Mọi người tưởng tôi sống tách biệt vì không xuống phòng TV nhiều lần trong ngày, nhưng các chương trình mới là thứ tôi không chịu nổi, không phải mọi người. Oprah, Ricki Lake, Carnie Wilson, Rolanda - thế giới đang rơi rụng quanh tai chúng ta, và tất cả những gì những con người đó quan tâm là nói về việc ngủ với các cô gái mặc váy ngắn và đàn ông mặc sơ mi để hở nút. Phải rồi, khốn kiếp - chớ phán xét, nếu ngươi không muốn bị phán xét, Kinh Thánh dạy thế, do đó tôi sẽ leo xuống bục diễn đàn đường phố thôi. Chỉ là nếu muốn tiêu dao thời gian với việc phê bình phim quảng cáo, tôi sẽ đi hai dặm xuống Happy Wheels Motor Court, nơi xe Cảnh sát luôn dường như hướng đến vào các đêm thứ sáu và thứ bảy, với còi hụ réo inh ỏi và đèn xanh chớp nháy. Người bạn đặc biệt của tôi, Elaine Connelly, cũng có chung cảm nghĩ. Elaine đã tám mươi tuổi, cao và thon, vẫn còn thẳng người và sáng mắt, rất thông minh và tinh tế. Bà bước đi rất chậm vì cặp hông có vấn đề gì đó, và tôi biết chứng viêm khớp ở bàn tay khiến bà ấy rất khổ sở, nhưng bà có cái cổ dài xinh đẹp - gần như cổ thiên nga và mái tóc dài, đẹp đẽ rơi xuống vai mỗi khi bà ấy xõa ra.
Điều tốt đẹp hơn hết, bà ấy không nghĩ tôi lập dị, hoặc xa cách. Chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau, Elaine và tôi. Nếu không đến mức tuổi già dị hợm như thế này, tôi cho rằng có thể sẽ nói về bà như bạn gái của tôi. Thế nhưng, có một người bạn đặc biệt - chỉ thế thôi - cũng không đến nỗi tệ và trong một số mặt nào đó, thậm chí tốt đẹp hơn kia. Rất nhiều phiền toái và cơn đau tim đi kèm theo chuyện bạn trai và bạn gái đã dễ dàng cháy rụi trong tâm hồn chúng tôi. Và mặc dù tôi biết không ai ở lứa tuổi, xem nào, lứa tuổi năm mươi sẽ tin điều này: đôi khi tro tàn còn tốt hơn cả lửa trại đấy. Quả là kì lạ, nhưng có thật.
Vì thế tôi không xem TV trong ngày. Thỉnh thoảng tôi đi dạo, đôi lúc đọc sách, phần lớn điều tôi làm từ tháng trước là viết lại quyển hồi kí này giữa đám cỏ cây trong nhà kính. Tôi nghĩ căn phòng đó có nhiều khí oxy hơn và nó giúp ích cho kí ức già nua. Nếu ở Geraldo Rivera, nó sẽ chuồn một mạch, tôi có thể nói bạn nghe điều đó.
Nhưng khi không ngủ được, thỉnh thoảng tôi lén xuống nhà dưới và mở TV. Không có Phòng Bán vé hoặc bất cứ thứ gì ở Georgia Pines - tôi đoán nguồn cung cấp hơi quá đắt cho Trung tâm Giải trí - nhưng chúng tôi có các dịch vụ cáp căn bản, và như thế nghĩa là chúng tôi có Kênh Điện ảnh Mỹ. Đấy là kênh truyền hình, trên đó phần lớn các bộ phim là phim đen trắng và không có phụ nữ thoát y. Với một lão già dịch như tôi, đấy là một niềm xoa dịu. Có rất nhiều đêm tôi lịm ngay vào giấc ngủ trên chiếc trưởng kỉ màu xanh lục trước chiếc TV trong lúc Francis Con Lừa Biết Nói một lần nữa lôi cái chảo rán của Donald O’Connor ra khỏi lửa, hoặc John Wayne rửa xe Dodge, hoặc Jimmy Cagney mắng ai đó là đồ chuột dơ bẩn rồi rút súng ra. Một số là những phim tôi đã xem với vợ tôi, Janice (không chỉ là bạn tình nhưng còn là bạn tốt nhất của tôi) và chúng khiến tôi được thanh thản. Những bộ y phục họ mặc, cách họ đi đứng và nói chuyện, kể cả âm nhạc trong phim - tất cả những thứ đó khiến tôi được thanh thản. Chúng gợi nhớ, tôi cho là thế, khi tôi là một người còn bước đi trên lớp da của thế giới, thay vì một di tích bị mối ăn đang mục ruỗng trong nhà nuôi người già, nơi có nhiều người cư trú đeo tã và mặc quần cao su.
Tuy vậy, không có gì xoa dịu về điều tôi thấy sáng nay. Không gì hết.
Đôi khi Elaine tham gia cùng tôi vào cái gọi là Early Bird Matinee của AMC, bắt đầu từ bốn giờ sáng - bà ấy không nói nhiều về chuyện đó, nhưng tôi biết chứng viêm khớp gây đau đớn khủng khiếp cho bà và những loại thuốc người ta kê cho bà không giúp ích gì nhiều.
Khi bà ấy đến vào sáng nay, lướt nhẹ như một bóng ma trong bộ áo dài bằng vải bông xù, bà ấy phát hiện tôi đang ngồi trên chiếc trường kỉ lồi lõm, cúi gập mình trên những cái que khẳng khiu từng là đôi chân, và nắm chặt đầu gối để cố gắng trấn áp những cơn run rẩy đang chạy qua người tôi như một luồng gió mạnh. Tôi cảm thấy lạnh khắp người, ngoài trừ hạ bộ dường như thiêu đốt bởi bóng ma căn bệnh nhiễm trùng đường tiểu vốn đã gây rắc rối cho cuộc đời tôi vào mùa thu năm 1932 - mùa thu của John Coffey, Percy Wetmore và ông Jingles, con chuột được thuần hóa.
Cũng là mùa thu của William Wharton nữa.
- Paul! - Elaine kêu lên, và hối hả đến với tôi, dù sao cũng chỉ hối hả ở mức độ được những cái đinh rỉ sét và thủy tinh vụn trong hông bà cho phép. - Paul, có chuyện gì không ổn?
- Tôi sẽ ổn. - Tôi trả lời, nhưng lời lẽ không thuyết phục lắm, chúng được phát âm không đều, qua hàm răng muốn đánh lập cập. - Cứ để tôi yên một hai phút, tôi sẽ khỏe như vâm ngay.
Bà ấy ngồi xuống bên tôi và vòng tay ôm quanh vai.
- Em chắc thế. - Bà nói. - Nhưng chuyện gì xảy ra nào? Vì Chúa, kìa Paul, trông anh như vừa gặp ma vậy.
Tôi có gặp ma thật, tôi nghĩ và không nhận thức được cho đến khi mắt bà mở rộng, mới biết là mình đã nói to điều đó ra.
- Không hẳn thế. - Tôi nói, và vỗ vào tay bà ấy. - Nhưng trong một phút, Elaine - lạy Chúa!
- Có phải vì thời kì anh làm lính gác ở trại giam không? - Bà hỏi. - Thời kì anh vẫn viết lại trong nhà kính ấy?
Tôi gật đầu.
- Tôi đã viết về phiên bản Dãy Xà Lim Tử Tội của chúng tôi.
- Em biết.
- Có điều chúng tôi gọi là Dặm Đường Xanh. Vì tấm lót sàn. Vào mùa thu năm ba mươi hai, chúng tôi nhận một gã - chúng tôi nhận một gã hung bạo - tên William Wharton. Nó thích nghĩ nó là Billy the Kid, thậm chí xăm hình trên cánh tay. Chỉ là một thằng nhóc, nhưng nguy hiểm. Tôi vẫn còn nhớ điều Curtis Anderson - anh ấy là phụ tá giám thị vào thời đó - đã viết về gã: Điên rồ, hung bạo và tự kiêu về điều đó. Wharton mười chín tuổi và nó cóc cần đời. Anh ấy gạch dưới câu đó.
Bàn tay đã ôm vai tôi bây giờ đang xoa bóp lưng tôi. Tôi bắt đầu trấn tĩnh lại. Trong khoảng khắc đó, tôi yêu Elaine Connelly, và có thể hôn lên khắp khuôn mặt bà như đã nói. Có lẽ tôi nên làm thế. Thật khủng khiếp khi cô đơn và sợ hãi ở bất cứ lứa tuổi nào, nhưng tôi nghĩ sẽ tệ hại hơn khi bạn già đi. Nhưng tôi có điều khác trong tâm trí, cái gánh nặng của tuổi già và công việc còn dở dang.
- Dù sao thì, - tôi bảo, - cô nói đúng, tôi đã viết nguệch ngoạc về việc Wharton đến Khu và suýt giết chết Dean Stanton như thế nào - một trong những chàng trai làm việc với tôi thời đó - khi nó manh động.
- Làm sao nó có thể manh động? - Elaine hỏi.
- Độc ác và bất cẩn. - Tôi nghiêm nghị trả lời. - Wharton cung cấp sự độc ác, những lính gã áp giải cung cấp sự bất cẩn. Sai lầm thực sự là dây xích cổ tay của Wharton - hơi quá dài. Khi Dean mở khóa cửa vào Khu E, Wharton ở sau lưng cậu ấy. Có lính gác kèm hai bên nó, nhưng Anderson nói đúng - Wild Billy bất cần về những chuyện như thế. Nó thả sợi xích xuống đầu Dean và bắt đầu xiết cổ cậu ấy bằng sợi xích.
Elaine rùng mình.
- Dù sao thì tôi đã suy nghĩ về tất cả những chuyện đó và không ngủ được, vì thế tôi xuống dưới này. Tôi mở kênh AMC, nghĩ là có thể cô sẽ xuống và chúng ta sẽ có một cuộc hẹn hò nho nhỏ...
Bà ấy cười và hôn lên trán tôi, ngay trên lông mày. Cử chỉ đó thường khiến tôi bị kim châm khắp người khi Janice làm thế, và vẫn khiến tôi bị kim châm khắp người khi Elaine làm thế vào sáng sớm nay. Tôi đoán có một số điều không bao giờ thay đổi.
Bộ phim xuất hiện trên màn hình là bộ phim đen trắng về bọn gangster từ thập niên bốn mươi. Tựa phim là Nụ Hôn Tử Thần.
Tôi có thể thấy mình muốn bắt đầu run rẩy trở lại và cố gắng trấn áp.
- Richard Widmark diễn xuất trong phim. - Tôi nói. - Tôi nghĩ là vai diễn lớn đầu tiên của ông ấy. Tôi chưa bao giờ đi xem phim đó với Jan - chúng tôi dành cho các anh cớm và bọn cướp bóc một sự thiếu sót, thường là vậy - nhưng tôi nhớ đã đọc ở đâu đó rằng Widmark diễn xuất thần vai tên côn đồ. Chắc chắn ông ấy đã làm được. Ông ấy tái xanh... dường như không bước đi nhiều bằng việc lướt quanh quẩn... ông ấy luôn gọi người ta là “đồ trơ tráo”... nói chuyện về bọn chỉ điểm... ông ấy thù ghét bọn chỉ điểm biết bao...
Tôi bắt đầu run rẩy lần nữa mặc cho những nỗ lực lớn của mình. Tôi chịu, không làm được.
- Tóc vàng. - Tôi thì thầm. - Tóc vàng rũ xuống. Tôi quan sát đến đoạn ông ấy xô bà cụ ngồi xe lăn xuống một đoạn cầu thang, sau đó tôi tắt TV.
- Ông ấy làm anh nhớ lại Wharton?
- Ông ấy là Wharton. - Tôi đáp. - Bằng xương bằng thịt.
- Paul, - bà bắt đầu và dừng lại. Bà nhìn màn hình trống rỗng trên TV, rồi nhìn lại tôi.
- Cái gì? - Tôi hỏi. - Cái gì vậy, Elaine? - Suy nghĩ, bà ấy sẽ bảo mình phải ngưng viết về vụ đó. Rằng mình phải xé bỏ những trang đã viết cho đến lúc này và ngưng từ đây.
Điều bà ấy nói là: Đừng để chuyện này chặn anh đứng lại.
Tôi trố mắt nhìn bà.
- Ngậm miệng lại nào Paul, anh sẽ nuốt phải một con ruồi.
- Xin lỗi. Chỉ là... phải...
- Anh nghĩ em sẽ nói anh nghe điều ngược lại, phải không?
- Phải.
Bà cầm tay tôi trong tay bà và cúi về phía trước, nhìn chăm chú vào cặp mắt xanh của tôi bằng đôi mắt màu hạt dẻ của bà, con mắt trái hơi mờ vì lớp màng liên kết của chứng đục tinh thể.
- Có thể em quá già và quá dễ vỡ để sống sót. - Bà nói. - Nhưng em không quá già để suy nghĩ. Một vài đêm mất ngủ ở lứa tuổi chúng ta có là gì? Thêm nữa, chuyện thấy ma trên TV có là gì? Anh sẽ nói với em đấy là hồn ma duy nhất anh từng thấy chứ?
Tôi nghĩ về giám thị Moores, về Harry Terwilliger và Brutus Howell; tôi nghĩ về mẹ tôi và về Janice, vợ tôi, người đã chết ở Alamaba. Tôi biết về các hồn ma, đúng vậy.
- Không. - Tôi đáp. - Không phải hồn ma đầu tiên tôi từng thấy. Nhưng Elaine này - đấy là một cú sốc. Bởi vì chính là nó, thằng nhóc.
Bà ấy hôn tôi lần nữa rồi đứng lên, nhăn mặt và ép cườm tay vào trên hông, như thể sợ chúng sẽ thực sự nổ tung ra ngoài qua làn da nếu không thật cẩn thận.
- Em nghĩ là em đã đổi ý về truyền hình. - Bà nói. - Em còn một viên thuốc phụ trội để dành cho một ngày mưa... hoặc ban đêm. Em nghĩ sẽ uống nó rồi đi ngủ lại. Có lẽ anh cũng nên làm như thế.
- Vâng. - Tôi đáp. - Tôi cho rằng mình nên làm. - Trong một thoáng hoang đàng, tôi nghĩ đến việc đề nghị chúng tôi cùng đi ngủ chung, rồi tôi nhìn thấy cơn đau âm ỉ trong mắt bà ấy và nghĩ sâu xa hơn. Bởi vì có thể bà sẽ nói vâng và bà ấy sẽ chỉ nói thế vì tôi. Không tốt lắm.
Chúng tôi rời phòng TV đi bên nhau, tôi bắt theo nhịp bước chân của bà, vốn chậm chạp và cẩn thận một cách đau đớn. Tòa nhà vẫn yên ả ngoại trừ có người nào đó đang rên rỉ trong móng vuốt của cơn ác mộng đằng sau cánh cửa đóng kín nào đó.
- Anh nghĩ anh sẽ ngủ được chứ? - Bà ấy hỏi.
- Vâng, tôi nghĩ thế. - Tôi trả lời, nhưng tất nhiên không thể, tôi nằm trên giường đến khi mặt trời lên, nghĩ về Nụ Hôn Tử Thần. Tôi thấy Richard Widmark, cười khúc khích điên loạn, trói bà cụ vào xe lăn rồi xô bà ấy xuống cầu thang - Đây là cách bọn tao trừng phạt lũ chỉ điểm. - Ông ta nói với bà cụ và rồi khuôn mặt ông ta hòa nhập vào khuôn mặt William Wharton, giống như dáng vẻ của nó vào ngày nó đến Khu E và Dặm Đường Xanh - Wharton cười khúc khích như Widmark, Wharton gào thét, Chẳng phải đây là bữa tiệc sao? Phải không, hay là gì? Tôi không đụng đến bữa ăn sáng, không ăn sau sự việc đó, tôi chỉ xuống đây vào nhà kính và bắt đầu viết.
Các hồn ma ư? Chắc chắn. Tôi biết hết mọi chuyện về các hồn ma.
- Ê ê, bọn mày! - Wharton cười. Chẳng phải đây là bữa tiệc sao? Phải không, hay là gì?
Vẫn gào thét và cười cợt, Wharton quay lại xiết cổ Dean bằng dây xích của nó. Tại sao không? Wharton biết điều tất cả chúng tôi biết: người ta chỉ có thể nướng nó một lần mà thôi.
- Đập nó! - Harry Terwilliger gào lên. Anh ta vật lộn với Wharton, cố gắng ngăn chặn sự việc trước khi chúng xảy ra, nhưng Wharton đã hất văng anh ta và bây giờ Harry đang cố gắng đứng lên. - Percy, đập nó đi!
Nhưng Percy chỉ đứng trơ ra đó, dùi cui bằng gỗ hồ đào trong tay, mắt mở to bằng đĩa đựng súp. Hắn ưa thích cây dùi cui khốn kiếp của mình, và bạn sẽ nói đấy là cơ hội để sử dụng nó nếu hắn đã thèm khát như thế kể từ khi đến trại giam Cold Mountain... nhưng bây giờ khi có dịp, hắn rét đến nỗi không vồ lấy được cơ hội. Đây không phải là gã người Pháp nhỏ bé hoảng hốt nào đó, cũng chẳng phải một gã da đen khổng lồ, kẻ gần như không biết mình đang hiện hữu trong chính thân xác của mình, đây là một con quỷ đang quay cuồng.
Tôi bước ra khỏi xà lim của Wharton, bỏ bìa kẹp hồ sơ xuống và rút khẩu 38 mm ra. Tôi đã quên hẳn căn bệnh nhiễm trùng đang đun sôi hạ bộ của mình lần thứ hai trong ngày. Tôi không nghi ngờ câu chuyện những người kia nói về bộ mặt trống rỗng và cặp mắt vô tri vô giác của Wharton khi họ kể lại sau này, nhưng đấy không phải là thằng Wharton tôi nhìn thấy. Cái tôi thấy là bộ mặt của một con vật - không phải một loài vật thông minh, nhưng là một con thú đầy xảo quyệt... độc ác... và niềm vui. Phải. Nó đang làm điều nó được sinh ra để làm. Nơi chốn và hoàn cảnh không quan trọng. Thứ khác mà tôi thấy là khuôn mặt đỏ bừng, sưng phồng của Dean Stanton. Anh ta đang chết trước mặt tôi. Wharton nhìn thấy khẩu súng và nó xoay Dean về hướng mũi súng, để khi tôi phải bắn kẻ này thì trúng vào người kia. Từ phía trên vai Dean, một con mắt xanh lấp lánh thách thức tôi bóp cò. Con mắt kia của Wharton bị tóc Dean che khuất. Sau lưng họ tôi thấy Percy đứng phân vân, dùi cui giơ lên nửa chừng. Thế rồi, lấp đầy khoảng trống ở bậc cửa ra sân trại giam, là một phép lạ bằng xương bằng thịt: Brutus Howell. Họ đã dọn xong phần thiết bị cuối cùng của bệnh xá, và anh ta đến để xem ai muốn uống cà phê.
Anh ta lập tức hành động không chậm trễ một giây - xô Percy sang một bên, với sức mạnh lung lay cả hàm răng, rút dùi cui của mình ra khỏi móc đeo, giáng cật lực xuống ót Wharton bằng tất cả sức lực chứa trong cánh tay phải đồ sộ. Một tiếp “bốp!” khô khốc - một âm thanh gần như trống rỗng, như thể không có chút não chất nào trong hộp sọ của Wharton và rốt cuộc sợi xích quanh cổ Dean lỏng ra. Wharton đổ vật xuống như một bao bột và Dean bò ra chỗ khác, ho khan rũ rượi và ôm cổ họng bằng một bàn tay, mắt lồi ra.
Tôi quỳ xuống bên anh ta nhưng anh ta lắc đầu kịch liệt.
- Được rồi. - Anh ta nói giọng the thé. - Coi chừng... nó! - Anh ta chỉ Wharton. - Nhốt! Xà lim!
Tôi không nghĩ nó cần đến xà lim khi Brutal đã cật lực đập nó, tôi nghĩ cái nó cần là một cỗ quan tài. Tuy nhiên, không được may mắn như thế. Wharton bị đập bất tỉnh, nhưng còn lâu mới chết. Thằng nhóc nằm sóng soài nghiêng vè một bên, một cánh tay thòng ra ngoài khiến đầu ngón tay chạm vào lớp vải sơn lót Dặm Đường Xanh, mắt nhắm nghiền, hơi thở chậm nhưng đều. Thậm chí có cả một nụ cười bình an trên khuôn mặt, như thể nó thiếp ngủ đi trong khi nghe bài hát ru ưa thích nhất của mình. Một dòng máu đỏ nhỏ xíu đang rỉ ra khỏi mái tóc, thấm vào cổ chiếc áo tù mới. Tất cả chỉ có thế.
- Percy. - Tôi lên tiếng. - Giúp tôi!
Percy không nhúc nhích, chỉ đứng dựa vào tường, giương to cặp mắt đờ đẫn nhìn trừng trừng. Tôi nghĩ hắn không biết chính xác hắn ở đâu.
- Percy, mẹ kiếp, tóm lấy nó!
Lúc ấy hắn mới cửa động và Harry giúp hắn. Ba chúng tôi cùng nhau lôi ông Wharton bất tỉnh vào xà lim trong lúc Brutal giúp Dean đứng dậy, nhẹ nhàng ôm anh ta như bất cứ bà mẹ nào trong khi Dean cúi gập xuống, ho khan lấy lại hơi thở vào phổi.
Suốt gần ba giờ sau, thằng nhóc có vấn đề của chúng tôi vẫn không dậy nổi, nhưng khi tỉnh lại, nó tỏ ra hoàn toàn không có dấu hiệu tổn thương nào sau cú đập tàn bạo của Brutal. Thằng khốn hồi tỉnh theo cách nó tấn công nhanh chóng. Phút trước nó vẫn còn nằm soài trên sạp, đối với thế giới là đã chết. Ngay phút sau nó đã đứng tại chấn song, im lặng như một con mèo và trân trối nhìn tôi đang ngồi tại bàn giấy, viết báo cáo về tai nạn xảy ra Sau cùng khi cảm thấy có ai đó đang nhìn ngó và tôi ngước lên nó ở kia, nụ cười phô ra bộ răng chết, đen xỉn đã có nhiều khoảng trống giữa chúng. Tôi giật nảy mình khi thấy nó đứng đó như thế. Tôi cố không để lộ ra, nhưng tôi nghĩ nó biết.
- Ê, thằng tay sai. - Nó lên tiếng. - Lần sau sẽ là mày. Và tao sẽ không để sổng.
- Chào Wharton. - Tôi cố thản nhiên nói. - Trong hoàn cảnh này, tao đoán có thể bỏ qua bài diễn văn và Buổi Chào mừng, mày nghĩ thế không?
Nụ cười của thằng nhóc nao núng một chút. Đấy không phải là một loại phản ứng mà nó chờ đợi, và có lẽ không phải loại phản ứng mà tôi có trong hoàn cảnh này. Nhưng điều gì đó đã xảy ra trong lúc Wharton bất tỉnh. Đấy là, tôi cho rằng, một trong những điểm chính mà tôi đã lê bước qua tất cả những trang giấy này để kể cho bạn biết. Bây giờ hãy xem bạn có tin không.