Thiên thạch, virus, phóng xạ, Giới Đắc, mỗi một thuật ngữ đều khiến cho người nhà họ Bạch kinh hồn bạt vía, nhất là sau khi Tiểu Tịnh Trần mất tích, mà Bạch Hi Cảnh khẳng định người bắt cóc là Tô
Phóng và Giới Đắc. Vậy là, ông Bạch không thể ngồi yên được nữa, cháu gái1nhỏ bị bắt, bảy cháu trai cộng thêm cháu dâu đích tôn tương lai đều hôn mê bất tỉnh. Tất cả những chuyện này chắc chắn có liên quan tới đệ tử chùa Bồ Đề, ông Bạch quả quyết đến nỗi hành lý cũng không thu xếp, trực tiếp kéo con trai trưởng lái xe đưa mình8tới chùa Bồ Đề trong truyền thuyết.
Ông Bạch nếu đã có thể đưa Bạch Hi Cảnh còn nhỏ lên chùa Bồ Đề, bây giờ đương nhiên cũng có thể nghênh ngang lên núi lôi Phương trường sư phụ ra được. Phương trường sư phụ vốn muốn lấy quy tắc “người không liên quan không được phép vào2chùa” đuổi ông Bạch xuống núi, kết quả là ông Bạch trực tiếp nhào lên phía trước tóm lấy cổ của Phương trường sư phụ liều chết lắc lấy lắc để: “Đệ tử của ông bắt cóc cháu gái tôi, em trai đệ tử của ông hạ độc bảy cháu trai của tôi, con mẹ nó, ông4lại còn dám nói tôi là người không liên quan!”
Thế là Phương trường sư phụ cũng không thể yên ổn được nữa! Ông Bạch không phải là người học võ, hơn nữa tuổi cũng đã cao, tố chất cơ thể không thể so với người luyện võ nhiều năm như Phương trường sư phụ được. Phương trường không dám dùng lực đẩy ông, chỉ có thể bị động để ông nắm lấy cổ lắc thành cây thần tài, tốn sức nửa ngày Bạch Lạc Cảnh mới khuyên can được cha mình. Sau đó “rất, tốt, tính” mà giải thích rõ đầu đuôi sự việc với Phương trượng sư phụ, sau đó hai cha con cùng nhau kéo Phương trường sư phụ xuống núi. Đương nhiên, việc xuống núi cũng là Phương trường sư phụ tự nguyện, bằng không thì dù có thêm một trăm ông Bạch cũng không thể kéo được ông. Phương trường sư phụ không chỉ xuống núi một mình, còn mang theo hai đệ tử Minh Nhiên và Minh Trừng. Minh Nhiên là anh ruột của Tô Phóng, là người mà Tô Phóng luôn cố chấp không buông bỏ được, Phương trường sư phụ cảm thấy chỉ cần có Minh Nhiên ở đây, ít nhất thì kẻ đồng lõa Tô Phóng rất có khả năng sẽ được kéo về phía mình. Về phần Minh Trừng, ha ha, hoàn toàn là bởi vì khinh công của anh ta tốt nhất, có lợi cho việc theo dõi và bỏ chạy, còn gặp phải Dương Tỉnh hoàn toàn là điều không ngờ tới.
Hiện nay vai vế cao nhất của chùa Bồ Đề là đệ tử đời chữ Giới, mà đệ tử đời chữ Giới ngoại trừ Giới Đắc, Giới Thất ra chỉ còn lại phương trường Giới Không. Giới Đắc phạm lỗi, đương nhiên cũng chỉ còn Phương trường Giới Không mới có tư cách đi xử lý ông ta trừng phạt ông ta. Hơn nữa trong lòng Phương trượng sư phụ rất rõ, thế lực chủ yếu của Bạch Hi Cảnh đều ở Hoa Hạ, mà Giới Đắc ở Mỹ kinh doanh đã sắp nửa thế kỷ, chỉ dựa vào Bạch Hi Cảnh muốn tìm được nơi ẩn thân của Giới Đắc ở nước Mỹ phồn hoa đông đúc thì đó chắc chắn là hoang tưởng. Phương trường sư phụ dám đánh cược, tên nhóc Bạch Hi Cảnh này chắc chắn đã lo lắng đến mức đầu trọc thành hòa thượng rồi.
Thực ra mà nói, Bạch Hi Cảnh phải đối diện với cục diện khốn cùng này, Phương trường sư phụ cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Năm đó, sau khi Bạch Hi Cảnh xuống núi không lâu liền đi Mỹ, nơi phát triển thể lực của anh thực ra là ở Mỹ. Nhưng khi sự nghiệp của anh đang cực kỳ hưng thịnh, lại tình cờ có cơ hội gặp được Spielberg Roth và quản gia Fores. Nhận ra hai người từng này là sự thúc của chùa Bồ Đề, hơn nữa có quan hệ rất tốt với sự phụ nhà
mình, thế là với tấm lòng biết ơn của Bạch Hi Cảnh với chùa Bồ Đề, và được sự cho phép của Phương trường sư phụ, anh đã chuyển hết toàn bộ thể lực của mình ở Mỹ cho Spielberg Roth kinh doanh. Anh đã buông bỏ tất cả mọi thứ ở Mỹ, một mình trở lại Hoa Hạ, chỉ mang theo Đại Sơn, Tiểu Sơn bên mình mà thôi.
Bạch Hi Cảnh chuyển sân chơi đến Hoa Hạ, mà Spielberg Roth chuyên tâm vào quay phim mở rộng nhân mạch âm thầm điều tra tin tức của phương trình kia, “gia nghiệp” khổng lồ mà Bạch Hi Cảnh đưa cho ông bèn giao lại cho quản gia Fores quản lý. Cho nên, Giới Đắc có thể im hơi lặng tiếng bắt cóc và che giấu Tiểu Tịnh Trần khiến Bạch Hi Cảnh không tìm ra được, Bạch Hi Cảnh cũng phải chịu trách nhiệm không nhỏ.
Đây có được coi là nuôi hổ trong nhà không???? Nhìn khuôn mặt tiều tụy ngủ say của Bạch Hi Cảnh, tâm tình Phương trường sư phụ rất phức tạp, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Vốn cho rằng người lạnh lùng thiếu khuyết nhân tính như anh sẽ chẳng có tình cảm thể mà lại vì một chữ “tình” thiếu chút nữa đền mạng của mình. Còn người biết suy nghĩ, vì thù hận quốc gia muốn trả thù kẻ địch mà nghiên cứu ra chất độc chí mạng lại vì ham muốn “trường sinh” hư vô mờ mịt mà khua dao về phía sư điệt đồng môn.
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy??
Giới Không cảm thấy có lẽ là mình ngăn cách với thế giới bên ngoài quá lâu, đã không theo kịp được với thời đại nữa rồi. Ông tuyệt đối không ngờ rằng người năm đó vì tìm ra chất độc đáng sợ mà có thể từ bỏ tất cả để xuất gia lại có một ngày trở thành bàn tay đen phía sau tấm rèm đầy rẫy âm mưu và toan tính. Giờ khắc này, Giới Không giống như đột nhiên già đi cả trăm tuổi.
Cảm nhận được sự bất đắc dĩ và thất vọng trên người Giới Không, Minh Nhiên Minh Trừng có chút lo lắng: “Chưởng môn sư tổ!”
Giới Không xua tay thở dài, nhìn hai đệ tử tướng mạo đoan chính trước mặt, may là suy nghĩ của những đệ tử khác chùa Bồ Đề đều rất đơn thuần, bằng không xương cốt già này của ông phỏng chừng sớm đã bị gặm tới nỗi một mẩu vụn cũng không còn.
Phương trường sư phụ đưa cho Tống Siêu một mảnh giấy cũ: “Sai người làm những việc viết trên đây với tốc độ nhanh nhất.”
“Vâng.” Tống Siêu cũng không hỏi nhiều, nhận lấy tờ giấy liền chạy xuống tầng hầm, đi tìm Triển Để và Vệ Thủ. Phương trường sư phụ lại chỉ huy Minh Nhiên dìu Bạch Hi Cảnh đang hôn mê trở lại phòng ngủ, Bạch Hi Cảnh đã mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới nhắm mắt lại, để cho anh ngủ một giấc đi.
Dương Tĩnh đi theo đằng sau Minh Trừng giống như một cái đuôi, Minh Trừng cũng không tức giận, chỉ che tay áo cười giống như con chuột trộm được nằm gạo. Trong phòng thí nghiệm trong không dưới lòng đất đang có ánh đèn đuốc sáng trưng, đến cả bóng ma cũng không thấy. Anh ra sức chạy, tìm kiếm trong lo lắng. Trong không gian yên tĩnh lại chỉ có tiếng hít thở của chính mình, anh lớn tiếng gọi tên của con bé nhưng lại không có lấy một tiếng đáp lại. Anh tìm khắp từng phòng thí nghiệm, vẫn không có thu hoạch gì. Anh đã lạc đường, đi trên một hành lang không tìm thấy đường ra, nhưng anh không bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc.
Cuối cùng, bước chân của anh đi tới khắp các ngóc ngách của phòng nghiên cứu, hai chân anh đã đo mọi khoảng đất mà đi tới phòng thí nghiệm cuối cùng.
Cửa phòng thí nghiệm không khóa, bên trong truyền đến tiếng “tích” nghe mà lạnh lẽo chói tai. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt là một màu trắng chói mắt của trần nhà và bốn bức tường, còn có các loại dụng cụ thí nghiệm ở chân tường nhiều tới mức khiến người ta sởn gai ốc, còn có... Người nằm trên bàn thí nghiệm!
Trên người cô bé mặc bộ thể thao mỏng, hai tay hai chân bị trói trên bàn thí nghiệm, dòng máu đỏ sẫm tràn ra từ bên mép, nhỏ xuống, quần áo màu trắng đã hoàn toàn nhiễm máu tươi, còn đỏ tươi chói mắt hơn cả quốc kỳ của Hoa Hạ...
Đầu gối anh như nhũn ra, anh tới muộn rồi, tới muộn rồi.
Trái tim giống như bị đục khoét tới nỗi trống rỗng, không còn cảm giác, không cảm thấy đau, anh run rẩy đưa tay ra, lại không thể chạm tới người gần trong gang tấc. Anh lảo đảo bò tới, vịn vào bàn thí nghiệm rồi đứng lên, run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đã lạnh bằng của cô bé. Cổ của cô bé cũng bị cố định trên bàn thí nghiệm, ở giữa cổ có một lỗ đầy máu xuyên qua dây trói trong suốt với yết hầu, khí quản, xương sụn, động mạch và cả xương cổ, máu từ bên trong ồ ạt chảy ra, mang theo cả sức lực và nhiệt độ cơ thể của anh. Hai mắt cô bé vừa to vừa tròn lại đã mất đi độ trong, giống như tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ không có sức sống, yếu ớt đến nỗi khiến người ta tan nát cõi lòng.
Anh giống như con thú bị thương ôm lấy cô bé thật chặt, kêu gào tuyệt vọng. “Tịnh Trần!!!”
Bạch Hi Cảnh đột nhiên bật dậy, trong đôi mắt không có sự mơ hồ khi vừa ngủ dậy, chỉ có sự hoảng hốt và sợ hãi. Mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng lại giống như cướp đi hô hấp của anh, mạng sống của anh. Bạch Hi Cảnh giơ tay phải lên ôm trán, mồ hôi lạnh gặm nhấm lòng bàn tay, anh cúi đầu, nhìn tay trái của mình vẫn còn run nhẹ, đây là bản năng đến bản thân cũng không khống chế được, bản năng sợ hãi.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Dương Tĩnh dè dặt thò đầu vào: “Boss, chứ không sao chứ?” Tiếng kêu thảm thiết lúc nãy quá dọa người, đến nỗi vang vọng cả một biệt thự, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong giọng nói đến cả Phương trường sư phụ cũng bị kinh sợ mà đánh rơi cả mõ. Ai nấy đều nhất tề bầu phiếu cho người yếu thế nhất Dương Tỉnh vào nghe ngóng tình hình của Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh quay đầu nhìn cậu ta một cái, ánh mắt đã khôi phục lại sự trấn tĩnh, khua tay: “Không sao, tôi làm sao vậy? Sao lại nằm trên giường?”
Dương Tĩnh vừa nghe nói anh không sao liền lập tức chậm rãi bước vào, kích động thuật lại sự việc Bạch Hi Cảnh xảy ra ngoài ý muốn và quá trình cứu chữa tình cảnh nguy kịch sau đó. Trọng điểm là nhấn mạnh về anh dũng hào hiệp của Phương trượng sư phụ, sự tôn trọng với Phương trường sư phụ quả thực là như nước sống liên tục không ngớt, lại như Hoàng Hà tràn ra không thể vãn hồi.
Đối với việc có thần giao cách cảm của mình với Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi cảnh không cảm thấy bất ngờ, điều khiến anh bất ngờ là: “Sư phụ tôi đến rồi?”
“Dạ...” Dương Tĩnh ngay lập tức bị hỏi đến cứng người, đại sư Giới Không lúc vừa tới đã nói mình là sự phụ của Tịnh Trần, Tịnh Trần là con gái Bạch Hi Cảnh, cũng có nghĩa đại sư phương trường và Bạch Hi Cảnh là ngang hàng. Nhưng mà bây giờ, Bạch Hi Cảnh lại gọi sư phụ của Tịnh Trần là sư phụ, thế thì Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần là ngang hàng, nhưng mà hai người này lại có mối quan hệ cha con... Có chút loạn nhỉ!
Dương Tĩnh cảm thấy não mình hoàn toàn không đủ dùng!!
Thời khắc mấu chốt, Phương trường sư phụ đã cứu vớt cậu ta, lão hòa thượng khoác áo cà sa lảo đảo bước vào phòng ngủ, xoa mái tóc trắng trên đầu của Bạch Hi Cảnh giống như khi Bạch Hi Cảnh an ủi Tiểu Tịnh Trần vậy, thở dài nói: “Đứa bé, khổ cho con rồi!” Bạch Hi Cảnh: “...” Im lặng tránh khỏi bàn trên đầu, lạnh lùng nói: “Tình cảm dạt dào không thích hợp với diện mạo này của người đâu.”
Phương trường sư phụ:“...”
Dương Tĩnh khôn khéo cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình tới mức thấp nhất, im lặng trôi ra khỏi phòng ngủ của Boss, còn tiện tay cẩn thận đóng cửa lại.
Phương trường sư phụ ngồi bắt chéo chân trên giường, đối diện với Bạch Hi Cảnh rồi tỏ vẻ nghiêm túc, hạ mí mắt, ánh mắt sắc bén nói: “Những lời sau đây ta chỉ nói một lần, con nghe cho rõ. Đầu tiên, đối với những việc mà Giới Đắc làm, ta là sư huynh của hắn chân thành xin lỗi con. Thứ hai, ta đảm bảo sẽ cứu Tiểu Tịnh Trần sống sót trở về. Cuối cùng, con hãy chuẩn bị tốt tâm lý, Tịnh Trần có lẽ không còn là Tịnh Trần của ngày trước nữa!”
Bạch Hi cảnh hơi nhíu mày, sư phụ đại nhân nói nhiều như vậy, thực ra câu cuối cùng mới là trọng điểm, nhưng sau khi trải qua sơn ác mộng, anh đã không thể dễ dàng bị kích động sợ hãi. Hơn nữa anh tin rằng, Phương trường sư phụ có thể thong thả ung dung ngồi đây cùng anh nghiên cứu các vấn đề “đầu tiên, tiếp đó, cuối cùng” thì ít nhất đã chứng minh được, Tiểu Tịnh Trần bây giờ rất an toàn, hơn nữa cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Đối với Bạch Hi Cảnh, chỉ cần Tiểu Tịnh Trần còn sống, tất cả những việc khác đều không quan trọng.
Thể là Bạch Hi Cảnh vẫn rất lạnh lùng nói, “Người có ý gì?”
“Ý tứ trên mặt chữ.” Phương trường sư phụ híp mắt rồi nói, “Con sẽ không cho rằng Giới Đắc bắt Tịnh Trần chỉ là để mời con bé đi uống trà chứ?”
Bạch Hi Cảnh: “...” Anh thật lòng hy vọng là như vậy. Đối với sự chờ đợi ngây thơ như thế, Phương trường sư phụ đồng cảm vỗ vai Bạch Hi Cảnh, ý tứ sâu xa: “Ta đã đưa bản vẽ của Tham Trắc Nghi cho Tổng Siêu, chỉ cần có thứ mà Tham Trắc Nghi chế tạo ra, thì cho dù là đào ba tấc đất, lão nạp cũng sẽ tìm ra Giới Đắc. Đến lúc đó, con tận mắt đi xác nhận sự thay đổi của Tịnh Trần đi.” Đột nhiên, biểu cảm của ông có chút đau xót, “Ta chỉ có thể nói, sự thay đổi này đối với cô bé mà nói chưa chắc đã xấu, đối với con mà nói lại chưa chắc đã tốt. Con... nên chuẩn bị tốt tâm lý đi.”
Bạch Hi Cảnh: “...“.
Tâm trạng thoải mái của Phương trường sư phụ khiến cho Bạch Hi Cảnh biết Tiểu Tịnh Trần tạm thời không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, đây vốn là việc nên ăn mừng. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Phương trường sư phụ lúc này, Bạch Hi Cảnh đột nhiên cảm thấy cả người mình đều không được khỏe. Đây rốt cuộc là tình huống gì chứ!