Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 491: MÁU CỦA CHA NGỐC, ĐỘC CỦA BÉ NGỐC

Máy thăm dò chính là “đồ chơi” được Giới Không chế tạo ra trong cái năm nghiên cứu hòn đá thiên thạch đó. Nó có thể thăm dò đến những sóng dao động đặc thù từ phóng xạ của thiên thạch, nhưng cũng chỉ có thể thăm dò được những loại súng ngắn như thế mà thôi. Chỉ cần đá thiên thạch không bị mất, nó căn bản là thứ vô dụng, một khi thiên thạch bị mất, nó chính là công cụ thần thánh không thể thay thế được.

Vốn dĩ máy thăm dò cùng với cả căn phòng thí nghiệm1đều đã bị hủy hoại, chỉ còn lại một bản vẽ mẫu được Phương trượng lưu lại, coi như là vật kỷ niệm của những năm tháng xưa. Sau khi ông lão bước chân vào cửa Phật gần được nửa thế kỷ, đã sớm đoạn tuyệt nỗi vương vấn với hồng trần, bản vẽ này chỉ là thứ nhắc nhở ông lão đừng quên những linh hồn chết oan chết uống trong phòng thí nghiệm năm xưa. Điều này càng làm cho thâm tâm của ông lão thêm trầm tĩnh, càng quý trọng sự đáng quý của sinh mạng.

Máy thăm dò8sau khi được lắp ráp xong có hình dạng như một chiếc hộp vuông vắn khoảng một thước, cầm trên tay rất nặng. Cứ ôm một cục sắt vụn đi khắp thế giới để tìm kiếm một hòn đá như thế này hiển nhiên không quá thực tế. Cuối cùng, nhóm người Tống Siêu đem cái hộp này treo ở phía dưới máy bay trực thăng, mỗi chiếc trực thăng sẽ được trang bị một hộp. Sau đó, lấy căn biệt thự bọn họ đang đóng quân là điểm trung tâm rồi tiến hành thăm dò ra phía bên ngoài theo2dạng cuốn chiếu, từng tấc, từng tấc đất một đi rà quét phía bên ngoài. Với tốc độ của máy bay trực thăng, bọn họ không tin như thế này còn không tìm thấy tên Giới Đắc đáng chết đó.

Sự thực chứng minh, đồ vật xuất ra từ tay Phương trượng, ắt là hàng xịn.

Vệ Thủ lái chiếc máy bay trực thăng đi về phía Tây Nam, sau khi bay được khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ, đèn của máy thăm dò đột nhiên bắt đầu nhấp nháy với tần suất rất nhanh, những tiếng kêu tít, tít, tít nhức4đầu không ngừng vang lên. Mặc dù dưới âm thanh vù vù của cánh quạt trực thăng trên không trung, tiếng kêu này vẫn khiến cho người trong máy bay có thể nghe rõ mồn một.

Vệ Thủ lập tức dừng lại, không tiến lên phía trước nữa mà điều khiển máy bay chuyển động vòng đi vòng lại tại chỗ, sau đó liên hệ với những nhân viên đang tìm kiếm khác, bao gồm cả Bạch Hi Cảnh và Phương trường sư phụ. Đây là một khu nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố, không có lấy một bóng người. Đám cỏ dại mọc thành từng bụi cao không đến đầu gối của một người đàn ông trưởng thành, khung cảnh xung quanh um tùm, hoang vu, hẻo lánh.

Mọi người chia nhau ra hành động, cứ bốn người sẽ thành lập một tổ nhỏ, cẩn thận từng chút một mà thăm dò mọi khu vực, mọi lúc mọi nơi đều phải duy trì liên lạc. Tống Siêu túm đầu túm tóc mình, cả khuôn mặt nhăn nhó đau khổ, nói: “Này, cái đồ nhãi nhép đó tại sao lại thích công xưởng đến như thế này chứ. Chẳng lẽ hắn ta ở lại ở nước Mỹ chỉ vì nước Mỹ có số lượng công xưởng nhiều hay sao?”

“...” Trong tần số truyền tin là một không gian tĩnh lặng đến vô cùng. “Diện tích mặt bằng của công xưởng rộng rãi, hơn nữa đều nằm ở những khu ngoại thành, dễ dàng đào thoát.” Giọng nói lạnh lẽo của Bạch Hi Cảnh vang lên từ thiết bị truyền tin. “...” Tống Siêu âm thầm lè lưỡi, đại khái bởi vì sắp tìm được em gái, tâm trạng của cậu ta tốt đẹp trở lại, nên thỉnh thoảng lại bắt đầu phát bệnh ngốc đổi lần. Vệ Thủ lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cười khinh bỉ nói: “Ngu ngốc!” “Này, Vệ, đừng cho rằng tớ không biết là cậu nhé. Cậu còn khinh bỉ tớ nữa, tớ sẽ mách chú Bạch là cậu ra ngoài gây phiền phức đấy.” Tống Siêu trợn mắt giận dữ nhìn Vệ Thủ. Vệ Thủ hơi nhíu lông mày, ánh mắt híp lại, khóe miệng hai bên cong lên, để lộ ra hàm răng trắng bóc, cái lưỡi nho nhỏ hồng nhạt liếm lấy môi mình, giọng nói điệu chảy nước, đáp lại: “Được thôi, cậu đi nói đi. Dù sao thì tớ đã tìm được địa điểm rồi!” Vệ Thủ ước lượng cái máy thăm dò ở trên tay. Đèn màu đỏ trên thân máy thăm dò đã phát ra ánh sáng không hề bị đứt quãng như trước, Tống Siêu nhìn vào máy thăm dò trên tay của mình, cũng đang sáng như vậy. Tống Siêu: “...” Em gái nó chứ, ở trên máy bay trực thăng phát ra tiếng to như thế kia, bây giờ lại chỉ lo phát sáng, không có chút âm thanh nào, điều này không khoa học!

Tống Siêu đang nghi ngờ khoa học kỹ thuật lấy tốc độ nhanh chóng nhất hét ầm lên như mắc bệnh cuồng: “Chú Bạch, tìm thấy rồi, ở chỗ này.”

Vệ Thủ: “...” Khôi phục lại vẻ mặt không biểu cảm, đơ như đá, lạnh như núi băng.

Nhóm người rất nhanh từ bốn phương tám hướng vây lại xem. Đây là một cái xưởng bỏ hoang nằm ở phần rìa xa nhất của cả khu xưởng này, nhìn bên ngoài thì hẳn là xưởng sắt thép. Trên mặt đất còn có những vật liệu thép đồng nát và đống sắt đã gỉ sét chất thành đống. Mọi người ôm súng cẩn thận từng chút bao vây toàn bộ xưởng. Phương trường Giới Không, Minh Nhiên, Minh Trừng, Vệ Thủ, Tống Siêu, Triển Đế, thêm cả Bạch Hi Cảnh cũng đồng loạt tiến vào bên trong.

Bên trong khu xưởng cũng không có lấy một bóng người, từng căn xưởng nhỏ chỉ có không gian yên tĩnh, ánh sáng mặt trời lấp lóe chiếu xuống từ trên nóc nhà đã đổ nát, làm nổi bật lên khung cảnh hiu quạnh và thê lương. Nơi này có vẻ ngoài thật sự không giống như nơi lẩn trốn của con người. Triển Để nhăn mày nói: “Sẽ không phải là ở dưới đất chứ?”

Thông thường mà nói, những địa điểm bí mật đều sẽ được xây dựng dưới mặt đất, giống như viện nghiên cứu dưới danh nghĩa Bạch Hi Cảnh, giống như Đại sảnh nhiệm vụ trung ương của Đặc khu Quốc gia, vận vân. Sự suy đoán của Triển Đế nhận được sự ngầm tán thành của tất cả mọi người. Vệ Thủ và Tống Siêu bề hai cái máy thăm dò rồi thăm dò từng góc từng góc, sau đó tiến về nơi có ánh đèn sáng nhất. Sau khi chuyển qua một ngã rẽ, một gian nhà xưởng lớn nhất, rộng rãi nhất liên xuất hiện ở trước tầm mắt của mọi người.

Bên trong nhà xưởng trống trải vô tận, những máy móc cỡ lớn đều đã bị chuyển đi, chỉ còn lại lớp bụi dày cộm trên mặt đất, và cả một cái bàn nhỏ cô đơn ở chính giữa nhà kho. Trên chiếc bàn được đặt một két bảo hiểm có kích cỡ bằng một cái hộp nhỏ. Mọi người đều dừng bước, ngơ ngác trợn mắt kinh ngạc. Ai nấy đều nghĩ đến một loại khả năng, thế nhưng cái loại khả năng này lại đấy bọn họ vào tình cảnh bị động nhất.

Sắc mặt của Phương trường sư phụ ngay lập tức trầm hẳn xuống. Ông đẩy mọi người ra, bước chân lảo đảo hướng đến phía trước của cái bàn, vươn bàn tay khô quắt queo của mình, chậm rãi mở chiếc hộp đó ra. Một hòn đá đen kịt có bề mặt nhẵn nhụi dường như hội tụ tất cả tinh hoa của bầu trời đêm vào đó đang được đặt

bên trong. Hòn đá chỉ to bằng nắm đấm của một người trưởng thành, so với lần đầu tiên khi Bạch Hi Cảnh nhìn thấy, phần góc cạnh của nó đã được mài phẳng rồi.

Một tiếng “bụp” vang lên, Phương trường sư phụ đóng lại cái hộp thật mạnh, sau đó ông xoay người lại, sắc mặt trầm xuống, nói: “Đi thôi, ở đây không có người.” Bạch Hi Cảnh đột nhiên siết chặt nắm đấm của mình, trên gương mặt cũng không có biểu cảm gì nhưng tia lạnh nơi đáy mắt dường như lại có thể đông cứng cả thời gian và không gian. Bọn họ mắc bẫy rồi!!!

Cũng giống như việc Giới Không hiểu rõ Giới Đắc, Giới Đắc cũng hiểu rõ Giới Không y như vậy. Ông ta biết rằng một khi bọn họ động thủ với Tiểu Tịnh Trần thì Giới Không nhất định sẽ đích thân xuống núi bắt ông ta. Ông ta cũng biết được trong tay của Giới Không có máy thăm dò có đủ khả năng để tìm thấy hòn đá thiên thạch. Chỉ cần là ở trên Trái đất này, ông ta nhất định sẽ trốn không thoát. Vậy là ông ta dứt khoát vứt bỏ hòn đá, chỉ mài một góc của thiên thạch này thành vụn phấn rồi mang theo. Có tần sóng ngắn của cả hòn đá thiên thạch to ở nơi đây, máy thăm dò căn bản không thể dò ra được chút ít bột phấn nho nhỏ trong tay ông ta. Cũng có nghĩa là, máy thăm dò lại lần nữa biến thành thứ vô dụng.

Giới Không biết mình đã thất sách rồi. Giới Đắc nếu như đã có đủ khả năng để mọi chuyện đi đến bước đường như ngày hôm nay thì ông cũng không nên ôm bất cứ nỗi niềm mơ tưởng gì ở vị đã từng là sư đệ này của mình nữa. Cũng không phải ai cũng có thể giống như Bạch Hi Cảnh và cả Tiểu Tịnh Trần, ở trong hồng trần mấy chục năm mà vẫn còn có thể bảo toàn được chữ tâm của mình. Giới Đắc vốn là người xuất gia nửa chừng, hơn nữa sau đó còn hoàn tục, tình huống của ông ta không giống như Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, mức độ ăn mòn của hồng trần đối với ông ta đã vượt xa hắn ngoài dự liệu của Giới Không. Quay trở lại biệt thự, hòn đá thiên thạch đã được đặt trong chiếc hộp có chất liệu đặc biệt được nhóm người Triển Để mang đến và được niêm phong kỹ, tránh cho phóng xạ rò rỉ ra bên ngoài, ảnh hưởng đến người bình thường. Giới Không mệt mỏi xoa vùng ấn đường, nói: “Xin lỗi mọi người, lần này là lỗi của tôi.” Ông hẳn là không nên có bất cứ mong chờ gì ở Giới Đắc mới phải.

Bạch Hi Cảnh trầm mặc ngồi trên sô pha, hai bàn tay đan vào nhau chống dưới cằm, ánh mắt lấp lóe không biết là đang nghĩ đến điều gì.

Bạch Hi Cảnh trầm mặc, những người khác càng không dám nói thêm một chữ nào. Không được từ Bạch Hi Cảnh đáp lời, Giới Không bất đắc dĩ thở dài một hơi, dáng người lom khom chầm chậm đi lên tầng trên. Vừa đi được nửa đường, đột nhiên lại nhớ được điều gì, ông bỗng dừng bước, cúi đầu nhìn Bạch Hi Cảnh đang ngồi trong phòng khách, nói: “Chất M1371 đã cải tạo Tịnh Trần một cách rất triệt để. Nếu như không dùng cả hòn đá mà chỉ lấy một lượng nhỏ bột phấn, ảnh hưởng đối với con bé sẽ rất nhỏ, như vậy thì thời gian cần sử dụng cũng sẽ phải kéo dài không giới hạn. Ta tin rằng Giới Đắc hiện nay thiếu nhất chính là thời gian, cho nên, ta nghĩ mãi không thông, hắn ta vứt cả hòn đá thiên thạch, rốt cục muốn làm cái gì chứ?”

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Giới Không tính sai. Giới Đắc muốn giải ra bí mật của M1371 trên người Tiểu Tịnh Trần thì nhất thiết phải dùng cả một tảng đá thiên thạch, chỉ có phóng xạ mạnh mẽ như thế mới có thể khiến cô bé phát sinh biến dị một cách triệt để nhất. Thế nhưng, Giới Đắc lại vứt hòn đá này lại, một chút bột phấn thì có ích gì chứ?

Bạch Hi Cảnh nhớ đến phần bột phần nhỏ ở trong mặt dây chuyền, đeo trên người hơn một tháng mà cũng chỉ làm cho khả năng ghi nhớ của Tiểu Tịnh Trần yếu đi mà thôi. Phương trường sư phụ nói cũng không sai, hiện nay Giới Đắc thiếu thốn nhất chính là thời gian. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Có thứ gì có thể thay thế cho đá thiên thạch hay không. Hoặc là... có thể kết hợp với đá thiên thạch và thúc đẩy quá trình phản ứng?” Nếu như có chất kích thích, vậy thì thời gian không còn là vấn đề nữa rồi.

Phương trường sư phụ hơi sững người, quay lại tầng dưới một lần nữa, sau một thời gian trầm ngâm rất lâu, ông lão mới nói: “Những thứ có thể kích thích phản ứng của đá thiên thạch thì không có, nhưng thứ kích khiến cho phản ứng xảy ra nhanh hơn đối với bộ não đã từng trải qua sự cải tạo của M1371 như Tiểu Tịnh Trần thì, có.” Tinh thần của Bạch Hi Cảnh bỗng chấn động, hỏi: “Là thứ gì?”

Phương trường sư phụ nhìn về phía Bạch Hi Cảnh với ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng nói: “Máu của con!” Bạch Hi cảnh sững sờ mở to hai mắt, đáp án vượt ngoài tầm dự liệu khiến nhất thời anh không kịp phản ứng. Phương trường sư phụ thở dài một hơi, nói: “Chẳng lẽ con chưa bao giờ nghĩ đến việc vì sao mà ta lại cứ muốn đem Tịnh Trần đưa cho con nuôi dưỡng sao? Chỉ là vì lý do rằng con là người độc thân? Hay là bởi vì con có tiền? Có quyền, có thế: Những thứ đó chỉ là một phần trong nguyên do mà thôi, điều quan trọng nhất là chất M1295 trong người con có thể sản sinh cảm ứng với chất M1371.”

“Tiểu Tịnh Trần có đủ khả năng để trở thành người sống sót duy nhất, là bởi vì thân thể con bé bị M1371 đồng hóa và cải tạo, mà con có thể sống được là bởi vì khả năng miễn dịch của bản thân con đã đồng hóa và cải tạo M1295. Chất M1295 trong cơ thể con đã xảy ra hiện tượng biến dị, vừa hay lại là chất ổn định của M1371. Cũng có thể nói, Tịnh Trần là một con virus cỡ lớn, mà con chính là kháng sinh của con bé.” “Nói ra thì, thật ra virus M1295 gốc trong cơ thể con đã sớm được phân giải và đồng hóa, dung hợp với mỗi một tế bào rồi. Nếu không phải đã từng bị tia phóng xạ từ thiên thạch dẫn đến việc kích hoạt phần tàn dư còn lại của virus gốc còn tồn tại trong tế bào, thì máu của con sẽ chỉ là chất khiến cho M1371 ổn định lại chứ không có tác dụng kích thích M1371 nữa. Nhưng hiện nay, một khi chất M1295 trong máu của con dung hợp cùng với chất M1371, như vậy sẽ khiến cho độc tính của M1371 tăng lên gấp bội, không chỉ dừng lại ở con số mười lần, hay trăm lần thôi đâu.”

“Nói như thế có nghĩa là hai cha con con sống bên cạnh nhau, đều sẽ có ảnh hưởng đối với người còn lại, có thể sống lâu trăm tuổi. Thế nhưng, một khi máu của hai người hòa vào nhau thì chắc chắn con bé phải chết.”

Bạch Hi Cảnh ngay lập tức cảm thấy hụt hẫng. Hôm qua, Phương trường sư phụ còn ung dung thoải mái mà bảo đảm rằng mạng sống của con gái anh không đáng lo ngại, thậm chí còn nhàn nhã mà cười đùa với anh. Hôm nay lại nói cô con gái bảo bối của anh chắc chắn sẽ chết... Phương trường sư phụ nhìn biểu cảm trống rỗng của Bạch Hi cảnh, nói: “Con cũng đừng lo lắng quá, sư phụ hiểu rất rõ võ công của con. Muốn lấy được máu của con, cho dù là Giới Đắc và Giới Thất bắt tay với nhau cùng thực hiện cũng chưa chắc có được cái năng lực ấy.” Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh lại ngay lập tức trắng bệch, anh nghĩ đến hiện trường quay phim vào thời gian trước, nghĩ đến thanh trường kiếm mà anh dùng tay không để bắt lấy, ở trên lưỡi kiếm đó có đầy máu của anh. Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, anh chỉ một lòng đi an ủi Tiểu Tịnh Trần, căn bản không hề nghĩ đến phải xử lý gọn gàng thanh kiếm đã nhiễm đầy máu của mình khi đó. Đợi đến sau này nghĩ đến thì thanh kiếm ấy không biết đã ở nơi nào rồi. Lúc đó anh cũng không hề chú ý, lại không ngờ rằng...

Mới đầu, người tiết lộ sự tồn tại của thiên thạch cho anh chính là ông đạo diễn Spielberg Roth, hơn nữa vì để khiến cho anh kiên quyết với ý định tiêu hủy hòn đá đó, Spielberg Roth còn giấu giếm chuyện đá thiên thạch có thể phát ra phóng xạ. Sự việc tiếp tục cho tới khi Bạch Hi Cảnh bị phóng xạ ảnh hưởng mà dẫn đến sự thức tỉnh của M1295. Sau đó, tại trường quay, vụn phấn trong sợi dây chuyền ảnh hưởng đến đại não của Tiểu Tịnh Trần, khiến cho cô bé bị mơ hồ giữa hiện thực và tưởng tượng, đem Đông Phương “chết giả” thành người cha “chết thật” của mình. Bạch Hi Cảnh khẳng định sẽ không nhẫn tâm tổn thương cô bé, vậy là liền lấy tay không ngăn thanh trường kiếm đó lại. Lấy máu của anh để khiến cho Tiểu Tịnh Trần đang mơ hồ mà tỉnh táo trở lại. Sau sự việc đó, nhân lúc tất cả mọi người còn đang hoảng hốt chưa kịp hồi phục, thanh trường kiếm đẫm máu đã bị bí mật đánh tráo. Chứa bên trong dòng máu nhiễm trên thanh kiếm đó vừa đúng chính là chất M1295 vừa mới thức tỉnh chưa được bao lâu. Hơn nữa còn là chất kháng thể đặc thù đã được hệ miễn dịch của Bạch Hi Cảnh cải tạo qua...

Từng sự việc được móc nối lại với nhau, hết âm mưu này rồi đến âm mưu khác, thậm chí còn đem cả phản ứng của hai cha con Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đều tính trước đến mức không sai một li. Tấm cơ như này tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, Giới Đắc... chỉ sợ rằng ông ta cũng đã dùng virus để cải tạo chính mình. Hơn nữa, nơi xảy ra biến dị hẳn là vùng não bộ. Đáng tiếc, vận may của ông ta không được tốt như Bạch Hi Cảnh, không có được sự cân bằng giữa não bộ và cơ thể với vẻ bề ngoài gần như trường sinh bất lão như anh. Dáng vẻ của ông ta vẫn cứ trông như một ông già gần đất xa trời. Có lẽ chính vì lý do như vậy, ông ta mới khát vọng trường sinh” đến thế.

Chú ý đến sắc mặt của Bạch Hi cảnh, trái tim của Giới Không bỗng nhiên đập thụp một cái, hỏi vội: “Làm sao vậy?”

Bạch Hi Cảnh vuốt khuôn mặt mình một cái thật mạnh, trầm giọng trả lời: “Chỉ e là Giới Đắc đã có trong tay máu của con rồi.”

“Cái gì?” Phương trường sư phụ gấp đến mức nhảy bắn người lên, sắc mặt của ông cũng trở nên thất thường. ông buồn bực đi đi lại lại trong phòng khách, cuối cùng, biểu cảm trở nên trầm trọng rồi nói, “Lập tức cho người đem những con thú nuôi của Tịnh Trần đến đây ngay. Trong tình hình bây giờ, bọn chúng chính là những người" duy nhất có thể tìm thấy chỗ con bé.”

Bạch Hi Cảnh gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Sơn. Tống Siêu thấy thế vội vàng ngờ vực hỏi: “Nếu như những con thú nuôi đó có thể tìm thấy Tiểu Tịnh Trần, vì sao ngay từ đầu lại không đem chúng nó mang đến, còn phải làm máy thăm dò cái gì gì đó, lãng phí bao nhiêu thời gian như thế này làm gì?”

Phương trường sư phụ vẫy tay vài cái, bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích nghi hoặc cho cậu ta: “Cậu cho rằng ta không muốn thế sao. Vốn dĩ ta cho rằng thiên thạch nằm ở trong tay Giới Đắc, Tiểu Tịnh Trần cũng như vậy.

Những con thú nuôi đó cũng là thế biến dị, cũng sẽ bị ảnh hưởng từ phóng xạ của thiên thạch. Một khi chúng nó bắt đầu điên cuồng, trong số các cậu ai sẽ là đối thủ của chúng nó đây.”

Tống Siêu: “...” Nghĩ đến đôi mắt thú đầy máu me và cả thân hình to lớn của đám Màn Thầu, Thái Bao, Khoai Tây, cậu ta đã lạnh cả người, rùng mình một cái! Muốn đem mấy con dã thú biến dị quang minh chính đại từ Hoa Hạ vận chuyển đến nước Mỹ lại khiến cho Hoa Thất Đồng sầu não đến mức rụng mấy sợi tóc dài đen nhánh. May mắn là mặt mũi chị ta cũng đủ lớn, hiệu suất hành động cũng đủ nhanh chóng. Đến ngày hôm sau, mấy con thú cưng đã được Tiểu Sơn đích thân đưa đến tận nơi. Đại khái là vì chủ nhân không ở bên cạnh, tình trạng của mấy con thú cũng không được tốt lắm. Không phải ỉu xìu nằm lì một chỗ không chịu hoạt động thì chính là nóng nảy tụ tập lại đánh nhau tập thể. Thật sự làm sầu chết người vận chuyển chúng nó là Tiểu Sơn. Màn Thầu, Thái Bao và Khoai Tây ỉu xìu nằm bò trên mặt đất, mí mắt cụp xuống dưới, nhìn dáng vẻ trông giống như là sắp gần đất xa trời, ngỏm củ tỏi đến nơi. Quả Cà cuộn thân hình to lớn của nó thành một đống, đầu thì gác lên trên thân, đối đồng tử dựng đứng lạnh lẽo tỏ ra rất không vui nhìn chằm chằm vào những người xung quanh. Từ sau khi vết thương lành lại, Khoai Lang vẫn chưa có cơ hội tương thân tương ái với chủ nhân nhà mình thì chủ nhân đã không thấy đâu rồi. Khoai Lang tỏ vẻ rất thương tâm, vuốt ưng sắc bén buồn bực mà đem chiếc sô pha làm từ da thật giày vò đến mức nát vụn.

Bạch Hi Cảnh ngồi xổm ở ngay trước mặt mấy con thú cưng, nhẹ nhàng vuốt nhẹ cái đầu to lông xù mềm mại của Màn Thầu, Bánh Bao và Khoai Tây, nói với chúng nó: “Tịnh Trần mất tích rồi, tạo không thể tìm thấy con bé. Hiện nay chỉ có chúng mày mới có thể tìm thấy con bé thôi. Chúng mày giúp tạo, có được không?”

Mấy con thú cưng mặc dù không biết nói tiếng người, nhưng lại có thể hiểu được những câu nói đơn giản. Chúng nó cũng không phải là lần đầu tiên chia lìa với chủ nhân của mình, vốn chỉ cho rằng lần chia xa này cũng giống như những lần khác, là chủ nhân có việc bận gì đó, bọn nó chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi chủ nhân quay lại là được rồi. Thế nhưng lần này, đại quái thú vậy mà lại nói chủ nhân mất tích rồi. Grừ! Tên trời đánh đáng bị cắn đứt cổ họng nào lại dám bắt trói chủ nhân hả. Quá đáng lắm rồi, đừng có mà không xem thú cưng ra gì nhé!

Vậy là, Màn Thầu, Thái Bao và Khoai Tây lắc lắc cái đầu to của chúng nó, từng con một đứng dậy. Quả Cà ngẩng đầu lên chầm chậm kéo giãn cái thân rắn dài dằng dặc của nó ra, Khoai Tây ngửa đầu kêu dài một tiếng, trực tiếp đấm vỡ ô cửa sổ bằng kính, làm cửa sổ bay thẳng lên chín tầng mây.

Bạch Hi Cảnh nháy mắt ra hiệu, rồi cùng với Phương trường sư phụ và cả Minh Nhiên, Minh Trừng cùng nhau theo chân mấy con thú đi đường bộ là nhóm Thái Bao ra bên ngoài. Những người còn lại cũng vũ trang toàn bộ mà theo ngay phía sau Bạch Hi Cảnh. Đội ngũ với quy mô lớn dưới sự dẫn dắt của đám thú cưng hành quân hướng về phía nhà lao đang giam giữ Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần không biết bản thân mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không biết bản thân đã chìm trong cơn mê được bao lâu rồi. Trong lúc mơ mơ màng màng, tỉnh lại thì bản thân vẫn còn ở trong căn phòng trắng như tuyết đó, xung quanh cô bé vẫn là đám nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác thí nghiệm màu trắng và cả các loại máy móc có đèn hiển thị lấp lóe. Cô bé vẫn đang nằm trên bàn thí nghiệm lạnh như bằng ấy, hai tay, hai chân và cố vẫn bị trói chặt, mà cô bé thì đã không còn sức lực để giãy giụa nữa rồi.

Rõ ràng vừa mới tỉnh lại, nhưng Tiểu Tịnh Trần lại cảm giác như mình dường như chưa hề chợp mắt trong mấy ngày mấy đêm liên tục, buồn ngủ đến mức mí mắt cũng không nhấc lên nổi, cả người mềm oặt không chút sức lực nào. Ngay cả cử động đầu ngón tay một chút thôi dường như cũng trở thành một nhiệm vụ không thể hoàn thành nổi. Trên huyệt thái dương, kim tiêm rỗng vẫn đang được cắm ở đó, nhưng cô bé đã đau đến mức toàn thân tê dại, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Thậm chí đến cả việc suy nghĩ được điều đơn giản nhất cũng không làm được... Mặc dù, bản thân cô bé vốn cũng rất ít khi suy nghĩ.

Có người phát hiện ra cô đã tỉnh, liền nói: “Người đã tỉnh rồi, tiêm thêm cho cô ta một mũi Aphronovey!”

“Vâng.” Một người khác đi đến cạnh bàn thí nghiệm rồi đứng lại, chỉ chốc lát sau, Tiểu Tinh Trần cảm nhận có một cái gì đó lạnh lẽo chảy vào trong cánh tay mình, man mát không hề khó chịu. Nhưng mà, cô bé lại càng buồn ngủ rồi, trong lúc mơ mơ màng màng dường như cô bé lại bắt đầu thiếp đi.

Nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần dần dần khép lại, chỉ số trên máy giám sát cơ thể lại bắt đầu ổn định trở lại. Người tiêm thuốc hơi lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không biết rốt cuộc là quái thai đến từ phương nào, liều lượng Aphronovey cao như thế vậy mà lại vẫn có thể còn sống đến giờ. Hơn nữa thời gian tỉnh lại càng ngày càng nhanh hơn, khả năng kháng thuốc của cô ta cũng mạnh mẽ thật đấy!” “Còn không phải sao.” Một người khác giả vờ như không để ý mà đi đến bên cạnh gã, nhỏ giọng nói: “Người bình thường thì chỉ cần 0,1 gam là đã đủ để ngủ luôn khỏi tỉnh rồi. Liều lượng cô ta sử dụng đã được tăng thêm mười gam, hơn nữa thời gian tỉnh lại lần này cũng vượt qua tiêu chuẩn thấp nhất. Phỏng chừng lần tới sẽ phải thêm lượng thuốc nữa rồi. Khà khà, đáng thương thật, kiếp trước không biết đã gây nên tội lỗi gì chứ, giờ cũng chỉ còn là một đứa trẻ thôi.”

“Xuyt, câm mồm. Hai người các cậu, không muốn sống nữa hay sao.” Một nhân viên nghiên cứu lớn tuổi đem hai người trẻ tuổi đang tán chuyện xôn xao tách ra, âm thầm liếc đầu máy quay trên một góc của trần nhà, nhỏ giọng nói: “Có cái lòng đồng cảm như thế này, các cậu vẫn nên lo cho thân mình trước đi. Cô nhóc này rõ ràng không phải là người bình thường, có thể nằm ở đây chỉ có thể coi như cô ta đen đủi. Lẽ nào các cậu cũng muốn giống như mấy người bất hạnh trước đây, trở thành một vật thí nghiệm sao?”

Hai người trẻ tuổi ớn lạnh cả người, rùng mình một cái, thi nhau lắc đầu. Cũng không biết ông chủ muốn nghiên cứu thứ gì, mấy người đồng nghiệp của bọn họ làm việc không chú ý hoặc đồng tình với cô nhóc này, muốn giúp cô bé đều đã bị kéo đi làm vật thí nghiệm rồi. Đáng tiếc, tất cả đều chết một cách thê thảm, như vậy cũng có thể nói rằng, việc thí nghiệm thứ thuốc đặc thù gì đó mà ông chủ muốn chế tạo ra, vẫn luôn không thành công!

Trùng hợp là cánh cửa phòng thí nghiệm vào lúc này cũng mở ra, ba người sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng trở lại vị trí của mình. Ngón tay run rẩy mà cầu mong ông chủ trăm ngàn lần đừng có cảm thấy bọn họ lười biếng trong công việc. May mắn thay, vận đỏ trong hôm nay của bọn họ cũng không tồi, người đi vào không phải là ông lão làm ông chủ đó, mà là một người đàn ông trẻ tuổi, là cấp dưới mà ông ta tin cậy - Tô Phóng!

“Chào anh Tô!” Nhóm nhân viên nghiên cứu chào hỏi anh ta. Tô Phóng hơi gật đầu, ngước cái cằm lên ra hiệu chỉ về phía bàn thí nghiệm, hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”

“Vừa nãy mới tỉnh lại một lần.” Người nhân viên nghiên cứu tiêm cho cô lúc trước cẩn thận dè dặt nói tiếp, “Thời gian tỉnh lại của cô ta đã vượt qua giới hạn thấp nhất. Lần sau sợ rằng phải thêm liều lượng thuốc. Nhưng, nếu như thêm đến mười một gam, e rằng sẽ gây ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh của cô ta, tổn thương này vĩnh viễn sẽ không thể lành lại được.”

Tô Phỏng vờ như thật sự suy nghĩ, rồi nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ xin chỉ thị của ông chủ.”

“Vâng.” Nhân viên nghiên cứu quay đầu lại, tiếp tục giám sát số liệu. Tô Phóng nhìn phải nhìn trái một lúc, sau khi xác nhận tất cả mọi người đều quay lưng lại với mình thì anh ta đột nhiên ra tay, vung một nắm đồng xu ra, mỗi một đồng xu đều không nghiêng không lệch mà đập vào cùng một vị trí phía sau lưng của nhóm nhân viên nghiên cứu. Thân thể cả nhóm người bỗng nhiên cứng đờ rồi đồng loạt đổ gục xuống dưới nền nhà, cả người cứng ngắc không thể cử động được. Thế nhưng đôi mắt của họ lại trừng ra rõ to, trên mặt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

Chiêu Tinh Mang của Tô Phóng mặc dù luyện không đến nơi đến chốn, tuy nhiên phần điểm huyệt cơ bản lại được dày công tôi luyện. Dù cho không thể khoa trương giống như những màn biểu diễn thường thấy trong ti vi, nhưng muốn bắn đổ mấy người bình thường thì vẫn là chuyện rất đơn giản. Sau khi giải quyết xong nhóm nhân viên nghiên cứu, Tô Phóng chạy đến bên bàn thí nghiệm, giúp Tiểu Tịnh Trần gỡ bỏ dây trói trên người, nhẹ nhàng vỗ lên gò má gầy gò hõm xuống do quá tiều tụy của cô bé vài cái, gọi: “Tịnh Trần, Tịnh Trần, tỉnh lại đi, Tịnh Trần!”

Theo lý mà nói, vừa mới bị tiêm chất Aphronovey xong, Tiểu Tịnh Trần căn bản không thể tỉnh lại được. Thế nhưng sau khi Tô Phóng gọi hai, ba lần, cô bé vậy mà lại mở đôi mắt ra như kỳ tích. Đám nhân viên nghiên cứu ngơ ngác trợn trừng cả mắt lên. Tính nhờn thuốc mạnh mẽ thế này, sức lực ý chí đáng sợ thế này...

Cô gái này kỳ thực căn bản không phải là người!

Thấy Tiểu Tịnh Trần đã tỉnh lại, Tô Phóng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đã quan sát rất lâu rồi, ngay từ lúc đầu khi liều lượng tiêm của chất Aphronovey vẫn còn ở mức 0,1 gam, đến thời điểm hiện tại khi liều lượng đã tăng lên thành mười gam. Anh ta phát hiện mỗi lần khi tính nhờn thuốc của Tiểu Tịnh Trần lên đến đỉnh điểm, nếu như không tăng thêm lượng thuốc thì rất dễ dàng gọi cô bé tỉnh lại, ví dụ giống như bây giờ vậy. Tiểu Tịnh Trần mở mắt ra, tầm nhìn lại rất mơ hồ, căn bản không thấy rõ người ở trước mặt là ai, chỉ cảm thấy được giọng nói khá là quen thuộc, cô hỏi: “Tô Phóng?”

“Là tôi, xin lỗi cô, đều do tôi hại cô.” Tô Phóng thành tâm nói lời sám hối, đỡ Tiểu Tịnh Trần đứng dậy, hỏi: “Tôi cứu cô ra ngoài, cô có đi được không?”

Tiểu Tịnh Trần mơ mơ màng màng thả đôi chân mình xuống, cái mông nhỏ vừa mới rời khỏi bàn thí nghiệm thì cả người cô bé đã đổ xuống đất. Bao nhiêu ngày cô bé không được ăn bất cứ một thứ gì như thế, chỉ dựa vào mấy bình nước truyền để duy trì hoạt động sống cơ bản nhất, lại thêm cả sự ăn mòn của chất Aphronovey nữa. sức lực còn lại của cô bé dường như đã là con số không, vẫn còn sức để hô hấp và duy trì nhịp tim đã là tốt lắm rồi. Bất đắc dĩ, Tô Phóng đành phải để Tiểu Tịnh Trần lên trên lưng mình rồi cũng đi. Anh ta quay người chạy đến bên cánh cửa, nhập mật mã, rời khỏi căn phòng thí nghiệm đã giam giữ Tiểu Tịnh Trần vài ngày ròng rã. Từ lúc bắt đầu quyết định cứu Tiểu Tịnh Trần, anh ta đã quan sát kỹ con đường chạy thoát thân rồi. Trước khi bước chân vào phòng thí nghiệm, anh ta đã xử lý gọn gàng đám nhân viên canh gác và những nhân viên trực ban trong phòng camera giám sát. Vậy là anh ta cõng Tiểu Tịnh Trần, đi thẳng một mạch, không chút trở ngại nào vượt qua hành lang phiền phức trong tầng dưới chót của tòa nhà thí nghiệm. Mắt thấy thang máy đã ở ngay điểm cuối cùng của hành lang, đột nhiên có một bóng người chầm chậm đi ra từ một ngã rẽ, chặn ngay giữa đường.

Bộ quần áo người già màu xám sạch sẽ gọn gàng, mái tóc ngắn trắng như tuyết, mí mắt sụp xuống, tròng mắt đục ngầu, còn có cả vết tích năm tháng tang thương đọng lại trên khuôn mặt đó...

Chính là Fores, Giới Đắc!

Tô Phóng không thể không dừng bước, đỡ lấy Tiểu Tịnh Trần đang công trên lưng rồi cho cô bé tựa người vào chân tường. Anh ta thắng sống lưng lên, hai chân giang rộng ra, một ở trước, một ở sau rồi nhẹ nhàng khuyu xuống. Đồng thời, hai tay giơ lên, làm một thế tiêu chuẩn của môn võ thuật cổ truyền, mặt không chút biểu cảm đối diện với người đang chặn lại trước mặt kia.

Hai tay của Giới Đắc để ở trong ống tay áo, nở nụ cười nhưng không phát ra tiếng, nói: “Cậu thế mà lại dám phản bội tôi, xem ra là ngại sống quá lâu rồi đây.”

Tô Phỏng nhìn chằm chằm vào Giới Đắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ trước đến nay tôi chưa hề trung thành gì với ông thì phản bội ở đâu ra.”