Khi là một chàng trai trẻ, thế giới của anh ta rất nhỏ. Cái gọi là tiền đồ và trách nhiệm vẫn chỉ là thứ có trong tưởng tượng mà không thể với tới được. Tưởng tượng luôn đẹp song rốt cuộc chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Giang Viễn Ảnh nhận ra Tiểu Ninh gần đây có nhiều biến đổi kỳ lạ. Có lúc cô đột nhiên xuất hiện ở lớp học của anh làm cho anh cảm thấy rất vui, nhưng có lúc trong cùng một thời gian cô lại có vẻ chẳng ra lạnh lùng cũng chẳng ra cuồng nhiệt. Nhưng việc học hành bận rộn cuốn hút khiến chàng trai mẫn cảm rất nhanh chóng bỏ qua việc đó và đặt nó sang một bên.
Kỉ Hoa Ninh trước sau vẫn ngấm ngầm theo dõi quan hệ của Giang Viễn Ảnh và Tần Di Giang. Ngay cả anh mải vùi đầu trong học hành mà quên mất cả bản thân mình. Cô cố ý ngẫu nhiên tới lớp anh chỉ với mục đích xem anh và Tiểu Di đang làm gì. Có lúc cô mặc kệ áp lực học hành, cuối cùng lúc nào chuyện đó sẽ bắt đầu. Có phải tự mình đang biến thành kẻ suy tính hơn thiệt không?
Trong sự ngờ vực đó, thành tích học tập của hai người ngày một thụt lùi. Đặc biệt là Kỉ Hoa Ninh, thậm chí cô còn nằm ngoài Top 10. Thế gian không có bức tường nào ngăn được gió. Yêu sớm đã trở thành vết nhơ duy nhất đối với học trò ngoan, thầy cô giáo nghiêm khắc cho rằng điều này là lý do dẫn đến việc học hành không tốt, mà họ quên đi rằng đã từng mặc nhiên dung túng cho tình yêu của hai đứa trẻ. Cô giáo gặp riêng từng người nhắc nhở khuyên răn cần phải xác định tiền đồ, tương lai sau này là điều quan trọng, bóng gió đề cập đến việc bảo đảm mức thành tích lên lớp của trường.
Rồi ngày đó cũng đến với Kỉ Hoa Ninh, trong nhà cô không khí thật ảm đạm, hai người trẻ tuổi trong lòng mang tâm sự ngổn ngang, một thế giới nhỏ bé với mối ưu phiền lớn. Chẳng ai thốt lên lời. Và đúng lúc đó một bóng người nhanh nhẹn tinh nghịch chạy ngang qua. Kỉ Hoa Ninh ngước nhìn thì nhận ra Lâm Tĩnh Lam, lưng đeo chiếc cặp sách nhỏ, bộ đồng phục học sinh gọn gàng, thần sắc vui vẻ, ánh mắt dò xét Kỉ Hoa Ninh và Giang Viễn Ảnh.
Như được tha tội, Kỉ Hoa Ninh gọi lớn:
- “Tiểu Lam, em lại đây”.
Cô chạy về phía Lâm Tĩnh Lam, Giang Viễn Ảnh lặng lẽ đi theo bóng cô.
Cô giới thiệu hai người với nhau, một người là bạn học, một người là con trai bạn thân bố mẹ. Giang Viễn Ảnh mỉm cười với Lâm Tĩnh Lam. Lâm Tĩnh Lam cũng gật đầu. Hai người cao thấp khác hẳn nhau, cách Tiểu Lam cố tỏ vẻ ghê gớm xem ra thật buồn cười. Ba người nói với nhau vài câu thì Kỉ Hoa Ninh nói lời tạm biệt Giang Viễn Ảnh, sau đó cô kéo tuột Tiểu Lam đi.
Giang Viễn Ảnh tạm biệt họ, cậu bé họ Lâm thoắt quay lại, ánh mắt không mấy thiện cảm, dường như muốn cảnh cáo, lại vừa như có chút trách móc. Chắc đó là ảo giác, nó mới chỉ là đứa trẻ, Giang Viễn Ảnh không kìm được bật cười.
Anh không hề biết khi quay về nhà, một buổi gặp gỡ đang đợi chờ anh. Cô giáo đã nói chuyện này với mẹ anh và cho bà biết những thay đổi của con trai mình… Bà Giang hầm hầm nổi giận, con trai hôm nào cũng về nhà muộn, không phải là bận học trên lớp mà vì chuyện yêu đương, trai gái, nhưng gia đình họ Giang vẫn là những người có học, bà biết rằng thanh niên tuổi trẻ, nhiệt huyết sục sôi, nếu như dùng biện pháp mạnh để tách chúng ra, bọn trẻ nhất định sẽ ôm hận trong lòng. Cho nên bà không nói bất cứ điều gì. Đợi Giang Viễn Ảnh quay về, bà ngắm nhìn đứa con trai mạnh mẽ thông minh, giống như ánh sao sáng rực rỡ, càng ngắm càng thấy hài lòng.
Giang Viễn Ảnh không tranh cãi với mẹ, bà cũng không phản đối quyết liệt mà chỉ kiên trì khuyên cậu:
- “Viễn Ảnh này, tình cảm của con hiện nay mẹ rất hiểu. Bố mẹ bây giờ đã già rồi, khoảng cách thế hệ khác nhau. Nhưng chúng ta đã từng đi qua thời tuổi trẻ, ai mà chẳng có những rung động đầu đời” – Bà tiếp lời – “Con là người hiểu chuyện và cũng biết rằng để nuôi dạy con trở thành bác sĩ xuất sắc vượt qua bố mẹ, chúng ta đã phải mất rất nhiều tâm huyết, hiện tại con đã ngã ngay ở bước ngoặt quan trọng. Làm bậc cha mẹ sao không có thể lo lắng cho được, con hãy nghe mẹ một câu: Hãy tránh xa cô bé đó ra! Phải chú trọng việc học trước, sau đó mới nói đến chuyện tình cảm. Viễn Ảnh! Xã hội có biết bao nhiêu điều mới lạ, con cứ bước ra xã hội là hiểu rõ tất cả. Sau này con trở thành bác sĩ nổi tiếng, người tài mạo như con lấy đâu trả được những con viện trưởng, con nhà trâm anh thế phiệt chứ không phải đồ “hèn kém”, những cô gái đó chắc chắn phải xinh đẹp, tài năng, quyết không kém cạnh hơn con. Con chí ít cũng cần phấn đấu mười năm nữa”.
- “Mười năm nữa! Con nghĩ đời người có bao nhiêu lần mười năm, đừng nói cảm giác gì không thể so sánh, tới lúc ấy con chắc chắn sẽ có cách nhìn khác bởi con và bọn họ sẽ có tiếng nói chung. Cho mẹ hỏi thật, bạn gái hiện tại của con đến khi đó liệu còn chung nhịp đập trái tim với con. Đừng trách mẹ, đối với mẹ con là tất cả, mẹ làm tất cả cũng đều chỉ vì con”.
Từ đầu chí cuối Giang Viễn Ảnh chỉ trầm ngâm, mẹ anh quả là rất thông minh, không có câu nói nào của bà làm tổn thương đến người con gái đó, nhưng rõ ràng hàm ý xót xa cho đứa con trai mà mình yêu thương. Đối diện trước quyền uy đó dù có mạnh mẽ cứng rắn đến chừng nào cũng trở nên mềm yếu. Câu nói cuối cùng của mẹ anh đã hoàn toàn chạm vào nơi sâu kín nhất trong tâm hồn anh. Đừng nói sau này, ngay cả bây giờ anh đã không còn hiểu Tiểu Ninh nữa. Bông hoa nhài kiên cường, thanh khiết trong trái tim anh đã có phần anh không còn nhận ra. Trong khi đó Kỉ Hoa Ninh đang cố xóa bỏ ngăn cách giữa hai người để quay trở về thời kỳ ngọt ngào như trước đây.
Lúc này thế giới của anh thật nhỏ bé, cha mẹ, việc học hành cộng thêm bạn gái. Xã hội, trách nhiệm, tiền đồ và đời người đối với anh chỉ là sự tưởng tượng mà không thể chạm tới được. Anh không thể vung đôi cánh bay ra khỏi vòng tay bố mẹ dù chỉ một ngày. Lời nói của cha mẹ vẫn còn nhiều tác dụng như khi anh còn nhỏ.
Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam vừa rời bát đũa đã tọt vào phòng riêng đóng cửa, khi Tiểu Lam hoàn thành xong bài tập cậu chợt nhận ra Kỉ Hoa Ninh đang ngẩn ngơ không nói câu nào. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường cô.
- “Chị! Có chuyện gì hả?”.
- “Đâu có” – Cô ngồi dậy, hai tay bó gối, nghe thấy tiếng cậu, cô ngang bướng không chịu thừa nhận.
- “Hoa Ninh!”.
Cô không nói gì nữa.
- … “Là do người vừa nãy”.
Cô đưa hai tay lên ôm đầu, cả người cuộn tròn.
“…”
- “Nhớ trước đây chị nói không biết sau này sẽ làm gì, chúng ta đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ chị thế này là muốn từ bỏ hả? Từ bỏ ước mơ của chị sao?”.
…
- “Hôm nay khi ăn cơm tối, chú, dì đều nhận ra chị không vui, họ đều hết lòng chăm sóc bữa ăn cho chị. Họ quan tâm như vậy chị đừng làm họ phải lo lắng”.
…
- “Chị trước đây rất tự tin cơ mà? Chị đang để mắt đến cái gì? Chị cứ như thế này một chút cũng chẳng giống chị tẹo nào”.
Trong ấn tượng của cậu, cô luôn tỏ ra là người nanh nọc, hung dữ, ngang ngược, bất chấp tất cả. Đó mới là tính cách của cô chứ không phải cái vẻ mềm yếu nhu mì giả tạo bên ngoài giống như bây giờ. Cậu không thích cô như vậy.
- ”Thật lôi thôi dài dòng, y như ông cụ vậy”.
Vẻ rầu rĩ của Kỉ Hoa Ninh biến mất, cô đã bại dưới lý lẽ hiển nhiên của Tiểu Lam. Nhưng những bữa ăn lạnh lẽo như vậy cứ thường xuyên diễn ra làm cho cô buồn bã chán nản.
- “Những điều em nói chị đều biết cả, thật phiền chết đi được!” – Cô ngẩng đầu vớ con thỏ bông bên cạnh đập mạnh vào cậu.
Cậu bé mười ba tuổi Tiểu Lam hơi quay người chạy trốn rồi bình tĩnh dừng lại hấp háy mắt.
- “Biết thì đừng để em và mọi người phải lo lắng nữa, so với tất cả mọi thứ điều chú, dì hy vọng nhất là chị vui vẻ trở lại”.
Cô xoay người quay lưng về phía cậu một lúc khá lâu mới cất lên giọng nói buồn buồn.
- “Ừ, chị biết rồi!”.
Cô đáp lời bằng giọng mũi chứng tỏ không còn cố chấp nữa. Lâm Tĩnh Lam cảm thấy lòng mềm lại, cậu cụp mắt xuống. Kỉ Hoa Ninh đang dao động, cô chưa từng nghĩ rằng thứ tình cảm thuần khiết này có lẽ nó đã bắt đầu không còn thuần khiết nữa rồi, nhưng cô thật sự đã trót sa vào và sẽ phải đối mặt với nhiều chông gai cách trở.
Nghe theo lời Tiểu Lam, Kỉ Hoa Ninh tạm thời gạt nỗi ưu phiền sang một bên, thành tích học tập của cô dần dần tiến bộ trở lại. Chỉ là cô hoàn toàn không thể nghĩ rằng ngòi nổ dẫn đến tan vỡ tình yêu giữa cô và Giang Viễn Ảnh lại diễn ra nhanh đến như vậy, làm cho người ta không kịp trở tay.
- “Anh nói đi rốt cuộc quan hệ giữa anh và Tiểu Di là gì?”.
Không phải là chuyện nghe ngóng xì xào, tận mắt cô chứng kiến. Sau khi tan học tại phòng tập thể chất, Tiểu Di ngồi dưới đất, Giang Viễn Ảnh phủ cả tấm thân hôn cô ta, chứng kiến cảnh đó cô cảm thấy sững sờ chấn động tâm can như đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Nhận thấy Kỉ Hoa Ninh nhìn họ, Tiểu Di vội đẩy Viễn Ảnh ra, cô ta chạy vượt qua cô, khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ không dám nhìn vào cô. Cô cố nhẫn nhịn, lẩn tránh, cô không thốt ra những câu hỏi gây ức chế. Nhưng trái tim cô đang đau đớn, đau đến mức khó có thể cất lên lời. Cô ngước đôi mắt trong veo, căng thẳng nhìn Giang Viễn Ảnh, dường như muốn thiêu đốt tâm can anh.
“Em làm gì vậy?” – Giang Viễn Ảnh đứng dậy đôi mày thanh tú nhíu lại.
- “Tần Di Giang vừa rồi không cẩn thận ngã từ trên khán đài xuống, anh chỉ giúp cô ấy xem vết thương thế nào thôi!”. Giang Viễn Ảnh hoàn toàn không biết, đứng từ cửa nhìn vào động tác của anh thật dễ gây hiểu nhầm, hơn nữa lại đối với cô gái vốn trong lòng đang đầy mối ngờ vực như Tiểu Ninh.
- “Xem vết thương mà lại như vậy ư!” Đều tan lớp rồi anh và cô ta hai người hẹn nhau trong phòng tập thể chất làm gì?”.
Đối diện với những câu chất vấn của Kỉ Hoa Ninh, Giang Viễn Ảnh có chút chột dạ, là Tần Di Giang hẹn anh tới đây, nói rằng còn có một số điều muốn hỏi cho rõ, anh đã mềm lòng, là một chàng trai ga lăng, anh không muốn làm tổn thương đến người bạn gái thân thiết, một người bạn gái cùng trường đã ái mộ mình từ lâu. Nhưng nếu cô ta thật sự có ý đồ gì anh nhất định từ chối. Nghĩ tới như vậy anh hạ thấp giọng.
- “Bọn anh chỉ tới giúp thầy giáo mang một số đồ. Tiểu Ninh, có phải em gần đây mệt mỏi quá không? Nghĩ ngợi nhiều hả? Anh là bạn trai của em, cô ấy cũng là bạn tốt của em, liệu anh và cô ấy có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?”.
- “Nhưng anh cũng biết rõ là cô ấy thích anh!”.
Kỉ Hoa Ninh không hiểu tự nhiên mình có gì đó tủi thân, cứ cho là cô nhìn nhầm đi nữa. Cô có thể cảm nhận được rằng giữa Giang Viễn Ảnh và cô dường như có điều gì không thật lòng. Lời nói của cô làm cho anh phật ý, hành vi đó càng làm cho cô thất vọng, dần dần tranh luận gay gắt giữa họ ngày một nhiều hơn.
Thời gian hai năm vụt trôi qua. Cuối cùng tất cả chỉ là hư vô ư? Cô chán nản không còn thiết gì nữa, giống như một kẻ tù binh chiến bại. Hóa ra Tiểu Ninh đã biết tất cả, Giang Viễn Ảnh thấy vậy trong lòng rất đau xót.
- “Là lỗi của anh, Tiểu Ninh là anh sai rồi”. Anh đặt tay của cô lên trước ngực mình – “Anh xin lỗi em, em cần phải tin anh, anh và cô ấy thật sự không có gì cả, anh…”.
Kỉ Hoa Ninh ôm lấy Giang Viễn Ảnh bật khóc lớn, tiếng khóc vang cả phòng tập thể chất. Giang Viễn Ảnh vỗ vào lưng cô an ủi, anh thấy rất đau lòng. Nhưng không ai biết rằng, Kỉ Hoa Ninh khóc không phải bởi sự hiểu lầm, cũng không phải là bởi họ đã làm lành, chỉ là trong lòng cô dồn dập nỗi buồn tới mức hoang mang, cô đã dự cảm được sự mất mát, chia ly. Và ngày đó là sự ra đi không bao giờ trở lại. Tháng bảy tới rất nhanh, vượt qua thử thách của kỳ thi cuối cấp trung học, đám học trò cuối cùng đã tốt nghiệp, dường như cũng đã vượt qua thời niên thiếu của đời người.
Giang Viễn Ảnh đã dự thi như tâm nguyện vào trường đại học Y ở quê cậu. Kỉ Hoa Ninh thi vào trường đại học danh tiếng của thành phố. Còn Tần Di Giang và Tạ Khải Đạt cùng chia nhau thi vào các trường đại học có tiếng tăm không kém khác. Thế nhưng Kỉ Hoa Ninh ngày một trở nên kiên quyết hơn. Bởi vì Giang Viễn Ảnh sẽ rời thành phố này, hoàn toàn xa cách cô.
- “Tiểu Ninh, em đừng như thế, em cũng biết là anh không thể không thi vào trường đó”.
Đến tận trước kì thi đại học giữa họ vẫn tồn tại nhiều điều mâu thuẫn nhau. Giang Viễn Ảnh không biết làm cách nào để an ủi Kỉ Hoa Ninh. Nhưng nếu anh ở lại thành phố này là điều không thể.
- “Khi anh khao khát ý nguyện này, em đã biết sẽ có ngày hôm nay”.
Kỉ Hoa Ninh cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.
- “Anh lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn, anh sẽ chẳng bao giờ ở lại cùng em. Tiền đồ ư! Em hiểu rồi…”.
Giang Viễn Ảnh ngập ngừng.
- “Tiểu Ninh…”.
Ngày tốt nghiệp hôm đó, Tần Di Giang ra mặt theo đuổi Giang Viễn Ảnh, cô hiểu rõ Tiểu Di, người con gái dám yêu dám hận thẳng thắn biểu lộ tình cảm của mình. Sau khi trải qua sự thử thách, mâu thuẫn, tranh luận, cuối cùng cô lựa chọn cách bày tỏ tình cảm công khai của mình bất chấp tất cả ánh mắt xung quanh.
- “Từ lúc nào anh đã bắt đầu che giấu em chuyện của Tiểu Di, bao giờ cũng khăng khăng đi học ở xa” – Giọng nói của Kỉ Hoa Ninh trở nên nghẹn ngào: “Em lúc nào cũng nghĩ rằng, cuối cùng chuyện tình cảm của chúng ta sẽ đi đến đâu?”.
- “Tiểu Ninh! Em là cô gái anh yêu nhất. Nhưng anh không thể làm bố mẹ thất vọng, là họ đã nuôi anh khôn lớn, hơn nữa em cũng không thể đi cùng anh… giống như là anh bắt buộc phải ra đi, cô cũng không thể không giữ anh ở lại”.
Ở thành phố này có trường đại học mà cô thích nhất, có bố mẹ cần cô chăm sóc, càng có rất nhiều kỷ niệm không bao giờ phai nhạt. Trên thế gian này không ai có thể ngăn cản tương lai của người khác. Cũng không có ai rời bỏ một người thì không sống nổi, huống hồ họ chỉ là hai người trẻ tuổi lần đầu biết yêu.
- “Cho nên suy đi nghĩ lại… em trở thành người mà anh phải hy sinh có đúng không?”.
- “Dù sau này anh có ở đâu, chúng ta hàng ngày vẫn có thể gọi điện thoại, chat trên mạng, chúng ta…”.
- “Không cần nói nữa” – Kỉ Hoa Ninh ngắt lời anh – “Là em thua rồi. Nếu em là người cuối cùng anh nghĩ tới, em nghĩ, thà em trả lại tự do cho anh còn hơn”.
Hơn nữa, mẹ anh không hề thích cô, điều này có lần anh đã vô tình nói cho cô biết. Cô là con người kiêu ngạo, kiêu ngạo tới chết. Những gì cô muốn thật thuần chất, e rằng làm khó anh khiến anh không thể kham nổi.
Trên đời này điều đau khổ nhất chính là làm khó cho người mình yêu thương, nhưng nếu xét thật kỹ những điều anh nói hiển nhiên không đúng với những gì anh đang nghĩ trong lòng.
-… “Có lẽ chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ một chút”. Giang Viễn Ảnh vốn buột miệng, song lời nói đã thốt ra không thể lấy lại. Những lời khuyên của mẹ lần đó lại văng vẳng bên tai, anh không tránh khỏi dao động. Hơn nữa, vấn đề nảy sinh giữa hai người sớm xuất hiện từ nửa năm trước làm cho anh như cá mắc câu khó giải thích.
Kỉ Hoa Ninh cười buồn. Chia tay có nghĩa tất cả đã hết.
- “Vậy thì tạm biệt anh” – Cô quay người, nước mắt trào ra. Một câu nói tạm biệt bao hàm cả sự kiêu ngạo, cũng là sự lưu luyến. Thế nhưng hai người đều còn quá trẻ, quá kiêu ngạo. Dù cho cô còn lưu luyến thì ngay cả một câu giữ nhau lại cũng chẳng ai cất lên, chỉ có mở to đôi mắt nhìn tình yêu đến rồi tự đi.
Trở về nhà, bắt gặp cảnh bố mẹ chỉ trích và dằn vặt nhau bởi những chuyện vụn vặt. Kỉ Hoa Ninh lẳng lặng bỏ vào phòng riêng, mệt mỏi đóng chặt cửa. Từ khi họ thường xuyên tranh chấp, những lời ngọt ngào yêu thương ngày một ít đi, điều đó không chỉ diễn ra trong một vài năm ngắn ngủi. Thời gian thực sự làm cho tình yêu có những diện mạo khác nhau, làm thay đổi hai trái tim yêu thương, không còn giữ được sự cuồng nhiệt như thuở ban đầu.
Vào tuần thứ hai sau khi hồ sơ thi tuyển về trường, Tần Di Giang tìm đến Kỉ Hoa Ninh, đúng lúc cô đang ngồi trong phòng riêng viết nhật ký, nhìn thấy Tiểu Di nhất thời cô không biết biểu lộ tình cảm như thế nào, chỉ qua hơn mười ngày không gặp, giữa họ có cảm giác như những người xa lạ, trước đây họ luôn đi với nhau như hình với bóng, nhưng hiện tại đã xa cách muôn trùng.
- “Có rảnh không? Đi chơi đi!” – Tần Di Giang chủ động nắm tay cô kéo ra ngoài.
Rời khỏi căn phòng u tối ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trời đất bao la chan hòa, ánh nắng mặt trời chiếu rọi làm cho người ta không thể mở mắt nhìn thẳng vào nó. Kỉ Hoa Ninh nhận ra Tiểu Di đang mặc chiếc váy liền áo mầu xanh nước biển, thân thể yểu điệu thướt tha khiến người khác phải động lòng. Phóng khoáng thướt tha là mái tóc dài buông xõa, không buộc lên ngay cả trong những ngày hè oi bức, Tiểu Di đeo cặp kính đen hợp mốt giống như các minh tinh nổi tiếng. Kỉ Hoa Ninh nhìn lại mình, cô đang mặc chiếc áo phông ở nhà, quần màu trắng cộng thêm màu da trắng bệch dưới ánh sáng tựa như có thể nhìn xuyên suốt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy.
Đúng rồi, đã nhiều ngày cô không ra khỏi nhà. Cô giống như kẻ chiến bại, còn Tiểu Di vẻ mặt luôn rạng ngời, rốt cuộc là thế nào đây?
Cô bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, nếu như cô tự khép mình lại liệu có ai sẽ thực sự giúp cô? Giang Viễn Ảnh đã không còn ngó ngàng gì đến cô, Tiểu Di xem ra cũng rất tốt. Trên thế gian này dường như chỉ có mình cô, cô ghìm chặt trái tim tổn thương, xếp nó ở một góc khuất tâm hồn.
Nghĩ đến đây cô bất giác ưỡn thẳng lưng đưa tay nắm lấy tay Tiểu Di với thái độ vui vẻ. Hai người sà vào quán trà yên tĩnh, mỗi người lựa chọn một loại đồ uống rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.
- “Lần này vào trường K cậu cảm thấy hài lòng chứ?”. Kỉ Hoa Ninh lấy chuyện học hành để mở đầu câu chuyện, nhưng có vẻ câu hỏi đã hơi muộn.
- “Bình thường thôi! Bạn cũng biết là mình học không giỏi như bạn, nhưng mình không để ý những điều ấy, ngược lại lựa chọn này chính là sự giải thoát cho mình” – Tần Di Giang bỏ kính lộ ra đôi lông mày mỏng dài – “Nếu như mình không tới tìm bạn chắc bạn định ru rú ở trong nhà nghỉ hè hả?”.
Kỉ Hoa Ninh cúi thấp đầu, lòng nhói đau. Cái tin cô và Giang Viễn Ảnh chia tay bây giờ chắc mọi người đều đã biết cả.
- “Tiểu Ninh, mấy ngày nay Giang Viễn Ảnh không ổn?”.
Nhớ tới bóng dáng Giang Viễn Ảnh, Kỉ Hoa Ninh nhìn thẳng vào cô bạn.
- “Không ổn thế nào?”.
- “Hình như anh ấy đóng chặt cửa ở nhà, không liên lạc với bạn bè. Các bạn thật là, sao lại phải như thế chứ?”.
- “Điều đó một mình mình chẳng quyết định được, anh ấy thà đau khổ chứ không chịu quay lại, nói cho rõ là ván đã đóng thuyền rồi, có nói gì đi nữa thì anh ấy sớm đã đưa ra lựa chọn, đợi khi khai giảng, người này chẳng nhìn thấy người kia có lẽ cả đời sẽ không gặp nhau nữa”.
Kỉ Hoa Ninh chợt buông ra những câu nói tàn nhẫn, bướng bỉnh, khi lòng cô đang đau đớn đến tột cùng.
- “Việc này thực sự nghiêm trọng đến thế sao? Thật sự đã hết rồi hả? Bỏ đi ư? Có cam lòng không? Bạn đừng cố chấp như thế sau này lại hối hận đó?” Tiểu Di vẫn là Tiểu Di – người hiểu rõ cô nhất. Thế nhưng, tất cả đã không còn giống như trước nữa, lý do chia tay đối với người ngoài rõ ràng là thật chẳng chính đáng nhưng trong đó có bao nhiêu xót xa, đau thương mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
Kỉ Hoa Ninh hiểu ra Tiểu Di quan tâm tới mình hoàn toàn không hề vô tư, mỗi lời nói chứa đựng nhiều ý tứ. Hai thiếu nữ có thể chưa gọi là thiếu nữ được mà chỉ là hai cô bé. Tình bạn, tình yêu cuối cùng khiến họ trở nên tầm thường, vì một chàng trai mà họ thay đổi, lẫn lộn tất cả, bao nhiêu sự đố kỵ, cũng không thể không nói hết ra.
Người phục vụ quán mang nước ra, Kỉ Hoa Ninh nhấp một ngụm mắt nhìn xuống.
- “Tiểu Di, sự việc đã thế này, bạn không còn gì phải giấu nữa, bạn đối với Giang Viễn Ảnh… Bạn rốt cuộc là có nghĩ đến anh ấy không?”.
Tần Di Giang trầm ngâm một lúc.
- “Mình thích anh ấy, bạn cũng biết rồi, có thể là còn trước cả bạn nữa cơ, nhưng thật đáng tiếc” – Tiểu Di bật cười chua chát – “Người anh ấy chọn không phải là mình”.
- “Bạn biết rõ anh ấy là bạn trai của mình…” – “Vậy mà hết lần này đến lần khác vẫn theo đuổi tình yêu đơn phương, bất chấp tình bạn giữa bạn và mình…” mấy câu sau cùng Kỉ Hoa Ninh nghẹn họng.
- “Tiểu Ninh, mình biết bạn đang nghĩ gì”. Tần Di Giang ngó qua cửa sổ, ánh sáng khúc xạ từ chiếc gương của chiếc xe taxi đỗ ở phía đối diện làm cho cô lóa mắt.
- “Khi mình biết anh ấy chọn bạn, mình đã nếm mùi vị của đau khổ, nhưng thật tình mình đã chúc phúc cho tình yêu của hai người. Các bạn trải qua giai đoạn khó khăn này mình không hề có lỗi với bạn, anh ấy cũng không có lỗi, anh ấy là một chàng trai tốt, thật đấy. Nếu như mình làm điều gì khiến bạn không hài lòng, mong hãy tha lỗi cho mình… Tình yêu không thể nhường nhịn nhau được”.
Thật ư, chuyện tình cảm không thể nhường nhịn nhau được? Tình yêu vốn là thứ chập chờn, hư ảo, yêu hay không yêu đều không nên kết tội, cô ấy đã làm rất tốt, không từ bỏ tình yêu của mình, cũng là tình cảm của riêng cô, điều ấy đã vượt qua cả sự si mê, có lúc không vì bất cứ lý do nào cả. Có lẽ vào một ngày nào đó cô sẽ tỉnh ngộ và nhận ra có những lúc vì một người mà buồn phiền tới nỗi không ăn, không uống, nước mắt chảy dài, đầu óc mụ mị, ai mà biết được đó không phải là tình yêu chân thật duy nhất trong cả cuộc đời.
Sai càng nhiều thì tiếc càng lắm, có đúng không?
Trong khoảnh khắc, khi Kỉ Hoa Ninh nghe Tiểu Di nói Viễn Ảnh không ổn, cô đã rất muốn quay về tìm anh. Nhưng nghĩ tới lúc anh lừa dối cô, tới quyết định của anh. Tính kiêu ngạo lại nổi lên không cho phép cô nghĩ tiếp. Nhìn vào trong cốc, những viên đá đang tan chảy ra thành nước. Giống như những lời đã nói ra không thể rút lại. Bất giác đã hết cả buổi trưa, hai người ngồi tĩnh lặng không nhiều chuyện như trước, thực ra muốn nói với nhau cũng chẳng còn gì để nói, trước lúc chia tay Tiểu Di đột nhiên quay đầu lại.
- “Tiểu Ninh, lần này là do bạn tự vứt bỏ hết đấy nhé!”.
Kỉ Hoa Ninh chợt tỉnh ngộ, Tiểu Di đã ngầm ý “tuyên chiến” với cô. Tần Di Giang kiên định duy trì tình bạn, đợi đến lúc họ chia tay mới tiếp tục theo đuổi tình yêu bấy lâu nay của riêng cô. Cô đã “tiên lễ hậu binh” đưa ra lời khuyên chân tình nhưng nếu như bạn mình không còn cần đến chàng trai đó nữa thì việc cô đến với anh là điều không có gì phải áy náy.
Kỉ Hoa Ninh sững sờ không thốt nên lời nhìn theo bóng dáng phóng khoáng của Tiểu Di dần khuất tầm mắt. Trên bước đường trưởng thành, cô đã gặp nhiều người nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ gặp được người nào dũng cảm quyết liệt như Tiểu Di. Để đeo đuổi tình yêu của mình, cô ấy đã bất chấp cả bản thân. Có loại tình yêu như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết rằng là khi lao vào lửa là hy sinh oanh liệt nhưng vẫn chấp nhận tất cả. Tình yêu đó thật ngốc nghếch nhưng cũng thật vinh quang.
Ngày hè hôm đó là thời khắc u tối nhất mà Kỉ Hoa Ninh đã từng trải qua. Chuyện cãi vã giữa Kỉ Như Cảnh và Giang Vân ngày càng diễn ra thường xuyên và trở nên nghiêm trọng, từ những chuyện vặt vãnh ngoài đường đều lôi hết về nhà. Vào những lúc như thế Kỉ Hoa Ninh lẳng lặng vào phòng riêng đóng chặt cửa.
Lâm Tĩnh Lam thường xuyên đến nhà cũng không làm cho cuộc chiến giữa bố mẹ cô bớt phần gay gắt. Có những thứ phút chốc đã biến đổi. Việc cỏn con cũng gây ra sự khó chịu, không dễ tha thứ. Nếu như không thể giải quyết mâu thuẫn một cách hợp lý, có thiện chí, thì giống như quả bóng tuyết càng lăn càng phình to ra.
Lâm Tĩnh Lam nhắc Kỉ Hoa Ninh khuyên can bố mẹ mình. Cô đã thử qua mấy lần song đều bị gạt sang một bên, họ nói rằng, cô còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện người lớn. Cô ngao ngán, khuyên thế nào đây? Giúp ra làm sao? Ngay cả đến chuyện tình cảm của riêng mình cô còn không giải quyết nổi làm sao xử lý được chuyện tình cảm của bố mẹ. Cô trở nên bàng quan với tất cả, mọi việc chỉ như nhau mà thôi.
Tiểu Di công khai chiến dịch theo đuổi Viễn Ảnh, lần đầu nghe được tin đó cô thật sự hận Tiểu Di nhưng không đủ dũng khí quay lại với anh, càng không cam tâm bó tay đứng nhìn. Dạo này bạn bè Kỉ Hoa Ninh cùng lớp từng nghe thấy hoặc chứng kiến một tin đồn: Sau khi tốt nghiệp, các bạn cùng khóa tụ họp nhau, Tần Di Giang trước mặt mọi người bám riết lấy Giang Viễn Ảnh nhưng kết quả là bị anh từ chối thẳng thừng.
Theo lời người nhìn thấy thuật lại, lúc ở cửa nhà vệ sinh Tần Di Giang không hiểu sao lại ngã lên người Giang Viễn Ảnh giống hệt cảnh tượng Kỉ Hoa Ninh ngất xỉu năm nào. Giang Viễn Ảnh hoảng sợ nhanh chóng đẩy cô ra và nói nhỏ một câu: – “Xin lỗi cậu!” – Đáng lẽ không ai biết việc xảy ra, nhưng ai mà ngờ được lúc này Kỉ Hoa Ninh do uống quá nhiều nên cô đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, nhiều người chứng kiến cảnh đó rỉ tai nhau khúc khích cười, bàn tán.
Sau sự việc đó, có người bạn học đến nhà Kỉ Hoa Ninh chơi đã nhắc lại chuyện này với vẻ tức tối khó chịu: “Con bé Tần Di Giang ấy mình đã sớm nhận ra có tình ý với cậu Giang. Ai cũng nói là không tốt nhưng nó dùng thủ đoạn đó, nó cho rằng học cách của bạn cậu Giang sẽ động lòng ư? Trong buổi lễ tốt nghiệp nó đã không nén nổi tình cảm còn diễn lại trò đó thật làm cho người ta ghê sợ. Tiểu Ninh, đừng bỏ cuộc, trái tim của Giang vẫn thuộc về cậu, bạn chịu nhịn để họ như thế ư? Mọi người đều nói như thế đấy. Tần Di Giang là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, tiếng xấu của nó lan khắp cả khóa học. Mình xem ra hôm nay bạn không được vui mới uống nhiều như vậy, bạn nên giữ gìn sức khỏe đi”.
Sau khi người bạn ra về, Kỉ Hoa Ninh uể oải tựa vào đầu giường, lấy tay xé từng miếng vải chiếc váy cô không thích. Lâm Tĩnh Lam mở cửa bước vào, khuôn mặt xinh trai tỏ vẻ nghiêm túc.
- “Những điều các chị vừa nói em nghe hết cả rồi. Chuyện đó có phải do chị gây ra không?”.
Kỉ Hoa Ninh chớp mắt nhìn cậu.
- “Em vừa nói cái gì?”.
Lâm Tĩnh Lam rành rọt trả lời.
- “Chị biết em vừa nói cái gì mà, hình ảnh chị Tần xấu xa, làm cho chị ấy bẽ bàng trước mặt mọi người là do chị làm phải không?”.
Chuyện cô và cậu họ Giang chia tay khiến cậu quan tâm làm cô nghĩ không ra. Bình thường cô tỏ vẻ là người bất cần nhưng sâu thẳm bên trong lại rất yếu đuối. Điều thật lạ là cô rất ít khóc, có chăng chỉ đôi lúc ngẩn ngơ như đang suy nghĩ gì. Nghe qua câu chuyện giữa Tiểu Ninh và người bạn học, Lâm Tĩnh Lam đã hiểu ra Tiểu Ninh đang tính toán điều gì…
Cậu lại không thể hiểu được, cô không chịu chấp nhận người khác, cũng không nghĩ cho thấu đáo được. Dựa vào tính cách của cô, sự việc này dường như do cô gây ra.
Cô nhìn cậu, đột nhiên cất lên tiếng cười lạnh lùng.
- “Là chị làm sao? Ha ha… Tiểu Di, cô ta nói là chị tự nguyện từ bỏ, cô ta muốn cướp anh ấy… Cô ta thật ngông cuồng. Chị không thể để họ ở bên nhau. Có chết chị cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó!”.
Đôi lông mày thanh tú của Lâm Tĩnh Lam chợt nhướn lên.
- “Đã vẫn còn yêu Giang… Viễn Ảnh thì việc gì phải bướng bỉnh buông tay? Lẽ nào chị làm như vậy trong lòng sẽ nhẹ bớt nỗi buồn?”.
Từng lời nói của Lâm Tĩnh Lam có vẻ gì đó thật chua chát, cậu không cầm lòng nhìn thấy cô quấy rầy anh chàng họ Giang, càng không muốn thấy cô tỏ vẻ cứng rắn nói cười. Hoa Ninh tuy ác độc song cô thật lòng đối đãi với mọi người giống như từ nhỏ đến giờ cô thường bắt nạt cậu, nói câu nào cũng khó nghe nhưng kỳ thực cô đã giúp cậu rất nhiều việc.
- “Em nói cái gì, đồ tiểu quỷ!” – Kỉ Hoa Ninh cười trông rất khó coi.
- “Em biết gì về cái gọi là tình yêu? Em đã từng chịu đau khổ vì tình yêu chưa? Em có biết tại sao bọn chị không thể làm lại được không?”.
- “Vậy chị nói cho em biết đi vì sao anh chị không thể làm lành lại?”.
Cậu thực sự muốn cô trả lời, theo thói quen cô lấy chiếc gối bông dứ dứ vào mặt cậu.
- “Bởi vì anh ấy muốn đi xa! Không, vì anh ấy không quan tâm tới chị…, cũng không phải… vì Tiểu Di… không, anh ấy không thích Tiểu Di…”, vừa nói nước mắt cô bỗng trào ra lăn dài trên khuôn mặt, từng giọt, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống, giống như khi thủy triều rút đi còn lưu lại trên cát ẩm những viên trân châu rạng ngời.
- “Những vấn đề nảy sinh giữa bọn chị, nhiều việc không thể giải quyết được… Chị cũng không biết cụ thể là vấn đề gì, nó bắt đầu từ lúc nào, nhưng cảm giác đã sai, em có hiểu không? Tiểu Lam? Trái tim chị đau đớn lắm nhưng chị vẫn chống mắt đứng nhìn mọi sự xấu đi, chị không đủ sức để thay đổi… ai mà có thể, chẳng còn cách nào nữa…”.
Cuối cùng cô đã thổ lộ được hết những buồn đau chất chứa đè nặng lên trái tim mình trong thời gian qua, cô có thể khóc cho thỏa lòng. Tình yêu đã chết rồi, nhưng trái tim vẫn còn sống, sống trong tủi hờn. Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng đến gần, cậu đưa tay kéo đầu cô áp vào bộ ngực mỏng manh của mình.
Cậu không biết tại sao mình làm như vậy, chỉ là nước mắt của cô như từng hòn đá nặng rơi xuống ngực cậu, cậu dường như cũng giống như cô – lòng quặn đau. Cậu trách Giang Viễn Ảnh tại sao không thể bao dung một người ngoài mặt lạnh lùng bên trong mềm yếu như Kỉ Hoa Ninh nhiều hơn nữa? Cậu không có cách gì để giúp cô trừ việc để cô nói hết ra những uất ức đau khổ trong lòng, khi những khổ đau đó được nói hết ra, thời gian sẽ là phương thuốc hiệu nghiệm dần dần làm cho mọi việc bình thường trở lại.
Một lúc lâu, đợi cho Kỉ Hoa Ninh bình tĩnh trở lại, Lâm Tĩnh Lam mới nhỏ giọng nhẹ nhàng nói:
- “Có lẽ em không hiểu tình yêu là gì? Đau khổ của chị em càng không cách gì chia sẻ được, nhưng chị làm việc như thế em trước sau không thể đồng tình, em nghĩ chuyện tình cảm không nên gây tổn thương cho nhau, càng không nên nghi kỵ, nếu như không còn tình cảm nữa thì tốt hơn là không yêu nữa”.
Một tuần sau, có chuyện khiến người ta kinh ngạc. Tiểu Di không vào học ở trường đại học danh tiếng của thành phố, cô từ bỏ con đường đi mà mình lựa chọn để cùng Giang Viễn Ảnh đến thành phố mà anh sẽ học. Khi nghe được tin này Kỉ Hoa Ninh bật cười, cô cười vì mình trước sau không bằng Tiểu Di. Đều là những người yêu Giang Viễn Ảnh, nhưng đứng trước sự lựa chọn quan trọng lại hoàn toàn phân được hơn thua.
Cô tự cảm thấy mình bình thản trở lại. Tiểu Lam nói rất đúng. Tình yêu của cô có quá nhiều sự chi phối ngay từ lúc ban đầu. Cô quá kiêu ngạo, quá hư vinh, giống như loài chim Khổng Tước tham vọng cả thế giới này đều vần chuyển xoay quanh mình.
Tình yêu vẫn là sự thuần khiết mà bao dung, thế nhưng cô duy nhất chỉ có yêu cầu đòi hỏi. Nếu cô là công chúa, thì Viễn Ảnh cũng là hoàng tử. Họ giống nhau ở chỗ đều kiêu ngạo, đều ưu tú, chẳng người nào chịu lùi một bước. Kết hợp lại với nhau chỉ có thể gây khổ đau cho cả hai. Đợi cho cô hiểu ra thì tất cả đã quá muộn. Cô yêu Giang Viễn Ảnh không bằng Tiểu Di, cô thực sự ngưỡng mộ sự dũng cảm của Tiểu Di.
Nhiệt tình, sôi nổi, lẳng lơ, nồng nhiệt, thậm chí sống để yêu, Tiểu Di thật xứng với danh hiệu Tường vi.
Cô thoải mái, thư thái để cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Nhưng vào một ngày cuối hè, Kỉ Như Cảnh và Giang Vân đã gây cho cô một cú sốc lớn.
- “Hoa Ninh con phải bình tĩnh nghe bố mẹ nói, đừng có kinh động”.
Cô còn nhớ như in Kỉ Như Cảnh gọi cô đến với thái độ rất nghiêm túc.
- “Bố và mẹ quyết định sẽ ly hôn”