vậy lật đật đưalịnh bài lên nạt rằng: "Lôi bộ trở về". Vội vàng hỏi Thủy Hoàng
: "Cớ chi sợ hãi như vậy?" Nói chưa dứt lời, bỗng thấy Tôn Tẫn ở ngoài xốc vô, tay
múa cặp gậy. Hải Triều giận lắm mắng rằng: "Thằng cụt sao dám cả gan, dẫu ngươi
có ba đầu sáu tay cũng chẳng dám xông vào trại ta, hôm nay cùng ngươi quyết
chẳng dung đâu". Nói dứt lời, hươi gươm rước đánh, xảy đâu chạy tới năm người Tôn
Tẫn, vây Hải Triều ở giữa đánh nhau một chỗ, phía này la Tôn Tẫn tới, phía khác
cũng la Tôn Tẫn tới, trong dinh Tần thành ra cả trăm Tôn Tẫn, phá Đông đánh Tây,
rối loạn tưng bừng, lúc ấy Hải Triều đang đánh với Tôn Tẫn, chưa biết mấy hiệp liền
liệng vô cực đồ thâu hết mấy người Tôn Tẫn. Xảy có quân vào báo nói: "Trước sau
tả hữu gì đều có Tôn Tẫn đông vô số, xin lão tổ bắt cho mau". Hải Triều nói: "Ấy là
chước của Tôn Tẫn đó, để ta bắt mới xong". Vội vàng thót lên thanh mao khổng, tay
cầm gươm dẫn Tử Lăng, Vương Tiễn ra khỏi lư bằng. Tôn Tẫn đứng trên mây xem
thấy, nghĩ rằng: "Lúc này đã đến canh tư, Hải Triều dẫu muốn làm phép đi nữa thì
đã quá giờ khắc rồi, làm cũng không đặng". Bèn niệm chú thâu hết phép ma, Lúc ấy
Tôn Tẫn trong dinh Tần người người đều lượm hết hình, chúng tướng báo cho Hải
Triều. Hải Triều mới dạy lượm hết hình giấy đem vào ta có phép trị dạy rồi trở về lư
bằng. Thủy Hoàng lật đật hỏi: "Việc đánh Tôn Tẫn thế nào?" Lão tổ nói: "Vốn là
hình giấy, phép của thằng cụt nên tôi dạy quân lượm vào coi thử". Thủy Hoàng nói:
"Không nên lượm vào đây!" Hải Triều nói: "Không hề chi". Kế quân đem hình
người cỡi trâu bằng giấy vào. Hải Triều đốt hết, trong lòng cả giận nói: "Thằng cụt
nó dùng phép phân thân, (là một người hóa làm trăm người), làm cho rối loạn dinh ta
sái mất giờ khắc nên không phá đặng Dịch Châu. Bất quá mi trốn khỏi đêm nay, lẽ
đâu trốn đặng nữa, đêm mai phải chết".
Lúc ấy trời vừa sáng, Thủy Hoàng sửa dinh phòng lại, Hải Triều kêu Tử Lăng
lấy một thăng đậu đen, Tử Lăng lãnh mạng đem vào. Lão tổ vẽ linh phù niệm chơn
ngôn thổi trên đậu ấy đưa cho Tử Lăng, dạy rằng: "Ngươi đem đậu này ra bốn phía
dinh rải ngoài đại lôi chẳng nên bỏ rớt". Và dạy Vương Tiễn, dẫn hai trăm mười sáu
tên quân, đến canh ba làm như trước nghe sấm nổ ba lần, liền đốt một trăm lẻ tám vị
súng lớn, nếu có Tôn Tẫn giả đến chẳng cần kinh sợ lấy lửa đốt nó cháy tiêu". Hai
người lãnh mạng ra đi.
Nói về Tôn Tẫn lấy phép lôi pháo về tới dinh thì trời đã sáng, chúng tướng kéo
vào chúc mừng. Tôn Tẫn dạy Tôn Yên qua thám coi bên dinh Tần có làm việc chi
nữa chăng? Tôn Yên ra dinh coi rồi về báo rằng: "Trong dinh Tần mây khói mù mịt,
trời đất tối tăm chẳng biết cớ chi vậy?" Tôn Tẫn nói: "Cũng là Hải Triều lộng tà
thuật chi đó, để ta đoán coi thế nào?" Coi tay đoán rồi nói: "Té ra Hải Triều cũng
dùng lôi pháp phá thành Dịch Châu nữa". Tôn Yên nói: "Nếu vậy thì mình phải dùng
người giấy nữa, lại sợ gì nó". Tôn Tẫn nói: "Phen này người giấy dùng chẳng đặng
đâu, ta đã phòng bị trước rồi, có chước khác phá đặng". Bèn dạy Tôn Yên lãnh năm
trăm binh ra ngoài dinh cất một toà cao đài, sắm sẵn châu sa, giấy vàng, nhang đèn
cho đủ. Giây phút Tôn Yên về dinh phục lệnh. Tôn Tẫn tới đài, trời vừa đúng ngọ
viết ít đạo linh phù đốt lên; lấy hạnh huỳnh chỉ qua phíaTây, xảy nghe thấy giữa trời
huỳnh cân lực sĩ, lục giáp lục đinh bay tới đứng giữa trên mây hỏi rằng: "Chơn nhơn
có việc chi sai khiến". Tôn Tẫn nói: "Nay Hải Triều làm kế tản địa lôi, xin chúng
thần làm ra phép thần thông đem một trăm lẻ tám vị súng đều day đầu lại, chẳng
nên chậm trễ". Chúng thần vâng lệnh ra đi, Tôn Tẫn niệm chú đốt bùa che lấp mặt
trời, làm phép xong rồi về dinh an nghỉ.
Nói về Vương Tiễn chờ chạng vạng chia hai trăm mười sáu tên quân, đều cầm
giấy đốt lửa phân ra ba cửa, Hải Triều đánh lịnh bài, thỉnh ngũ lôi đến thành Dịch
Châu, sấm nổ lần thứ nhứt, ba cửa lửa đốt sáng trời chói đất, chúng tướng bên Yên
xem thấy kinh tâm vỡ mật. Tôn Tẫn nghe sấm nổ lần thứ hai, vội vàng ra dinh, cầm
hạnh huỳnh kỳ chỉ lên trên không nạt rằng: "Công Tào, sao chẳng xuống tay". Nói
dứt lời chúng thần đều nổi lên một trận gió rất nên dữ tợn, cát bay đá chạy, bụi đấùt
mù mịt mười phần lợi hại.Vương Tiễn nghe sấm nổ ba lần, vừa muốn xuống tay đốt
súng, bỗng đâu trận gió ùn ùn thổi tới, cát bay đá liệng tưng bừng, quân sĩ mở mắt
chẳng ra, làm cho dây lửa tắt rụi, quân sĩ rộn ràng lật đật đốt dây lửa lại, lúc ấy sấm
đã nổ lần thứ ba. Vương Tiễn hối quân đốt súng cho mau quân sĩ lập cập coi chẳng
rõ ràng, thổi lửa đốt lên nổ một tiếng, vị súng thứ nhứt, bắn xẹt trong dinh Tần, đốt
luôn vị súng thứ hai, cũng bắn động vào dinh Tần nữa. Vương Tiễn ngó thấy la lên
nói: "Không xong, chết ta rồi!"