Phong kiếm xuân thu

Hồi 19

Nói về Bạch Hạc lãnh câu tiên bài của Chưởng giáo lên tới núi Nhị Long, động

Xích Tòng, kêu lớn rằng: "Trong động có người không?". Đồng Nhi giữ động, nghe

kêu thì hỏi: "Tiên khách ở đâu đến, có việc chi chăng?". Bạch Hạc nói: "Ta vâng

mạng Chưởng giáo tổ sư, có câu tiên bài đến đây, mở cửa cho mau". Đồng tử nói:

"Xin sư huynh hãy chờ tôi vào bẩm cùng thầy tôi, sẽ ra nghinh tiếp". Nói dứt lời tuốt

vào tam thanh điện bẩm rằng: "Nay có Bạch Hạc đồng tử ở ngoài động xưng rằng:

"Có đâu tiên bài của ông Chưởng giáo đến". Huỳnh Thạch Công nghe nói, vội vàng

bước ra nghinh tiếp, tới trước tiên bài cúi lạy, nói: "Đệ tử chúc cho Chưởng giáo,

thánh thọ vô cương". Nói rồi hai tay tiếp lên tiên bài, giơ lên cao đem vào tam bửu

điện rồi ra mắt bạch Hạc đồng tử, Huỳnh Thạch Công hỏi: "Chẳng hay câu tiên bài

của Chưởng giáo đến, có việc chi vậy?".

Bạch Hạc bèn đem việc Nam Cực muốn cứu Tôn Tẫn, nên cầu thỉnh đạo hữu

xuống núi, đồng phá trận tru tiên. Huỳnh Thạch Công nghe rồi ngầm nghĩ một hồi,

lấy làm khó lắm, muốn đi e thân nhiễm hồng trần, sanh lòng phạm tục, còn không

đi, thì khó lời từ chối, túng phải đem ít vật bửu bối tùy thân, cùng Bạch Hạc bước ra

khỏi động. Huỳnh Thạch Công thót lên kim mao khổng, bay bồng trên không, Bạch

hạc cũng cỡi kim quang nhắm Yên Sơn thẳng tới, giây phút đến dinh Yên, hai người

xuống mây, quân sĩ xem thấy chạy vào thông báo, chiêu Vương hỏi Lão Tổ rằng:

"Chẳng hay người cùng Bạch Hạc đồng tử đến đó là ai?". Nam Cực nói: "Núi Nhị

Long đường gần, có khi Huỳnh Thạch Công đến". Chiêu Vương nghe nói, lật đật dẫn

bá quan ra dinh tiếp, rước huỳnh Thạch Công vào trướng, ra mắt Nam Cực xong rồi,

đang bàn luận việc trận tru tiên rất hung ác, xảy thấy dưới đất chun lên một người,

mình mặc áo bát quái thêu bông kim tuyến, chân đi giày vô ưu, mặt như huỳnh đơn,

râu ria xồm xoàm, vỗ tay cười lớn lên rằng: "Sư thúc, ngươi là người Bát bửu kim

thân hay sao, mà chẳng sợ nhiễm sát khí hồng trần". Nam Cực coi kỹ lại là Thổ

Hành Sơn thì cười nói: "Bần đạo chẳng khứng một mình xông nơi sát khí, nên làm

cho liên lụy đến mấy vị". Thổ Hành Tôn vội vàng bước tới, lạy ra mắt Nam Cực,

cùng Vương Thuyền rồi hỏi: "Vậy chớ Lý trường tiên chưa đến hay sao?". Nam Cực

nói: "Chưa đến". Vừa nói dứt lời, thì Lý Trường Mỵ cùng Bạch Viên, vừa vào tới

trướng, các vị tiên gia đều đãi chúng tiên, chúng tiên chẳng qua vì lòng chứng chiếu

mà thôi, giây phút tiệc tan, Nam Cực nói: "Hôm nay hiền vương mời các vị đến

đây, nhơn vì Tôn Tẫn năm nạn chưa mãn, nên mắc tai ương, nay Ngụy Thiên Dân

vây tại giữa trận, và Tôn Tẫn ngày sau vào bậc thiên tiên, tôi há khoanh tay ngồi

ngó hay sao?. Bời thế cho nên tôi không phải xuống đây, khi hôm qua tôi cùng Bạch

Viên lén xem trận thế, thấy bọn ngụy Thiên Dân sát hại sanh linh rất nhiều, bày ra

cái trận ấy chúng nó ắt phải chết dưới ngũ lôi, bốn cửa có bửu bối, song cũng chẳng

khó chi, duy có kim sa là vật báu cửa Phật, phải mất công một chút, vậy có vị chơn

nhơn nào chẳng nài khó nhọc, đi đến Tây phương cực lạc thế giới, đặng cầu Phật tổ

Như Lai, mượn bình bát vu, thâu hột kim sa, thì phá trận ấy dễ như trở bàn tay".

Bạch Viên nghe nói, bước tới quỳ xuống nói với Đệ tử xin đi". Nam Cực rất mừng,

nói: "Người khứng lòng chịu nhọc, thì xong lắm". Bèn nói với Chiêu Vương viết một

tờ biểu văn cho Bạch Viên qua phương Tây cầu Phật, Bạch Viên vội vàng tiếp biểu

văn giắt vào lưng, từ biệt chúng tiên, cỡi kim quang nhắm hướng Tây phương thẳng

đến, chưa đầy một khắc ra xem thấy núi Linh Sơn, xuống mây đi bộ, thấy một tòa

Lôi âm, rất nên xinh tốt.

Trong đền rực rỡ chiếu hào quang,

Làm những lưu ly hổ phách xoàn,

Vòi vọi lâu đài cao mấy trượng,

Phật môn rộng rãi biết muôn ngàn.

Bạch Viên đi tới cửa núi, xem thấy Kim Cang giữ cửa, liền bước đến cúi đầu,

bày tỏ căn đo. Kim Cang bảo ở đây chờ lệnh, bèn trở vào, giây phút ra kêu rằng:

"Bạch Viên, hãy theo ta vào điện. Bạch Viên theo sau, đến Đại Hùng bửu điện, xem

thấy hào quang sáng chói, rực rỡ muôn đường, vội vàng quỳ xuống, bẩm rằng: "Đệ

tử là Bạch Viên, lạy ra mắt". Như Lai hỏi: "Vậy chớ Nam Cực tiên ông sai ngươi đến

có việc chi?". Bạch Viên bày tỏ các việc sự tình, và rút tờ ai biểu, sẽ tương cội rễ".

A Nang Tôn giả tiếp lấy biểu văn, trải trên hương án, Như Lai rọi mắt ghé xem, vỗ

tay nói rằng: "Lành vậy thay, Tần Thủy Hoàng gồm thâu sáu nước, ấy là thiên vận

xoay vần, vả lại có điệp văn Tây phương của ta, và sắc chỉ Ngọc Hoàng, Tôn Tẫn lẽ

nào không biết, khổ gì mà thường xuống hồng trần, tự chiêu tai họa, thôi để ta coi

đại số thế nào?". Bèn suy xét vị lai, giây phút rõ biết nói với Bạch Viên rằng:

"Ngươi hãy về nói với Nam Cực tiên ông rằng: "Tôn Tẫn tuy mạng trung hữu cửu,

song nạn người chưa mãn, khó ra khỏi trận, vả bình bát vu ấy là vật báu của Phật, có

lẽ đâu khinh cho mượn, chờ đến trong năm ngày, thì có Hộ pháp già lam, qua Đông

thổ thâu kim sa về". Bạch Viên nghe nói, lạy tạ Phật tổ, ra khỏi chùa Lôi âm, cỡi

kim quang bay về Dịch Châu, vào dinh ra mắt Nam Cực, đem những lời Như Lai nói,

mà tỏ lại cho Nam Cực nghe, chúng tiên ghe nói cả mừng, Nam Cực nói: "Tôn Tẫn

bị khốn trong trận, nay bốn ngày tôi tưởng ở trong trận kim sa, chẳng phải tầm

thường, chi bằng đem cho nó hườn linh đơn, thì bình yên vô hại". Bèn kêu Thổ Sơn

chân nhân, nói: "Chuyện này ngươi đi chắc đặng". Rồi lấy ra một hườn linh đơn, trao

cho Thổ Hành Tôn, Hành Tôn lãnh mạng co giò chun mất, chẳng thấy hình dạng, cả

dinh bá quan văn võ, thảy đều khen ngợi. Thổ Hành Tôn vẹt đất đi mau như tên bắn,

nhắm hầm tru tiên tuốt đến, lòng trông đến đó, đặng trao thuốc linh đơn, thăm nghe

hư thiệt, đang chạy thẳng chẳng đề phòng thình lình đụng đầu té ngửa, mở mắt xem

coi, bốn phía cứng như vách đá, chạy vòng xung quanh, không có đường vô, trong

lòng buồn bức, chẳng vui, ngầm nghĩ một hồi, nói: "Thôi mình chớ ở đây làm chi cho

mất công, sẽ trở về sinh sẽ toan liệu". Bèn trở lại đường cũ chun ra, về đến trướng

Nam Cực xem thấy hỏi: "Kiết hung thế nào". Thổ Hành Tôn nói: "Không xong việc

chi cả, nguyên xung quanh cái hầm ấy, đều những kim sa, cứng như vách đá, nên

vào không đặng". Thổ Hành Tôn nói: "Sư thúc chớ lo lường, để tôi về Phi Long

động, thì chắc có phép mà vào hầm ấy chớ chẳng khó chi". Nam Cực cho chóng.

Thổ Hành Tôn nói: "Sư thúc chớ lo lường, để tôi về Phi Long động, thì chắc có phép

mà vào hầm ấy chớ chẳng khó chi". Nam Cực nghe nói rất mừng, dặn dò hành Tôn,

có đi thì đi cho mau, về cho chóng. Thổ Hành Tôn nói: "Sư thúc chớ lo". Bèn chun

xuống đất, tuốt lên Phi Long động, giây phút đến động, chun lên gõ cửa, kêu rằng:

"Sư đệ mở cửa cho mau, có tôi đến đây". Đồng Nhi mở cửa bước ra, xem thấy cười

rằng: "Quả thiệt sư huynh đã đến, sư phụ ở trên điện, bảo tôi mở cửa múc nước, và

nói có anh đến, quả thiệt chẳng sai". Thổ Hành Tôn không rảnh đáp lại, tuốt vào đại

điện, quỳ xuống bẩm rằng: "Sư phụ, đệ tử lạy ra mắt". Vốn ông Cù Lưu Tôn này, đời

Tam Hoàng hắc đạo thành tiên, phép lực vô cùng, lòng động biết trước, cùng với

Nam Cực là bọn học trò của ông Ngươn Thủy thiên tôn.

Lúc ấy lão tổ ngồi trên điện cười nói: "Thổ Hành Tôn sao ngươi không ở trong

động tu hành, lại xuống núi đi làm thế công chuyện cho người như vậy, ngươi tới

việc gì ta đã biết hết". Bèn dạy đồng nhi vào sau động, lấy một lá bùa, trong cái hộp

đá, mà đem đây, đồng tử vâng mạng, lấy ra một đạo linh phù. Lão tổ trao cho Thổ

Hành Tôn dặn rằng: "Ngươi lấy lá bùa này dán trên đầu, và ta dạy cho ngươi bốn

chữ chơn ngôn, thì vào đặng kim sa". Hành Tôn cúi vâng nghe mấy lời dạy bảo, rồi

lạy từ sư phụ ra khỏi động, chun vào đất đi như bay, về tới dinh Yên chun lên ra mắt

Nam Cực, đem việc thầy cho bùa và dạy phù chút thuật lại mộthồi. Nam Cức trao

linh đơn cho Thổ Hành Tôn, hành Tôn dán bùa trên đầu, chun tuốt xuống đất, thẳng

tới kim sa niệm bốn chữ chơn ngôn, chun qua dễ như rồng ràng vào động, xem thấy

Tôn Tẫn ở giữa hầm, ngồi cúi đầu dưỡng khí định thần. Thổ Hành Tôn tới trước kêu

rằng: "Liểu nhứt chơn nhơn". Tôn Tẫn nghe có người kêu, mở mắt nhìn biết Thổ

Hành Tôn, liền vội vàng đứng dậy, cúi đầu hỏi rằng: "Lão tổ đi đâu mà đến chốn

này?". Thổ Hành Tôn cười nói: "Ngươi chẳng biết hay sao, nay có Chưởng giáo cùng

sư thúc của ngươi, và các tiên ông đều đến phụ giúp, sai ta đem linh đơn cho người

bảo hộ thân, rồi cùng chúng tiên ở ngoài phá trận". Tôn Tẫn nghe nói, cúi đầu lạy,

hai hàng nước mắt nhỏ sa nói: "Tôi là Tôn Tẫn, mỗi khi gặp nguy nan, đều mong chờ

Chưởng giáo tổ sư cứu giúp, cám đội ơn sâu, xin lão tổ về dinh bẩm với Chưởng

giáo rằng: Tôi ở trong kim sa cúi lạy chúng tiên ông, cùng sư phụ, sư thúc tôi, nếu tôi

ra khỏi trận rồi thì phụng linh cứu cha anh tôi lên núi cao, mai táng xong việc, tôi trở

về Thiên Thai, quyết chẳng xuống hồng trần nữa". Thổ Hành Tôn nghe rồi nói: "Tôn

Bá Linh ngươi hãy chịu phiềnngồi đây, đặng tôi trở về". Tôn Tẫn lật đật nắm lại nói:

"Xin Chưởng giáo Nam Cực rằng: "Trên pháp đài có một cái hộp trang tiên, trong

hộp ấy nhốt vì sao bổn mạng của tôi, xin Chưởng giáo trước sai Bạch Viên, trộm cái

hộp ấy thả sao bổn mạng tôi trở về, dẫu phá trận có chậm trễ đi nữa, thì mạng tôi ắt

chẳng hề chi". Thổ Hành Tôn nói: "Ngươi hãy an lòng ở lại đặng tôi trở về, tôi cùng

đem hết mọi lời mà tỏ cùng Chưởng giáo". Nói rồi chun khỏi kim sa, vẹt đất chạy về

dinh Yên chun lên, Nam Cực xem thấy hỏi: "Tôn Tẫn tánh mạng thế nào?". Thổ

Hành Tôn nói: "Trong hầm kim sa tuy rằng lợi hại, song tánh Tôn Tẫn cũng chẳng

hề chi". Và đem lời Tôn Tẫn dặn dò, mà tỏ hết cho Nam Cực nghe, Nam Cực kêu

Bạch Viên dạy rằng: "Ngươi phải lập tức vào trận một lần, và có Thái Bạch kim tinh

gìn giữ cái hộp trang tiên, nên khó hạ thủ (lấy trộm) phen này vào trộm phải có cây

quạt nga mi đặng tôi quạt lui Kim tinh, thì mới trộm cái hộp ấy đặng". Nam Cực bèn

trao cây quạt nga mi cho Bạch Viên.

Bạch Viên hai tay tiếp lấy, ra khỏi dinh, bay thẳng tới trận xuống trên pháp đài,

nhắm ngay Thái Bạch quạt luôn ba cái, Kim tinh thối lui. Bạch Viên bay đáp trên

hộp trang tiên viết sáu chữ Lão quân sắc lịnh tốc khai, ngỡ là giơ hộp ra đặng, nào

hay cứng như mọc rễ, trong lòng bắn loạn, làm phép ẩn thân, trở xuống pháp đài,

nghĩ thầm rằng: "Cái hộp trang tiên này chắc có vật chi yểm trấn, nếu không vậy, tại

làm sao viết mấy chữ bùa giở ra không đặng". Ý muốn trở lên xem coi cho minh

bạch, ngặt vì Thái Bạch Kim tinh, đã trở lại chỗcũ rồi, muốn quạt nữa, song e tiết

lậu cơ mưu, nghĩ rồi bay trở về dinh, bẩm hết các việc, Nam Cực nói: "Có lý nào mà

cổ quái như thế, Vương Thuyền ngươi đoán coi, vì cớ chi vậy?". Vương Thuyền lần

tay suy tính nói: "Trên hộp ấy có kim sa giăng dậy, nên mở ra không đặng, song hôm

nay vua Tần vào trận, giở cái hộp trang tiên ra coi, thì sao bổn mạng Tôn Tẫn đặng

trở về trời, ấy là cái điềm rất tốt". Nam Cực nói: "Hay lắm, hay lắm, phải làm như

vầy". Bèn kêu Bạch Viên lại gần kề tai nói nhỏ, Bạch Viên lãnh pháp bửu ra dinh đi

tuốt, Nam Cực kêu Văn Thông dặn rằng: "Ngươi phải làm như vầy, như vầy". Văn

Thông vâng mạng, lật đật trở về dinh mình, truyền lịnh đánh trống, chúng tưởng các

dinh nai nịt vào trướng, đứng phân hai hàng, Khoái Văn Thông lên trướng, chúng

tưởng vòng tay hỏi: "Sư huynh đánh trống có việc quân tình chi chăng?". Văn Thông

vòng tay nói: "Tôi vâng mạng Chưởng giáo, nhóm chúng tướng mà nghe lịnh".

Khoái Văn Thông kêu lớn rằng: "Tôn tướng quân hãy lãnh năm trăm binh ra phía

đông cách dinh Vương Tiễn năm dặm, hễ thấy trong trận có kim quang bay lên, thì

tức tốc kéo binh đến dinh Tần, hễ trương thanh thế, chẳng nên vào trận, hễ nghe

tiếng chiêng thì rút binh trở về". Tôn Yên lãnh mạng lui ra, bèn dạy Triển Đắc

Năng dẫn năm trăm binh, ra phía nam ngoài dinh Tần dồn binh nơi ấy, hễ thấy kim

quang xẹt lên trời, thì la hét đánh phía ngoài dinh, chẳng nên vào trận, hễ nghe tiếng

chiêng liền thâu binh trở lại và sai Triển Đắc Thắng dẫn năm trâm binh, giả cướp

dinh Tần nơi phía bắc, hễ thấy kim quang thì tới nghe tiếng chiêng lui về, chẳng

được tham công đánh vào trận nó. Lại sai Giải Tính kéo năm trăm nhơn mã cướp

đánh phía tây, hễ thấy kim quang thì la ó lên, nghe tiếng chiêng kịp thâu binh về,

các tướng lãnh mạng, dẫn binh ra đi.

Nói về Ngụy Thiên Dân đến giờ tý ngọ, vào trận dùng kim sa liệng đánh Tôn

Tẫn, còn các giờ khác, thì ở trong dinh cùng Thủy Hoàng đàm luận: Ngày kia Thủy

Hoàng hỏi Thiên Dân rằng: "Tôn Tẫn bị nhốt trong trận đã bốn ngày rồi, chẳng biết

nó đã chết hay chưa?". Thiên Dân nói: "Hồn Tôn Tẫn tôi thâu vào trong hộp báu,

chưa qua bảy ngày bổn mạng tính phải dứt, ngày mai ắt chết trong kim sa". Thủy

Hoàng nói: "Trẫm nghe Tôn Tẫn là người đại la thần tiên, tài phép quãng đại, nay ra

không khỏi kim sa, chẳng biết kim sa hóa ra Thổ sơn thế nào? Trẫm muốn vào trận

xem coi, chẳng biết nên chăng?". Vốn Thiên Dân đã sẵn lòng, muốn Thủy Hoàng

vào trận, cho rõ tài thủ đoạn của mình, Thủy Hoàng cả mừng, truyền chỉ thắng ngựa,

còn Ngụy Thiên Dân cỡi mai huê lộc, hai người ra khỏi cửa dinh, nhắm phía đông

trận tru tiên thẳng tới, đi đến vòng ngoài thì có Vương Tiễn nghinh tiếp, Thủy Hoàng

truyền chỉ Điện tây hầu, chẳng cần phải đi bảo giá làm chi, hãy giữ phần đất là việc

trọng, qua khỏi dinh bàn, vào đến cửa trụ tiên, Thủy Hoàng xem thấy bốn hướng tám

phương, âm phong phảng phất, khí lạnh lạ lùng, ngó lên xảy thấy hào quanh rực rỡ,

chói sáng ngời ngời, giữa trung ương có tòa pháp đài, trên đài cặm cờ giấy phất phơ,

lại có vài mươi quân sĩ, kêu tên Tôn Tẫn, hai người đi đến dưới đài, Thiên Dân

nhường cho Thủy Hoàng đi trước, mình xuống huê lộc theo sau, Thủy Hoàng bước

lên, thấy cái hộp trang tiên, thì hỏi: "Cái hộp này để dùng làm chi?". Thiên Dân nói:

"Cái đó để nhồt vì sao bổn mạng của Tôn Tẫn". Thủy Hoàng lại gần xem kỹ, thấy

trên nắp có bùa niêm phong thì hỏi: "Trong ấy quả có vì sao chăng?". Thiên Dân

nói: "Trong đó có hình Tôn Tẫn bằng đất, cái sao bổn mạng cũng ở trong hình đất".

Thủy Hoàng nói: "Trẫm muốn coi thử ra thế nào?". Thiên Dân nghe nói, miệng

niệm chơn ngôn, giở hộp kim sa, gỡ bùa thái sơn, giở nắp hộp ra, Thủy Hoàng lại

gần, coi kỹ thấy một hình bình nhơn bằng đất, lớn chừng ba tấc, mặt mày giống in

Tôn Tẫn chẳng sai, trên đầu có dạng sáng chói, Thiên Dân ngó thấy sáng cả kinh,

tưởng thầm rằng: "Rất lợi hại cho thằng cụt, có khi nó ở dưới hầm làm phép gì đó,

nên chưa chết".

Nói về Bạch Viên vâng lời Nam Cực đến pháp đài dùng phép ẩn thân, xem thấy

rõ ràng Ngụy Thiên Dân giở hộp trang tiên vội vàng lấy thái cực đồ của ông Nam

Cực giở ra, tức thì kim quang sáng ngời, đỏ như cục lửa, bay bổng trên không.

Lúc ấy bốn tướng bên Yên ở ngoài trận, xem thấy kim quang bay lên, nhắm dinh

Tần xông vào, Thủy Hoàng nghe ngoài dinh pháo nổ rền trời, tiếng la chẳng dứt,

thất kinh nói: "Không xong rồi, binh Yên đến phá trận đó, phải đi cho mau". Thiên

Dân rộn ràng không tính được việc chi, lật đật lấy nắp hộp, chẳng kịp niêm phong

niệm chú, phò Thủy Hoàng trở xuống pháp đài. Bạch Viên xem thấy, lòng rất vui

mừng, vội vàng bước tới, quạt lui Kim tinh, viết sáu chữ lão quân sắc lệnh tốc khai,

giở nắp hộp ra, nhẹ tay lấy cái hình đất, rồi nhổ một cái lông đâu, bỏ trong hộp, thổi

hơi tiên khí, tức thì biến hình Tôn Tẫn bằng đất thế vào, lật đật bước xuống pháp

đài, chạy qua Đông nam, được bảy bước, đứng dựng chân chữ bát đọc chú ẩn tính

(che sao bổn mạng) rồi gói hình đất trong thái cực đồ, cỡi mây về dinh.

Nói về bốn tướng bên Yên, gióng trống phất cờ la hét vang rân giả tới phá dinh

Tần, chúng tưởng bên Tần lật đật dẫn binh ngăn cự, binh Yên chẳng dám tới trước

cứ ở xa xa đánh trống la hét, muôn tên bắn vãi, binh Tần lấy bia đỡ tên, kêu binh

cung thủ ráp tên bắn vãi, binh Tần lấy bia ra đỡ tên, kêu binh cung thủ ráp tên bắn

lại, còn Bạch Viên vào trướng đem cái hình đất giao cho Nam Cực, Nam Cực miệng

niệm chơn ngôn, lấy tay vỗ trên đầu cái hình đất, nạt rằng: "Tính quang cao không

trở về, còn đợi chừng nào?". Tức thì trên đầu cái hình đất, xông ra một lằn hào

quang, bay tuốt lên trời, Nam Cực dạy Bạch Yên ra trận đánh chiêng thâu binh, binh

tướng bên Yên nghe trong dinh mìmh đánh chiêng, đều kéo binh trở về, Chiêu

Vương thấy Bạch Viên trộm được hộp trang tiên, thì nói với Nam Cực rằng: "Hộp

trang tiên đã lấy rồi, xin lão tổ toan mưu phá trận". Nam Cực nói: "Hãy còn kiếm

bốn món trấn vật, rồi sau mới phá được trận ấy". Vừa lúc Khoái Văn Thông dắt bốn

tướng, vào tướng phục lệnh. Nam Cực nói: "Chư vị tướng quân chớ nài khó nhọc, tôi

có ba lá thiệp này, vậy ba vị tướng quân mỗi người lãnh một lá chia nhau ra đi, khỏi

dinh năm dặm giở coi theo trong lá thiệp mà làm, chẳng được trái lệnh". Ba tướng

lãnh thiệp ra đi, Nam Cực lấy một lá thiệp, kêu Văn Thông dạy rằng: "Ngươi hãy

giao ấn lệnh cho thiệp, này, và ta cho ngươi một lá Tôn Yên thay thế, ngươi lãnh

thiệp này, và ta cho ngươi một lá bùa thần hành dán nơi bắp vế cháy tới nơi Hàng,

sẽ giở lá thiệp ra coi mà lấy vật ấy đem về cho, chẳng được chậm trễ". Văn Thông

vội vàng lãnh thần phù, ra dinh dám trên bắp vế, tức thì đi như tên bắn, nhắm nước

hàng thẳng tới.

Lúc ấy Xích Mỵ nói với Nam Cực rằng: "Tôi tưởng lại bọn Ngụy Thiên Dân, đều

thuộc về hạ giáo (là học trò ở dưới tay mình) chẳng dùng câu tiên bài bắt nó tới, mà

dạy nó bãi trận, thì chẳng hay hơn". Nam Cực nói: "Tôi há chẳng biết biết sao, nhơn

đời thất quốc phá trận âm hồn, đánh Huỳnh Thúc Đương, các động ai ai cũng đều

nghe tiếng, nếu nay đòi nó không tới, như vậy có phải là làm cho người chê cười

mình chăng?". Chúng tiên nghe nói lẳng lặng làm thinh.

Nói về Ngụy Thiên Dân bảo hộ Thủy Hoàng về dinh, đến nơi thì binh Yên lui

hết, bèn trở vào trận, lên pháp đài, giở hộp trang tiên ra coi, thấy trên đầu cái hình

đất còn chói sáng như khi trước, trong lòng rất mừng, bèn dùng phu chú niêm phong,

không dè Bạch Viên hóa cái hình giả mà để đó.

Lúc ấy vừa chạng vạng, Thiên Dân lên đài, ngồi chờ qua giờ tỵ, đặng có dùng

kim sa mà liệng Tôn Tẫn, bỗng quay đầu ngó thấy ngoài dinh, chiếu sáng đỏ trời

trong lòng cả nghi, vội vàng xuống đài ra ngoài trận, ngước mặt lên xem, thấy bên

dinh Tần năm sáu đạo hào quang xông lên sáng rỡ, bèn ngó trên trời, thấy sao bổn

mạng Tôn Tẫn ở bên sông thiên hà, sáng chói rỡ ràng, trong lòng cả kinh, lật đật lần

tay đoán coi nói: "Không xong, Nam Cực xuống núi rồi". Trong lòng vừa giận vừa

sợ, vội vàng vào trận mời Tần, Châu, Kim, Huỳnh, bốn vị đạo nhơn tới nơi nói: "Liệt

vị đạo hữu ôi, không xong rồi, nay có Triều tiên động, Chưởng giáo xuống cứu Tôn

Tẫn, bọn ta phải giữ gìn cho lắm". Chúng tiên nghe nói cả kinh hỏi vì sao biết được

Thiên Dân nói: "Liệt vị hãy coi nơi dinh Yên, hào quang ánh trời, còn bên sông

Thiên hà không phải là sao bổn mạng của Tôn Tẫn đó sao? Ta đoán quẻ biết là Nam

Cực sai Nhạn Sầu Giảng Bạch Viên đến ăn trộm, nó tuy biết trộm, ta cũng biết câu,

để ta câu một lần nữa coi nó làm sao mà trộm được cho biết". Bốn người ngó qua

dinh Yên, thấy mây tốt phủ giăng, hào quang sáng rỡ biết là Chưởng giáo ở đó,

người người đều thất kinh, nói với nhau rằng: "Chưởng giáo xuống núi ắt trận này

liệu khó giữ đặng, biết làmsao bây giờ". Ngụy Thiên Dân nói: "Nhứt bất tố, nhị bất

hữu, chưởng giáo tuy có thần thông quãng đại, cũng chẳng dám trái trời đâu". Châu

Tần, Kim, Huỳnh nói: "Tuy sư huynh nói làm vậy chớ phép lực bọn ta không phải là

tay đối thủ với người". Ngụy Thiên Dân nói: "Để mặc tôi toan liệu, các ngươi chớ lo,

giữ gìn cho cẩn thận mà thôi". Bốn người đều trở ra trấn giữ.

Lúc ấy Ngụy Thiên Dân miệng tuy nói vậy, trong lòng lo sợ chẳng yên, ý muốn

bãi trận thả Tôn Tẫn về ngặt lòng chẳng chịu còn muốn cùng nam Cực chống trả, lại

sợ mình không phải là địch thủ, nghĩ đi nghĩ lại tới lui hai lẽ khó phân, bèn thở dài

một tiếng nói: "Chẳng dè mấy trăm năm tu luyện, hôm nay đều thả dòng sông".

Nghĩ rồi bèn nổi xung lên, đem kim sa liệng đánh Tôn Tẫn.