sợ, tưởng thầm rằng: "Cái trận này đã vây cầm Tôn Tẫn đặng rồi, vậy thỉnh thêm
thần tướng gìn giữ thì mới khỏi lo". Bèn bỏ tóc xõa, cầm gươm, đốt bùa niệm chú tức
thì bay xuống bốn vị lôi bộ, Thiên Dân phân phát bốn cửa, phụ thêm trấn giữ.
Nói về Khoái Văn Thông lãnh pháp chỉ Nam Cực, làm phép thần hành (đi mau
như thần), chẳng đầy ba khắc đi đến nước Hàng, tới thành Hàng, đang giở thiệp ra
xem, trong thiệp dạy tới phủ Vương Tôn mà lấy lạc sản thảo (là cỏ lót đẻ). Khoái
Văn Thông coi rồi, đi dọc đường hỏi thăm chỗ phủ Vương Tôn, đến cửa tỏ hết các
việc, gia tướng chạy vào thông báo. Hàng Vương Tôn nghe nói, người bên nước Yên
đến, vội vàng sửa áo bước ra nghinh tiếp vào giữa đại đường. Hàng Vương Tôn hỏi:
"Chẳng hay đại phu đến đây có việc ci chăng?". Văn Thông hỏi: "Hiền vương mới
thêm đặng một vì Vương tử nữa phải chăng?". Vương Tôn thất kinh hỏi: "Sao đại
phu rõ biết, đêm hôm qua vợ tôi đẻ đặng một đứa con trai, nay mới vừa hai ngày".
Văn Thông nghe nói rất mừng, nói: "Tôi tới đây vốn là xin cỏ lạc thai đặng phá trận
Kim sa". Vương Tôn nghe nói liền kêu gia đình vào trong lấy ra, dùng vải gói lại
trao cho Văn Thông, Văn Thông lấy rồi lạy từ hàng Tôn Vương ra khỏi thành, làm
phép thần hành, chạy tuốt về dinh hịch lịnh.
Nói về Giải Tính một người một ngựa, đi vòng qua dinh Tần nhắm theo đường
cái, đi hoài vừa đặng năm mươi dặm, dừng ngựa giở thiệp ra coi, thì thấy dạy: "Lấy
cho đặng thủ cấp Bát bại tướng quân". Trong lòng lấy làm khó, nói: "Ta đâu biết Bát
bại tướng quân là người gì, biết đi chỗ nào mà tìm kiếm bây giờ". Bèn gò ngựa đi
chậm rãi một hồi, tới nơi làng kia, xem thấy lương dân đông vô số, đứng vây xung
quanh một người cao lớn, mắng nói: "Ta không cầu ngươi mở miệng nói xàm". Lại
có người nói: "Nếu ngươi nói điều bất lợi, chúng ta chết chẳng dung". Người cao lớn
ấy chẳng nói đi, cũng không đáp lại, Giải tính thấy vậy, cột ngựa dưới nhành cây
tòng, bước lại chen lấn vào trong, hỏi dân rằng: "Chúng ngươi vây người đó làm
gì?". Người cao lớn ấy, thấy Giải Tính thì chạy nhào, miệng la chẳng dứt, nói:
"Không xong, đại nạn ta tới rồi". Giải Tính chẳng rõ cớ gì, bèn hỏi mấy người dặn,
trong ấy có một ông già nói: "Tướng quân chưa rõ, va là một vị thần trong làng tôi
nên rất linh hiền, hễ va nói gì thì có nấy, mỗi năm đến trong làng tôi một lần, cho
nên người trong làng, chẳng dám khi dễ, lập va một cái miễu, hễ năm nào tới nói
việc tốt, thì năm ấy mưa hòa gió thuận, mùa đặng lúa nhiều, nếu nói việc xấu thì
thất mùa đói khát, cho nên cầu va nói tốt, mà va chẳng chịu". Giải Tính nghe rồi,
nói: "Có việc quái lạ như vậy, thiệt cũng rất kỳ, vậy chớ miễu va ở chỗ nào, kêu tên
họ gì?". Ông già đáp rằng: "Cái miễu ở trong cụm rừng trước kia, va kêu là Bát Bại
tướng quân". Giải Tính nghe nói, rất mừng vội vàng từ biệt chúng nhơn, tới dưới cây
tòng, dắt ngựa thót lên, chạy vào rừng ngó thấy người cao lớn, khi nãy dừng trước
cửa miễu, kêu lớn rằng: "Giải Tính nước Tề, ngươi hãy vào đây mà lấy đầu ta, ngươi
phải nói với Nam Cực, biểu người tụng kinh siêu độ cho ta". Nói dứt lời, đi tuốt trong
miễu. Giải Tính lật đật dắt ngựa chạy theo, đi vừa tới miễu nghe trong miễu khua
một tiếng liệng ra cái đầu người, máu chảy dầm dề. Giải Tính xách lên cắt vạt áo
chiến bào gói lại, rồi thót lên ngựa trở lai đường củ, đi vòng qua dinh Tần, mà về
vừa tới ngã ba đường, xảy gặp Triển Đắc Năng. Đắc Năn thấy Giải Tính cỡi ngựa
bên kia đilại bèn kêu lớn rằng: "Giải Tính ơi! Việc của anh thế nào?". Giải Tính nói:
"Kiếm đặng rồi, còn em làm sao?". Triển Đắc Năng nói: "Tôi cũng có rồi, trong
thiệp của tôi dạy, lấy bát phụ huyết (là máu của người đàn bà dữ tợn hỗn hào), anh
nghĩ mà coi, trong thiên hạ thiếu chi những người đàn bà dữ, tôi tới trong làng ấy,
hỏi thăm cô bà già kia dữ tợn, hổn hào, họ dẫn đường tôi tới đó, tôi nó vâng chỉ Yên
Chiêu Vương sai đến giết người đàn bà dữ ấy, mà răng chúng, chẳng đợi phân nói
tiếng chi, tôi liền chém quách, lấy bình đựng huyết đem về đây, còn của anh vật chi
đó vậy?". Giải Tính nói: "Việc tôi thiệt rất nên khó". Bèn đem việc giết Bát Bại
tướng quân, mà thuật lại một hồi. Hai người mừng rỡ, kéo nhau về dinh hịch lệnh.
Nói về Triển Đắc Thắng lãnh thiệp của ông Nam Cực, ra khỏi dinh nhắm phía
tây, đi hơn năm chục dặm, giở thiệp ra coi, nguyên trong thiệp dạy kiếm độc nữ tâm,
trong lòng nghĩ thầm rằng: "Lão đạo sỉ này thiệt rất chướng, ta đâu biết độc nữ là
người gì mà không chỉ rõ ở chỗ nào, ta biết đâu tìm đặng". Vừa đi vừa nghĩ xảy thấy
một cái am lớn, đang lúc khát nước, bèn gõ cửa am, trong ấy bước ra một người đạo
cô (là bà vải) hỏi: "Tướng quân đến am có việc chi chăng". Triển Đắc Thắng nói:
"Tôi nhơn có việc quan, đi ngang qua đây, muốn xin uống thuốc cho đở khát, chẳng
biết đạo cô có khứng chăng? Đạo cô nói: "Tôi là người xuất gia, lấy việc phương
tiện (hễ có việc ai muốn xin thì cũng cho) làm gốc". Triển Đắc Thắng nghe nói bước
vào cửa am, đạo cô đi trước dẫn tới khách đường ngồi xuống, thật là sạch sẽ u nhân,
đạo cô quay vào trong, kêu rằng: "Độc nữ có khách, hãy bưng trà ra cho mau". Triển
Đắc Thắng nghe nói thất kinh, nghĩ thầm rằng: "Không dè có người tên Độc nữ, song
không biết làm sao giết nó đặng". Nghĩ rồi sanh ra một kế, xem thấy trong ấy bước
ra một người già.
Óm tợ cây không, giống tạc hình.
Da nhăn mặt xấu, thấy nên kính.
Tóc bạc như tơ, ngoài sáu chục,
Già tuy già vậy hãy còn nên trinh.
Người con gái già ấy, bưng trà trao cho Triển Đắc Thắng. Đắc Thắng tiếp lấy
chung trà, hỏi đạo cô rằng: "Vị linh đồ (là tiếng kỉnh học trò của đạo cô ấy) mày sao
kêu độc nữ?". Đạo cô nói: "Tướng quân chưa rõ, nó năm nay sáu mươi tám tuổi, mà
hãy còn con gái, vì đã chịu góa sáu lần, hễ người nào đi hỏi nó thì chết, cho nên
không ai cười đặng, cha mẹ khuất sớm, mồ côi một mình, và nó là một người tánh
tình hung dữ, mỗi việc mỗi tranh đua, nếu người ta hơn thì nó sanh lòng ghen ghét,
cho nên người ta kêu là Độc nữ, nay tuổi tác đã già, tay không tiền của mới kiếm
chỗ toàn thân cho khỏi người làm hại, vào đây xin làm đệ tử". Triển Đắc Thắng nói:
"Tôi muốn mượn thùng cho ngựa uống nước, song chẳng biết am này có giết hay
không?". Đạo cô nói: "Có giếng sau ma này". Triển Đắc Thắng cả dạy Độc nữ dẫn
tướng quân ra sau hậu viên, đi gần tới giếng, Triển Đắc Thắng rút gươm xuất kỳ bất
ý chặt một gươm té nhào xuống đất, vén áo mổ hông, cắt lấy trái tim, rồi chấm máu
đề nơi vách rằng: "Tướng Tề là Triển Đắc Thắng, vâng mạng Chiêu Vương đến lấy
tim nàng Độc nữ, đặng làm phép yểm trấn, như có ai sanh chuyện gì, thì chủ am kíp
tới Dịch Châu khống cáo, tự nhiên vô sự". Viết rồi cắt vạt áo chiến bào, gói trái tim,
lên trở ra cửa trước, thót lên ngựa quất vài roi, chạy như bay, giây phút về đến dinh.
Lúc ấy bốn người đã về đủ hết, Nam Cực dạy về dinh tạm nghỉ, ngày mai nai nịt
vào trướng nghe sai khiến đánh trận kim sa, chúng tướng nghe nói, người người vui
mừng, kéo nhau ra về. Qua ngày thứ Nam Cực cùng Chiêu Vương lên trướng, chúng
tướng giáp trụ tề chỉnh, đứng chầu ha bên, Nam Cực kêu rằng: "Khoái Văn Thông,
Tôn Yên, Triển Đắc Thắng, Triển Đắc Năng, Tôn Long, Ngụy Hổ, Giải Tính, ngô
Quan tám người tiên phụ giúp, chúng ngươi bốn phía trận vật (là mấy vật để phá
phép) tới trước cửa trận, nghe theo tiên nhơn điều khiển, chẳng đặng trái lệnh". Tám
tướng vâng mạng ra trướng, chia nhau bốn cửa, dẫn binh xông tới dinh Tần. Nam
Cực bèn sai: "Trường Mỵ, quỷ Cốc, Huỳnh Thạch Công, Vương Ngao, bốn người
theo phụ tiếp cho tám tướng, như giết tan binh Tần rồi lại tới trước trận giơ những đồ
trấn vật trên cao, kêu lớn rằng: "Chư thần hãy lui về, nay ta vâng mạng Nam Cực, có
đồ trấn vật đánh vào trận sợ e nhơ uế như thần. Nói rồi thì dùng đồ trấn vật đánh
vào mấy cái bửu bối treo nơi bốn cửa, dùng phép bắt mấy tên đạo nhân giữ trận, tuốt
vào hầm kim sa đứng vây bốn phía phòng giữ, kẻo Ngụy Thiên Dân chạy khỏi, chờ
ta vào trận rồi ra sức bắt nó, còn Bạch Viên thì dùng phép phân thân (là một mình
chia làm bốn cửa) đuổi những âm hồn ma quỷ ra ngoài trận, tuốt lên pháp đài, bắt
Ngụy Thiên Dân, Nam Cực kêu Thổ Hành Tôn nói: "Chơn nhơn, ngươi chịu phiền đi
dưới đất, trước vào hầm kim sa, bảo hộ Tôn Tẫn, chờ Như Lai thâu kim sa rồi, thì
Tôn Tẫn ra khỏi trận". Thổ Hành Tôn lãnh việc phá trận mà thuật lại cho Tôn Tẫn
nghe. Tôn Tẫn nghe nói rất mừng, rồi hai người ngồi trong hầm chờ Phật thâu kim
sa, đặng ra mà hiệp sức bắt Ngụy Thiên Dân.
Nói về Khoái Văn Thông cùng tôn Yên, phá dinh Vương Tiễn, Tôn Yên đi trước,
Văn Thông theo sau, la ó lên rằng: "Đạp phá dinh phiên". Vương Tiễn lật đật dẫn
binh giao chiến, binh Yên đánh giết quân Tần, kêu la chẳng dứt, bốn phía vỡ chạy,
Vương Tiễn thua chạy, vừa muốn dùngbửu kiếm mà giết Tôn Yên, xảy gặp Trường
Mỵ, cỡi mai huệ lộc xông ra chặn đường, thấy Vương Tiễn muốn dùng bửu kiếm bèn
dựng lông mày lên, trong lông mày bay ra hai cục lửa đỏ, đánh nhằm mặt Vương
Tiễn đau quá cự không nổi bỏ chạy, Trường Mỵ giục nai tới trước, Khoái Văn Thông
cầm cỏ lạc thai dẫn binh tới cửa trận, Trường Mỵ kêu lớn rằng: "Các thần hãy nghe
truyền nói, nay tôi vâng phép Nam Cực lão tổ và đem đồ trấn vật đến phá, e làm
nhơ uế chư thần, xin tránh trước xong hơn".
Lúc ấy chư thần tướng nghe có trấn vật đánh vào, sợ nhiễm nhằm thân thể, lật
đật tránh vẹt hai bên, Trường Mỵ xem thấy vội vàng cỡi nai chạy mất, Khoái Văn
Thông lướt tới, hai tay nắm cỏ lạc thai vãi rộng vào trận, nghe nổ vang một tiếng,
cây tru tiên kiếm liền rớt xuống đất. Khoái Văn Thông cùng Tôn Yên ở giữ ngoài
trận, Trường Mỵ giục mai chạy tuốt vào trong.
Lúc ấy Bạch Viên dùng phép phân thân đuổi chúng quỷ hồn ra khỏi trận, bị mặt
trời chiếu quỷ hồn đều tan vào đất, chẳng thấy hình dạng, Trường Mỵ vào cửa tru
tiên vừa muốn đến hầm kim sa, xảy gặp Huỳnh Thúc Đương ngăn đón, nạt rằng: "Lý
Trường Mỵ không đặng ỷ tài, có ta ở đây". Liền hươi trà điều trượng đánh tới,
Trường Mỵ hươi gươm rước đánh, hai bên ở trong trận đánh đến mười hiệp, Huỳnh
Thúc Đương lấy kim chuyên cầm nơi tay, liệng giữa không trung, hóa ra một vầng
năm sắc chói sáng, nhắm ngay đầu Trường Mỵ đánh xuống. Trường Mỵ xem thấy
cười rằng: "Yêu đạo, mi có pháp bửu bao nhiêu, liệng ra cho hết. Nói rồi ngước mắt
nhìn lên, dửng hai bộ lông mày tức thì bay ra hai cục lửa xông lên đở cái kim
chuyên. Nguyên hai cục lửa ấy vốnvà tam muội chơn hỏa luyện thành. Giây phút cái
kim chuyên tiêu mất, Trường Mỵ lấy gươm giơ lên, ngoắc một cái mà chỉ Huỳnh
Thúc Đương, lúc ấy Huỳnh Thúc Đương thấy phép mình bị phá vừa muốn cử trượng
tới đánh, bỗng thấy hai cục lửa bay tới gần, liền nghiêng mình tránh qua bị đánh
nhằm vai té nhào xuống lộc, vừa muốn độn thổ chạy trốn, chẳng dè bị Trường Mỵ
đánh một cái chưởng tâm lôi (là phép sấm sét trong bàn tay đánh ra) nhằm đầu chết
tốt! Hỡi ơi! Một vị chơn tiên, chẳng khỏi chết dưới chưởng tâm lôi. Trường Mỵ thâu
hỏa cầu (cục lửa) giục mai chạy đến hầm kim sa, đứng phía đông mà chờ.
Nói về Triển Đắc Nang, cùng Tống Long, xông vào dinh Lý Thiệt, nhờ phép lực
ông Huỳnh Thạch Công, đánh Lý Thiệt thua chạy, rượt giết binh Tần, Huỳnh Thạch
Công dạy Triển Đắc Năng đem đồ trấn vật vào trận rồi kêu lớn rằng: "Chư thần lui
về cho chóng, có trấn vật đến đây, nếu chẳng chịu lui e vấy đồ nhơ uế mà về trời
không được, chớ trách tôi sao không nói trước". Thần binh, thần tướng, ai mà chẳng
sợ đồ nhơ uế, nghe nói đều bay tuốt, Triển Đắc Năng dùng máu vãi đùa vào trận,
nghe vang một tiếng, cây cờ Lạc hồn rớt xuống đất. Huỳnh Thạch Công giục Kim
Mao không vào cửa hãm tiên, gặp Châu Huệ Trân cỡi cọp chạy ra, kêu lớn rằng:
"Huỳnh Thạch Công sao cả gan dám vào trận ta, chớ mong chạy thoát, có ta đến
đây". Nói rồi hươi gươm chém nhàu, Huỳnh Thạch Công cử gươm lên đỡ, hai người
đánh hơn mười hiệp, Huỳnh Thạch Công lén lấy Như ý đánh tới, Huệ Trân tránh
không kịp, trúng nhằm mang tang té nhào xuống cọp, Huỳnh Thạch Công lướt tới
đâm một gươm chết tốt. Khá thương:
Trăm năm tu luyện bay đâu mất,
Cửa quỷ một mình lạnh lẽo thay.
Huỳnh Thạch Công đâm chêt Huệ Trân, rồi giục Kim Mao khổng vào phía bắc
hầm km sa đứng chờ.
Nói về Vương Ngao cỡi hắc hổ, dẫn Ngô Quang, Giải Tính phá dinh Chương
Hàng. Chương Hàng lãnh binh đối địch chưa mấy hiệp bị Vương Ngao liệng cái tụ
tiên bài, đánh trúng Chương Hàng gần nhào xuống ngựa, thổ huyết nằm trên yên
chạy dài. Vương Ngao chẳng rượt hteo; dạy Giải Tính đem đồ uế vật tới trước, kêu
lớn rằng: "Chư thần mau mau lui về, nay có đồ ô uế đánh vào trận, hãy tránh cho
mau". Chúng thầnnghe nói lật đật bay tuốt, Giải Tính hai tay đưa cái đầu người lên
cao, liệng nhầu vào trận tức thì kim chung bị đồ dơ liền rớt xuống đất. Vương Ngao
xông vào cửa trảm tiên môn, xảy gặp Kim Tử Lăng đón đường, nạt lớn rằng: "Vương
Ngao chớ chạy, có ta đây". Vương Ngao cười nói: "Mi có phép lực bao nhiêu dám
ngăn đón đường ta". Nói rồi hươi búa tới chém Tử Lăng, hai người đánh vùi đến ba
mươi hiệp, chẳng phân hơi thua. Vương Ngao cả giận nạt rằng: "Đồ yêu đạo, sao
dám ra sức chết mà đánh với ta". Bèn lấy tụ tiên bài, vừa muốn liệng lên, bên kia
Tử Lăng biết cái tên bài rất lợi hại liền nhảy xuống lộc, độn thổ chạy mất. Vương
Ngao quất cọp vào phía tây hầm kim sa đứng đợi.
Nói về Triển Đắc Thắng cùng Ngụy Hổ hai tướng đánh Anh Bố thua chạy, rượt
tàn binh tần, phá lớp vây ngoài, Vương Thuyền dạy Triển Đắc Thắng, theo đếncửa
trận, kêu lớn rằng: "Chư thần tránh đường, có đồ trấnvật đến phá trận". Chúng thần
lật đật tránh hết, Triển Đắc Thắng la lên một tiếng, liệng trái tim Độc nữ vào trận,
tức thì ngọc khánh liền rớt xuống đất, Vương Thuyền tuốt vào cửa triệt tiênmôn,
thấy Tần Mãnh hươi lăng nha bổng đón đường, hai người đón đánh chưa mấy hiệp.
Vương Thuyền liệng chưởng tâm lôi đánh Tần Mãnh. Tần Mãnh biết lợi hại, bèn
cỡi kim quang bay bổng lên không, bị Bạch Hạc đồng tử, đánh một cái kim như ý, té
nhào xuống đất. Vương Thuyền liệng chưởng tâm lôi đánh tiếp, khá thương Tần
Mảnh bị chưởng tâm lôi đánh bể óc, hồn theo Châu, Huỳnh đạo nhơn đi tuốt, Vương
Thuyền giục mai vào phía nam hầm kim sa.
Lúc ấy bốn vị tiên trưởng đều tới đủ còn chờ Chưởng Giáo đến phá trận mà thôi.
Nói về Ngụy Thiên Dân ở trên pháp đài, ngó thấy bốn vị tiên trưởng tới đứng
vây bốn phía, hoảng kinh than dài một tiếng, nói: "Không xong, mạng ta phen này
hết rồi". Vội vàng lấy hột kim sa vừa muốn liệng bốn tiên cho nhào xuống hầm,
bỗng đâu Nam Cực cùng Bạch Hạc ở trên không bay xuống. Ngụy Thiên Dân nói:
"Không xong". Vội vàng lấy kim sa liệng lên. Nam Cực thấy kim sa tới rất dữ tợn,
lật đật lấy quạt ga mi, quạt ra hai cái bay tuốt lên không.
Lúc ấy Hộ pháp già lam cầm chén kim bát úp xuống, rút kim sa vào binh. Thiên
Dân kim sa bay lên đi mất, chẳng thấy hình dạng, trong lòng hoảng kinh, liệng luôn
mười măm hột kim sa một lượt, Nam Cực thấy kim sa bay tới, rất nên lợi hại, lật đật
quạt luôn ít quạt, bay tuốt lêntrên, lớn như cây lọngvàng, ở trên đánh xuống. Nam
Cực vừa muốn quạt nữa, xảy thấy Họ pháp già lam ở trong vầng mây, kêu nói:
"Nam Cực tiên ông, nay tôi vâng mạng Phật tổ, đến thâu kim sa". Nói rồi liệng bình
bát vu, kim sa đều thâu vào hết, Hộ pháp cỡi mây bay về Tây phương, Nam Cực
thấy già lam thâu hết kim sa, vội vàng lấy quạt nga mi, nhắm ngay Ngụy Thiên Dân
quạt ra ra một cái, Thiên Dân làm sao mà cự cho nổi, túng phải hóa kim quang, bay
bổng trên không, Nam Cực ngó thấy liền liệng chưởng tâm lôi, đánh Ngụy Thiên
Dân rớt xuống đất, Bạch Viên xông tới đâm một gươm chết tốt, Nam Cực liệng
luông ít cái chưởng tâm lôi lên vang trời.
Lúc ấy Thổ Hành Tôn cùng Tôn Tẫn, đang ở dưới hầm, nghe sấm nổ liên thinh,
thì biết là Chưởng giáo đã phá trận rồi, lúc ấy Nam Cực ở trên pháp đài, dùng nga
mi phiến quạt bay núi Thổ sơn. Tôn Tẫn ngó thấy mặt trời lật đật thót lên thanh ngưu
cùng Thổ Hành Tôn nhảy ra khỏi hầm, Nam Cực cùng chúng tiên niệm chú lui thần,
đưa thiên binh tướng về trời, rồi truyền quân dùng lửa đốt tòa tru tiên này, giây phút
cháy tiêu, các tiên kéo về dinh Yên. Tôn Tẫn tới trước lạy Nam Cực, nhờ ơn cứu
sống. Nam Cực nói: "Ngươi lòng phàm chưa hết dứt, thường lưu luyến hồng trần, ta
đã hai phen xuống núi, cứu tánh mạng ngươi khỏi chết, từ rày về sau, nếu còn mắc
nạn, ta chẳng cứu đâu". Nói rồi từ biệt Chiêu Vương ra khỏi dinh, cùng Bạch Hạc cỡi
mây đi tuốt, Tôn Tẫn lạy tạ sư phụ, sư thúc, cùng các tiên ông. Trường Mỵ nói: "Tôn
Tẫn, ngươi lo cho xong việc lớn của ngươi, rồi mau trở về núi, chớ làm mất cái công
phu ngươi tu luyện". Tôn Tẫn dạ dạ xin vâng, Vương Thuyền nắm tay Tôn Tẫn nói
rằng: "Quản Văn Tử có nghe lời ông Chưởng giáo nói khi nãy đó chăng, nếu ngươi
còn lưu luyến hồng trần, mà mắc tai nạn nữa, thì chớ trách ta sao chẳng cứu, rất đỗi
phép lực như ta, còn chẳng trái trời được thay huống gì là ngươi". Tôn Tẫn quỳ
xuống bẩm rằng: "Vì đệ tử làm cho liên lụy đến tổ sư xuống núi đã đôi phen, ba lượt,
tôi há chẳng biết sao, nếu tôi mai táng cha anh xong rồi, không dám tái phạm phép
trời, mình nhiễm hồng trần nữa". Các tiên nói: "Như vậy mới là phải cho". Các tiên
từ biệt Chiêu Vương, đều bay về núi, Bạch Viên vừa muốn cáo từ, Tôn Tẫn rơi lụy
nói: "Mang ơn hiền đệ xuống núi, thỉnh tiên giải cứu, thì cái ơn đức ấy biết chừng
nào anh trả đặng". Bạch Viên nói: "Tam ca chớ phân lời ấy, nay em về núi chẳng
biết ngày nào tụ hội nhau được nữa, song cầu ước cho anh các việc chớ nên ỷ tài, mà
mắc tai họa". Tôn Tẫn đáp: "Lời của em như vàng đá, anh xin ghi nhớ, chừng em về
tới Nhạn Sầu Giang xin thế cho anh gởi lời thămbác bình an". Bạch Viên gật đầu, sa
nước mắt bước tới từ biệt Chiêu Vương rồi báo từ Tôn Tẫn mà dặn rằng: "Anh hãy
giữ mnh làm trọng". Tôn Tẫn nói: "Hiền đệ chớ lo, chừng anh mai táng phụ huynh
anh xong liền trở về Thiên Thai". Hai người dắt tay ra khỏi cửa dinh, rơi lụy phân
nhau. Tôn Tẫn thấy Bạch Viên đi xa bèn trở vào trướng. Chiêu Vương truyền chỉ
bày yến cùng á phụ ăn mừng.
Nói về Vương Tiễn thua chạy về dinh, đem việc bị phá trận mà bẩm hết cho
Thủy Hoàng nghe, Thủy Hoàng cả kinh thất sắc, truyền lệnh ba quân nhổ trại lui
binh cho chóng. Lệnh truyền rồi, Vương Tiễn chẳng dám ngăn trở, phải lui ra truyền
cho quân binh nổ ra ba tiếng pháo, đâu đó có đều nhổ trại một lượt, suốt đêm kéo
về, đi riết hơn vài trăm dặm, bèn đóng dinh hạ trại; quân vào báo nói: "Có quân sư ở
ngoài cửa dinh hầu chỉ". Thủy Hoàng bảo mời vào cho mau, giây phút Tử Lăng vào
đến đại trướng, quỳ xuống tâu rằng: "Tội đáng muôn thác, bại binh phục quốc, cầu
xin chúa thượng nhiêu dung". Thủy Hoàng khiến đứng hỏi rằng: "Ngụy Thiên Dân
va nói cái trận kim sa lợi hại như vậy, mà sao còn bị người phá được, bây giờ va đi
đâu rồi?". Tử Lăng tâu rằng: "Vì Yên Chiêu Vương đốt hương cầu khẩn, thỉnh
Chưởng giáo Nam Cực xuống núi, va phép lực vô cùng, Ngụy Thiên Dân, cùng bọn
tôi đâu phải là đối thủ với va, rất thương cho Châu, Huỳnh, Tần, Ngụy bốn vị đạo
nhân đều tử vu phi mạng, may tôi thoát khỏi độn thổ trốn về đây". Thủy Hoàng nói:
"Vậy thì khí số nước Yên binh về nước, chờ thời dấy động thì hay hơn". Tử Lăng quỳ
xuống tâu rằng: "Xin bệ hạ cho tôi đêm nay đảo cáo trời đất, nếu ngày mai không có
người tiên đến giúp, chừng đó sẽ lui binh chẳng muộn". Thủy Hoàng túng phải nghe
theo, truyền cho ba quân tạm nghỉ, sáng ngày sẽ đi.
Nói về Kim Tử Lăng qua đến canh ba đốt nhang quay qua phía nước Ảo Ly, vái
lay một hồi rồi vào dinh an nghỉ.
Nói về Hải Triều thánh nhơn đang ngồi ở Vân Quan động xảy đâu trong lòng hồi
hộp co tay suy tính rõ hết các việc, giận lắm, nói: "Nam Cực rất nên vô lễ. Tôn Tẫn
trái lời làm bậy, sao còn cứu nó, ngươi phụ giúp đạo ngươi, ta lại chẳng biết bênh
vực học trò ta sao, nay ta cho Vương Tiễn một cái bửu bối, thử coi thằng cụt làm sao
phá được". Bèn kêu Ngân Liên Tử nói rằng: "Sư đệ của mi là Vương Tiễn ở nước
Tần bị thua Tôn Tẫn ở núi kim sa tru tiên, vậy Tôn Tẫn trong trận vừa được sáu
ngày, bị Nam Cực xuống phá trận ấy, cứu đem Tôn Tẫn ra khỏi, Ngụy Thiên Dân,
Châu, Tần, Huỳnh bốn người đều chết dưới chưởng tâm lôi, sư đệ của mi là Kim Tử
Lăng ở trong dinh Tần, đốt hương cầu cứu, ta tưởng lại Nam Cực xuống cứu Tôn Tẫn
ấy là trái nghịch ý trời, vả lại va cũng biết Kim Tử Lăng, Vương Tiễn là học trò của
ta, mà còn mốn làm hại nó, như vậy chẳng là khi dễ ta lắm. Nay muốn sai mi xuống
núi, đem cái bửu bối này cho sư đệ mi là Vương Tiễn, dạy nó cứ theo phép mà làm,
coi thằng cụt còn chi chống cự ngươi hãy theo ta". Nói dứt lời bước xuống pháp tòa
dắt vào phía sau, Hải Triều lấy cái hộp bằng vàng, giở ra, trong hộp có một cái như
cây đàng hương mà nhọn, dài chừng bảy tấc, đưa cho Ngân Liên Tử hỏi rằng: "Hiền
đồ, ngươi có biết tên cái bửu bối này chăng?. Nguyên bửu bối này tên là tản thiên
tiễn (là cái tên bay trên trời, đi kiếm người mà đâm). Ấy là vật tiên thiên rất báu, hễ
đến giờ tý, ngọ liệng giữa không trung, tuy xa ngàn dặm, cũng hay đâm đặng đầu
người. Đại la thiên tiên, ngươi đem đến dinh Tần mà giao cho Vương Tiễn bảo nó
cách dinh liệng lên, tự nhiên giết đặng Tôn Tẫn, và đem mấy câu phù chú truyền
dạy rõ ràng, ngươi đến nơi đó trao cho nó rồi, thì trở về núi cho mau, đặnc chẳng
chậm trễ". ngân Liên Tử lạy từ thánh nhơn, ra khỏi động cỡi mây nhắm Dịch Châu
bay tới. Dưới thế gian nhân dân đi hơn vài năm, còn Thần tiên không đầy một khắc.
Tới nơi, bay xuống dinh Tần, bảo quân vào báo cùng quân sư và Điện tây hầu hay
rằng: "Có nước Ảo Ly động Vận Quan, học trò ông Hải Triều thánh nhơn là Ngân
Liên Tử, muốn vào ra mắt". Quân sĩ nghe nói, chạy vào phi báo.