Cố Trì Tây thực sự đã già, đã trải qua bất cứ những biến cố nào của cuộc đời. Chú nhìn đời bằng con mắt tinh tường và nhìn lòng người bằng đôi mắt sâu lắng, thâm trầm. Mặc dù đã có gia đình, đã có con nhưng chú vẫn chưa thể tìm được một tri kỉ đúng nghĩa cho đời mình. Cho đến khi chú gặp được cô, một người bạn học của cô con gái trên danh nghĩa của mình. Hai con người ở hai thế hệ khác nhau, cách nhau cả một tuổi trẻ đẹp đẽ nhưng lại cùng chung nhau một tình yêu, một hành phúc. Chú từ bỏ cuộc hôn nhân quá đỗi tẻ nhạt của mình, từ bỏ người vợ hờ không quan tâm mình và tiến đến với cô. Đối mặt với ranh giới tuổi tác quá lớn, họ đã gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng họ có một tình yêu đủ lớn để có thể bước qua chúng. Chú biết mình không thể cùng cô đi đến hết cuộc đời nên vẫn luôn hy vọng cô có một cuộc sống viên mãn, một cuộc sống dù không có chú nhưng vẫn có được niềm vui.