Percy có hai cơ hội chơi ác Delacroix, đến lần thứ hai thì tôi lôi hắn sang một bên và ra lệnh cho hắn đến văn phòng của tôi. Đây không phải lần đầu tôi thẩm vấn Percy về đề tài ứng xử của hắn, và sẽ không là lần cuối, nhưng được tiến hành lập tức vì điều có lẽ là sự hiểu biết rõ ràng nhất về bản chất của hắn. Hắn có tâm hồn của một đứa bé trai độc ác đến sở thú không phải để nghiên cứu những con vật, mà để ném đá vào chuồng của chúng.
- Cậu tránh xa gã ngay, nghe chưa? - Tôi nói. - Trừ khi tôi có lệnh đặc biệt, cậu phải tránh xa gã!
Percy chải lật tóc ra sau, rồi vỗ về nó bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn. Gã con trai đó thích sờ vào tóc mình.
- Tôi có làm gì nó đâu. - Hắn cãi. - Chỉ hỏi nó cảm thấy thế nào khi thiêu cháy rụi đứa bé, thế thôi. - Percy nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe, ngây thơ.
- Cậu dẹp chuyện đó, hoặc sẽ có báo cáo. - Tôi nói.
- Cứ báo cáo nếu anh muốn. - Hắn cười và trả lời. - Rồi tôi sẽ quay lưng và làm báo cáo của riêng tôi. Giống như tôi đã nói với anh khi gã đến. Chúng ta sẽ xem ai ngon hơn ai.
Tôi cúi người, khoanh tay trên mặt bàn và nói bằng giọng mà tôi hi vọng nghe như của một người bạn tín cẩn.
- Brutus Howell không ưa cậu. - Tôi bảo hắn. - Và khi Brutal không ưa ai, được biết cậu ấy từng làm báo cáo. Cậu ấy vốn không thành thạo lắm với bút mực, vì thế cậu ấy sẵn sàng báo cáo bằng hai quả đấm. Nếu cậu hiểu ý tôi.
Nụ cười tự mãn của hắn nao núng.
- Anh định nói gì?
- Tôi không định nói gì. Tôi đã nói rồi. Và nếu cậu mách ai trong số... bạn bè của cậu... về cuộc nói chuyện này, thì tôi sẽ nói là cậu bịa đặt. - Tôi nhìn hắn, mắt mở to và thành khẩn. - Hơn nữa, tôi đang cố gắng làm bạn với cậu, Percy. Với người khôn ngoan chỉ một lời là đủ, người ta nói thế. Và tại sao cậu cứ nhất quyết gây gổ với Delacroix? Gã có đáng gì đâu.
Và trong một thời gian, cuộc nói chuyện trên đã có hiệu quả. Đã có bình an. Một đôi lần thậm chí tôi có thể phái Percy đi với Dean hoặc Harry khi đến giờ tắm của Delacroix. Ban đêm chúng tôi có radio, Delacroix bắt đầu thư giãn một chút trong công việc ít ỏi thường ngày ở Khu E, và đã có bình an.
Rồi, một đêm kia, tôi nghe gã cười.
Harry Terwilliger trực ở bàn giấy và chẳng bao lâu sau anh ta cũng cười. Tôi đứng dậy và đi xuống xà lim của Delacroix để xem gã có thể cười vì điều gì.
- Nhìn này, sếp! - Gã thốt lên khi nhìn thấy tôi. - Tôi đã thuần hóa được một con chuột!
Đấy là Steamboat Willy. Nó đang ở trong xà lim của Delacroix. Hơn thế nữa, nó đang ngồi trên vai của Delacroix và bình thản nhìn chúng tôi qua chấn song bằng cặp mắt hạt thị. Đuôi cuộn quanh bàn chân, trông nó hoàn toàn yên bình. Về phần Delacroix - bạn sẽ không nhận ra con người đã từng ngồi co quắp và run rẩy ở chân sạp ngủ cách đó chưa đầy một tuần. Nhìn gã giống con gái tôi vào sáng ngày Giáng sinh khi con bé xuống nhà dưới và thấy những món quà.
- Xem đây! - Delacroix nói. Con chuột đang ngồi trên vai phải gã. Delacroix duỗi tay trái ra. Con chuột chạy vụt lên đỉnh đầu Delacroix, sử dụng tóc của gã để trèo lên. Sau đó nó vụt chạy xuống phía bên kia, Delacroix cười khúc khích khi đuôi con chuột cù vào bên hông cổ gã. Con chuột chạy suốt xuống đến cổ tay, rồi quay lại, vụt chạy lên lại vai trái của Delacroix và cuộn đuôi quanh bàn chân lần nữa.
- Trời nguyền rủa tôi mất! - Harry kêu lên.
- Tôi huấn luyện nó làm thế. Delacroix hãnh diện khoe. - Tên nó là ông Jingles.
- Không. - Harry vui vẻ nói. - Nó là Steamboat Willy. Sếp Howell đặt tên cho nó đấy.
- Nó là ông Jingles. - Delacroix khẳng định. Về bất cứ chủ đề nào khác, hẳn gã sẽ nói thứ thối tha đó là Shinola, nhưng về đề tài tên con chuột thì gã hoàn toàn cứng rắn. Nó thầm nói tên nó vào tai gã. - Sếp, cho tôi xin một cái hộp được không? Tôi xin một cái hộp cho con chuột để nó ngủ trong đây với tôi được không? - Giọng gã bắt đầu rơi vào âm sắc nịnh nọt mà tôi đã nghe cả ngàn lần trước đó. - Tôi để nó dưới sạp ngủ và nó sẽ không bao giờ gây phiền hà, dù chỉ một lần.
- Tiếng Anh của chú mày khá hơn nhiều khi chú mày muốn điều gì đó. - Tôi đáp, trì hoãn thời gian.
- Ồ, - Harry lẩm bẩm và huých tôi. - Phiền hà đến kìa.
Nhưng tôi thấy Percy không có vẻ gây phiền hà, đêm đó thì không. Hắn không vuốt tóc hoặc vân vê cây dùi cui của hắn, và nút áo đồng phục trên cùng đã cởi ra. Lần đầu tiên tôi thấy hắn như thế, và thật ngạc nhiên khi một điều nhỏ nhoi như thế lại có thể tạo ra sự thay đổi lớn lao. Tuy thế, phần lớn điều gây ấn tượng cho tôi là nét mặt hắn. Trên đó có vẻ bình an. Không phải là sự thanh bình - tôi không nghĩ Percy Wetmore có một khúc xương thanh bình trong cơ thể hắn - nhưng là điệu bộ của một con người phát hiện ra hắn có thể chờ đợi điều hắn muốn. Một sự thay đổi đáng kể của gã thanh niên trẻ mà tôi đã dọa dẫm bằng những quả đấm của Brutus Howell, chỉ vài ngày trước đó.
Tuy nhiên, Delacroix không thấy sự thay đổi; gã co rúm vào tường xà lim, kéo đầu gối lên tận ngực. Mắt gã dường như phồng ra cho đến lúc che khuất nửa khuôn mặt. Con chuột vụt chạy lên đỉnh đầu hói của gã và ngồi ở đó. Tôi không biết con chuột nhớ nó có lí do để ngờ vực Percy không, nhưng chắc chắn nó tỏ vẻ như thể là nhớ. Có lẽ nó chỉ ngửi thấy nỗi sợ hãi của gã người Pháp nhỏ bé và phản ứng.
- Sao, sao. - Percy cất giọng. - Có vẻ mày đã tìm được cho mày một người bạn kìa, Eddie.
Delacroix cố gắng trả lời, tôi đoán là một thời thách thức trống rỗng về điều sẽ xảy ra cho Percy nếu Percy làm hại người bạn mới của gã, nhưng không có gì. Môi dưới gã hơi run rẩy, nhưng chỉ có thế. Trên đỉnh đầu gã, ông Jingles không run. Nó ngồi yên tuyệt đối, chân sau lùa trong mái tóc Delacroix, chân trước dạng ra trên cái sọ hói tóc của gã, nhìn Percy tựa như đang đánh giá hắn. Cách bạn đánh giá một cựu thù.
Percy nhìn tôi.
- Chẳng phải đây là con chuột tôi đã rượt đuổi sao? Con chuột sống trong phòng kỉ luật đấy?
Tôi gật đầu. Tôi nghĩ Percy chưa thấy kẻ mới được đặt tên là ông Jingles từ lần rượt đuổi vừa rồi, và lúc này hắn không lộ vẻ muốn rượt đuổi con chuột.
- Phải, đúng là nó. - Tôi trả lời. - Có điều Delacroix gọi nó là ông Jingles, không phải Steamboat Willy. Gã nói con chuột thì thầm vào tai gã.
- Thế ư. - Percy nói. - Điều kì diệu không bao giờ cạn, phải không? - Tôi chờ hắn rút dùi cui ra và bắt đầu vỗ vào chấn song, chỉ để cho Delacroix biết ai là sếp, nhưng hắn chỉ đứng đó chống nạnh, nhìn vào trong.
- Delacroix hỏi xin một cái hộp, Percy. Gã nghĩ con chuột sẽ ngủ trong đó, tôi đoán thế. Nhờ vậy gã có thể giữ nó làm vật nuôi. - Tôi chất chứa nỗi hoài nghi vào giọng nói, và cảm nhận hơn là thấy Harry nhìn tôi ngạc nhiên. - Cậu nghĩ sao về chuyện đó?
- Tôi nghĩ có lẽ đêm nào đó nó sẽ ị lên mũi gã trong khi ngủ rồi chuồn mất. - Percy thản nhiên đáp. - Nhưng tôi nghĩ đấy là chuyện của thằng nhóc người Pháp. Tôi đã thấy một cái hộp xì gà khá đẹp trên xe đẩy của Toot Toot vào đêm kia. Nhưng tôi không biết lão có chịu cho không. Có lẽ lão muốn một đồng năm xu, thậm chí mười xu không chừng.
Đến lúc này tôi đánh liều liếc nhìn Harry và thấy miệng anh ta há hốc.
Percy nghiêng lại gần Delacroix hơn, đưa mặt hắn vào giữa các chấn song. Delacroix lùi vào sâu hơn. Tôi thề có Chúa hắn sẽ tan biến vào trong tường nếu có thể.
- Mày có năm xu hoặc có thể là mười xu để mua hộp xì gà không, đồ ngớ ngẩn? - Hắn hỏi.
- Tôi có bốn xu. - Delacroix trả lời. - Tôi đưa chúng đổi lấy cái hộp, nếu là hộp tốt, s’il est bon.
- Nói mày nghe điều này, - Percy nói. - Nếu lão già khọm sún răng đó chịu bán cái hộp Corona với giá bốn xu cho mày, tao sẽ chuồn một ít bông ra khỏi bệnh xá để lót hộp. Chúng ta sẽ xây khách sạn Hilton cho chuột, trước khi xong xuôi với nhau. - Hắn chuyển ánh mắt sang tôi. - Tôi phải viết một báo cáo phòng cơ điện về Bitterbuck. - Hắn nói. - Trong văn phòng anh có bút không, Paul?
- Quả thực là có. - Tôi trả lời. Cả mẫu đơn nữa. Ngăn kéo trên cùng bên trái.
- Sao, số dzách. - Hắn đáp rồi vênh váo bỏ đi.
Harry và tôi nhìn nhau.
- Anh nghĩ hắn bệnh không? - Harry hỏi. - Có lẽ đã đi bác sĩ và biết chỉ còn sống được ba tháng nữa?
Tôi bảo anh ta tôi không có chút ý niệm gì về chuyện vừa xảy ra. Lúc ấy đó là sự thật, nhưng rồi theo thời gian tôi hiểu ra. Và một vài năm sau, tôi có một cuộc nói chuyện thú vị bên bàn ăn với Hal Moores. Lúc ấy chúng tôi có thể ăn nói thoải mái vì ông ấy đã về hưu, còn tôi công tác tại Trại Cải huấn Thanh niên. Một bữa ăn mà ở đó ta uống quá nhiều và ăn quá ít, và những cái lưỡi trở nên ba hoa. Hal kể tôi nghe rằng Percy định khiếu nại về tôi và cuộc sống ở Dặm Đường Xanh nói chung. Chuyện này xảy ra ngay sau khi Delacroix đến Khu, Brutal và tôi đã cản Percy không cho đánh gã kia sống dở chết dở. Điều làm cho Percy tức tối nhất là việc tôi đã đuổi hắn cút cho khuất mắt tôi. Hắn nghĩ một người có quan hệ với Thống đốc không thể chấp nhận những lời lẽ như thế.
Vâng, Hal kể tôi nghe, ông đã hoãn binh với Percy càng lâu càng tốt, và đến khi thấy rõ Percy sắp giật dây để tôi bị khiển trách, ít nhất cũng bị chuyển sang nơi khác trong trại giam thì ông ấy, Moores, đã kéo Percy vào trong phòng của mình và bảo rằng nếu hắn thôi không quậy cho hôi, Moores đảm bảo sẽ cho Percy xuất hiện trong buổi xử tử Delacroix. Thế có nghĩa trên thực tế, hắn được đứng ngay bên cạnh chiếc ghế điện. Tôi sẽ chỉ huy, như mọi lần, nhưng các nhân chứng không biết điều đó; đối với họ sẽ có vẻ như ông Percy Wetmore chủ đạo cuộc khiêu vũ vậy. Moores không hứa gì khác hơn điều chúng tôi đã thảo luận và tôi thuận theo, nhưng Percy không biết. Hắn đồng ý bỏ những lời đe dọa làm cho tôi bị tái bổ nhiệm, và bầu không khí ở Khu E nhẹ thở hơn. Thậm chí hắn còn đồng ý cho Delacroix nuôi giữ kẻ cựu thù của Percy. Ngạc nhiên biết bao khi một số người có thể thay đổi, nếu được khích lệ đúng chỗ; trong trường hợp của Percy, tất cả những gì Giám thị Moores phải hứa hẹn chỉ là cơ hội để lấy mạng một gã người Pháp nhỏ bé, sói đầu.
Toot Toot cảm thấy bốn xu còn kém xa giá trị một hộp xì gà Corona thượng hạng - hộp xì gà là vật được đánh giá cao trong trại giam. Một ngàn mặt hàng nhỏ khác có thể cất trong đó, mùi vị thì dễ chịu, và có vẻ gì đó về những cái hộp gợi cho thân chủ của chúng tôi cảm giác thế nào là tự do. Bởi vì thuốc lá được phép hút trong trại giam nhưng xì gà thì không, tôi hình dung thế.
Dean Stanton, lúc ấy đã trở lại Khu, góp một xu vào hũ tiền, và tôi cũng ném vào một xu nữa. Khi Toot Toot vẫn tỏ ra lưỡng lự, Brutal bèn làm việc với lão, trước hết bảo rằng lão phải tự xấu hổ cho bản thân vì đã xử sự như một gã bần tiện, sau đó hứa với lão rằng anh ta, Brutus Howell, sẽ đích thân đặt trả cái hộp Corona đó vào tay Toot ngay sau ngày hành hình Delacroix. “Sáu xu có thể hoặc không thể là đủ nếu lão nói chuyện về cái bán hộp xì gà - chúng ta có thể cãi nhau một trận ra trò theo kiểu tiệm hớt tóc về điều đó,” Brutal hùng hồn, “nhưng lão phải công nhận đấy là một giá hời khi cho thuê nó. Một tháng nữa gã sẽ bước trên Dặm Đường Xanh, sáu tuần là tối đa. Sau, cái hộp sẽ trở về trên kệ dưới xe đẩy của lão gần như trước khi lão kịp biết nó đã ra đi.”
- Gã có thể được một thẩm phán mềm lòng cho hoãn thi hành án và sẽ còn ở đây để hát “Nếu những mối quen biết cũ bị bỏ quên” - Toot nói, nhưng lão biết rõ hơn và Brutal biết lão biết. Toot Toot đã đẩy cái xe chết tiệt của mình quanh Cold Mountain, trên thực tế, từ thời Pony Express kia, và lão có thừa mứa nguồn tin... chính xác hơn cả chúng tôi, lúc ấy tôi nghĩ thế. Lão biết Delacroix không thoát khỏi tay các thẩm phán mềm lòng. Tất cả những gì còn lại để hi vọng là Thống đốc, người có nguyên tắc không ân xá cho những thằng đã nướng chín nửa tá cử tri của ông ta.
- Thậm chí nếu gã không được hoãn, con chuột sẽ ị vào cái hộp đến tháng mười, có thể đến cả lễ Tạ ơn nữa kìa. - Toot cãi, nhưng Brutal có thể thấy gã đang đuối lí. - Ai sẽ mua hộp xì gà mà một con chuột đã dùng làm phòng vệ sinh?
- Ôi Louise. - Brutal nói. - Đây là điều ngớ ngẩn nhất tôi từng nghe lão nói đấy, Toot à. Ý tôi là, tệ hại nhất. Trước hết, Delacroix sẽ giữ cái hộp đủ sạch để ăn một bữa từ thiện - theo cách gã mê con chuột thì gã sẽ liếm sạch nó nếu cần.
- Bỏ qua chuyện đó đi! - Toot đáp, mũi nhăn lại.
- Thứ hai, - Brutal tiếp ục, - phân chuột không phải chuyện lớn. Chỉ là những hạt cứng nhỏ, giống phân chim. Đổ là ra khỏi hộp ngay. Không còn gì.
Lão Toot Toot biết tốt hơn không nên phản đối nữa; lão đã ở tù đủ lâu để hiểu khi nào có thể đối mặt với làn gió thoảng và khi nào cần uốn mình dưới trận cuồng phong, nhưng bọn đồng phục xanh chúng tôi thích con chuột, và chúng tôi thích cái ý tưởng Delacroix có con chuột, và như thế có nghĩa ít nhất là một cơn gió mạnh. Thế là Delacroix nhận được cái hộp, và Percy giữ lời hứa - hai ngày sau, đáy hộp được lót bằng lớp bông lấy từ bệnh xá. Percy đích thân đưa cho gã, và tôi thấy nỗi sợ trong mắt Delacroix khi hắn thò tay qua chấn song để cầm lấy. Gã sợ Percy sẽ chụp tay gã và bẻ gãy ngón tay. Tôi cũng hơi sợ chuyện đó, nhưng không có gì xảy ra. Đấy là điểm gần nhất để tôi ưa thích Percy, nhưng ngay cả lúc đó cũng khó mà nhầm lẫn vẻ thích thú lạnh lẽo trong mắt hắn. Delacroix có con vật nuôi; Percy cũng có một con. Delacroix sẽ nuôi con vật của gã, vỗ về và yêu thương nó lâu dài chừng nào có thể; Percy sẽ kiên nhẫn chờ và sau đó thiêu sống gã.
- Khách sạn Hilton Chuột khai trương kinh doanh. - Harry tuyên bố. - Câu hỏi duy nhất là con quái ranh có chịu sử dụng không?
Câu hỏi đó được trả lời ngay sau khi Delacroix tóm ông Jingles trong bàn tay và nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp. Con chuột rúc vào trong lớp bông trắng như thể đấy là tấm chăn và là nhà nó cho đến khi... vâng, tôi sẽ phải sớm kết thúc câu chuyện về ông Jingles.
Nỗi lo lắng của lão Toot Toot về chuyện cái hộp xì gà bị tràn ngập phân chuột tỏ ra hoàn toàn vô căn cứ. Tôi không hề thấy một cục phân trong đó, và Delacroix nói nó cũng không bao giờ làm bậy... kể cả ở bất cứ nơi nào trong xà lim của gã. Mãi về sau, vào lúc Brutal chỉ cho tôi thấy cái lỗ trong cây đà ngang và chúng tôi phát hiện những mẩu vụn có màu, tôi di chuyển chiếc ghế ra khỏi góc phía đông của phòng kỉ luật và thấy một đống phân ở đấy. Có vẻ nó đã luôn trở lại chỗ cũ để làm việc, và càng xa chúng tôi càng tốt. Một chuyện khác: tôi không bao giờ bắt gặp nó tè, mà thường thì chuột khó tắt vòi nước hai phút một lần, đặc biệt khi chúng đang ăn. Nói bạn nghe, con vật đáng nguyền rủa đó là một trong những bí mật của Chúa.
Một tuần sau khi ông Jingles đã an cư lạc nghiệp trong cái hộp xì gà, Delacroix gọi tôi và Brutal xuống xà lim để chứng kiến một sự kiện. Gã kêu réo nhiều đến mức gây phiền phức - nếu như ông Jingles có ngã lăn ra chổng bốn chân lên trời thì đối với gã Cajun bé tẹo, nó vẫn là tạo vật xinh xắn nhất trên quả đất của Chúa - nhưng lần này âm mưu của gã khá vui nhộn.
Delacroix đã bị thế giới quên bẵng sau khi tuyên án, nhưng gã vẫn còn họ hàng - một bà cô già không chồng, tôi nghĩ thế - người viết thư cho gã mỗi tuần một lần. Bà ấy cũng gửi cho gã một túi kẹo bạc hà to đùng, loại kẹo được tiếp thị dưới cái tên Bạc Hà Canada vào thời đó. Nhìn chúng giống những viên thuốc to màu hồng. Delacroix không được phép nhận toàn bộ một lần - túi kẹo nặng 5 pound, và gã sẽ ngấu nghiến cho đến khi phải đi bệnh xá vì đau thắt dạ dày.
Giống như hầu hết những tên giết người chúng tôi từng cai quản ở Dặm Đường Xanh, gã tuyệt nhiên không hiểu sự điều độ về ẩm thực. Chúng tôi đưa kẹo cho gã mỗi lần một nửa tá và chỉ khi nào gã nhớ đến và yêu cầu.
Ông Jingles đang ngồi bên cạnh Delacroix trên sạp ngủ khi chúng tôi đến, nắm trong bàn chân một viên kẹo màu hồng và tóp tép nhai với vẻ hài lòng. Delacroix hoàn toàn đắm mình trong vui sướng - giống như một nhạc sĩ dương cầm cổ điển ngắm nhìn đứa con trai năm tuổi của mình đang diễn tấu vụng về những bài tập đầu tiên. Nhưng đừng hiểu sai ý tôi, cảnh tượng quả là vui nhộn, một chuyện tiếu lâm thật sự. Viên kẹo to bằng nửa kích thướt ông Jingles đã làm cho cái bụng lông trắng căng phồng.
- Lấy lại viên kẹo đi, Eddie. - Brutal thốt lên, nửa buồn cười và nửa hãi hùng. - Lạy Chúa, nó sẽ ăn đến vỡ bụng mất. Tôi ngửi thấy mùi bạc hà từ chỗ này kìa. Chú mày cho nó ăn bao nhiêu rồi?
- Đây là viên thứ hai. - Delacroix trả lời, bối rối nhìn bụng ông Jingles. - Anh thật sự nghĩ nó... anh biết đấy... sẽ vỡ bụng?
- Có thể. - Brutal đáp.
Vậy là quá đủ uy lực đối với Delacroix. Gã thò tay đòi viên kẹo hồng ăn dở dang một nửa. Tôi tưởng con chuột sẽ cắn gã, nhưng ông Jingles trả lại - dù chỉ là phần còn thừa - vẻ hết sức ngoan ngoãn. Tôi nhìn Brutal, anh ta nhẹ lắc đầu như thể nói không, anh ta không hiểu điều đó, cũng như tôi. Rồi ông Jingles rơi tõm vào trong cái hộp và nằm nghiêng một bên với vẻ mệt lử làm cả ba chúng tôi bật cười. Sau lần đó, chúng tôi có thói quen xem con chuột ngồi bên cạnh Delacroix, cầm một viên kẹo bạc hà và tóp tép nhai gọn ghẽ như một quý bà lớn tuổi trong bữa tiệc trà buổi chiều, cả hai chìm trong một thứ mà sau này tôi ngửi thấy trong cái lỗ trên cây đà ngang - cái mùi nửa đắng, nửa ngọt của kẹo bạc hà.
Thêm một điều nữa để kể bạn nghe về ông Jingles trước khi chuyển sang việc nhập trại của William Wharton, là lúc cơn lốc giáng xuống Khu E. Một tuần sau sự việc những viên kẹo bạc hà - nói cách khác, khoảng thời gian chúng tôi đã khá chắc chắn Delacroix sẽ không cho con chuột ăn no đến chết - gã người Pháp gọi tôi xuống xà lim. Lúc ấy chỉ có mình tôi, Brutal đến kho lương thực vì việc gì đó, và theo quy định, tôi không được phép tiếp cận tù nhân trong những tình huống như thế. Nhưng có lẽ vì tôi đủ khả năng hạ Delacroix từ khoảng cách 20 yard bằng một tay vào ngày đẹp trời, tôi quyết định phá luật và đến xem gã muốn gì.
- Xem này, sếp Edgecombe. - Gã nói. - Sếp sẽ thấy ông Jingles làm được gì! - Gã thò tay ra sau hộp xì gà và lấy ra một ống chỉ nhỏ bằng gỗ.
- Anh lấy đâu ra thứ đó? - Tôi hỏi, mặc dù tôi nghĩ mình đã biết tỏng. Quả thật chỉ có một người từ đó mà gã có thể nhận được món đồ.
- Lão Toot Toot. - Gã trả lời. - Xem đây.
Tôi đang xem, và thấy ông Jingles trong cái hộp, đứng lên với đôi bàn chân trước nhỏ nhắn chống vào thành hộp, cặp mắt đen nhìn chăm chú vào cái ống chỉ mà Delacroix kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ tay phải. Tôi chưa bao giờ thấy một con chuột chăm chú vào một thứ gì đó với nét sắc bén như thế, với vẻ thông minh như thế. Tôi thật sự không tin ông Jingles là một sinh vật siêu nhiên, và tôi xin lỗi nếu đã tạo cho bạn ý nghĩ đó, nhưng tôi dám khẳng định con chuột này là một thiên tài trong số đồng loại của nó.
Delacroix cúi xuống và lăn cái ống chỉ rỗng qua sàn xà lim. Nó lăn dễ dàng, như một cặp bánh xe có trục nối. Con chuột phóng ra khỏi hộp như một tia chớp, băng qua sàn đuổi theo ống chỉ như con chó đuổi theo một cái que. Tôi thốt lên ngạc nhiên, và Delacroix toét miệng cười.
Ống chỉ đụng vào tường, dội ngược lại. Ông Jingles đi vòng qua và đẩy nó trở về sạp, chuyển từ đầu ống này sang đầu kia mỗi khi có vẻ như nó đi lệch khỏi lộ trình. Nó đẩy cho đến khi ổng chỉ chạm vào bàn chân Delacroix. Rồi nó ngước nhìn gã một lúc, như thể để biết chắc Delacroix không còn giao nhiệm vụ cấp bách nào nữa. Dường như hài lòng về thành tích đã đạt, ông Jingles trở vào chiếc hộp xì gà và ngồi xuống lại.
- Chú mày đã dạy nó làm trò đó. - Tôi nói.
- Vâng, thưa sếp Edgecombe. - Delacroix trả lời, nụ cười của gã chỉ khẽ che đậy. - Lần nào nó cũng đem về. Thông minh quá xá, phải không?
- Còn cái ống chỉ? - Tôi hỏi. - Làm sao anh biết mà lấy về cho cậu ta, Eddie?
- Con chuột thầm thì vào tai tôi rằng nó muốn cái ống chỉ. - Delacroix bình thản trả lời. - Giống như đã thầm thì tên nó.
Delacroix cho tất cả những cậu kia xem trò biểu diễn của con chuột... tất cả, trừ Percy. Với Delacroix, việc Percy đã đề nghị cái hộp xì gà và cung cấp lớp bông để lót là không đáng kể. Delacroix giống như loài chó: đã đá chúng một lần thì chúng không bao giờ còn tin cậy ta, dù tử tế với chúng bao nhiêu chăng nữa.
Bây giờ tôi vẫn còn nghe được Delacroix hét lên, “Ê, các anh ơi! Đến xem ông Jingles làm trò này!” Và cả một bọn áo xanh mò xuống - Brutal, Harry, Dean, lẫn Bill Dodge. Cả bọn đều sửng sốt đúng mức, cũng như tôi.
Ba hoặc bốn ngày sau khi ông Jingles bắt đầu trò biểu diễn với ống chỉ, Harry Terwilliger lục lọi trong đống tranh và đồ thủ công chúng tôi cất trong phòng kỉ luật, tìm được bộ bút sáp màu Crayola và đem đến cho Delacroix với một nụ cười gần như bối rối.
- Tôi nghĩ có lẽ anh thích tô nhiều màu khác nhau cho ống chỉ. - Anh ta nói. - Lúc ấy tên bạn nhỏ con của anh sẽ giống một con chuột gánh xiếc, hay thứ gì đó.
- Một con chuột gánh xiếc! - Delacroix thốt lên, vẻ hạnh phúc vẹn toàn. Tôi cho là gã đã hạnh phúc vẹn toàn, có lẽ là lần đầu tiên trong suốt cuộc đời khốn khổ của gã. - Đấy cũng là bản chất của nó! Một con chuột làm xiếc! Khi tôi ra khỏi tù, nó sẽ làm cho tôi giàu có, giống như trong gánh xiếc! Các anh cứ thử xem nó làm được không?
Nếu là Percy Wetmore, chắc chắn hắn sẽ nói toẹt cho Delacroix biết rằng khi rời khỏi Cold Mountain, gã sẽ đi trên băng ca không cần chớp đèn hoặc hụ còi, nhưng Harry thì biết rõ hơn. Anh ta chỉ đề nghị Delacroix tô màu ống chỉ càng sặc sỡ càng hay và càng nhanh càng tốt, bởi anh ta phải lấy lại bộ bút sau bữa ăn tối.
Delacroix tô sặc sỡ cái ống chỉ, đúng thế. Khi gã tô xong, một đầu ống là màu vàng, đầu kia màu xanh, và cái trục giữa thì màu đỏ lửa. Chúng tôi quen dần với việc nghe Delacroix rống lên: “Maintenant, m’sieurs et mesdames! Le cirque présentement le mous’ amusant et amazeant!” (Bây giờ, thưa quý ông quý bà! Gánh xiếc xin giới thiệu chú chuột vui nhộn và bất ngờ!). Không hẳn chính xác như thế, nhưng cho bạn một ý niệm về thứ tiếng Pháp ba rọi của gã. Sau đó gã tạo ra một âm thanh sâu trong cổ họng - tôi nghĩ nó được xem như thay tiếng trống dồn - rồi quăng ống chỉ ra. Ông Jingles sẽ đuổi theo nhanh như chớp, hoặc ủi bằng mũi hoặc lăn bằng chân, đẩy trở về. Cách đẩy thứ nhì đó thật sự là một thứ mà bạn chịu trả tiền cho gánh xiếc để được xem, tôi nghĩ vậy. Delacroix cho con chuột và cái ống chỉ màu mè sáng chói đã là trò giải trí chính của chúng tôi ở thời điểm John Coffey bước vào sự canh giữ và chăm sóc và mọi việc yên ổn theo cách đó được một thời gian. Thế rồi căn bệnh nhiễm trùng đường tiểu của tôi, vốn đã nằm im một thời gian, nay tái phát, rồi William Wharton nhập trại và tình hình trở nên hỗn loạn.