Dặm Xanh

Chương 21

Docsach24.com
hế nhưng hôm sau là một ngày nặng nề nhất và là ngày cuối cùng của cái nóng tháng mười kì lạ. Sấm nổi ầm ì ở hướng Tây khi tôi đến nơi làm việc, những đám mây đen đã bắt đầu tụ lại ở đấy. Chúng di chuyển vào sát hơn nữa khi màn đêm buông xuống và chúng tôi có thể thấy những lưỡi sét tráng xanh từ bên trong thọc mạnh ra. Vào khoảng mười giờ đêm xảy ra một cơn lốc xoáy ở Hạt Trapingus - giết chết bốn người và thổi tốc mái chuồng nuôi ngựa cho thuê ở Tefton - và những trận bão này cùng cuồng phong dữ dội ở Cold Mountain. Sau này tôi thấy rằng dường như Trời Cao đã ra tay phản đối cái chết tồi tệ của Eduard Delacroix.

 

Mọi việc diễn tiến êm thấm trong lúc đầu. Del đã có một ngày êm ả trong xà lim, thỉnh thoảng chơi đùa với ông Jingles, nhưng phần lớn thời gian chỉ nằm dài trên sạp ngủ, vỗ về con chuột. Wharton cố ý gây rối một hai lần - một lần thằng nhóc hù dọa Del về món thịt burger-chuột người ta sẽ xơi, sau khi chàng Pierre May Mắn nhảy vũ điệu hai bước dưới địa ngục - nhưng gã Cajun nhỏ bé không phản ứng và Wharton, rõ ràng quyết định đấy là đòn chơi hay nhất, đành bỏ cuộc.

Sư huynh Schuster đến vào mười giờ mười lăm phút và làm cho tất cả chúng tôi thích thú, bằng cách thông báo rằng ông ấy sẽ cầu kinh Cha Của Chúng Con cùng với Del bằng tiếng Pháp Cajun. Có vẻ là một điềm tốt. Về chuyện đó thì chúng tôi đã sai lầm, tất nhiên.

Các nhân chứng bắt đầu đến vào khoảng mười một giờ, hầu hết đều bàn tán về thời tiết đe dọa bằng giọng khẽ khàng và suy tính về khả năng thiếu hụt nguồn điện, phải hoãn cuộc xử tử lại. Không ai biết Già Sparky có máy phát điện riêng, và trừ khi bị sét đánh trực tiếp, buổi biểu diễn vẫn tiếp tục. Đêm ấy Harry ở trong phòng cơ điện, vì thế anh ta, Bill Dodge và Percy Wetmore đóng vai nhân viên xếp chỗ, đưa mọi người vào chỗ ngồi và hỏi họ thích uống nước lạnh không. Có sự hiện diện của hai phụ nữ: em gái của cô gái đã bị Del hãm hiếp và giết chết, và người mẹ của một trong những nạn nhân chết cháy. Quý bà này vóc dáng to lớn, xanh xao và quả quyết. Bà ta bảo Harry Terwilliger rằng bà hi vọng con người mà mình đến để gặp được khỏe mạnh và sợ hãi, rằng gã biết ngọn lửa trong lò kia được đốt lên vì gã, rằng lũ tiểu yêu của Satan đang chờ gã. Rồi bà ta òa ra khóc, giấu mặt vào trong chiếc khăn tay thêu ren to gần bằng một chiếc áo gối.

Tiếng sấm khó lòng bị mái nhà tôn cản nổi, giáng xuống chát chúa và ầm ĩ. Người ta hồi hộp liếc nhìn lên. Những người đàn ông, dáng vẻ không thoải mái vì phải đeo cravat vào đêm khuya như thế này, lau những đôi má đỏ bừng. Nóng hơn cả những ngọn lửa xanh trong gian nhà kho. Và tất nhiên, họ tiếp tục quay nhìn Già Sparky. Có thể họ đã nói đùa về công việc vặt này vào đầu tuần, nhưng vào mười một giờ ba mươi phút đêm ấy, những câu chuyện tếu đó đều tan biến. Tôi đã bắt đầu tất cả câu chuyện này bằng cách nói với bạn là óc khôi hài nhanh chóng biến khỏi địa điểm, dành chỗ cho những kẻ phải ngồi xuống cái ghế gỗ sồi đó, nhưng những tù nhân bị trừng phạt không phải là những người duy nhất đánh mất nụ cười trên gương mặt, khi thời điểm thực sự đến. Vì lí do nào đó, chuyện ngồi xổm trên bục hành hình dường như quá sức lộ liễu, với những bộ khóa kẹp trên chân chìa ra hai bên, giống những thứ mà người mắc bệnh bại liệt phải đeo. Người ta không nói chuyện nhiều, và khi tiếng sấm bùng nổ lần nữa, chói tai và đầy bản sắc như một thân cây vỡ tan từng mảnh, cô em gái nạn nhân của Delacroix khẽ hét lên một tiếng. Nhân vật cuối cùng ngồi vào ghế ở khu vực nhân chứng là Curtis Anderson, người thay thế Giám thị Moores.

Vào mười một giờ ba mươi phút, tôi tiến đến xà lim của Delacroix, đi sau lưng tôi một chút là Brutal và Dean. Del đang ngồi trên sạp, ông Jingles nằm trên lòng gã. Đầu con chuột vươn ra trước, hướng về gã tử tù, cặp mắt hạt thị say đắm gương mặt Del. Del đang vuốt ve đỉnh đầu ông Jingles, ở đoạn giữa hai tai. Những giọt nước mắt to âm thầm lăn xuống mặt Del, và đấy chính là thứ mà dường như con chuột đang nhìn ngắm. Del ngước lên khi nghe thấy tiếng chân chúng tôi. Gã tái xanh như tàu lá. Từ phía sau lưng, tôi cảm nhận hơn là John Coffey đang đứng ở cửa xà lim, quan sát.

Del nhăn mặt trước tiếng chìa khóa đập vào cửa sắt, nhưng vẫn bình tĩnh, tiếp tục vuốt ve đầu ông Jingles, trong khi tôi mở khóa và đẩy cửa trượt mở ra.

- Chào sếp Edgecombe. - Gã lên tiếng. - Chào các anh. Chào đi, ông Jingles. - Nhưng ông Jingles chỉ tiếp tục say đắm nhìn lên khuôn mặt gã đàn ông nhỏ bé hói đầu, như thể thắc mắc về nguồn gốc những giọt nước mắt. Cái ống chỉ màu mè đã được xếp gọn gàng một bên trong cái hộp Corona - xếp lần cuối cùng, tôi nghĩ, và thấy nhói đau.

- Eduard Delacroix, với chức năng là người thừa hành lệnh Tòa Án...

- Sếp Edgecombe?

Tôi định bụng cứ tiếp tục đọc bài diễn văn soạn sẵn, nhưng rồi tôi nghĩ lại.

- Chuyện gì thế, Del?

Gã chìa con chuột ra cho tôi.

- Đây. Đừng để xảy ra chuyện gì cho ông Jingles.

- Del, tôi không nghĩ con chuột chịu đến với tôi. Nó không...

- Mais oui - có chứ, nó nói nó chịu. Nó bảo nó biết tất cả về anh, thưa sếp Edgecombe, và anh sẽ đưa nó xuống Florida nơi có những con chuột biết diễn trò. Nó nói nó tin cậy anh. - Gã vươn tay xa hơn nữa, và nếu không phải con chuột đã bước ra khỏi lòng bàn tay gã để leo lên vai tôi thì trời chu đất diệt tôi. Nó nhẹ đến nỗi thậm chí tôi không thể cảm nhận qua lớp áo đồng phục, nhưng tôi ý thức được, như một nguồn điện nhỏ vậy. - Sếp này? Đừng để gã xấu xa kia lại gần nó lần nữa. Đừng để gã xấu xa kia làm hại con chuột của tôi.

- Không đâu, Del. Tôi sẽ không cho phép. - Vấn đề là, tôi phải làm gì với con chuột ngay lúc ấy? Không thể áp giải Delacroix đi qua các nhân chứng với con chuột vắt vẻo trên vai được.

- Để tôi giữ cho, sếp. - Một giọng nói rền vang sau lưng tôi. Giọng của John Coffey và điều kì quái là gã nói đúng lúc, như thể đọc được tư tưởng của tôi. - Giữ lúc này thôi. Nếu Del không phiền.

Del gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm.

- Được, anh giữ nó đi, John, cho đến khi trò điên rồ này xong. Rồi sau đó... - Ánh mắt gã chuyển trở về Brutal và tôi. - Anh sẽ đưa nó xuống Florida. Đến nơi có thành phố Mouseville.

- Phải, gần như Paul và tôi sẽ cùng làm. - Brutal nói, quan sát bằng một con mắt bồn chồn và không an tâm trong khi ông Jingles thi hành mà không phản đối hoặc tìm cách bỏ chạy, ngược lại, nó chạy vụt lên cánh tay của John Coffey giống như đã leo lên vai tôi. - Chúng ta sẽ bỏ ra một ít thời gian nghỉ phép. Chúng ta sẽ làm thế phải không, Paul?

Tôi gật đầu. Del cũng gật đầu, mắt sáng lên, phác một nét cười trên môi.

- Người ta sẽ mua mười xu một vé để xem nó biểu diễn. Hai xu cho trẻ em. Đúng thế chứ, sếp Howell?

- Đúng thế, Del.

- Anh là người tốt, sếp Howell ạ. - Del kết luận. - Anh cũng vậy, sếp Edgecombe. Thỉnh thoảng các anh có la lối tôi, oui - vâng, nhưng chỉ khi bắt buộc. Các anh đều là người tốt, trừ gã Percy kia. Ước gì tôi có thể gặp các anh ở một nơi nào khác. Mauvais temps, mauvaise chance - không đúng lúc, không đúng dịp.

- Tôi có điều phải nói với anh, Del. - Tôi bảo gã. - Chỉ là những lời phải nói với tất cả mọi người trước khi chúng ta đi. Không quan trọng, nhưng là một phần công việc của tôi. Được chứ?

- Vâng, thưa ông. - Gã nói, rồi nhìn ông Jingles ngồi vắt vẻo trên bờ vai rộng của John Coffey, lần cuối cùng. - Au revoir, mon ami - Tạm biệt, anh bạn của tôi. - Gã nói, bắt đầu khóc mạnh hơn. - Je t’aime, mon petit - Tôi yêu cậu, cậu bé ạ. - Gã gửi con chuột một nụ hôn gió. Nụ hôn ấy, lẽ ra đáng buồn cười, hay có thể là dị hợm, nhưng lại không phải thế. Tôi thoáng bắt gặp ánh mắt của Dean, rồi phải nhìn tránh đi. Dean trân trối nhìn xuống dưới hành lang về phía phòng khống chế, mỉm cười một cách kì lạ. Tôi tin là anh ta sắp phát khóc. Về phần tôi, tôi nói những gì phải nói, bắt đầu từ phần tôi là người thừa hành công vụ của Tòa Án, và khi tôi nói xong, Delacroix bước ra khỏi xà lim của gã lần cuối cùng.

- Đợi một chút. - Brutal nói và kiểm tra đỉnh đầu của Del, nơi cái nón sắt sẽ chụp lên. Anh ta gật đầu với tôi, rồi vỗ vai Del. - Bén ngót. Chúng ta đi thôi.

Vậy là Eduard Delacroix đi chuyến cuối cùng trên với những dòng mồ hôi và nước mắt hòa trộn rơi trên má, sấm trời vang rền trên đầu. Brutal bước đi bên trái gã tử tù, tôi ở bên phải, Dean đi phía sau.

Schuster đang ở trong văn phòng của tôi, có hai lính gác là Ringgold và Battle đứng quan sát ở góc phòng. Schuster ngước lên nhìn Del, mỉm cười, và nói với gã bằng tiếng Pháp. Tôi nghe có vẻ giả tạo, nhưng lại có kết quả tuyệt vời. Del cười đáp lại, rồi tiến đến chỗ Schuster, vòng tay ôm lấy ông ta. Ringgold và Battle tỏ vẻ căng thẳng, nhưng tôi giơ tay ra hiệu cho họ và lắc đầu.

Schuster lắng nghe Del tuôn ra tràng tiếng Pháp nghẹn nước mắt, gật đầu như thể ông ta hoàn toàn hiểu ý và vỗ vào lưng gã. Ông ta nhìn tôi qua vai gã Pháp nhỏ bé và nói:

- Tôi gần như không hiểu nổi lấy một phần tư những gì anh ta nói.

- Tôi nghĩ không quan trọng. - Brutal oang oang nói.

- Ta cũng nghĩ thế, con ạ. - Schuster vừa trả lời vừa cười. Ông ta là người giỏi nhất, mà bây giờ tôi không biết ông ta ra sao. hi vọng ông ấy vẫn giữ được đức tin, cho dù xảy ra bất cứ điều gì khác.

Ông thúc giục Delacroix quỳ gối, rồi khoanh tay lại. Delacroix cũng làm theo.

- Cha chúng ta ở trên trời. - Schuster bắt đầu và Delacroix họa theo. Họ cùng đọc bài kinh bằng giọng tiếng Pháp kiểu Cajun nghe như nước chảy, suốt đến câu “mais déliverez-nous du mal, ainsi soit-il - hãy giải thoát chúng con khỏi tội lỗi, xin được như nguyện”. Đến lúc này, Del đã gần như thôi khóc và có nét bình thản. Một vài đoạn Kinh Thánh (bằng tiếng Anh) tiếp theo, không bỏ sót đoạn thiết yếu cũ nói về dòng nước ngầm. Khi cầu nguyện xong, Schuster bắt đầu đứng lên, nhưng Del nắm lấy tay áo ông và nói gì đó bằng tiếng Pháp. Schuster cẩn thận lắng nghe, mày cau lại. Ông phản ứng. Del nói một điều gì khác, rồi nhìn ông vẻ hi vọng.

Schuster quay sang tôi và nói:

- Anh ta có ý muốn khác, ông Edgecombe. Một bài cầu nguyện mà ta không thể giúp, vì đức tin của ta. Được không?

Tôi nhìn đồng hồ trên tường thấy còn mười lăm phút nữa là nửa đêm.

- Vâng. - Tôi nói. - Nhưng phải nhanh lên. Chúng tôi phải tôn trọng thời gian ở đây, cha biết đấy.

- Phải, ta biết. - Ông ấy quay sang Delacroix và gật đầu.

Del nhắm mắt lại như đang cầu nguyện, nhưng không nói gì trong một lúc. Một nếp nhăn hằn sâu lên trán gã, và tôi có cảm giác gã đi ngược vào sâu tâm trí, giống như người tìm kiếm một vật trên căn gác xép, vốn đã từ lâu không còn được dùng đến. Tôi liếc nhìn đồng hồ lần nữa và suýt nói một điều lẽ ra đã nói, nếu như Brutal không giật tay áo tôi và lắc đầu.

Thế rồi Del bắt đầu, dịu dàng nói nhưng nhanh nhẹn bằng thứ tiếng Cajun tròn trịa, mềm mại và gợi cảm như bộ ngực một thiếu nữ trẻ: “Marie! Con kính chào Mẹ Marie, vâng, đầy ân sủng; Chúa Trời ở bên Người; Người được ban phúc lành trong tất cả phụ nữ, và đấng Jésus kính yêu của con, núm ruột của Người, được ban phúc lành.” Gã lại khóc, nhưng tôi nghĩ gã không biết. “Nữ thánh Marie, ôi Mẹ của tôi, Mẹ của Chúa, xin hãy cầu nguyện cho con, cho chúng con, những ngư dân nghèo khổ, lúc này đây đã đến... giờ chết của chúng con. Giờ chết của con”. Gã hít một hơi thở sâu, run rẩy. - Xin được như nguyện.

Ánh chớp tràn qua cửa sổ duy nhất vào phòng thành một luồng sáng vụt chói chang màu xanh trắng khi Delacroix đứng lên. Mọi người giật nẩy mình và co rúm lại, ngoại trừ chính Del, dường như gã còn đắm chìm trong bài cầu nguyện cổ xưa. Gã đưa tay ra mà không nhìn nó đi đâu. Brutal cầm lấy tay gã và bóp nhẹ. Delacroix nhìn anh ta và hơi mỉm cười. “Nous voyons - chúng ta sẽ thấy” gã bắt đầu nói, nhưng rồi dừng lại. Với một nỗ lực đầy ý thức, gã lại chuyển sang tiếng Anh.

- Chúng ta có thể đi được rồi, sếp Howell, sếp Edgecombe. Tôi đã dọn mình trước Chúa.

- Tốt. - Tôi nói, tự hỏi Del sẽ cảm thấy dọn mình trước Chúa thế nào sau hai mươi phút nữa, khi gã đứng phía bên kia luồng điện. Tôi hi vọng bài cầu nguyện cuối cùng của gã được chứng giám và Đức Mẹ Marie đang cầu nguyện cho gã bằng tất cả tâm hồn và linh hồn của Người, bởi vì Eduard Delacroix, kẻ hiếp dâm và sát nhân, ngay lúc ấy cần đến tất cả những lời cầu khấn nào mà gã vớ được. Ngoài kia, sấm sét lại đánh ngang bầu trời. - Đi nào, Del. Không còn xa nữa.

- Được, thưa sếp, được mà. Vì tôi không còn sợ nữa. - Gã nói thế, nhưng tôi nhìn thấy trong mắt gã - Cha Chúng Ta hay không Cha Chúng Ta, kính chào Mẹ Marie hay không kính chào Mẹ Marie - rằng gã nói dối. Vào lúc bọn tử tội băng qua mảng thảm xanh cuối cùng và chui qua cánh cửa nhỏ, hầu hết chúng đều sợ hãi.

- Xuống hết cầu thang thì dừng lại, Del. - Tôi nói nhỏ khi gã chui qua, nhưng lời khuyên đó không cần thiết. Gã đã đứng lại tại chân cầu thang, đúng thế, đứng chết sững. Nguyên nhân gây ra là hình ảnh Percy Wetmore đang đứng trên bục hành hình, với xô nước nùi giẻ đặt một bên chân, và chiếc điện thoại liên lạc với Thống đốc thấy rõ phía bên kia hông phải của hắn.

- Không. - Del nói nhỏ, giọng hãi hùng. - Không, không, không thể là hắn!

- Cứ đi. - Brutal nói. - Anh chỉ cần nhìn tôi và Paul. Quên hắn đi.

- Nhưng...

Người ta đã quay lại nhìn chúng tôi, nhưng bằng cách dịch chuyển thân mình một chút, tôi vẫn có thể nắm lấy khuỷu tay trái của Delacroix mà không ai thấy.

- Vững vàng nào. - Tôi nói chỉ đủ cho Del và có lẽ cả Brutal nghe được. - Điều duy nhất mà phần lớn những người này nhớ lại là cách xử sự của anh, vậy hãy cho họ điều gì đó tốt đẹp.

Đúng lúc ấy, tiếng sét to nhất nổ trên đầu, đủ to để làm rung mái tôn căn nhà kho. Percy giật nảy mình như bị ai đó chọc vào sau lưng. Del khịt mũi cười khẩy, tỏ vẻ coi thường.

- Nếu tiếng sét to hơn thế, chắc hắn lại tè ra quần lần nữa. - Gã nói, rồi vươn vai - vai gã cũng chẳng nhiều nhặn gì để mà vươn. - Đi thôi. Thanh toán cho xong.

Chúng tôi bước đến bục gỗ. Delacroix bối rối nhìn các nhân chứng - lần này có khoảng hai mươi lăm người - nhưng Brutal, Dean và tôi vẫn nhìn vào chiếc ghế điện. Tất cả có vẻ ổn thỏa. Tôi giơ một ngón tay cái và nhướng lông mày ra hiệu cho Percy, hắn nhăn mặt một bên, như thể muốn nói: Anh hỏi mọi việc có ổn thỏa không là ý gì? Tất nhiên mọi việc đều ổn thỏa.

Tôi hi vọng hắn đúng.

Brutal và tôi máy móc nắm lấy khuỷu tay Delacroix khi gã trèo lên bục gỗ. Nó chỉ cao cách mặt sàn khoảng 8 inch gì đó, nhưng bạn sẽ ngạc nhiên khi biết bao gã tử tội, kể cả những đứa lì lợm nhất, đã phải cần được giúp đỡ trèo bước cuối cùng trong cuộc đời chúng.

 

Dù sao thì Del cũng vượt qua. Gã đứng trước mặt cái ghế một lúc (cương quyết không nhìn Percy), rồi nói với nó, như thể tự giới thiệu: “C’est moi - Tôi đây”, gã nói. Percy đưa tay ra, nhưng Delacroix tự xoay người lại và ngồi xuống. Tôi quỳ xuống trên cái bây giờ là bên trái gã, Brutal quỳ bên phải. Tôi che chắn hạ bộ và cổ họng theo cách đã mô tả, rồi đưa ổ khóa kẹp vào để cặp hàm thép bọc lấy lớp thịt trắng ốm o ngay trên mắt cá chân gã Cajun. Sấm gầm lên khiến tôi nhấp nhổm. Mồ hôi len vào mắt, đau nhói. Vì một lí do nào đó, tôi vẫn nghĩ đến Mouseville. Mouseville, và phải tốn mười xu mua vé vào xem. Trẻ em mua vé hai xu, ngắn nhìn ông Jingles qua cửa kính Isinglass.

Cái ổ khóa kẹp dở chứng không chịu khép vào. Tôi nghe tiếng Del khô khốc hít mạnh, những buồng phổi chưa đầy bốn phút nữa sẽ biến thành những cái bao bị đốt ra tro than, lúc này đang nỗ lực theo nhịp quả tim bị nỗi sợ điều khiển. Sự kiện gã đã giết nửa tá con người, vào thời khắc đó, dường như là điều ít quan trọng nhất về gã. Ở đây, tôi không cố gắng nêu ra điều gì đúng hoặc sai, chỉ để nói lên cảm giác như thế nào.

Dean quỳ bên cạnh tôi, thì thào:

- Có gì không ổn, Paul?

- Tôi không thể... tôi dợm nói, thế rồi ổ khóa kẹp bật lại, phát ra tiếng tách nghe rất rõ. Hẳn là cặp hàm của nó cũng đã kẹp trúng một nếp da của Delacroix, vì gã nhăn mặt và khẽ rít lên. - Xin lỗi. - Tôi nói.

- Không sao, sếp. - Del đáp lại. - Sẽ đau một thoáng thôi.

Ổ khóa kẹp bên phía Brutal có điện cực nên luôn luôn mất thời giờ hơn một chút. Cả ba người chúng tôi đứng dậy, gần như cùng một lúc. Dean với lấy ổ khóa kẹp cổ tay trái Del, Percy đến bên tay phải gã. Tôi đã sẵn sàng tiến lên trước nếu Percy cần trợ giúp, nhưng hắn tiến hành gài ổ khóa kẹp cổ tay trơn tru hơn tôi đã làm với ổ khóa kẹp cổ chân. Bây giờ tôi có thể thấy toàn thân Del run rẩy, như thể một dòng điện thấp đã chạy qua người gã. Tôi cũng ngửi được mùi mồ hôi của gã, chua và nồng, gợi nhớ đến nước dưa muối lạt.

Dean gật đầu ra hiệu cho Percy. Percy quay đầu qua vai - tôi nhìn thấy một vết ngay dưới góc cằm, nơi hắn cạo râu bị đứt ngày hôm ấy và cất giọng thấp, quả quyết:

- Xoay lên một!

Có một tiếng rền, giống như tiếng tủ lạnh cũ khi khởi động và những ngọn đèn treo trong nhà kho sáng lên. Có một vài tiếng hổn hển và xì xào khẽ phát ra từ phía nhân chứng. Del co giật trên ghế, tay gã níu lấy đầu tay dựa bằng gỗ sồi, chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch ra. Mắt gã láo liên, hơi thở khô khốc gấp gáp hơn nữa. Bây giờ gã đã gần như nghẹn thở.

- Vững vàng nào. - Brutal thầm thi. - Vững vàng, Del, anh làm tốt đấy. Cố lên, anh đang làm tốt.

Ê này các cậu! Tôi nghĩ. Đến xem ông Jingles làm gì đây! Và trên đầu tôi, sấm sét lại giáng xuống.

Percy oai vệ bước vòng ra trước mặt chiếc ghế điện. Đây là giây phút trọng đại, khi hắn đứng giữa bục, mọi cặp mắt dồn vào hắn. Tất cả, đúng thế, ngoại trừ một cặp. Delacroix nhận ra kẻ nào và nhìn xuống lòng gã. Tôi cá một đô la ăn một cái bánh rán rằng Percy sẽ vấp váp khi thực sự phải phát biểu trước cử tọa, nhưng hắn đã tuôn ra những lời lẽ trơn tru, bằng một giọng bình thản kì lạ.

- Eduard Delacroix, anh bị phạt tội chết trên ghế điện, bản án được thông qua bởi hội thẩm đoàn gồm những người đồng đẳng với anh và tuyên bố bởi một thẩm phán uy tín của tiểu Bang, cầu Chúa cứu rỗi người dân tiểu bang này. Anh có nói gì trước khi bản án được thi hành không?

Del cố gắng nói, lúc đầu không thành lời, ngoài một tiếng thì thầm hãi hùng, đầy không khí và các nguyên âm. Bóng dáng một nụ cười khinh bỉ thoáng hiện trên góc môi của Percy; hẳn tôi đã vui mừng nếu được bắn gục hắn ngay tại đó. Rồi Del liếm môi và cố gắng lần nữa.

- Tôi hối hận về điều tôi đã làm. - Gã thốt ra. - Tôi chịu mất bất cứ điều gì để quay ngược dòng thời gian, nhưng không ai có thể. Vì thế bây giờ... - Sấm sét nổ vang như đạn súng cối bên trên chúng tôi. Del nhảy dựng lên trong giới hạn các ổ khóa kẹp cho phép, mắt lồi ra trên bộ mặt ướt đẫm. - Vì thế bây giờ tôi trả giá. Cầu Chúa tha thứ cho tôi. - Gã liếm môi lần nữa, rồi nhìn Brutal. - Đừng quên lời hứa về ông Jingles nhé. - Gã nói bằng giọng thấp hơn, cố ý cho riêng chúng tôi nghe.

- Chúng tôi sẽ không quên, đừng lo. - Tôi đáp lại, vỗ vào bàn tay lạnh ngắt của Delacroix. - Nó sẽ đến Mouseville...

- Nó chẳng đến chỗ quái nào hết. - Percy nói bằng khóe miệng như một gã tội phạm lắm chuyện, trong lúc hắn móc cái đai kiềm chế qua ngực Delacroix. - Chẳng có chỗ nào như thế. Đấy là chuyện cổ tích mấy gã kia bịa ra để trấn an chú mày. Tao nghĩ chú mày nên biết, đồ đồng tính.

Một tia sáng kích động trong mắt Del bảo tôi rằng một phần con người gã đã biết... nhưng sẽ giữ kín đối với phần còn lại của hắn, nếu được. Tôi nhìn Percy, chết lặng và phẫn nộ, còn hắn thì ngang nhiên nhìn trả, như thể hỏi tôi có ý định làm gì về điều đó. Và hắn đã thắng tôi, dĩ nhiên. Tôi không thể làm gì được về điều đó, không thể làm gì khi Delacroix đang ngồi trên bờ xa nhất của sự sống. Lúc này không thể làm gì ngoài việc tiếp tục bản án, kết thúc bản án.

Percy lấy cái túi bằng lụa treo trên mọc, chụp vào đầu Del, kéo xuống và xiết chặt bên dưới chiếc cằm nhô, để chừa lỗ trống trên đỉnh đầu. Lấy miếng xốp ra khỏi xô nước rồi đặt nó vào trong cái nón sắt là bước tiếp theo, và chính ở điểm này mà lần đầu tiên Percy đi trệch ra khỏi quy trình: thay vì chỉ cần cúi xuống và lấy miếng xốp ra, hắn lại lấy cái nón sắt treo trên lưng ghế, rồi cầm nó trong tay và cúi xuống. Nói một cách khác, thay vì đem miếng xốp đến nón sắt - vốn là cách thức tiến hành bình thường - hắn lại đem nón sắt đến miếng xốp. Lẽ ra tôi phải thấy được điều bất thường, nhưng tôi đã quá bối rối. Đấy là cuộc hành hình duy nhất mà tôi đã tham gia và cảm thấy hoàn toàn mất kiểm soát. Về phần Brutal, anh ta không nhìn Percy chút nào, không nhìn khi Percy cúi xuống chiếc xô nước (hắn di chuyển để che chắn phần nào điều hắn đang làm khỏi tầm mắt chúng tôi), không nhìn cả khi hắn thẳng người lên và quay về phía Del với nón sắt trong tay, và cái vòng xốp màu nâu đã nằm sẵn trong nón. Brutal đang bận nhìn mành vải đã thay thế gương mặt Del, quan sát hình ảnh cái mặt nạ bằng lụa đen hít vào, viền theo dạng tròn là cái miệng há hốc của Del, rồi phình ra trở lại khi Del thở. Có những giọt mồ hôi to trên trán và trên thái dương của Brutal, ngay dưới đường chân tóc. Phía sau anh ta, Dean có vẻ xao lãng và bệnh hoạn như thể anh ta đang chống chỏi để không nôn ra bữa ăn tối. Tất cả chúng tôi đều hiểu rằng có điều gì đó không ổn - bây giờ thì tôi đã biết. Chỉ có điều chúng tôi không thể nói là điều gì. Không ai biết - lúc ấy thì không - về những câu hỏi mà Percy đã hỏi Jack Van Hay. Có rất nhiều câu nhưng tôi ngờ rằng phần lớn chỉ là để đánh lạc hướng. Điều Percy muốn biết - điều duy nhất Percy muốn biết, tôi tin chắc như vậy - là cái vòng bằng chất xốp. Mục đích của cái vòng bằng chất xốp. Tại sao lại nhúng nó vào nước muối... và điều gì sẽ xảy ra nếu không nhúng nó vào nước muối.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cái vòng xốp đó khô ráo.

Percy ấn cái nón sắt lên đầu Del. Gã nhỏ con nhảy dựng lên và lại rên rỉ, lần này cao giọng hơn. Một vài nhân chứng cựa quậy, vẻ bất an, trên những chiếc ghế xếp của họ. Dean bước lên trước nửa bước, có ý giúp gài khóa cằm, nhưng Percy cộc lốc ra hiệu cho anh ta lùi lại. Dean làm theo, hơi khom vai một chút và nhăn mặt khi một luồng sấm sét khác làm rung chuyển căn nhà kho. Lần này có tiếng mưa kèm theo, rơi lộp độp trên mái. Tiếng mưa nghe nặng nề, giống như người nào đó vãi hạt đậu lên tấm ván giặt.

Bạn đã từng nghe người ta nói “Máu tôi đông cứng lại” về những sự việc, phải không? Chắc chắn rồi. Tất cả chúng ta đã từng nghe thế, nhưng lần duy nhất trong suốt những năm tháng mà tôi thực sự cảm nhận điều đó xảy ra với tôi là buổi sáng tinh mơ đầy sấm sét tháng mười năm 1932, vào khoảng mười giây sau nửa đêm. Không phải là cái vẻ đắc thắng độc hại trên bộ mặt Percy khi hắn bước xa khỏi cái hình nhân bị chụp mặt nạ, còng tay chân và đội nón sắt, đang ngồi kia trong lòng Già Sparky; nó là cái lẽ ra tôi phải thấy mà không thấy. Không có nước từ nón sắt chảy xuống má Del. Đấy là thời điểm sau cùng tôi nhận ra điều bất thường.

- Edward Delacroix. - Percy nói. - Bây giờ dòng điện sẽ chạy qua người anh cho đến khi anh chết, phù hợp theo luật tiểu bang.

Tôi nhìn sang Brutal trong một cơn đau đớn, nếu đem so với cơn nhiễm trùng đường tiểu thì căn bệnh trước kia chỉ như ngón tay sưng. Cái vòng xốp còn khô ráo! Tôi nhép miệng ra hiệu nhưng anh ta chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu và nhìn lại chiếc mặt nạ chụp trên mặt gã người Pháp, nơi những hơi thở cuối cùng đang hít tấm lụa đen vào, rồi lại thổi bung ra.

Tôi đưa tay ra chạm vào khuỷu tay Percy nhưng hắn bước tránh tôi, đồng thời nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn. Chỉ là một cái liếc thoảng qua, nhưng nó mách bảo tôi tất cả mọi việc. Sau này hắn sẽ nói dối và sự thật nửa vời, mà phần lớn sẽ được những người có liên can tin tưởng, nhưng tôi biết một câu chuyện khác hẳn. Percy là một học sinh giỏi khi làm điều gì hắn ưa thích, chúng tôi đã phát hiện ra tính cách đó trong những buổi diễn tập và hắn đã cẩn thận lắng nghe khi Jack Van Hay giải thích miếng xốp nhúng nước muối dẫn điện như thế nào, chuyên chở nó, biến lượng điện nạp thành một loại đạn bằng điện bắn thẳng vào não bộ. Ồ vâng, Percy biết chính xác điều hắn làm. Tôi nghĩ sau này tôi tin hắn khi hắn nói không biết chuyện đi xa đến đâu, nhưng thậm chí điều đó không được xem là ý tốt, phải không? Tôi không nghĩ thế. Thế nhưng, ngoài việc trước mặt Giám thị phụ tá và các nhân chứng hét to gọi Jack Van Hay ngưng đóng điện, tôi không thể làm gì khác. Nếu được thêm năm giây, có lẽ tôi đã hét lên thật, nhưng Percy đã không cho tôi thêm năm giây.

- Cầu Chúa thương xót linh hồn anh. - Hắn nói với cái hình nhân đang thở hổn hển, kinh hoàng trên ghế điện, rồi nhìn qua gã đến khung lưới hình chữ nhật, nơi Harry và Jack đang đứng, tay Jack đặt trên cầu dao có dòng chữ: máy sấy tóc của Mabel. Viên bác sĩ đứng bên phải chiếc cửa sổ đó, mắt gắn chặt vào chiếc túi đen giữa chân ông ta, im lặng và tự giấu mình như mọi khi. - Xoay lên hai!

Lúc đầu cũng như mọi khi - tiếng rì rào hơi ồn hơn chu kì nguyên thủy, nhưng không nhiều, rồi thân mình Del vật ra phía trước, vô thức, các cơ bắp co giật.

Thế rồi mọi việc bắt đầu sai lầm.

Tiếng rì rào mất tính chất đều đặn và bắt đầu dao động. Hòa vào nó là một âm thanh tanh tách, như tiếng giấy cellophnane bị gấp nếp. Tôi ngửi được một mùi gì đó ghê rợn mà không nhận ra một hỗn hợp gồm mùi tóc và xốp hữu cơ bị cháy, cho đến khi nhìn thấy những sợi khói xanh uốn cong, tỏa ra từ bên dưới mép nón kim loại. Thêm nhiều khói tỏa ra từ lỗ trên đỉnh nón, nơi dây cáp điện xuyên qua, cảnh tượng trông như khói đang bốc ra từ lỗ trên nóc lều Da Đỏ.

Delacroix bắt đầu co giật và quằn quại trên ghế, khuôn mặt phủ mặt nạ giật từ bên này sang bên kia, như thể đang kịch liệt khước từ. Chân gã bắt đầu trượt lên xuống bằng những cú co giật ngắn, bị cản trở bởi những ổ khóa kẹp ở cổ chân. Sấm sét rền vang trên đầu và bây giờ thì mưa bắt đầu trút xuống nặng hạt hơn.

Tôi nhìn Dean Stanton, anh ta trân trối nhìn trả một cách mơ hồ. Một tiếng nổ bị nén phát ra từ dưới cái nón kim loại, giống tiếng gỗ thông nổ trong lửa nóng, và lúc này tôi thấy khói cũng bốc qua mặt nạ, rỉ thành những làn nhỏ.

Tôi phóng về phía tấm lưới giữa chúng tôi và phòng cơ điện, nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, Brutus Howell đã nắm lấy khuỷu tay tôi. Cú nắm của anh ta đủ mạnh làm cho dây thần kinh trong đấy bị tê. Anh ta trắng bệch như sáp nến nhưng không hoảng sợ - thậm chí không có vẻ sắp hoảng sợ.

- Chớ có bảo Jack dừng lại. - Anh ta thấp giọng nói. - Dù anh làm gì thì cũng đừng bảo cậu ấy làm điều đó. Đã quá trễ, không thể dừng lại.

Lúc đầu, khi Del bắt đầu la hét, các nhân chứng không nghe được. Trận mưa trên mái tôn đã tăng lên thành tiếng gầm rống, còn tiếng sấm sét thì gần như liên tục. Nhưng bọn chúng tôi ở trên bục thì nghe, phải rồi - những tiếng rú đau đớn tắc nghẹn từ bên dưới mặt nạ, là những âm thanh mà một con vật bị mắc bẫy và phanh thây trong lò sát sinh phát ra.

Tiếng rì rào từ cái nón kim loại bây giờ gay gắt và hung bạo, bị phá vỡ bởi những tiếng nổ của thứ nghe như tiếng nhiễu vô tuyến. Delacroix bắt đầu vật mình ra trước và sau trên ghế, như một đứa trẻ đang cáu kỉnh. Bục gỗ rung lên, và gã vật vào đai kiềm chế bằng da mạnh đến mức gần như làm đứt nó. Dòng điện cũng đang vặn gã từ bên này sang bên kia, và tôi nghe tiếng nghiến răng rắc vì vai gã bị gãy hoặc trật khớp. Âm thanh phát ra giống như tiếng người nào đó chẻ đôi thùng gỗ bằng búa tạ. Đũng quần gã vốn mờ ảo vì chân gã cứ giật cục từng hồi, bây giờ đã sẫm màu. Rồi gã bắt đầu ré lên, những âm thanh ghê rợn, the thé như tiếng chuột, nghe rất rõ, ngay cả trong tiếng mưa rào xối xả.

- Chuyện quái quỷ gì xảy ra cho anh ta vậy? - Người nào đó kêu to.

- Mấy cái ổ khóa đó kềm được không?

- Chúa ơi, cái mùi ghê quá! Phì!

Rồi đến một trong hai người phụ nữ:

- Điều này có bình thường không?

Delacroix vật ra phía trước, ngã ra phía sau, vật ra trước, ngã ra sau. Percy trân trối nhìn gã, hàm xệ xuống trong nỗi kinh hoàng. Hắn đã mong chờ điều gì đó, đúng vậy, nhưng không phải như thế này.

Cái mặt nạ bùng cháy thành ngọn lửa trên mặt Delacroix. Mùi tóc và chất xốp bây giờ được phụ họa bằng mùi thịt nướng. Brutal chụp xô nước đựng miếng xốp - lúc này tất nhiên là trống rỗng - và xông đến bồn nước sâu dành cho giám thị đặt trong góc phòng.

- Tôi có cần cúp nguồn điện không, Paul? - Van Hay gọi qua tấm lưới kim loại. Giọng anh ta đầy vẻ hoảng sợ. - Tôi có cần?

- Không! - Tôi hét trả. Brutal đã hiểu ra vấn đề trước, nhưng tôi cũng không quá tụt hậu: chúng tôi phải hoàn tất cuộc hành hình. Bất cứ điều gì chúng tôi có thể làm trong suốt quãng đời còn lại cũng là thứ yếu so với điều này: chúng tôi phải kết thúc Delacroix. - Mở điện, vì Chúa! Mở, mở, mở!

Tôi quay sang Brutal, hầu như không để ý mọi người đang bàn tán sau lưng chúng tôi, một số đã đứng dậy, có hai người đang gào thét.

- Bỏ đi! - Tôi hét lên với Brutal. - Đừng lấy nước! Đừng lấy nước! Cậu điên à?

Brutal quay về phía tôi, một vẻ hiểu biết sững sờ hiện trên nét mặt. Dội nước lên một người đang bị điện giật. Ồ vâng. Như thế thì ngu ngốc quá. Anh ta nhìn quanh, thấy bình chữa lửa bằng hóa chất trên tường và lấy xuống, thay vì múc nước. Chàng trai giỏi giang.

Cái mặt nạ bị tuột khỏi mặt Delacroix, đủ để lộ những điểm đã hóa đen hơn cả John Coffey. Mắt gã, bây giờ chỉ còn là những khối cầu trắng đục, biến dạng, đã bị bắn tung ra khỏi hốc mắt và nằm trên má gã. Lông mày gã biến mất, và như tôi nhìn thấy, vành mắt đã bắt lửa và bắt đầu bốc cháy. Khói phun ra từ chỗ cổ áo hở hình chữ V. Và tiếng điện chạy rì rào vẫn tiếp tục, tràn ngập đầu tôi, rung lên trong đó. Tôi nghĩ đấy là thứ âm thanh mà người điên phải nghe thấy.

Dean tiến lên phía trước, mụ mẫm nghĩ rằng có thể dập tắt lửa trên áo Del bằng tay. Tôi lôi anh ta ra, đủ mạnh suýt làm Dean mất thăng bằng. Chạm vào Delacroix vào điểm đó cũng sẽ như Brer Rabbit tung cú đấm vào Tar-Baby. Trong trường hợp này sẽ là một Tar-Baby bị điện giật.

Tôi vẫn không quay lại để xem điều gì đang xảy ra sau lưng chúng tôi, nhưng nghe như một cơn hỗn loạn, ghế ngã khắp nơi, người ta rống lên, một phụ nữ gào hết sức to:

- Dừng lại, dừng lại, ôi, các người không thấy anh ta bị hành hạ đủ rồi sao? - Curtis Anderson chụp vai tôi và hỏi chuyện gì xảy ra, vì Chúa, chuyện gì xảy ra, và tại sao tôi không ra lệnh cho Jack cắt nguồn điện?

- Vì tôi không thể. - Tôi trả lời. - Chúng ta đã đi quá xa không thể quay lại, anh không thấy sao? Dù sao thì vài giây nữa mọi việc sẽ kết thúc.

Nhưng phải đến ít nhất hai phút sau mọi việc mới kết thúc, hai phút dài nhất trong suốt cuộc đời tôi, và trong phần lớn thời gian đó, tôi nghĩ Delacroix vẫn còn ý thức. Gã gào thét, co giật và lắc lư từ bên này sang bên kia. Khói tuôn ra từ lỗ mũi và từ cái miệng đã hóa màu tím đen của mận chín. Khói từ lưỡi gã bốc lên giống như khói bốc lên từ vĩ nướng thịt. Tất cả nút áo hoặc bật tung ra, hoặc tan chảy. Áo lót của gã không bắt lửa nhiều, nhưng cháy thành than và khói tuôn qua nó, chúng tôi ngửi thấy mùi lông ngực bị nướng. Sau lưng chúng tôi, người ta tuôn ra cửa như đàn bò trong cơn chạy tán loạn. Họ không thể qua được, dĩ nhiên - dù sao thì chúng ta đang ở trong một căn nhà tù khốn kiếp - vì thế họ chỉ đơn giản túm tụm quanh cửa trong khi Delacroix bị nướng chín. (Bây giờ tôi đang bị nướng, lão Toot đã hát như thế khi chúng tôi diễn tập xử tử Arlen Bitterbuck, tôi là con gà tây hết đời), sấm sét cứ vang lên và mưa thì trút xuống từ trên trời cao trong một cơn thịnh nộ hoàn hảo.

Ở thời điểm nào đó, tôi chợt nghĩ đến vị bác sĩ và nhìn quanh tìm ông ta. Ông ta vẫn còn đó, nhưng đã ngã vật trên sàn nhà bên cạnh túi thuốc màu đen. Ông ta đã bất tỉnh.

Brutal bước đến đứng cạnh tôi, tay cầm bình chữa lửa.

- Chưa được. - Tôi nói.

- Tôi biết.

Chúng tôi nhìn quanh tìm Percy và thấy hắn đang đứng gần như núp sau lưng Sparky, cóng người, mắt lồi ra, một khớp ngón tay đút vào trong miệng.

Rồi sau cùng, Delacroix ngã vật trở vào ghế, khuôn mặt lồi, biến dạng vắt trên một bên vai. Gã vẫn còn co giật, nhưng điều này trước đây chúng tôi đã chứng kiến, đấy là do dòng điện chạy qua người gã. Cái nón sắt đã lệch đi trên đầu, nhưng khi chúng tôi lột nó ra sau một thời gian ngắn, phần lớn da đầu và tóc còn lại tuột ra theo, dính cứng vào nền kim loại như thể bị dán bằng một thứ keo mạnh.

- Tắt đi! - Tôi gọi Jack sau khi ba mươi giây trôi qua mà không xảy ra chuyện gì, ngoài những cơn co giật vì điện của đống than hình người bốc khói đang nằm vật trên ghế điện. Tiếng rì rào ngưng lại tức thì và tôi gật đầu với Brutal.

Anh ta quay lại và đẩy cái bình chữa lửa vào tay Percy, mạnh đến mức Percy loạng choạng lùi lại, suýt rơi khỏi bục.

- Mày làm đi. - Brutal nói. - Dù gì thì mày cũng là kẻ điều khiển chương trình, phải không?

Percy nhìn Brutal bằng ánh mắt vừa bệnh hoạn vừa tàn bạo, rồi gài khóa bình chữa lửa, bơm, lên cơ bẩm và bắn ra một đám mây bọt trắng lên con người ngồi trên ghế điện. Tôi thấy chân Del co giật một lần khi bọt xịt trúng mặt gã và nghĩ: Ôi không, lẽ nào chúng ta lại phải chịu đựng nữa, nhưng chỉ có một cú giật duy nhất đó thôi.

Anderson đã quay lại và đang oang oang phát biểu trước các nhân chứng hoảng sợ, bảo họ rằng mọi việc đều ổn thỏa, mọi việc đang nằm trong tầm kiểm soát, chỉ là sự gia tăng điện thế vì cơn bão điện, không có gì phải lo ngại. Điều tiếp theo, anh ta bảo rằng mùi mà họ ngửi thấy - một thứ hỗn hợp của Quỷ sứ, gồm mùi lông tóc cháy, thịt rán và phân mới nướng - là mùi nước hoa Chanel số năm.

- Lấy ống nghe của bác sĩ. - Tôi bảo Dean khi bình chữa lửa cạn. Delacroix bây giờ bị một lớp màu trắng bao bọc, và cái mùi hôi thối tệ hại nhất được che lấp bằng một lớp mỏng mùi hóa chất đắng nghét.

- Bác sĩ... tôi có nên...

- Mặc kệ bác sĩ, cứ lấy ống nghe của ông ấy. - Tôi nói. - Đem nó lại đây... đưa ông ấy ra khỏi chỗ này.

Dean gật đầu. Lại đây và ra khỏi chỗ này là hai khái niệm có sức lôi cuốn anh ta vào lúc ấy. Chúng lôi cuốn cả hai chúng tôi. Anh ta đi đến chỗ túi thuốc màu đen và bắt đầu lục lọi. Bác sĩ bắt đầu nhúc nhích, vậy là ít nhất ông ấy không bị đột quỵ, hoặc cơn đau tim. Điều tốt lành. Nhưng cái cách Brutal đang nhìn Percy thì không.

- Xuống đường hầm và chờ bên cạnh xe đẩy. - Tôi ra lệnh.

Percy nuốt nước bọt.

- Paul, nghe này. Tôi không biết...

- Im đi. Xuống đường hầm và chờ bên cạnh xe đẩy. Làm ngay.

Hắn nuốt nước bọt, nhăn mặt như thể bị thương, rồi bước về phía cửa dẫn đến cầu thang và đường hầm. Hắn ôm theo bình chữa lửa rỗng trong tay, như thể là một em bé. Dean bước qua hắn, trở lại với tôi cùng ống nghe. Tôi giật lấy ống nghe và chỉnh tai nghe. Tôi đã làm việc này trước đây, khi còn phục vụ trong quân đội, và điều đó giống như đi xe đạp, bạn không quên được.

Tôi lau bọt trên ngực Delacroix, rồi phải nuốt cơn buồn nôn khi một mảng da lớn, nóng rẫy tuột khỏi lớp thịt bên dưới, theo cách lớp da tuột khỏi một... phải, bạn biết mà. Một con gà tây hết đời.

- Ôi, lạy Chúa tôi! - Một giọng nói tôi không nhận ra, gần như nấc lên sau lưng tôi. - Có phải luôn luôn là như thế này không? Tại sao không ai nói cho tôi biết? Tôi sẽ không bao giờ đến!

Quá trễ rồi, anh bạn, tôi nghĩ.

- Đưa người kia ra khỏi đây. - Tôi bảo Dean hoặc Brutal, hoặc bất cứ ai đang lắng nghe - tôi lên tiếng khi biết chắc có thể nói mà không nôn vào lòng Delacroix đang bốc khói. - Đưa tất cả bọn họ trở lại bên cửa.

Tôi cố gắng cứng rắn hết khả năng, rồi đặt ống nghe lên mảng thịt sống màu đỏ đen do mình tạo ra trên ngực Del. Tôi lắng nghe, cầu nguyện sẽ không nghe thấy gì và đấy đúng là điều tôi nghe được.

- Gã chết rồi. - Tôi bảo Brutal.

- Cảm ơn Chúa.

- Phải. Cảm ơn Chúa. Cậu và Dean đi lấy cáng. Chúng ta mở khóa và đưa gã ra khỏi đây, nhanh.