Đại Hiền và Thái lặng im, mắt dõi nhìn ra chân trời đang nổi bật lên một màu tím sẫm. Chân mây khép kín, nhưng nghiêng trên đầu mây khoản bao la bát ngát của không gian. Vài đợt gió đong đưa mấy khóm cây, cướp đi vài chiếc lá vàng phất phơ như cánh bướm.
Xe qua một ngã rẽ, cụ Tú nói với Thái:
- Trời sắp tối.
Mắt chàng tuổi trẻ vẫn ruổi theo con đường thiên lý:
- Thưa cụ, còn vài dặm nữa thì đến tỉnh Thái. Có lẽ ta đến vừa lúc đỏ đèn.
Cụ khẽ gật, rồi lại trầm ngâm theo dòng tư tưởng.
Nhận được bức thư mật, cụ Tú Đại Hiền vội bốc ra xem. Thì ra cụ Thượng Thái Bình yêu cầu cụ xuống Nam ngay để dự một cuộc hội họp bất thường. Không để chậm trễ, cụ lập tức khởi hành với Thái. Từ khi bước lên xe, tâm trí cụ vẫn vương muôn ngàn ý nghĩ. Cụ lo sợ có việc gì xảy đến cho đảng chăng?
Vừa đến tỉnh thì trời sụp tối. Người ta chỉ nhận ra thành phố qua ánh đèn. Chiếc độc mã tiến đến trước cổng một tòa dinh thự, rồi ngừng lại.
Cụ Tú và Thái chưa kịp bước xuống, một người đứng trước cổng đã bước lại hỏi:
- Phải xe của cụ Đại Hiền chăng?
Thái đáp:
- Phải.
Người ấy cung kính:
- Cụ Thượng đang đợi.
Đại Hiền và Thái xuống xe và theo người ấy vào nhà. Qua khỏi cổng, đã thấy cụ Thượng từ trong mừng rỡ bước ra. Ba người chào nhau một cách niềm nở. Cụ Thượng Trần ghé tai bảo cụ Tú:
- Ta có cơ hội gặp hai nhà lãnh tụ cách mạng Trung Hoa.
Thái buột mồm:
- Tôn lãnh tụ và Hoàng Hưng?
Cụ Thượng đáp lại với một nụ cười đắc ý. Cụ Vũ điềm nhiên bước. Không ai hiểu cụ đang nghĩ gì.
Trong nhà có năm người đang ngồi đợi, bốn người Trung Hoa và một người Việt. Thấy khách bước vào, cả thảy đều đứng dậy chào.
Cụ Thượng Trần Đình Lượng chỉ Đại Hiền giới thiệu họ:
- Đây là một lãnh tụ của đảng cách mạng Việt Nam: Vũ Đại Hiền, người mà chúng ta đang mong đợi, với đồng chí của ngài là Nguyễn Hoàng Thái.
Rồi cụ day qua cụ Tú:
- Đây là nhà lãnh tụ đảng cách mạng Trung Hoa Tôn Dật Tiên với đồng chí của ngài là Hoàng Hưng, Lương Tú Xuân và cô Thu Cẩn.
Ngay từ lúc vào, Thái để ý đến một thiếu nữ trong bộ y phục Trung Hoa lộ ra một vẻ yêu kiều diễm lệ. Thiếu nữ đứng nép sau mấy nhà cách mạng. Thấy Thái nàng khẽ chào với nụ cười tươi như hoa. Thái cũng cười. Cô hàng nồi không còn cái vẻ quê mùa như lúc sáng. Nàng đẹp một cách uyển chuyển và lộng lẫy.
Đứng bên bốn nhà cách mạng Trung Hoa, còn có một thân sĩ Việt Nam rất quen thuộc với cụ Vũ và Thái: Cụ Trần Quốc Việt. Sau những câu thù ứng chiếu lệ, họ phân ngôi chủ khách ngồi xuống. Một tuần trà mở đầu cho cuộc hội họp quốc sự.
Cụ Thượng Trần nghiêm nghị khai mạc buổi nhóm:
- Cuộc hội họp bất thường nầy mở ra, mục đích để giao kết cảm tình giữa hai đảng cách mạng Hoa Việt. Đây toàn là những bậc nghĩa khí của hai nước, ta có thể bàn ngay đến câu chuyện tâm huyết mà không ngại.
Đại Hiền tiếp lời:
- Lâu nay, chúng tôi hằng đặng tin hoạt động của quý đảng ở Trung quốc. Tuy có nghe tiếng, nhưng chưa rõ được phương lược hành động ra sao. Nay nhân có Tôn lãnh tụ qua đây, có thể bày giải cho chúng tôi rõ vài điểm chăng?
Nét mặt khôi vĩ hiên ngang của Tôn đỏ bừng lên dưới ánh đèn tọa đăng. Lời nói của cụ Vũ dường như nhắc nhở cái quá trình tranh đấu của đảng, mà những cuộc thất bại liên tiếp khiến cho cụ phải bao lần bôn Nam tẩu Bắc. Tuy nhiên, Tôn không nản lòng trước những sự thất bại, và càng thất bại, Tôn càng hy vọng đến ngày thành công. Tôn đáp với giọng đầy tự tin:
- Phàm làm cách mạng, phải có căn bản mới dễ hoạt động. Phương lược của đảng chúng tôi chia làm ba thời kỳ: 1- Thời kỳ quân chính, 2- Thời kỳ huấn chính, 3- Thời kỳ hiến chính. Trong ba việc ấy đều mục đích là đánh đổ chế độ cũ, gầy dựng chế độ mới, không thể bỏ sót một thời kỳ nào được.
- Đảng hoạt động có dựa vào hậu thuẫn nào không?
- Hậu thuẫn bên ngoài và bên trong là hai điều kiện cốt yếu của công cuộc cách mạng. Điều ấy chúng tôi nghĩ đến trước nhất. Về tài chánh chúng tôi nhờ hai nhà ngân hàng trong nước ủng hộ. Nhờ thế mà chi đảng của chúng tôi tổ chức được ở khắp nước.
Cụ Vũ ái ngại:
- Như vậy mà các ông vẫn thất bại?
Tôn thở dài:
- Có thất bại mới biết rằng công việc cách mạng là khó và cần phải cố gắng.
Nghĩ ngợi một lúc, Tôn tiếp:
- Nhưng tôi tin rằng phải thành công. Chúng tôi có ý muốn thương lượng với đảng cách mạng Việt Nam để nương dựa nhau và đây cũng là một hậu thuẫn bên ngoài mà chúng tôi mong được giúp đỡ.
Trong số bốn nhà cách mạng Trung Hoa, chỉ có Tôn và Thu Cẩn là thông hiểu rành rẽ tiếng Việt. Trong khi Tôn và Vũ trò chuyện, nàng thận trọng lắng nghe. Trái lại Lương Tú Xuân và Hoàng Hưng ngồi ngẩn ngơ hết nhìn người nầy đến nhìn người khác.
Thấy Tôn ngỏ ý muốn liên kết, cụ Trần Quốc Việt vội góp lời:
- Nếu vậy là cơ hội may cho nước tôi. Chẳng hay Tôn ý muốn liên kết bằng cách nào?
Tôn day lại phía Quốc Việt:
- Trước hết, tôi muốn biết qua về lực lượng của đảng cách mạng Việt Nam.
Câu hỏi ấy làm cụ Đại Hiền và Quốc Việt giật mình. Nhưng Quốc Việt từ tốn đáp.
- Về binh lực, nước tôi có ông Hoàng Hoa Thám chiếm cứ vùng hiểm yếu Yên thế, ông Lương Tam Kỳ chiếm cứ vùng rộng rãi Chợ Chu. Về chính trị, chúng tôi mở cuộc tuyên truyền ở “Đông Kinh nghĩa thục”. Về tài chánh, có thương hội “Hồng Tân Hưng”. Chúng tôi chỉ còn thiếu khí giới và hậu thuẫn nước ngoài. Nếu quý đảng có thể giúp chúng tôi về hai phương diện nầy, đảng cách mạng Việt Nam chắc chắn rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tôn mỉm cười:
- Hiện hơn ba nghìn dân quân đảng tôi đang đóng ở biên giới Việt Hoa. Tôi có thể hợp tác với các ông với số binh sĩ đầy đủ khí giới ấy. Công việc phải thực hành ngay bây giờ làm sao đoàn kết được lực lượng của Đề Thám và Lương Tam Kỳ.
Vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt rắn rỏi của cụ Vũ. Quốc Việt bình tĩnh nói:
- Điều ấy không khó. Các đạo binh quốc gia Việt Nam sở dĩ còn rời rạc là vì chưa tìm được hậu thuẫn bên ngoài đó thôi. Nay đã có quý đảng sẵn lòng giúp, họ còn ngần ngại gì mà chẳng gồm về một mối. Nay tôi và cụ Tú đây sẽ thân đi bày giải cho họ rõ. Tôi tin rằng chúng ta sẽ thành công.
Tôn lộ vẻ hân hoan:
- Chúng tôi cũng mong ước như vậy.
Nói đoạn, Tôn day lại phía Lương Tú Xuân và Hoàng Hưng thuật lại cho họ rõ câu chuyện vừa trao đổi với hai nhà cách mạng Việt Nam. Hoàng Hưng lẳng lặng nghe, còn Tú Xuân thì trố mắt lên có vẻ đắc ý. Trong lúc ấy, Thu Cẩn mơ màng nhìn ngọn đèn tọa đăng gần lụn bấc. Nàng thấy qua ánh lu lờ một viễn ảnh còn mờ tối quá ở tương lai. Bỗng nàng có cảm giác như một người đang nhìn trộm. Nàng chớp chớp đôi mi để phá tan cái viễn ảnh, rồi chợt ngẩng lên. Nàng bắt chộp Thái đang đăm đăm nhìn mình. Nhưng đôi mắt chàng tuổi trẻ có một hấp lực dịu dàng làm cho nàng rùng mình.
Nàng khẽ cúi đầu nhoẻn một nụ cười bẽn lẽn.