Curtis Anderson đang ở trên cầu thang, trấn an khán giả - dù sao cũng phải cố gắng và điều đó tốt cho Brutal, vì Anderson không có mặt để chứng kiến khi Brutal bước một bước về phía đầu cáng và co tay ra sau để đánh Percy, lúc ấy đang đứng chết sững. Tôi chụp được tay anh ta và điều đó tốt cho cả hai người. Tốt cho Percy vì Brutal có ý định tung một cú đấm với sức mạnh chết người và tốt cho Brutal vì anh ta sẽ mất việc nếu cú đấm trúng đích và có thể kết thúc bằng việc chính anh ta vào tù.
- Không. - Tôi nói.
- Anh nói không là ý gì? - Anh ta tức giận hỏi tôi. - Sao anh lại có thể nói không? Anh đã thấy nó làm gì! Anh nói gì? Rằng anh vẫn để yên cho những mối quan hệ bảo vệ nó? Sau những gì nó đã làm?
- Phải.
Brutal trân trối nhìn tôi, miệng há hốc, đôi mắt tức tối đến mức trào nước mắt.
- Nghe tôi nói đây, Brutus - cậu đập nó một cú, hầu như chắc chắn chúng ta sẽ ra đi. Cậu, tôi, Dean, Harry, thậm chí có thể cả Jack Van Hay nữa. Tất cả ai khác phá một hay hai bậc cầu thang, bắt đầu bằng Bill Dodge, thì Hội đồng Trại giam sẽ thuê ba hoặc bốn tên thất nghiệp lấp vào chỗ trống dưới chân cầu thang. Có thể cậu chịu được, nhưng... - tôi ngoắc ngón tay cáu về phía Dean, lúc ấy đang nhìn xuống phía dưới đường hầm viền gạch rỉ nước. Anh ta đang cầm cặp kính mắt trên tay, dáng vẻ sững sờ cũng như Percy. - Nhưng Dean thì sao? Cậu ấy có hai con, một đứa đang học Trung học và một đứa khác chuẩn bị vào.
- Vậy phải giải quyết thế nào? - Brutal hỏi. - Chúng ta để nó thoát khỏi chuyện này sao?
- Tôi không biết, miếng xốp phải được nhúng ướt. - Percy nói, giọng máy móc, yếu ớt. Đây là câu chuyện hắn đã tập trước, dĩ nhiên, khi hắn mong đợi một trò chơi khăm gây đau đớn, thay vì một tai biến mà chúng tôi vừa chứng kiến. - Khi chúng ta thực tập, nó có bao giờ ướt đâu.
- A, mày, đồ khốn! Brutal bắt đầu và xông đến Percy. Tôi lại chụp lấy anh ta và mạnh tay lôi lại. Có tiếng chân trên bậc thang. Tôi nhìn lên, tuyệt vọng e sợ phải thấy Curtis Anderson, nhưng đấy là Harry Terwilliger. Má anh ta trắng bệch như giấy, môi đỏ bầm, như thể vừa ăn bánh nhân quả blackberry.
Tôi chuyển sự chú ý trở lại Brutal.
- Hãy vì Chúa, Brutal, Delacroix chết rồi, không có gì thay đổi được và Percy không đáng. - Có phải kế hoạch, hay những bắt đầu của nó, thậm chí lúc ấy đang nằm trong đầu tôi không? Kể từ đó, tôi vẫn thắc mắc về điều đó, nói bạn nghe. Tôi đã thắc mắc qua dòng thời gian nhiều năm dài, và không bao giờ tìm được câu trả lời thỏa đáng. Tôi cho là chuyện đó không đáng kể. Tôi nhận thấy rất nhiều việc
Không đáng kể, nhưng điều đó không làm chỗ một con người thôi thắc mắc về chúng.
- Mấy anh nói về tôi như thể tôi là một thằng ngốc. - Percy nói. Nghe giọng nói hắn vẫn còn sững sờ và đứt hơi - như thể ai đó đấm sâu vào ruột hắn - nhưng hắn đã bình tĩnh lại một chút.
- Cậu là một thằng ngu ngốc, Percy. - Tôi nói.
- Ê, anh không thể...
Chỉ bằng những nỗ lực lớn nhất, tôi mới kiềm chế nổi lòng ham muốn đập hắn một trận. Nước từ trên viên gạch nhỏ giọt xuống đường hầm; những cái bóng to tướng, biến dạng của chúng tôi nhảy múa trên tường, giống như những cái bóng trong câu chuyện của Poe về con khỉ to xác ở Đường Nhà Xác. Sấm sét nổ vang, nhưng ở dưới này bị tắc nghẹn.
- Tôi chỉ muốn nghe một điều từ miệng cậu, Percy, rằng cậu lặp lại lời hứa nộp đơn chuyển công tác sang Briar Ridge vào ngày mai.
- Đừng lo chuyện đó. - Hắn dằn dỗi trả lời. Hắn nhìn hình người đắp kín nằm trên cáng, nhìn đi chỗ khác, liếc nhanh lên mặt tôi một thoáng, rồi lại nhìn đi chỗ khác.
- Như thế sẽ là điều tốt nhất. - Harry nói. - Nếu không, có thể cậu sẽ biết Wild Bill Wharton nhiều hơn cả mong muốn. - Một thoáng im lặng. - Chúng tôi có thể lo được chuyện đó.
Percy sợ bọn tôi và có lẽ hắn sợ điều bọn tôi có thể làm nếu hắn vẫn còn ở đây, khi bọn tôi phát hiện hắn đã hỏi Jack Van Hay miếng xốp để làm gì, và tại sao bọn tôi luôn luôn nhúng nó vào nước muối, nhưng việc Harry nhắc đến Wharton đã khơi dậy nỗi kinh hoàng thật sự trong mắt hắn. Tôi có thể hình dung hắn đang nhớ lại cảnh tượng Wharton tóm lấy hắn, vò đầu và ngân nga với hắn.
- Mấy anh không dám đâu. - Percy thì thào.
- Có đấy, tôi sẽ làm. - Harry bình thản trả lời. - Và cậu biết gì không? Tôi sẽ thoát khỏi bị bắt tội. Vì cậu đã chứng tỏ bản thân mình rất bất cẩn đối với tù nhân. Thiếu khả năng nữa.
Percy nắm tay lại, má đỏ bừng.
- Tôi không...
- Chắc chắn cậu là thế. - Dean lên tiếng, tham gia với bọn tôi. Chúng tôi tạo thành một nửa vòng tròn bao vây Percy ở chân cầu thanh, thậm chí đường rút lui lên phía trên đường hầm cũng bị chặn; cáng tải thương đang ở sau lưng hắn, trên cáng là đống thịt bốc khói được đậy bằng một tấm vải cũ. - Cậu đã thiêu sống Delacroix. Nếu điều đó không phải là thiếu khả năng, thì điều gì?
Percy chớp mắt. Hắn dự tính che giấu cho bản thân bằng cách bào chữa là không biết và bây giờ hắn thấy rằng gậy ông đập lưng ông. Tôi không biết hắn sẽ nói gì tiếp theo, bởi vì lúc ấy Curtis Anderson đã phóng ào xuống cầu thang. Chúng tôi nghe tiếng anh ta và lùi ra khỏi Percy một chút, để không tỏ vẻ đe dọa.
- Tất cả những chuyện chết tiệt này là sao? - Anderson gầm lên. - Lạy Chúa, nôn mửa khắp nơi trên kia! Vì cái mùi quỷ quái! Tôi đã cho Magnusson và lão Toot Toot mở cả hai cửa, nhưng cái mùi đó năm năm khốn kiếp nữa cũng chưa chịu tan, tôi cá đấy! Lại còn thằng đít lừa Wharton hát hò về chuyện đó nữa chứ! Tôi nghe nó hát!
- Con lừa có thể chuyên chở một giai điệu không, Curt? - Brutal hỏi. Bạn biết ta có thể đốt cháy hết khí thắp sáng chỉ bằng một tia lửa duy nhất và không bị thương, nếu bạn kịp đốt nó trước khi mức độ tập trung trở nên quá dày đặc không? Chuyện này giống như thế. Chúng tôi há hốc miệng nhìn Brutus một thoáng, thế rồi tất cả cùng rú lên. Tiếng cười cao vút, kích động của chúng tôi bập bùng lên xuống trong đường hầm u ám, như tiếng dơi vỗ cánh. Bóng chúng tôi nhấp nhô và lung linh trên tường. Gần đến lúc kết thúc, thậm chí Percy cũng cười theo. Sau cùng tiếng cười tắt, và hậu quả là chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cảm giác lành mạnh trở lại.
- Được rồi, các cậu. - Anderson nói, lau đôi mắt đầy nước bằng khăn tay và vẫn còn cười nấc cục. - Chuyện quái gì đã xảy ra?
- Một cuộc hành hình. - Brutal trả lời. Tôi nghĩ giọng điệu bình thản của anh ta làm Anderson ngạc nhiên; Brutal luôn luôn khéo léo trong việc nhanh chóng làm giảm mức căng thẳng. - Một cuộc hành hình thành công.
- Nhân danh Chúa, làm sao các cậu có thể gọi việc ngắt dòng điện trực tiếp như thế là một thành công? Chúng ta có đám nhân chứng sẽ mất ngủ một tháng! Quỷ thần ơi, con mụ già béo ị đó có lẽ sẽ mất ngủ cả năm!
Brutal chỉ vào chiếc cáng và cái hình hài dưới tấm vải.
- Gã đã chết, phải không? Về phần các nhân chứng của anh, vào đêm mai, phần lớn họ sẽ kể lại cho bạn bè nghe rằng đấy là công lí thơ mộng - gã Del kia đã thiêu sống một số người, vì thế chúng ta quay lại và thiêu sống gã. Ngoại trừ việc họ sẽ không nói là chúng ta ra tay. Họ sẽ nói đấy là ý Chúa, được thể hiện thông qua chúng ta. Thậm chí điều đó có thể có chút sự thật. Và anh muốn biết phần hay nhất không? Phần tuyệt đối đặc biệt? Hầu hết bạn bè của họ sẽ ao ước giá mà họ có mặt ở đây để chứng kiến. - Anh ta ban cho Percy một cái nhìn vừa ghê tởm vừa khinh thường trong lúc nói câu cuối này.
- Tôi không biết miếng xốp phải được nhúng nước. - Percy nói bằng giọng robot của hắn. - Trong buổi diễn tập nó không bao giờ ướt.
Dean nhìn hắn, vẻ hoàn toàn ghê tởm.
- Cậu mất bao nhiêu năm tè trên bồn cầu vệ sinh đến khi ai đó bảo cậu cất nó đi trước khi cậu bắt đầu? - Anh ta nạt nộ.
Percy há miệng để đáp trả nhưng tôi bảo hắn nín. Thật kì diệu, hắn làm theo. Tôi quay sang Anderson.
- Percy nhầm lẫn, Curtis - đấy là điều đã xảy ra, thuần túy và đơn giản. - Tôi quay sang Percy, thách thức hắn phủ nhận lời tôi nói. Hắn không cãi, có lẽ vì đọc được ý trong mắt tôi: thà để Anderson nghe thành lỗi lầm ngu ngốc hơn là có chủ đích. Vả lại bất cứ điều gì nói dưới đường hầm này đều không quan trọng. Điều quan trọng, điều luôn luôn quan trọng với những thằng Percy Wetmore của thế giới, là điều được viết ra hoặc bị nghe lóm bởi những con bọ to - những nhân vật quan trọng là các sự kiện được thể hiện trên báo chí.
Anderson phân vân nhìn năm người chúng tôi. Anh ta thậm chí nhìn cả Del, nhưng Del không nói.
- Tôi đoán chuyện có thể còn tồi tệ hơn. - Anderson nói.
- Đúng. - Tôi đồng ý. - Gã có thể còn sống.
Curtis nháy mắt - khả năng đó dường như tôi không nghĩ đến.
-Tôi muốn có báo cáo đầy đủ về vụ này trên bàn làm việc ngày mai. - Anh ta nói. - Và không ai được tiết lộ cho giám thị Moores biết trước khi tôi có dịp. Các anh sẽ không nói chứ?
Chúng tôi mạnh mẽ lắc đầu. Nếu Curtis Anderson muốn báo cáo giám thị, sao, chúng tôi thấy được thôi.
- Nếu không có gã nhà báo tồi tệ nào đưa chuyện này lên báo...
- Họ sẽ không biết. - Tôi nói. - Nếu họ cố viết, các chủ bút sẽ ém nhẹm. Quá ghê rợn đối với độc giả gia đình. Nhưng thậm chí họ cũng sẽ không cố viết - đêm nay toàn là những phóng viên kì cựu. Có điều gì đó đã sai lệch, thế thôi. Họ cũng biết rõ như chúng ta.
Anderson suy nghĩ một lúc lâu hơn, rồi gật đầu. Anh ta hướng chú ý vào Percy, một nét ghê tởm xuất hiện trên gương mặt vốn thường xuyên dễ chịu.
- Cậu là một thằng nhóc khốn kiếp. - Anh ta nói. - Và tôi cóc ưa cậu chút nào. - Anh ta gật đầu trước ánh mắt ngạc nhiên đầy sửng sốt của Percy. - Cậu mà mách bất cứ tên bồ bịch khốn kiếp nào của cậu rằng tôi chửi cậu, tôi sẽ chối đến khi nào con ngỗng xám già của Dì Rhody sống lại và những con người đó sẽ ủng hộ tôi. Cậu có chuyện phiền hà đấy, con trai ạ.
Anh ta quay đi và bước lên cầu thang. Tôi để anh ta lên được bốn bậc rồi gọi:
- Curtis?
Anh ta quay lại, lông mày nhướng lên, không nói gì.
- Anh không cần lo lắng quá nhiều về Percy. - Tôi nói. - Cậu ta sẽ sớm chuyển đến Briar Ridge. Những công việc to tát hơn và tốt đẹp hơn. Đúng thế không, Percy?
- Ngay sau khi sự thuyên chuyển được thông báo. - Brutal lên tiếng.
- Và cho đến khi được thuyên chuyển, cậu ta sẽ xin nghỉ bệnh hàng đêm. - Dean chêm vào.
Câu nói đó kích động Percy, kẻ chưa làm việc ở trại giam đủ lâu để tích lũy ngày nghỉ có lương. Hắn nhìn Dean với vẻ ghét bỏ sáng rỡ.
- Anh đừng hòng. - Hắn nói.