Dean Stanton đang ngồi sau bàn giấy và cập nhật hóa các hồ sơ, một công việc mà dường như tôi không bao giờ làm xuể. Anh ta gần như không ngước nhìn khi chúng tôi bước vào, chỉ đẩy cặp kính nhỏ lên bằng ngón tay cái, rồi lại chúi mũi vào đống giấy tờ.
- Tôi đã có rắc rối với gã nhà quê đó từ khi hắn đến đây. - Tôi nói, tay rón rén kéo quần ra khỏi hạ bộ và nhăn mặt. - Cậu có nghe hắn la lối khi đưa gã thộn to xác kia xuống đây không?
- Không thể không nghe. - Harry đáp. - Tôi có mặt ở đó, sếp biết mà.
- Tôi ở trong phòng vệ sinh và nghe rất rõ. - Dean lên tiếng. Anh ta kéo một tờ giấy về phía mình, giơ lên ánh sáng rồi quăng để tôi thấy một vết cà phê cũng như chữ đánh máy trên đó, rồi quăng vào giỏ rác. “Tử tội đến”. Chắc hắn đã đọc trong một tờ tạp chí mà hắn ưa thích.
Có lẽ hắn đã đọc thật. Percy Wetmore là độc giả trung thành của các tờ Argosy, Stag và Men’s Adventure. Dường như trong mỗi ấn bản đều có một câu chuyện về nhà tù, và Percy nghiến ngấu đọc như người đang nghiên cứu. Tựa hồ như hắn cố tìm hiểu cách ứng xử và nghĩ rằng trong những tờ tạp chí đó có thông tin. Hắn đến làm việc sau khi chúng tôi thi hành án tử Anthony Ray, kẻ giết người bằng rìu - và hắn chưa thực sự tham gia cuộc hành hình nào, mặc dù có chứng kiến một vụ từ trong phòng cơ điện.
- Hắn quen biết nhiều người. - Harry nói. - Hắn có thế lực. Sếp sẽ phải trả lời về chuyện đuổi hắn ra khỏi Khu, và sẽ phải trả lời khó khăn hơn vì đã trông đợi hắn làm việc thực sự.
- Tôi không trông đợi điều đó. - Tôi đáp, và hi vọng Bill Dodge không phải loại người chịu để cho kẻ khác đứng ì ra mà bàng quan nhìn ngó. - Trước mắt, tôi quan tâm đến gã to xác hơn. Liệu chúng ta sẽ có rắc rối với gã không?
Harry lắc đầu với vẻ quả quyết.
- Gã câm nín như một con cừu khi ra tòa ở Trapingus. - Dean nói. Anh ta tháo cặp kính nhỏ không gọng xuống và bắt đầu chùi nó vào vạt áo. - Dĩ nhiên người ta tròng dây xích vào gã nhiều hơn Scrooge thấy trên bóng ma của Marley, nhưng gã có thể đá văng cả ma quỷ nếu gã muốn. Trò vặt thôi, con trai.
- Tôi biết. - Tôi nói, mặc dù tôi không biết. Tôi ghét bị Dean Stanton qua mặt.
- Đồ sộ, phải không? - Dean hỏi.
- Quả thế! Tôi đồng ý. - To lớn quái dị.
- Có lẽ phải nâng cấp Già Sparky lên thành Super Bake mới nướng được hắn.
- Đừng lo cho Già Sparky. - Tôi lơ đãng nói. - Cụ ấy làm cho những gã to xác thành bé tí.
Dean nhéo hai bên mũi, nơi có vài vết đỏ giận dữ vì đeo kính và gật đầu.
- Ừ. - Anh ta đáp. - Điều đó thì có thật, được lắm!
Tôi hỏi:
- Hai cậu có biết gã là người ở đâu trước khi đến... Tefton? Phải Tefton không?
- Ừ. - Dean trả lời. - Tefton, ở hạt Trapingus. Trước khi gã đến đấy và làm điều đã làm, dường như không ai biết. Gã chỉ lang thang khắp nơi, tôi đoán thế. Anh có thể tìm hiểu thêm chút ít trên báo chí trong thư viện của trại, nếu thật sự quan tâm. Có lẽ đến tuần sau họ mới dọn. - Anh ta toét miệng cười. - Tuy nhiên, có lẽ anh phải lắng nghe anh bạn nhỏ kêu ca và rên rĩ trên lầu.
- Dù sao có lẽ tôi cứ đi xem thử. - Tôi nói, và vào cuối chiều hôm ấy tôi làm thật.
Thư viện của trại giam ở phía sau tòa nhà sắp trở thành xưởng sửa xe - ít nhất là trên bản kế hoạch. Thêm thịt lợn chui vào túi ai đó, là điều tôi nghĩ đến, nhưng thời kì đại khủng hoảng đang diễn ra nên tôi để bụng - theo cách lẽ ra tôi nên kín miệng về Percy, nhưng đôi khi người ta không nín được. Phần lớn tai vạ của một con người do miệng lưỡi hắn gây ra, hơn là do cái của nợ. Và dù sao thì xưởng sửa xe đã không bao giờ hình thành - mùa xuân năm sau, trại giam di chuyển sáu mươi dặm xuống phía dưới đường đi Brighton. Tôi cho là có nhiều vụ thông đồng lén lút hơn nữa. Thêm nhiều thùng thịt lợn. Chẳng là gì với tôi.
Ban quản trị đã chuyển sang tòa nhà mới ở phía Đông sân tập; bệnh xá đang được dọn đi; thư viện thì một phần vẫn còn cất trong kho và trống hoác. Tòa nhà cũ là một cái hộp bằng ván nóng rực, như thể len vào giữa các Khu A và B. Các phòng tắm được xây trên đó và toàn bộ tòa nhà lúc nào cũng bơi trong mùi nước tiểu thoang thoảng, có lẽ là lí do chính đáng duy nhất để dọn đi. Thư viện xây theo hình chữ L, không to hơn văn phòng của tôi. Tôi tìm một cái quạt nhưng tất cả đã biến mất. Trong ấy nhiệt độ ắt hẳn lên cả 100 độ, và tôi có thể cảm nhận được những cú đập nóng hổi ở bụng dưới khi ngồi xuống. Như kiểu đau răng vậy. Tôi biết điều đó là ngớ ngẩn, tính đến vùng cơ thể chúng ta đang nói ở đây, nhưng đấy là thứ duy nhất tôi có thể đem ra so sánh. Cơn đau trở nên tệ hại hơn nhiều trong và ngay sau khi tiểu, trước khi bước đi.
Rốt cục thì vẫn có một anh chàng ở đấy - một tù nhân tín cẩn, già và gầy trơ xương tên Gibbons, đang ngủ gật trong góc phòng, với một quyển tiểu thuyết miền Viễn Tây hoang dã và cái nón kéo sụp xuống mắt. Sức nóng không làm hắn phiền hà, kể cả những tiếng càu nhàu, thình lình, và đôi khi là tiếng chửi thề vọng xuống từ bệnh xá trên lầu. Tôi cũng không quấy rầy hắn, nhưng đi vòng sang cánh ngắn của hình chữ L, nơi để những tờ báo. Tôi nghĩ chúng đã biến mất cùng với những chiếc quạt, bất chấp những gì Dean đã nói. Tuy thế chúng không biến mất và vụ án chị em song sinh Detterick cũng dễ tìm; nó là tin trang nhất từ ủy ban chống tội ác đăng suốt từ tháng sáu đến phiên xử vào cuối tháng tám và tháng chín.
Chẳng bao lâu tôi quên mất cái nóng, những tiếng thình thịch ở trên lầu và tiếng ngáy khò khè của Gibbons già nua. Ý nghĩ về những bé gái chín tuổi đó dính líu đến cái bóng tối đồ sộ của Coffey quả là khó chịu, nhưng không thể làm ngơ. Với tầm vóc cỡ gã, thật dễ dàng hình dung ra cảnh ăn tươi nuốt sống các cô bé, giống như tên khổng lồ trong chuyện cổ tích. Điều gã đã làm còn đồi bại hơn và quả là may mắn cho gã khi đã không bị hành hình tập thể ngay trên bờ sông. Nếu có, nghĩa là bạn xem việc chờ đợi bước trên Dặm Đường Xanh và ngồi vào lòng Già Sparky là may mắn.