- Ăn trưa chỉ vì ăn trưa thôi? - Harry nói nghe có vẻ ngờ vực.
Tôi thú nhận có chuyện muốn bàn với họ, nhưng tốt nhất không nên nói trên điện thoại, dù sơ sài. Harry đồng ý đến. Tôi gác ống nghe, bước ra cửa sổ, nghĩ ngợi nhìn ra ngoài. Mặc dù chúng tôi có ca trực khuya, tôi đã không đánh thức Brutal hoặc Dean, còn Harry cũng nghe không giống người vừa ra khỏi vùng đất mơ mộng. Dường như tôi không phải là người duy nhất có vấn đề sau những gì đã xảy ra đêm qua, và tính đến chuyện điên rồ tôi đang có trong tâm trí thì có lẽ đây là điều tốt.
Brutal, người ở gần tôi nhất, đến vào mười một giờ năm mươi phút, Dean đến sau mười lăm phút và Harry - đã mặc sẵn đồng phục làm việc - khoảng mười lăm phút sau Dean. Janice dọn bánh sandwich thịt bò nguội, rau trộn, và trà ướp lạnh cho chúng tôi trong nhà bếp. Chỉ một ngày trước đó, chúng tôi hẳn sẽ ăn ngoài trời trên hiên bên hông nhà và thích thú với luồng gió nhẹ, nhưng nhiệt độ đã giảm hẳn 15 độ từ khi có cơn bão, và một cơn gió buốt thấu xương đang khụt khịt thổi xuống từ các sườn núi.
- Hoan nghênh em ngồi xuống đây với bọn anh. - Tôi nói với vợ tôi.
Nàng lắc đầu.
- Em không nghĩ muốn biết điều anh đang âm mưu - em sẽ ít lo hơn nếu ở trong bóng tối. Em sẽ ăn trong phòng khách. Tuần này em sẽ đi thăm cô Jane Austen, cô ấy là một người bạn đồng hành rất tốt.
- Jane Austen là ai? - Harry hỏi khi nàng đi khuất. - Họ nhà anh hay nhà Janice, Paul? Cô ấy đẹp không?
- Cô ấy là nhà văn, đồ ngớ ngẩn. - Brutal bảo anh ta. - Thực tế đã chết từ khi Betsy Ross khâu những ngôi sao lên lá cờ đầu tiên.
- Ồ. - Harry có vẻ lúng túng. - Tôi không đọc nhiều. Phần nhiều nghe hướng dẫn trên radio.
- Paul, anh có ý định gì? - Dean hỏi.
- Bắt đầu bằng John Coffey và ông Jingles. - Họ có vẻ ngạc nhiên, điều tôi đã chờ đợi - hẳn họ nghĩ tôi muốn thảo luận, hoặc về Delacroix, hoặc về Percy. Có thể cả hai. Tôi nhìn Dean và Harry. - Chuyện ông Jingles - điều Coffey đã làm - xảy ra quá nhanh. Tôi không biết các cậu có vào kịp để thấy con chuột bị gãy xương như thế nào không.
Dean lắc đầu.
- Tuy nhiên tôi thấy máu trên sàn nhà.
Tôi quay sang Brutal.
- Thằng chó đẻ Percy đã giẫm nát nó. - Anh ta đơn giản nói. - Lẽ ra nó đã chết, nhưng không chết. Coffey đã làm điều gì cho nó. Bằng cách nào đó đã chữa lành con chuột. Tôi biết nghe rất kì quái, nhưng chính mắt tôi đã thấy.
Tôi nói:
- Gã cũng đã chữa lành bệnh cho tôi, và tôi không chỉ nhìn thấy, mà cảm thấy điều đó. - Tôi kể cho họ nghe về chứng nhiễm trùng đường tiểu của tôi - việc nó tái phát như thế nào, nó tồi tệ như thế nào (tôi chỉ ra ngoài cửa sổ đến đống củi, nơi tôi đã bám víu vào buổi sáng cơn đau quật tôi khuỵu gối), và nó đã hoàn toàn tan biến như thế nào sau khi Coffey chạm vào tôi. Và tránh xa tôi luôn.
Không cần tốn nhiều thời giờ kể chuyện. Khi tôi nói xong, họ ngồi suy nghĩ một lúc, trong khi đó vẫn nhai bánh sandwich. Rồi Dean lên tiếng. - Có những thứ đen sì thoát ra khỏi miệng gã. Giống như sâu bọ.
- Đúng. - Harry đồng ý. - Dù sao thì lúc đầu chúng có màu đen. Sau đó hóa trắng rồi biến mất. - Anh ta nhìn quanh, cân nhắc. - Dường như tôi gần quên mất toàn bộ sự việc cho đến khi anh nhắc lại, Paul à. Khôi hài phải không?
- Chuyện đó không có gì khôi hài hoặc kì lạ. - Brutal nói. - Tôi nghĩ đấy là điều người ta hầu như luôn luôn làm với những điều người ta không hiểu - cứ quên đi. Nhớ những thứ vô nghĩa không có lợi cho con người. Chuyện đó thế nào, Paul? Khi gã chữa bệnh cho anh, có sâu bọ không?
- Có. Tôi nghĩ chúng là căn bệnh... cơn đau... sự tổn thương. Gã hút vào người, rồi nhả trở lại ra ngoài không khí.
- Nơi nó chết. - Harry nói.
Tôi nhún vai. Tôi không biết nó chết hay không, thậm chí không chắc có quan trọng hay không.
- Gã có hút nó ra khỏi người anh không? - Brutal hỏi. - Trông gã như thể hút nó ra khỏi con chuột. Sự tổn thương. Cái... anh biết đấy. Cái chết.
- Không. - Tôi trả lời. - Gã chỉ chạm vào tôi. Và tôi cảm nhận được. Một thứ gây choáng váng, giống như luồng điện, có điều không đau đớn. Nhưng lúc ấy tôi không chết, chỉ đau.
Brutal gật đầu.
- Cú chạm và hơi thở. Giống như anh nghe những người ở nơi hẻo lánh rao giảng Phúc m.
- Ca Ngợi Jesus, Chúa Uy Vũ. - Tôi đáp.
- Tôi không biết Chúa có liên can đến chuyện này không. - Brutal nói. - Nhưng tôi thấy dường như John Coffey là một người toàn năng.
- Được rồi. - Dean lên tiếng. - Nếu anh nói tất cả chuyện đó xảy ra, tôi nghĩ tôi tin. Chúa thi hành những điều kì diệu của Người theo những cách bí mật. Nhưng có liên quan gì đến chúng ta?
À, đấy là câu hỏi lớn lao, phải không? Tôi hít sâu một hơi rồi nói với họ điều tôi muốn làm. Họ lắng nghe, chết lặng. Thậm chí Brutal, người thích đọc tạp chí với những câu chuyện về giống người nhỏ bé da xanh đến từ không gian, cũng sững sờ. Lần này có một khoảnh khắc im lặng lâu hơn khi tôi kết thúc, và không ai nhai bánh sandwich.
Sau cùng, bằng một giọng nhẹ nhàng và hợp lí, Brutus Howell lên tiếng:
- Chúng ta sẽ mất việc làm nếu bị bắt gặp, Paul và quả là may mắn nếu đấy là tất cả những gì xảy ra. Có thể chúng ta sẽ kết thúc ở Khu A như là khách mời của tiêu bang, đẽo vồ và đi tắm từng cặp.
- Phải. - Tôi đáp. - Điều đó có thể xảy ra.
- Tôi có thể hiểu một chút cảm giác của anh. - Anh ta nói tiếp. - Anh biết rõ Moores hơn chúng tôi, ông ấy vừa là bạn vừa là sếp lớn của anh và tôi biết anh nghĩ nhiều về vợ ông ấy...
- Bà là người phụ nữ ngọt ngào nhất mà anh có thể hi vọng gặp gỡ. - Tôi nói. - Và là cả thế giới đối với ông ấy.
- Nhưng chúng tôi không quen biết bà ấy theo cách của anh và Janice. - Brutal nói. - Phải thế không, Paul?
- Cậu sẽ ưa thích bà ấy nếu cậu biết. - Tôi đáp. - Ít nhất, cậu sẽ thích nếu đã gặp gỡ trước khi căn bệnh vồ lấy bà ấy. Bà làm nhiều việc cho cộng đồng, là một người bạn tốt và ngoan đạo. Hơn thế nữa, bà rất vui nhộn. Đã từng như vậy. Bà có thể kể cho cậu nghe những chuyện khiến cậu cười chảy nước mắt. Nhưng tất cả những điều đó không phải lí do tôi muốn cứu bà ấy, nếu có thể cứu được. Điều đang xảy ra cho bà ấy là một xúc phạm, mẹ kiếp, một xúc phạm đối với con mắt, lỗ tai và quả tim.
- Rất cao cả, nhưng tôi nghi ngờ đấy không phải là điều ám ảnh trong đầu anh. - Brutal nói. - Tôi cho là do những gì đã xảy ra cho Del. Cách nào đó, anh muốn bù đắp cho cân bằng.
Và anh ta nói đúng. Dĩ nhiên anh ta đúng. Tôi biết Melinda Moores rõ hơn những người kia, nhưng rốt cuộc, có thể chưa đủ để yêu cầu họ liều đánh đổi việc làm của họ vì bà ấy... và có thể cả sự tự do của họ nữa. Hơn nữa, còn là việc làm và sự tự do của chính tôi. Tôi có hai con, và điều cuối cùng trên quả đất của Chúa mà tôi muốn vợ tôi phải làm là viết thư báo tin cho chúng biết bố chúng bị xét xử vì... phải rồi, sẽ là tội gì nhỉ? Tôi không biết chắc. Có lẽ là tiếp tay và kích động một vụ trốn trại.
Nhưng cái chết của Eduard Delacroix là một điều xấu xa, ghê tởm nhất mà tôi từng thấy trong đời, không chỉ trong cuộc đời làm việc, mà toàn bộ cuộc đời tôi và tôi là một người có liên can. Tất cả chúng tôi đều liên can, bởi vì chúng tôi đã để Percy ở lại, thậm chí cả sau khi biết hắn không thích hợp với công việc ở một nơi như Khu E. Chúng tôi đã đánh một canh bạc. Thậm chí Giám thị Moores cũng là người có liên can.
- Gã sẽ bị nướng dù Percy còn ở trong đội ngũ hay không. - Ông ấy nói và có lẽ như thế là đủ, nếu tính đến tội lỗi mà gã người Pháp nhỏ bé đã gây ra, nhưng rốt cuộc Percy đã làm nhiều hơn là nướng Del; hắn đã làm nổ tung con ngươi của gã ra khỏi hốc mắt và châm lửa đốt cháy mặt gã. Và tại sao? Vì Del là một tên sát nhân gấp nhiều lần hơn ư? Không phải. Vì Percy đã tè ra quần và gã người Cajun nhỏ bé đã cả gan cười nhạo hắn. Chúng tôi đã diễn xuất trong một màn biểu diễn gớm ghiếc, mà Percy đã yên ổn thoát thân. Hắn sẽ đến Briar Ridge, vui sướng như diều gặp gió, ở đấy có cả một bệnh viện tâm thần, đầy ắp người điên để hắn thực hành những thói tàn bạo của mình. Chúng tôi không thể làm gì trong chuyện đó, nhưng có lẽ chưa quá muộn để rửa bớt đi những ô uế khỏi tay chúng tôi.
- Trong giáo hội của chúng tôi, người ta gọi là chuộc tội, thay vì cân bằng. - Tôi nói. - Nhưng tôi cho là như nhau.
- Anh thật sự nghĩ Coffey có thể cứu bà ấy? - Dean hỏi bằng giọng nhẹ nhàng, kính sợ. - Chỉ cần... cái gì nào?... Hút khối u não ra khỏi đầu bà ấy sao? Như một... hột đào?
- Tôi nghĩ gã làm được. Dĩ nhiên không chắc, nhưng sau những gì gã đã làm cho tôi... và cho ông Jingles...
- Con chuột bị nghiến nát nặng nề, phải rồi. - Brutal nói.
- Nhưng liệu gã chịu chữa không? - Harry đăm chiêu. - Gã chịu không?
- Nếu gã có thể, gã sẽ làm. - Tôi nói.
- Tại sao? Thậm chí Coffey không quen biết bà ấy!
- Bởi vì đấy là điều gã làm. Chúa tạo ra gã vì điều đó.
Brutal ra vẻ nhìn quanh, nhắc nhở chúng tôi còn thiếu một người.
- Percy thì sao? Anh nghĩ hắn sẽ nhắm mắt bỏ qua chuyện này ư? - Anh ta hỏi, nhân đó tôi nói cho họ nghe về ý định của tôi đối với Percy. Khi tôi nói xong, Harry và Dean nhìn tôi sửng sốt, và một nụ cười tán thưởng ngập ngừng hé mở trên gương mặt Brutal.
- Khá táo bạo đấy, người anh em Paul ạ! - Anh ta nói. - Vẻ đẹp khiến tôi nín thở!
- Nhưng chẳng phải đây là kế hoạch ngoại hạng sao! - Dean gần như thầm thì, rồi cười ầm ĩ và chắp tay lại như một đứa trẻ. - Ý tôi muốn nói, ma thuật và hai mươi ba biến! - Bạn sẽ để ý thấy Dean quan tâm đặc biệt đến kế hoạch có dính líu đến Percy của tôi - xét cho cùng, Percy suýt nữa khiến Dean phải chết vì thái độ thờ ơ của hắn.
- Phải, nhưng sau này thì sao? - Harry hỏi. Giọng anh ta nghe u ám, nhưng đôi mắt tố cáo anh ta; chúng đang lấp lánh, đôi mắt của một người muốn bị thuyết phục. - Lúc ấy thì sao?
- Người ta bảo kẻ đã chết không biết nói. - Brutal gầm lên, và tôi liếc nhanh anh ta để biết chắc anh ta đang nói đùa.
- Tôi nghĩ hắn sẽ ngậm kín miệng. - Tôi trả lời.
- Thật không? - Dean có vẻ hoài nghi. Anh ta gỡ kính đeo mắt xuống và bắt đầu chùi bóng. - Hãy thuyết phục tôi đi.
- Trước hết, hắn sẽ không biết điều gì thật sự xảy ra, hắn sẽ tự phán xét chúng ta và nghĩ đấy là một trò chơi khăm. Thứ hai và quan trọng hơn, hắn sẽ sợ không dám nói gì cả. Đấy là điểm tôi thật sự tin tưởng. Chúng ta bảo hắn rằng nếu hắn bắt đầu viết thư và gọi điện thoại, thì chúng ta cũng bắt đầu viết thư và gọi điện thoại.
- Về vụ thi hành án. - Harry nói.
- Và về cách hắn đã làm ngơ khi Wharton tấn công Dean. - Brutal tiếp lời. - Tôi nghĩ người ta sẽ hiểu Percy Wetmore thật sự sợ hãi điều gì. - Anh ta chậm rãi và trầm ngâm gật đầu. - Kế hoạch có thể tiến hành được. Nhưng Paul này... chẳng phải đưa bà Moores đến gặp Coffey thì có lí hơn là đưa Coffey đến gặp bà Moores sao? Chúng ta có thể chăm sóc Percy theo kế hoạch anh đề ra, sau đó đưa bà ấy vào bằng đường hầm, thay vì đưa Coffey qua lối đó.
Tôi lắc đầu.
- Không bao giờ được. Dù cả triệu năm nữa.
- Vì giám thị Moores?
- Đúng vậy. Ông ấy cứng đầu đến mức làm cho Thomas Đa Nghe thân thiết trông như nữ thánh Jeanne D’Anc. Nếu chúng ta đưa Coffey đến nhà ông ấy, tôi nghĩ có thể làm ông ấy bất ngờ, ít nhất cũng để cho Coffey thử làm. Cách khác...
- Anh nghĩ dùng thứ gì làm xe chuyên chở?
- Ý tưởng đầu tiên của tôi là dùng xe đưa thư, - tôi trả lời, - nhưng chúng ta sẽ không bao giờ ra khỏi sân mà không bị để ý, và dù sao thì trong vòng bán kính hai mươi dặm mọi người đều nhận ra nó. Tôi đoán có lẽ chúng ta dùng chiếc xe Ford của tôi được.
- Lại đoán nữa. - Dean nói, gài lại kính lên mũi. - Anh không thể đưa Coffey vào xe bằng cách lột trần truồng, che đậy bằng mỡ lợn, và dùng một miếng thọc gót giày. Anh nhìn gã quen mắt nên quên rằng hắn to xác biết bao.
Tôi không trả lời được. Hầu hết chút tâm của tôi sáng hôm ấy tập trung vào vấn đề gã Percy và vấn đề Wild Bill Wharton, nhỏ hơn nhưng không đáng kể. Bây giờ tôi nhận ra việc chuyên chở sẽ không đơn giản như đã hi vọng.
Harry Terwilliger nhặt phần còn lại của chiếc bánh sandwich thứ hai, nhìn một thoáng, rồi bỏ xuống trở lại.
- Nếu thật sự phải làm chuyện điên rồ này. - Anh ta nói. - Tôi nghĩ chúng ta có thể sử dụng xe tải của tôi. Cho gã ngồi ở băng ghế sau. Vào giờ đó ngoài đường không có nhiều người. Chúng ta đang nói thời điểm sau nửa đêm, phải không?
- Phải. - Tôi đáp.
- Các anh quên một điều. - Dean nói. - Tôi biết Coffey vẫn câm nín từ khi gã đến Khu, không làm gì nhiều ngoài việc nằm dài trên sạp và khóc lóc, nhưng gã là kẻ giết người. Đồng thời, gã to khổng lồ. Nếu gã quyết định trốn ra khỏi băng ghế sau xe của Harry, cách duy nhất ngăn chặn là bắn chết. Với một gã như thế sẽ phải bắn nhiều phát, kể cả bằng súng bốn mươi lăm li. Giả sử chúng ta không hạ được gã thì sao?