Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 489: ĐỒNG SINH CỘNG TỬ + SƯ PHỤ ĐẾN RỒI

Xét đến loại thể chất quỷ dị nào đó của Tiểu Tịnh Trần, lần chuốc thuốc mê này của Tô Phóng có chút mạnh. Cô bé hôn mê mấy ngày liền mới tỉnh lại, mơ hồ mở to đôi mắt mơ màng1của mình ra, đập vào

tầm nhìn của cô bé là trần nhà trắng toát. Tầm nhìn di chuyển xuống vẫn thấy bức tường trắng toát, lại tiếp tục di chuyển liền thấy từng cô, từng cỗ máy móc đủ các chủng loại,8có đèn led hiển thị nhấp nháy được xếp thành hàng ở chân tường. Là một người có trí óc không quá tốt, Tiểu Tịnh Trần chắc chắn xem không hiểu các loại máy móc nghiên cứu hiện đại nhất này, cô2bé chỉ theo bản năng mà lắc lắc đầu, nhưng lại phát hiện bản thân thế mà hoàn toàn không thể cử động được.

Cô bé kinh ngạc trợn to đôi mắt mình, cả khuôn mặt đều mang vẻ mơ hồ, cố sức4cúi đầu xuống, mới phát hiện mình vậy mà lại nằm trên bàn thí nghiệm. Hai tay và hai chân đều bị dây da trói chắc chắn, ngay cả cổ cũng bị cố định. Cô bé cố gắng dùng sức giằng co để thoát ra. Đáng tiếc, cũng không biết dây da này rốt cuộc là làm từ chất liệu quái quỷ gì mà quái lực của cô bé cũng không thể dứt đứt ra được. Điều này không khoa học!

Cánh cửa phòng thí nghiệm trượt ra, Giới Đắc mặc cả cây quần áo trông rất sạch sẽ dành cho người già tiến vào trong. Đi theo sau ông ta còn có vài người đeo khẩu trang, mặc quần áo thí nghiệm màu trắng. Nhóm người mặc quần áo thí nghiệm màu trắng không hề phát ra chút âm thanh nào mà tự mình phân công nhau đứng thao tác, điều khiến các loại máy móc. Còn Giới Đắc lại đi đến bên bàn thí nghiệm, nhìn Tiếu Tinh Trần đang mang vẻ mặt mơ hồ không hiểu, giọng nói mềm nhẹ an ủi cô bé: “Đừng lo, chỉ chút nữa thôi là cháu sẽ thoát khỏi sự ngây ngô ngơ ngác, trở thành một người bình thường, hoàn toàn tỉnh táo, rất nhanh thôi...”

Tiểu Tịnh Trần nghe không hiểu ý trong lời nói của Giới Thất, chỉ là theo bản năng mà cảm thấy có ý tốt đẹp gì. Cô bé giằng co càng lúc càng mạnh mẽ, đôi mắt trong veo không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Giới Đắc. Nơi đáy mắt đen láy đến vô tận của cô bé dường như có hai ngọn lửa đang cháy bốc lên hừng hực. Giới Đắc không khỏi lùi lại phía sau một bước, kinh ngạc thốt lên: “Thật đẹp!“.

Một ống kim tiêm rỗng ruột có mũi kim mảnh và dài được lắp trên cánh tay người máy, từ từ di chuyển từ phía bên cạnh tiến đến. Đầu kim sắc nhọn còn lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo, chỉ thẳng vào huyệt thái dương của Tiểu Tịnh Trần. Trong mắt to của Tiểu Tịnh Trần chuyển sang bên góc mắt nhìn theo nó, dường như có thể thấy được thứ ánh sáng sắc lạnh trên mũi kim tiêm đó. Mắt thấy mũi kim càng ngày càng tiến gần, Tiểu Tịnh Trần hoảng loạn mà bắt đầu giằng co kịch liệt. Cô bé xác thực là trời không sợ, đất không sợ, nhưng cô bé dù sao vẫn chỉ có tâm trí của một đứa trẻ. Mà trẻ con thì không có mấy đứa là không sợ bị tiêm cả. Nỗi sợ hãi khiến cho nhịp tim cô bé tăng tốc, những tiềm năng ẩn giấu trong cơ thể cũng vì thế mà được kích thích và phát huy ra.

Dây đai trói chắc chắn bởi vì cô bé dùng hết sức lực co kéo kịch liệt mà bắt đầu có dấu hiệu bị lỏng ra. Không phải là dây da bị đứt, mà là chốt kim loại chốt giữ lấy tấm dây da này đã bị cong đi...

Tiểu Tịnh Trần giằng co kịch liệt như con thú dữ khi bị nhốt khiến cho cả bàn thí nghiệm đều bắt đầu rung lên và chuyển động. Thậm chí, đến ngay cả những chỉ số thu được từ những sợi dây đo lường số liệu kết nối với người cô bé cũng xảy ra hiện tượng chập chờn không ổn định. Giới Đắc trầm mặt lại, đột nhiên vươn tay ra giữ lấy bả vai của Tiểu Tịnh Trần, bất thình lình dùng sức ấn thật mạnh người cô bé xuống. Sức lực ngàn cân không chút báo trước cứ đè ép lên cánh tay yếu ớt của Tiểu Tịnh Trần như thế. Nửa người trên của Tiểu Tịnh Trần bị áp đến mức không thể động đậy được, cô bé chỉ có thể cố gắng đẹp và đá hai chân. Bởi vì dùng sức quá mức, mắt cá chân của cô bé đã bị cào ra cả vệt máu đỏ. Giới Đắc cưỡng chế ấn vầng trán của Tiểu Tịnh Trần xuống, khiến cho cả cái đầu của cô bé hoàn toàn không thể di chuyển được. Mũi kim sắc nhọn cuối cùng cũng từng chút, từng chút đâm vào trong huyệt Thái Dương của cô bé. Cơn đau đột ngột và sự sợ hãi khiến cho Tiểu Tịnh Trần thất thanh hét lên: “Ba ơi...!!!”

Bạch Hi cảnh chắc chắn rằng trong khu nhà máy có nội ứng của Giới Đắc, anh liền dứt khoát trấn thủ ở cửa chính của khu nhà máy không chịu dời đi. Người phụ trách khu xưởng cũng mang theo người của bộ phận an ninh đến đuổi, Bạch Hi Cảnh từ đầu đến cuối đều đứng ở khu vực công cộng phía bên ngoài đường cảnh giới. Người phụ trách khu xưởng tức đến mức nổ đom đóm mắt nhưng lại không thể làm được gì. Đối phương là người Hoa Hạ, một khi dẫn đến xung đột về mặt thân thể thì rất dễ dàng chuyển biến thành tranh chấp quốc tế. Thế nhưng trưởng bộ phận an ninh lại không nhịn được nữa. Đợi đến khi người phụ trách rời khỏi, anh ta liền dẫn cấp dưới to con vạm vỡ của mình bao vây lấy Bạch Hi Cảnh và Dương Tĩnh, uy hiếp hai người bọn họ, nếu như còn không rời khỏi thì sẽ tiến hành trục xuất bằng vũ lực.

Ngay lúc đó, Dương Tỉnh liền đưa tay ra vẫy, làm một thế thủ đòn chuẩn bị nghênh đánh. Bạch Hi Cảnh lại kéo cậu ta ra phía sau, ngón tay thon dài chỉ lên bầu trời cao. Trưởng bộ phận an ninh theo bản năng mà ngước đầu lên nhìn, sau đó liền há hốc mồm ra. Bầu trời vạn dặm không mấy không biết từ lúc nào mà xuất hiện hàng chục chiếc máy bay, hơn nữa còn là máy bay trực thăng vận tải mẫu mới nhất. Từng chiếc súng máy từ cửa bên đang chĩa ra ngoài, nhắm ngay vào nhóm nhân viên của đội an ninh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.

Trưởng bộ phận an ninh theo bản năng mà giơ hai tay lên cao. Anh ta cũng chỉ là một bảo vệ, không phải là chiến sĩ anh dũng kiên cường gì cả.

Máy bay trực thăng lần lượt hạ cánh xuống, gần như chiếm toàn bộ khu đất trống phía bên ngoài khu xưởng. Những chiến sĩ vũ trang đầy đủ nối đuôi nhau xuất hiện. Trên người bọn họ đều mặc đồng phục dã chiến, trên quần áo cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu rõ ràng nào cả. Tuy nhiên, tất cả nhân viên của bộ phận an ninh và Bạch Hi Cảnh ở hiện trường lúc này đều biết được, những người khách mới đến này là từ Hoa Hạ. Cũng không biết Hoa Thất Đồng rốt cuộc đã đồng ý với bao nhiêu hiệp ước bất bình đẳng mới khiến cho nhà cầm quyền của nước Mỹ cho phép nhóm phần tử vũ trang với số lượng lớn của nước khác nghênh ngang tiến vào lãnh thổ của nước mình. Đồng thời, còn để cho những người này tiến hành phong tỏa và tra xét toàn diện đối với công xưởng của nước mình như thế này. Đây cũng coi như là một sự xâm lược vũ trang quá lộ liễu rồi còn gì.

Phỏng chừng lần này Hoa Thất Đồng cũng mất không ít máu đầu. Các phần tử vũ trang xếp thành hàng rồi đứng nghiêm. Ba viên chỉ huy phụ trách hành động lần này đi đến trước mặt của Bạch Hi cảnh, đồng thời tiến hành lễ chào theo nghi thức quân đội, sau đó gỡ bịt mặt của mình ra.

Tống Siêu hé miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, nói: “Chú Bạch!”

Vệ Thủ mặt không chút biểu cảm, chính trực nói: “Chú Bạch!”

Khóe miệng Triển Để cong lên, ánh mắt như sói như hổ, gọi: “Chú Bạch...”

Bạch Hi Cảnh: “...” Con mẹ nó, ai là chú của cậu hả? Fuck!

Vốn dĩ đến cứu trợ lần này nên là Bạch Trà mang theo đội quân dưới quyền nhà họ Bạch ở thành phố S. Nhưng khi cậu ta tìm đến Hoa Thất Đồng và người cầm quyền của nước Mỹ để thương lượng hiện nghị nhập cảnh cho lực lượng vũ trang thì đúng lúc gặp phải Tiết Quang Hàn nghe tin vội vàng đến thăm dò. Vậy là, cha Tiết ngay lúc đó liền thay lực lượng vũ trang của nhà họ Bạch thành những chiến sĩ đội đặc chiến của căn cứ Kỳ Lân. Chiến sĩ Kỳ Lân đã sử dụng qua thuốc cường hóa đặc biệt. Loại thuốc này mặc dù không có hiệu quả cao cấp như M1371, cũng không được bá đạo như M1295, nhưng ưu điểm duy nhất của nó chính là tính ổn định. Nói cách khác, những chiến sĩ đặc công của căn cứ Kỳ Lân miễn dịch đối với hòn đá hố người đó. Miễn dịch!

Bọn họ hoàn toàn không cần phải lo lắng sau khi gặp phải phóng xạ thì sẽ phát điên. Triển Để hơi nghiêng người, dựa sát vào bên tại của Bạch Hi Cảnh, nói: “Đại đội trưởng của chúng tôi bảo tôi chuyến lời đến anh. Tất cả mọi hành động của chúng tôi đều nghe theo sự chỉ huy của anh. Chỉ cần cứu được cô nhóc kia trở về, bất kể chúng tôi làm gì, đều do mình Đại đội trưởng hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Bạch Hi Cảnh lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, khẽ xì một tiếng, đáp: “Tôi cần anh ta phải chịu trách nhiệm sao?”

Đừng nói ở Thượng Kinh còn có một Hoa Thất Đồng đang ra mặt chống đỡ, cho dù có người muốn mượn thời cơ sinh sự thì cũng phải cân nhắc một chút là có đủ năng lực hay không. Cho dù không có Hoa Thất Đồng, Bạch Hi cảnh anh đây làm việc gì, ở Hoa Hạ ai dám nói một chữ “không“. Chẳng qua là, tấm lòng này của Tiết Quang Hàn anh cũng sẽ ghi nhớ.

Rất nhanh, cảnh sát nước Mỹ cùng hô hào mà kéo đến. Bọn họ nhận được mệnh lệnh kỳ quái là “bắt buộc phải phối hợp tất cả hành động của lực lượng vũ trang Hoa Hạ”, phải tiến hành hợp tác một cách hữu nghị với nhóm người Bạch Hi Cảnh và Triển Đế. Sau khi nghe rõ ràng yêu cầu của Bạch Hi Cảnh, nhóm cảnh sát thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải là cái loại tập kích khủng bố gì gì đó là được rồi.

Muốn tìm người đứng đằng sau việc đem dây thắt lưng giấu ở xưởng móc lớn thì không hề khó. Bởi vì công xưởng to như thế này, tất nhiên sẽ lắp đặt hệ thống camera giám sát. Vừa lấy video ra điều tra thì đã phát hiện nội ứng của Giới Đắc chính là người phụ trách công xưởng, một người da trắng trông bên ngoài có vẻ an nhàn hưởng thụ, tuổi tác không đến bốn mươi. Trước đó gã ta còn hùng hổ mà mang những người của bộ phận an ninh muốn đuổi Bạch Hi cảnh và Dương Tỉnh ra ngoài. Vậy là, lúc này nhóm bảo vệ liền cảm thấy phen này không xong rồi.

Nhưng người da trắng đại khái đã biết được chuyện mình chọc phải phiền phức đã bị lộ ra, nên không biết đã lần đến xó xỉnh nào mất tiêu rồi. Cảnh sát tập trung tất cả các nhân viên trong công xưởng lại rồi tra xét, nhưng không có một ai nhìn thấy tên da trắng đó sau khi công xưởng bị bao vây. Vậy là, việc tìm kẻ tình nghi đã trở thành một vấn đề lớn.

Khu công xưởng chiếm một diện tích mặt bằng rất lớn, chỉ dựa vào mười mấy viên cảnh sát của nước Mỹ khẳng định sẽ không thể tiến hành được. Cuối cùng, vẫn phải cần đến sự ra quân của lực lượng vũ trang Hoa Hạ. Bạch Hi Cảnh gõ cành cạch trên bàn phím của chiếc laptop mang bên người. Rất nhanh, sơ đồ mặt bằng từ trên cao nhìn xuống của cả nhà máy hiển thị trên màn hình. Bốn góc của khu công xưởng sẽ do Triển Đế, Tống Siêu, Vệ Thủ và Dương Tỉnh lần lượt dẫn đội đi tra xét, bắt đầu từ bốn góc rồi quét dần vào phía trung tâm. Còn bản thân Bạch Hi Cảnh thì sẽ đứng chờ trên quảng trường trung tâm của khu công xưởng cùng với nhóm cảnh sát Mỹ.

Sau hơn một giờ đồng hồ, từ một nhà kho ngầm dưới đất của khu phế liệu nào đó, Triển Đế đã đem người phụ trách đang sợ đến mức run cầm cập kéo ra bên ngoài.

Trên mặt người phụ trách đầy nước mắt nước mũi bổ nhào xuống dưới chân của nhóm cảnh sát rồi nói cho họ rằng bản thân gã vô tội thế nào, người Hoa Hạ bá đạo hung tàn, cố tình gây sự ra sao. Nhóm cảnh sát tốt xấu gì cũng là người nước Mỹ, đương nhiên sẽ có bản năng bảo vệ và đồng tình với đồng bào của mình. Vậy là thật sự có vài viên cảnh sát lộ ra ánh mắt đầy vẻ không mấy thiện cảm hướng về phía Bạch Hi Cảnh.

Trưởng đội trinh sát Haruff hơi nhíu mày, thầm nhủ không hay rồi. Anh ta sải bước dài đi đến trước mặt Bạch Hi Cảnh, nói: “Nếu như đã tìm được người, chúng tôi cần phải quay trở về báo cáo. Hy vọng các vị có thể nhanh chóng rời khỏi đây, để cho khu xưởng này khôi phục vận hành bình thường.”

Bạch Hi Cảnh nghĩ một chút rồi gật đầu, đáp: “Không vấn đề gì.” Nói xong, anh liền mang theo đội quân lớn của mình rời khỏi khu xưởng, người phụ trách đang kêu gào, điên cuồng rồ dại cũng bị kéo đi.

Bạch Hi Cảnh đã lấy một cái giá cao mua một căn biệt thự để thuận tiện cho nhóm nhân viên vũ trang gần trăm người đóng quân. Người phụ trách bị Triển Đế và Vệ Thủ lôi xuống dưới “thẩm vấn”, còn Bạch Hi Cảnh lại kiên nhẫn mà chờ đợi kết quả. Do có Tống Siêu và Dương Tĩnh đi theo giám sát, những nhân viên vũ trang khác đã đem căn biệt thự phòng vệ đến mức một giọt nước cũng không thể lọt vào được. Tất cả mọi hoạt động xung quanh biệt thự thì đều chịu sự giám sát của các vệ tinh theo dõi từ chính quyền nước Mỹ. Mặc dù bọn họ kiếm được chỗ tốt từ Hoa Thất Đồng mới cho phép gần một trăm người có vũ trang của nước khác tiến vào lãnh thổ của nước mình, nhưng không hề tỏ vẻ bọn họ sẽ không tiến hành giám sát. Vì dù sao thì bọn họ phải có trách nhiệm với cuộc sống, tài sản và sự an toàn của công dân đất nước mình, không phải hay sao!

Chờ đợi chính là một loại giày vò!

Thế nhưng kết quả lại không được như những gì người ta vẫn hằng kỳ vọng. Người phụ trách mặc dù là nội ứng của Giới Đắc, nhưng gã ta căn bản không quen biết Giới Đắc, không biết một chút thông tin gì về Giới Đắc. Còn làm sao mà gã ta giúp đỡ ông lão già cả gần đất xa trời đó, chỉ là bởi vì... gã ta đã bị thôi miên!

Bạch Hi cảnh tức đến mức đập nát cái máy tính trên tay ngay tại chỗ. Mặc dù Dương Tĩnh rất nhanh sẽ chuẩn bị cho anh một cái máy tính mới giống hệt cái cũ, nhưng vẫn cứ không thể an ủi tâm trạng đang bạo phát của anh. Manh mối đến đây có thể coi là đứt đoạn rồi, việc này ngay lập tức rơi vào thế bí.

Mấy ngày liên tiếp, Bạch Hi cảnh không ăn không ngủ điều động tất cả lực lượng mà mình có thể điều động được, nhưng hoàn toàn không có một chút tin tức nào của Giới Đắc và Tiểu Tịnh Trần. Vệ Thủ và Triển Để đều không phải là những người có tính cách rất hòa đồng, cùng với mọi người ở bên nhau bàn chuyện bọn họ quả thật là bó tay chịu chết. Bọn họ càng tình nguyện một thân một mình ngẫm nghĩ rồi từ từ suy xét hơn. Ngồi trong phòng khách hưởng thụ sự yên tĩnh chỉ còn lại Tống Siêu, Dương Tỉnh và Bạch Hi Cảnh.

Tống Siêu vô thức mà xoay cán bút, tầm nhìn cũng không tập trung, hiển nhiên là tư tưởng không ở nơi đây, hơn nữa sự lo âu của cậu ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính cảnh giác. Dương Tỉnh thì thành thật ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cẩn thận kiên nhẫn ngồi gọt hoa quả, đã mấy lần suýt chút nữa gọt cả ngón tay của mình đi. Bạch Hi Cảnh nhìn bên ngoài có vẻ trầm tĩnh nhất. Thế nhưng trên thực tế, anh đã “trầm tĩnh” đến mức uống luôn cốc nước coca mà từ trước đến nay mình chưa từng đụng vào một lần.

Bạch Hi Cảnh chưa nguôi hy vọng mà không ngừng làm mới bản đồ vệ tinh giám sát thực tế để tìm kiếm tất cả những nơi có khả năng là chỗ ẩn thân của Giới Đức. Có một thời khắc nào đó, anh đột nhiên có linh cảm trong lòng, vô thức quay đầu lại nhìn, tầm nhìn dường như xuyên thấu qua bức tường rồi hướng về một nơi hư vô nào đó.

Tống Siêu đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc và vui mừng mà nhìn về phía anh, hỏi: “Sao vậy, chú tìm được Tịnh Trần rồi?”

Bạch Hi Cảnh lắc đầu, lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng ẩn vào tim mình, nghi hoặc nói: “Hình như tôi... nghe thấy tiếng Tịnh Trần đang gọi!”

Tống Siêu thất vọng mà gục đầu xuống, chú Bạch đáng thương vậy mà lại đã sinh ra ảo tưởng luôn rồi sao?

Ba di!!

Bạch Hi Cảnh ngẩn ra, nhưng chưa kịp nghe kỹ thì một cơn đau thắt kịch liệt đột nhiên quặn lên từ trái tim, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị vặn lại với nhau. Đau đến mức sắc hồng trên khuôn mặt anh ngay lập tức rút đi sạch sẽ.

Bạch Hi Cảnh ngã trên nền nhà, cuộn tròn lại như con tôm. Cơn đau thắt từ trái tim theo mạch máu lan ra lục phủ ngũ tạng, giống hệt như xương cốt bị nghiền nát rồi vo lại thành cục vậy. Bạch Hi Cảnh cảm thấy mình cách cái chết đã không còn xa nữa rồi.

Việc ngoài ý muốn xảy ra quá mức đột ngột làm cho hai người còn lại trong phòng khách kinh ngạc mà nhảy dựng. Tống Siêu bị dọa đến mức mồ hôi lạnh cũng toát ra, vội vội vàng vàng quỳ xuống nền nhà dìu Bạch Hi Cảnh lên. Bọng mắt dưới mi vốn không có bóng dáng vậy mà nay lại có thể nhìn thấy những mao mạch máu

màu xanh nổi chi chít chằng chịt dưới làn da, hai môi mỏng của anh thậm chí còn biến thành màu tím. Đây rõ ràng là tim mạch xảy ra vấn đề.

Tống Siêu dường như bị dọa đến khóc luôn. Cậu ta nói: “Chú Bạch, chú Bạch, chú làm sao thế, chú đừng có dọa cháu mà!”

Bạch Hi Cảnh giống hệt như con cá rời khỏi mặt nước, miệng khó khăn mở ra rồi khép lại, gian nan lắm mới nói ra mấy chữ: “Tịnh... Trấn...”

“Tịnh Trần Tịnh Trần gì cơ...” Tống Siêu cố gắng bình tĩnh mà dìu Bạch Hi Cảnh nằm thẳng xuống, hai tay run rẩy chồng lên nhau ấn lên trên ngực anh, ấn xuống từng cái từng cái một, làm sơ cứu tim mạch cho Bạch Hi cảnh, nói: “Chú Bạch, chú Bạch, chú cố gắng lên, Tịnh Trần còn đang đợi chú đi cứu, chú phải kiên trì... Mau gọi điện cho xe cứu thương đến đây.“.

Tống Siêu hét to về phía Dương Tĩnh, khiến Dương Tĩnh từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải tình cảnh đáng sợ đến thế này cũng phải hồi hồn. Dù cho ở thời điểm năm đó, khi Dương Ni bị lên cơn nghiện ma túy và rơi vào trạng thái điên cuồng, Dương Tỉnh cũng không hoang mang lo sợ như thế này. Cậu ta vội vã lấy điện thoại ra để gọi đi xe cấp cứu, nhưng bởi vì quá mức căng thẳng, ngón tay cậu ta run rẩy đến mức ấn sai mấy lần mới có thể bấm đúng số. Đây chính là sự khác biệt giữa người có thói quen sống an nhàn sung sướng và người có thói quen liếm máu trên lưỡi đao. Hoàn cảnh sinh hoạt không giống nhau và tính chất công việc không giống nhau đã tạo nên phản ứng trong tình huống khẩn cấp không giống nhau giữa hai người Tống Siêu và Dương Tĩnh.

Xe cứu thương còn chưa thấy tung tích nơi đâu thì Bạch Hi Cảnh đã hôn mê, ý thức mơ hồ. Trong mông lung anh dường như nghe thấy tiến kêu khóc thảm thiết của con gái mình. Bạch Hi cảnh đau lòng đến cùng cực, anh cố hết sức mở mắt ra, muốn nhìn cho rõ xem Tiểu Tịnh Trần đang ở nơi nào. Đáng tiếc, đồng tử của anh lại chầm chậm tan rã, anh mất ý thức. Anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có hai tay là gắng sức cào lên

mặt đất, nhưng cái gì cũng không nắm được. Nghe được tiếng hô hấp yếu dần và tiếng tim đập càng ngày càng chậm của Bạch Hi Cảnh, sống mũi Tống Siêu bỗng cay xè, vành mắt đỏ lên, ngay lập tức khóc thành tiếng. Cậu ta vừa gạt nước mắt vừa không ngừng gọi tên Bạch Hi Cảnh, vừa liều mạng tiến hành sơ cứu cho anh. Nhưng phản ứng của Bạch Hi Cảnh thì lại càng lúc càng trì trệ... Đột nhiên có bóng người hiện ra ở cửa , Tống Siêu còn chưa nhìn rõ đó là gì thì đã cảm thấy một sức lực khổng lồ ôn hòa đẩy mình ra ngoài. Cậu ta lắc lư đứng không vững rồi ngã ngửa trên ghế số pha, cũng không bị thương chỗ nào. Trong đôi mắt đầy nước của mình, cậu ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang ngồi xổm ở bên người Bạch Hi cảnh làm cái gì đó.

Tống Siêu dùng sức dụi mắt mình, đợi tầm nhìn khôi phục lại rõ ràng, cậu mới thấy được bóng dáng ngồi xổm bên người Bạch Hi Cảnh đang khom người xuống kia rốt cuộc là thứ quái quỷ gì!

Đó là một ông lão, một ông lão nhìn không biết là đã bao nhiêu tuổi. Ông lão đó có thân hình không cao, dáng người gầy gò. Nếp nhăn già nua trên khuôn mặt của ông có thể gập thành một cái bánh ngàn lớp, đối lông mày và bộ râu thật dài đều có màu trắng như tuyết. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, ông lão này vậy mà lại mặc trên người một bộ áo cà sa, một bộ áo cà sa cực phẩm mà chỉ có thể nhìn thấy được trên người của Đường Tăng trong Tây Du Ký. Trên chiếc áo cà sa đó không có sợi vàng sợi bạc, cũng không có kim cương bảo thạch. Nhưng dù cho có là người phàm tục như Tống Siêu đây cũng có thể lấy đôi mắt chó hợp kim titan của mình để nhìn ra thiền ý trên chiếc áo cà sa lắng đọng những dấu tích năm tháng đó.

Đây chính là một vị trưởng môn Phật giáo thật sự!

Ông lão ngồi bên người của Bạch Hi cảnh, nhưng không thấy rõ được ông đã làm gì. Chỉ là áp cái bàn tay to thô gân guốc như chân gà đó lên lồng ngực của Bạch Hi Cảnh, rất nhanh sau đó, hô hấp của Bạch Hi Cảnh đã bình ổn trở lại, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn còn trắng bệch không chút sắc máu, nhưng ít nhất, sắc tím tái trên đôi môi của anh đã biến mất, những mao mạch máu màu xanh dưới mí mắt cũng bắt đầu ẩn mình đi không thấy dấu vết.

Bạch Hi Cảnh khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, giống y như lúc ngủ, hô hấp đều đặn, mặt mày yên bình. Ông lão thở phào một hơi, đứng dậy, dáng đứng khom khom vuốt bộ râu của mình, chẹp miệng nói: “May mắn là lão nạp đến kịp, nếu không thì thật sự sẽ xảy ra đại loạn rồi.” Sau khi tự mình nhủ thầm hai câu, ông lão quay đầu lại, hướng về phía Dương Tĩnh đang trợn tròn mắt và Tống Siêu cứng lưỡi đờ đẫn chắp tay hình chữ thập làm một lễ chào theo đạo Phật: “Lão nạp pháp hiệu là Giới Không, là sư phụ của Tịnh Trần.”

“Phương trường sư phụ!!!” Tống Siêu khó tin mà kinh ngạc thốt lên một tiếng, giống như fan hâm mộ não tàn gặp được thần tượng của mình vậy. Cậu ta “vút” một cái, lao thẳng đến trước mặt ông lão, hai tay túm lấy cái tay trông như chân gà của ông lão, mang theo ánh mắt chan chứa tình cảm nói: “Phương trường sư phụ, con ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, tên người như sét đánh bên tai, đến nay có cơ hội gặp được, thật là vinh hạnh vô cùng.”

Đại Phương trường sư phụ Giới Không:“.. Ha ha!”

Cùng đến với Phương trường sư phụ còn có hai vị hòa thượng khác, một cao một thấp, một gầy một vạm vỡ. Người cao to vạm vỡ đó nhìn bề ngoài như không quá hai mươi tuổi nhưng trên thực tế đã hơn bốn mươi rồi. Anh ta trời sinh có bộ mặt cười, mắt to mày rậm, có thể lộ hàm răng trắng bóng của mình cho người phàm tục xem mọi lúc mọi nơi, nụ cười xán lạn đó có thể so sánh với vẻ cười của đám công tử bột khi trêu ghẹo nhữn cô gái nhà lành. Vị hòa thượng gầy gò nhỏ nhắn trông bên ngoài thì tuổi tác đã không nhỏ, trên khuôn mặt mặc dù không có nếp nhăn, nhưng khóe mắt và khóe miệng cũng đã xuất hiện vẫn nhỏ mờ mờ rồi. Chủ yếu chính là mắt anh ta rất nhỏ, con ngươi bắn ánh mắt ra bốn phía rồi xoay tròn tròn, thần thái bộc lộ ra giống hệt như con chuột nhắt tinh quái.

Hai người mang theo cái đầu to bóng lộn phản quang, khiến cho độ sáng của cả căn phòng khách trong phút chốc đều tăng hẳn lên đến vài phần.

Hòa thượng cao to quỳ gối ngồi xuống bên người Bạch Hi Cảnh, chọc chọc lên khuôn mặt mịn màng trắng bệch của anh một chút, líu lưỡi nói: “Làm sao nhìn còn yếu ớt hơn cả lần quay trở lại chùa cầu xin cứu trị đợt trước vậy? Chậc, chậc, đúng là đứa trẻ tội nghiệp!”

Hòa thượng thấp gây liếc xéo anh ta một cái, chẹp chẹp miệng vài cái, cười một cách thô bỉ, nói: “Chọc đi, chọc đi, mạnh tay mà chọc. Tốt nhất là chọc ra một lỗ thủng, đợi đến khi tiểu sư thúc quay trở lại thì đệ nhất định sẽ chuyển đến tại sư thúc không sót một chữ nào về hành vi và ngôn từ tràn đầy tình đồng môn của sự huynh.”

Hòa thượng cao to: “...” Đệ có dám vô sỉ thêm một chút nữa không! Hòa thượng nhỏ gầy:“...” Sư huynh dám làm thì đệ dám nói!

Hòa thượng cao to: “...” Coi như đệ ác! Hòa thượng nhỏ gầy:“...” Chuyện nhỏ!

Tống Siêu và Dương Tĩnh: “...” Hai vị tiểu sư phụ à, bây giờ cũng không phải là lúc để liếc mắt đưa tình đâu! Hiện nay, tung tích của Tiểu Tịnh Trần còn không rõ, không biết sống chết thế nào. Bạch Hi Cảnh lại hôn mê không tỉnh, nửa sống nửa chết. Các vị xác định các vị đến đây để giúp đỡ chữ không phải là đến tìm người đánh lộn đó chứ!!

Đại khái là cảm nhận được nỗi oán hận dường như đã được thực thể hóa của hai người Dương Tỉnh và Tống Siêu, Phương trường sư phụ cười với vẻ cao thâm khó dò, nói: “Yên tâm đi, chỉ cần Bạch Hi Cảnh không chết, vậy thì Tịnh Trần cũng sẽ không chết được. Ngược lại, Bạch Hi Cảnh không chết, liền chứng minh được là Tịnh Trần vẫn còn đang sống.”

Tống Siêu và Dương Tỉnh đều sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng. Ngược lại, lúc này hai vị đại hòa thượng khác lại chắp tay hình chữ thập rồi hành lễ với bọn họ, nói:

“Bần tăng pháp hiệu Minh Nhiên.”

“Bần tăng pháp hiệu Minh Trừng.” Tống Siêu sững sờ: “Minh Nhiên?” Dương Tỉnh cũng há hốc mồm: “Minh Trừng?”

Pháp hiệu của hai đại hòa thượng đã thành công dẫn dắt sự chú ý của Tống Siêu và Dương Tĩnh chuyển dời đi chỗ khác. Dương Tỉnh kích động, ngậm nước mắt xông đến phía Minh Trừng, gọi to: “Chú à!”

Hai tay Minh Trừng cắm vào trong ống tay áo rộng rãi của mình, cười đến mức đôi mắt chuột đều híp lại thành đường thẳng, nói: “Thí chủ, bần tăng pháp hiệu Minh Trừng, cũng không phải là chú gì đó của thí chủ.”

Nhìn thấy vẻ thành thật và bình tĩnh nơi đáy mắt của Minh Trừng, Dương Tỉnh lúng túng không nói được lời nào.

Minh Nhiên thì lại hé miệng để lộ nụ cười với hàm răng trắng lóe sáng, còn có thể so sánh với cái trán về độ bóng loáng, chỉ vào bản thân tự nói: “Ta đã từng là anh trai của Tô Phóng.”

“Cái gì gọi là đã từng chứ, hiện tại người vẫn là vậy.” Tống Siêu phát cuồng, anh trai ruột của kẻ đầu sỏ gây tội đang ở ngay trước mặt, tay của cậu ta ngứa lắm rồi.

Biểu cảm của Minh Nhiên lại trở nên nghiêm túc. Anh ta cẩn thận nói: “Lời này của thí chủ sai rồi, bần tăng đã bước chân vào cửa nhà Phật. Tố Liệt đã chết, bần tăng pháp hiệu Minh Nhiên.”

Bọn họ tiến vào chùa Bồ Đề là bởi vì mục tiêu buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật. Nhưng trên thực tế, trước mắt bọn họ cũng chỉ có thể rửa sạch hết hung tính hung trên người mình, nhưng vẫn chưa tu hành được Phật tính. Bọn họ ở trong chùa Bồ Đề ngăn cách với thế gian, tu hành bao nhiêu năm nay, đã có đủ khả năng để buông bỏ hết thảy, vạn sự là không mới là tự tại. Lần xuống núi này của bọn họ không phải chỉ là vì Tô Phóng hoặc Dương Tĩnh, mà vì Tiểu Tịnh Trần. So sánh với cô nhân đã mấy chục năm không gặp gỡ trong chốn hồng trần, đối với những đệ tử nhà Phật bọn họ, hiển nhiên là tiểu sư thúc cùng trong cửa Phật của mình càng quan trọng hơn. Không nói đến chuyện bọn họ dường như có thể coi như là người đã nhìn Tiểu Tịnh Trần lớn lên. Đối với họ mà nói, Tiểu Tịnh Trần chính là một bé con đáng quý trọng, đáng yêu nhất.

Thái độ vạch rõ giới hạn của Minh Nhiên và Minh Trừng khiến cho hai người Tống Siêu và Dương Tỉnh cảm nhận được một tư vị không nói nên lời. Một mặt họ cảm thấy hai người Minh Nhiên và Minh Trừng quá mức bạc tình, đến cả em trai ruột thịt và cháu trai của mình cũng không nhận, mặt khác lại cảm thấy điều này có lý và hiển nhiên một cách lạ kỳ. Người thân là một loại trong hồng trần, bọn họ đã muốn buông bỏ đồ đao rời xa hồng trần, tất nhiên phải cắt đứt tất cả với quá khứ. Bọn họ nguyện lòng vì Tiểu Tịnh Trần mà gánh vác sự trừng phạt khi xuống núi, cũng coi như là có tình có nghĩa, không phải sao.

Trên thực tế, trong lòng Minh Nhiên cũng rất rõ ràng. Anh ta xuống núi thì Tô Phóng ít ra vẫn còn một con đường sống, nếu như đổi thành một đệ tử khác, vậy Tô Phóng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Đừng nói là hòa thượng không giết người, những hòa thượng trong chùa Bồ Đề không có mấy ai là chưa từng nhuốm máu lên bàn tay của mình. Bọn họ buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật cũng là vì nguyên nhân này.

Nếu như cần thiết thì bọn họ cũng sẽ cầm đồ đao lên để giải cứu chúng sinh. Lần này, Phương trường sư phụ lại có thể mang theo Minh Nhiên và Minh Trừng xuống núi không phải chính là vì điều này sao.

Tống Siêu nén tâm tư có phần hỗn loạn của mình xuống, hướng về phía Phương trường sư phụ bày tỏ lòng cảm kích, nói: “May mắn đại sư đã đến, nếu không... Nhưng tại sao người lại đột nhiên nghĩ đến việc mang theo hai vị tiểu sư phụ cùng xuống núi? Hơn nữa lại là đến kịp thời như thế này?”

Ánh mắt của Phương trượng sư phụ có chút dao động, đột nhiên xuống núi gì gì đó cái quái gì chứ... Khu khụ!